Lời này làm Lý huyện lệnh thấy rất thoải mái, nghĩ một lúc rồi trịnh trọng nói:
- Nếu Đại Minh đã có chuyện, Lý Vân Cử ta ăn lộc của vua, phải trung quân, chỉ cần kháng Oa chưa thành công, sẽ vẫn làm tiếp cái chức huyện lệnh.
Trừ tinh thần trung quân ái quốc của sĩ phu ra, lời này của ông ta cũng bao hàm sự bất đắc dĩ. Một khi phải toàn diện kháng Oa thật, Thiệu Hưng sẽ nằm ở tiền tuyến chiến trường, đệ đơn từ chức bằng với lâm trận bỏ chạy, sẽ bị đưa vào đại lao hình bộ, thâm bại danh liệt, chê cười ngàn đời.

- Tiên sinh đại nghĩa! Quả thực là tấm gương của hậu sinh vãn bối.
Thẩm Mặc tất nhiên có thể hiểu được tâm tình của ông ta, trước tiên mặt tỏ ra khâm phục, vỗ mông xong thì an ủi:
- Đại nhân, quốc gia có chuyện, chính là lúc đại nhân gây dựng sự nghiệp, chỉ cần một lòng tận chức ba năm năm, đứng nói là tri phủ, dù là bố chính sứ cũng không phải là nói chơi.
Chiến tranh là bậc thang cho quan viên thăng tiến mau chóng, đối với thuần quan văn mà nói cũng như thế, đương nhiên tiền đề là không phạm sai lầm, làm tốt đại sư bên trên giao cho.

Lý huyện lệnh lại lắc đầu cười:
- Lão phu không cầu thăng tiến, chỉ cầu có thể góp chức sức lực cho sự nghiệp kháng Oa mà thôi.
Nói là thế song lại không nhịn được hỏi:
- Bước tiếp theo ta nên làm sao đây? - Cấp cho tri phủ đại nhân tân nhiệm một ấn tượng đầu tiên tốt đẹp.
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Từ sau đó trở đi hai vị gắn bó như môi với răng, cùng hưởng vinh quang ... Hơn nữa, ông ấy mang trọng trách mà tới, quyền hànhtất nhiên lớn hơn tri phủ thông thường, đại nhân nên điều chỉnh tốt tâm thái trước.

Lý huyện lệnh gật đầu:
- Không tệ, cụ thế như thế nào?
Con người là thế, một khi tin phục rồi, liền dễ sinh ra tâm lý ỷ lại, lười tự động não.

Thẩm Mặc thẩm nhủ :" Vòng vo mãi cũng tới rồi." Liền bình tĩnh nói:
- Nếu như cùng tồn vong với phủ tôn đại nhân, vậy rắc rối của ông ấy đại nhân không thể không quản.

- Ông ta thì có rắc rối gì chứ?
Lý huyện lệnh nói xong liền vỡ lẽ:
- À, nạn dân ngoài thành!

- Đại nhân anh minh.
Thẩm Mặc trước tiên khen ngợi, sau đó trầm giọng nói:
- Phủ tôn đại nhân mang kỳ vọng trên người, tất nhiên là trung ương chú ý, một khi xử lý nạn dân không thỏa đáng, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới hình tượng của ông ấy trong lòng các quan lớn trong triều.
Nói tới đó khẽ siết nắm đấm lại nói:
- Ngược lại nếu như tiên sinh xử lý tốt chuyện này, để phủ tôn đại nhân được thiếp vàng lên mặt, hẳn là ông ấy nhất định sẽ có qua có lại.

Lý huyện lệnh sắc mặt biến đổi không ngừng, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng trầm giọng nói:
- Được rồi, mở kho phát lương.
Nói xong từ chỗ ngồi đứng dậy nói:
- Chuyết Ngôn, ngươi ăn thong thả, bản quan hiện giờ sẽ rời thành diện kiến phủ tôn đại nhân.

- Chẳng phải không hợp quy củ sao?
Thẩm Mặc vẻ mặt ngạc nhiên.

- Ngươi đã nói là chuyện đặc thù rồi đấy thôi, chẳng bận tâm được nhiều đến thế.
Lý huyện lệnh phất tay, rảo bước ra khỏi hậu đường, vừa đi vừa cao giọng hạ lệnh:
- Gõ trống thăng đường, bản quan có chuyện muốn bố trí.

Nhìn theo bóng lưng vội vã của ông ta, Thẩm Mặc thầm thở phào một tiếng, lần này y khổ công khuyên nhủ, kỳ thực không phải là để báo đáp ơn tri ngộ của Lý huyện lệnh, mà là giúp nạn dân ngoài thành... Mỗi người đều có phương pháp của mình, vĩ như Ân tiểu thư từ vùng bên ngoài điều tới mấy thuyền lương thực, phân phát cho nạn dân; ví như Trường Tử mỗi ngày đều từ trên thành ròng cơm nắm xuống cho nạn dân. Còn Thẩm Mặc cho rằng, phương pháp của y mới là hữu hiệu nhất.

Gắp một miếng thịt bỏ, ngồi nhâm nhi, y thỏa mãn nhắm mắt lại.

Giám Hồ nằm ở phía nam thành Thiệu Hưng, mặc dù rộng mênh mông bát ngát, nhưng mặt hồ phẳng lặng như gương, vì thế mà có cái tên ấy. Trên hồ cầu đê nối liền, thuyền cá ẩn hiện, núi xanh mơ hồ, nước bước xa xăm.

Nếu như ở một ngày trời trong mây tạnh, chèo thuyền trên mặt hồ, nhìn tới chỉ thấy ở gần sóng biếc chiếu rõi, xa xa núi xanh trùng trùng, làm cho người thô tục nhất cũng sẽ rời thuyền leo lên, cảm khái nói đang sống trong bức tranh.

Thẩm Mặc thì chẳng có lấy chút xíu cảm khái nào, ngược lại trong lòng đầy bất an. Y theo Từ vị tới bên hồ, khó khăn lắm mới kiếm được một chiếc thuyền cá, nói muốn ra giữa bồ, người thuyền phu râu quai nói rất nhiệt tình, không nói tới tiền thuê, không hỏi đi làm gì, liền kéo hai thư sinh lên thuyền, nói lớn một tiếng:
- Hai vị công tử đứng vững.
Rồi chèo đi như mũi tên.

Nhìn mặt nước mênh mang xung quanh, lại nhìn thuyền phu cơ bắp cuồn cuộn, y đột nhiên nhớ tới cha Đường Tăng, chỉ sợ thuyền đi tới giữa hồ, đại hán râu quai nón kia đột nhiên trở mặt, rút búa ra hỏi "khách quan muốn ăn mì nước hay dao phay?"

Kỳ thực nếu dựa theo ý của y, thì y nguyện thà tự chèo thuyền chứ chẳng muốn có loại thuyền phu tướng tá hung dữ như thế, nhưng thuyền là do Từ Vị tìm, người ta còn không sợ, y là một chàng thanh niên trẻ trung mạnh khỏe thì càng không nên sợ, chỉ đành một mặt làm ra vẻ thản nhiên như không, một mặt thầm cầu khẩn bình an.

Khí trời hôm nay kỳ thực rất được, nếu là vào năm ngoái, người rời thành chơi hồ khẳng định là không ít. Nhưng nhờ ân điển của giặc Oa, mặt hồ vắng vẻ, trừ mấy chiếc thuyền cá ra, thì chỉ có một chiếc thuyền hoa như cô hồn dã quỷ bơi giữa lòng hồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện