Đường Thuận Chi chậm rãi gật đầu nói:
- Đúng là ý này, nhưng còn phải nhìn động tác tiếp theo của Nghiêm đảng, nếu như chúng không can thiệp vào, chúng ta liền toàn bộ xuất hiện để giúp đỡ hai người Trương Lý kháng Oa, giữ yên ổn cho Đông Nam; nếu như chúng đặt vào quân cờ. . .
Hắn hít một hơi dài nói:
- Chúng ta phải tiếp tục giấu thủ đoạn, mãi đến khi có người thật có thể thu thập tàn cục Đông Nam xuất hiện, mới cống hiến ra toàn bộ.
- Vậy còn phải chờ nữa hả?
Hà Tâm Ẩn mặt không chút thay đổi hỏi.
- Đợi!
Đường Thuận Chi trầm giọng nói:
- Không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu, muốn tiêu diệt giặc Oa không phải là việc một sớm một chiều, phải bàn bạc kỹ hơn.
- Kéo dài một ngày, dân chúng sẽ phải chịu tội thêm một ngày!
Hà Tâm Ẩn sắc mặt đau xót nói:
- Vừa nghĩ đến đám súc sinh chà đạp nữ nhân Đại Minh ta, ngũ tạng của ta như bị thiêu đốt!
Đường Thuận Chi chậm rãi nhắm mắt lại, bộ dạng như không có việc gì, nhưng hai tay nổi lên gân xanh đã bộc lộ nỗi lòng của hắn. Chỉ nghe hắn thì thào:
- Thánh thượng một lòng tu đạo, thủ phụ chỉ biết lộng quyền, trong triều gian đảng hoành hành, trong quân năm bè bảy mảng. Muốn dưới tình trạng này làm ra chút chuyện, thật sự còn khó hơn lên trời. . .
Hà Tâm Ẩn cũng không bi quan như Đường Thuận Chi, trong hai tròng mắt hắn chớp động ánh sáng yếu ớt, hình như muốn thôn phệ hết hắc ám khiến người nghẹt thở này vậy. . .
~~
Vài ngày sau có công báo truyền đến, bổ nhiệm của hai quan viên cao cấp đã tạo thành đề tài cho mọi người thảo luận:
Một người là thượng thư bộ binh Nam Kinh - Trương Kinh, bất giải Bộ vụ. Tổng đốc Giang Nam, Giang Bắc, Chiết Giang, Sơn Đông, Phúc Kiến, Hồ Quảng chư quân, tuỳ cơ ứng biến, chính nhị phẩm.
Một người nguyên là binh bị phó sử Từ Châu - Lý Thiên Sủng, thăng chức Đô Sát viện hữu Thiêm đô ngự sử, phụng mệnh tuần phủ Chiết Giang, chính tứ phẩm.
Nhưng bất kể là quan trường hay là dân gian, lúc mọi người đang nhao nhao nghị luận, cũng không chú ý tới một chi tiết -- xác định kèm với hai vị thống soái kháng Oa, còn có một tiểu nhân vật không để mắt tới cũng đồng thời đi tới Chiết Giang. . . Kỳ thực bổ nhiệm của ba người được phát ra đồng thời, chỉ là cấp bậc của vị nhân huynh này quá thấp, trực tiếp bị coi nhẹ.
Tên hắn là Hồ Tôn Hiến, tự Nhữ Trinh, chính là giám sát ngự sử Đô Sát viện, phụng mệnh tuần án Chiết Giang. . . Hình như rất tương tự với chức quan của Đô Sát viện hữu Thiêm đô ngự sử, phụng mệnh tuần phủ Chiết Giang.
- Hồ Nhữ Trinh này còn từng làm huyện lệnh của Thiệu Hưng chúng ta nữa mà, Chỉ là qua vài chục năm, vẫn là một quan thất phẩm, quả thực không hay ho lắm.
Thẩm lão gia tháo xuống cặp kính mắt, dùng khăn trắng ấm áp phủ lên hai mắt, nói:
- Tuần phủ tuần án, chỉ khác một chữ, phẩm cấp lại kém lớn. . . Cho dù tư lịch của Lý tuần phủ còn thấp, chỉ thụ hàm tứ phẩm, cũng cao hơn ngũ cấp của hắn. Hai người căn bản không cùng một đẳng cấp.
Ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, mới vừa giành được song án thủ phủ huyện, nhưng lại trốn ở một căn phòng tối nói chuyện với một lão đầu. Chỉ nghe Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Quan bất tại đại, hữu quyền tắc linh*. Tuần án Ngự sử được xưng là thay thiên tử tuần tra, phụ trách giám sát kiểm tra kỷ luật sự vụ một tỉnh, cái gì đều có thể can dự, ngay cả Bố chính sử cũng phải cẩn thận ứng phó. Tựa như Lục khoa Cấp sự trung trong triều, không thể phớt lờ.
*Quan không nằm ở to nhỏ, có quyền là làm nên chuyện.
- Tuần án quả thực rất có chức quyền.
Thẩm lão gia gật đầu nói:
- Nhưng ngay thời chiến tranh, đối với sự vi kỷ vi pháp của quan viên, triều đình từ trước đến nay vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Hồ Nhữ Trinh hắn lẻ loi một mình đi tới Chiết Giang, ngay cả một quan thuộc hạ cũng không có, tám phần mười là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, lão phu không tin hắn có khả năng làm ra trò gì.
- Nếu như hắn chỉ là một tuần án bình thường, quả thực cái gì cũng làm không được.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Nhưng cháu đã xem lý lịch của hắn, người này rất không đơn giản. . . Gia Tĩnh năm 17 trúng tiến sĩ, hai năm sau được thụ quan làm huyện lệnh Ích Đô phủ Thanh Châu Sơn Đông. Thời gian tại nhiệm đã từng tiêu diệt nạn châu chấu nhiều năm không gặp. Lại dùng kế sách trấn an chiêu hàng, giải tán thổ phỉ đã làm hại địa phương nhiều năm, còn dùng người trong đó làm nghĩa quân bên người. Văn thao vũ lược có thể thấy được.
- Sau 5 năm liền giữ đạo hiếu cho phụ mẫu, lại đảm nhiệm tri huyện Dư Diêu. Sau khi lấy Ngự sử tuần án đã chỉnh quân kỷ, củng cố biên phòng các trọng trấn như Đại Đồng Tuyên Phủ, đã từng đơn thương độc mã ngăn cản quân đội nổi loạn. Gia Tĩnh năm thứ 30, trở lại nội địa, tuần án Hồ Quảng, lại tham dự bình định khởi nghĩa Miêu dân.
Trí nhớ đời này của Thẩm Mặc rất cao, những gì xem qua trên cơ bản sẽ không quên, y vô cùng khẳng định nói:
- Người này bước vào sĩ đồ mười mấy năm qua, mỗi bước là một dấu chân, đi tới đâu đều chiến tích rõ rệt. Vì sao vẫn không được đề thăng chứ? ~~
- Như sư phụ của cháu vậy, bị Nghiêm đảng áp bách.
Thẩm lão gia thở dài nói:
- Bằng không thì chí ít đã là một tri phủ.
- Không giống.
Thẩm Mặc lắc đầu cười:
- Sư phụ là do đắc tội với người khác, bị chỉnh trị. Nhưng Hồ Tôn Hiến bị điều động đã rất nhiều lần, trừ 5 năm có tang, hai năm một điều nhiệm rất có quy luật. Án theo thứ tự chính vụ của tướng phương bắc và nam, quân vụ tại bắc nam đã thể nghiệm một lần. Nếu chỉnh trị hắn, có phải đã quá khổ tâm rồi không?
Nói rồi cười ha ha:
- Vậy oán thù nhiều quá còn gì.
Thẩm lão gia cũng bị pha trò bật cười, hơi gật đầu nói:
- Chính xác, đây rõ ràng là đang bồi dưỡng kinh nghiệm và năng lực của hắn.
Nói rồi sắc mặt trầm xuống:
- Chẳng lẽ là Nghiêm Tung đang nuôi dưỡng nanh vuốt? Cháu vừa nói hắn là tiến sĩ Gia Tĩnh năm thứ 17, ta nhớ kỹ lúc đó Nghiêm Tung là Lễ bộ Thượng thư kia mà.
- Mặc dù Nghiêm Tung đảm nhiệm Lễ bộ Thượng thư, nhưng đang lúc vội vàng trùng tu [Tống sử], cho nên quan chủ khảo năm ấy là. . .
Nói rồi cúi đầu nhìn tư liệu trên tay:
- Chưởng viện Hàn Lâm Viện Trương Bang Kỳ.
Liền ngẩng đầu lên nói:
- Hơn nữa Hồ Tôn Hiến thành tích không tốt, không may tiến vào thứ cát sĩ, chỉ có thể đi hình bộ quan chính. Tiểu tiến sĩ không có tiền đồ đáng nói loại này, khả năng không lớn khiến cho Nghiêm Tung chú ý.
*Thứ cát sĩ, cũng xưng thứ thường, là chức ngắn hạn trong Hàn Lâm Viện ở hai triều Minh Thanh, từ trong khoa cử tiến sĩ chọn ra người có tiềm chất đảm nhiệm, mục đích là để cho họ học tập trong Hàn Lâm Viện trước, sau đó mới thụ quan chức. Giống như nghiên cứu sinh hoặc thực tập sinh ngày nay.
Nói xong y chỉ vào phần nội báo Cẩm Y Vệ còn tường tận hơn nhiều so với công báo, trầm giọng nói:
- Hơn nữa đại bá xem, hắn đảm nhiệm tuần án Hồ Quảng là bệ hạ khâm điểm, đảm nhiệm tuần án Chiết Giang vẫn là bệ hạ khâm điểm. . .Điều này nói rõ cái gì?
- Là. . . giản tại đế tâm.
Thẩm lão gia cũng là người từng trải trên quan trường, sau khi được Thẩm Mặc kéo tơ lột kén, ông tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân sự tình, ông trầm giọng nói nói:
- Nói như vậy bệ hạ đã sớm chú ý tới Hồ Nhữ Trinh, xem ra vẫn luôn đè nặng quan cấp của hắn, cũng là vì rèn luyện tính khí của hắn.
- Càng quan trọng là, vì không dẫn người chú ý. . . tác dụng của hắn cần phải là tiếp tục học tập, thời khắc chuẩn bị tiếp ban của một vị quan to nào đó.
Thẩm Mặc đột nhiên cười khổ nói:
- Cháu đột nhiên cảm thấy lo lắng của đại bá là có đạo lý. . . Bệ hạ chèn ép hắn quá khép mình, sợ rằng đi tới Chiết Giang sẽ nơi chốn vấp phải trắc trở!
- Vậy cháu còn lo lắng cái gì? - Thẩm lão gia kỳ quái hỏi.
- Cháu lo lắng. . . một quân cờ bị chơi quá lâu, sẽ sản sinh ý nghĩ của mình.
Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Bệ hạ lấy quyền mưu ngự thần, khó tránh khỏi khiến người đoán sai thánh ý, làm ra lựa chọn khác.
- Cháu nói là. . . Nghiêm đảng?
Thẩm lão gia khó có thể tin nói:
- Không thể nào, thân thế của Hồ Nhữ Trinh cũng không đơn giản, hắn sinh ra tại hào môn vọng tộc, ông cố còn từng làm hộ bộ thượng thư Nam Kinh, hiển hách một thời. Thế gia đệ tử như vậy, yêu quý nhất là danh tiếng, sẽ không chen vào Nghiêm đảng.
- Chỉ hy vọng như thế.
Thẩm Mặc thở dài:
- Chỉ sợ hắn cùng tắc tư biến*!
Nói xong khẽ xoa chân mày bên phải, cười miễn cưỡng:
- Cháu chỉ phân tích lung tung thôi, rất có thể tất cả sẽ thuận lợi, bệ hạ thủy chung sẽ không đến mức để hắn đưa ra lựa chọn sau cùng này.
*cùng tắc tư biến: sự vật đến phần cuối cùng sẽ phát sinh biến hóa.
~~
Thẩm lão gia gật đầu, khẽ ho khan nói:
- Nói một Hồ Nhữ Trinh đã lạc đề xa như vậy. . . Chúng ta vẫn nên về chính đề đi, hiện tại tình báo nhiều như vậy, cháu nói chiến cuộc Đông Nam sẽ thế nào? Thiệu Hưng sẽ không có việc gì chứ?
Đây mới là mục đích chân chính ngày hôm nay hai người nói chuyện, về Hồ Tôn Hiến chẳng qua là nhạc đệm thôi.
- Hẳn là vẫn còn lạc quan.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Trương bộ đường và Lý phủ đài đều là nhân tuyển tạm thời, tính cách cũng là một âm một dương, một cương một nhu, không có người hợp tác nào tốt hơn so với họ, hơn nữa bệ hạ còn ủng hộ họ, phỏng chừng phiền phức có lớn cũng có thể ứng phó được. Giả lấy thời gian, quan binh của ta được ghép lại, khôi phục chiến lực, còn sợ giặc Oa nữa không?
*bộ đường: danh xưng của mỗi bộ thượng thư, thị lang.
phủ đài: danh xưng của tuần phủ triều Minh, Thanh.
- Đúng vậy.
Thẩm lão gia buông khăn mặt xuống, đứng dậy đẩy ra cửa sổ, không khí trong lành và ánh dương quang ập tới, khiến ông cảm thấy thần thanh khí sảng, không khỏi cười ha ha nói:
- Có Trương Lý nhị vị môn thần, Thiệu Hưng chúng ta xem như là an toàn rồi.
- Chỉ hy vọng như thế.
Thẩm Mặc vừa nói vừa đứng dậy theo, hoạt động eo một chút rồi nói:
- Đại bá, tình hình gần đây của sư phụ cháu thế nào, cho cháu nhiều tin tức như vậy, nhưng lại không có tin tức của ông ấy.
- Cũng không tệ lắm.
Thẩm lão gia cười ha ha nói:
- Lục thiếu bảo. . . A không, hiện tại là lục thái bảo rồi, rất hợp với sư phụ ngươi, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói gì nghe nấy, không chỉ sửa lại một nhóm tù oan bị xử sai, còn che chở rất nhiều quan viên bị oan vào tù, làm cho danh tiếng của Cẩm Y Vệ và Lục thái bảo rất tốt.
Nói rồi cảm thấy buồn cười:
- Địa vị của sư phụ ngươi trong cảm nhận của Cẩm Y Vệ cũng là nước lên thì thuyền lên. . . thái độ của Kỳ tổng truyền tin cho chúng ta cũng đã biến hoá rất rõ ràng.
Thẩm Mặc không khỏi cảm thán:
- Có thể tạo được danh tiếng tốt tại cơ quan đặc vụ như Cẩm Y Vệ, sư phụ cũng coi như kỳ nhân.
Kỳ thực y còn có thêm nữa câu nữa: "Nhưng không thể xài được tại nha môn bình thường." chỉa là không thể nói ra mà thôi.
- Có Lục thái bảo che chở, cho dù tính tình của sư phụ ngươi có hơi nóng nảy, chọc tới một hai người quyền quý chắc cũng chả sao.
Thẩm lão gia hài lòng nói:
- Ta cũng coi như giải được một tâm bệnh.
Cảm thấy cuộc sống tương lai một mảnh sáng sủa, trong lòng hai người đều thật cao hứng, Thẩm lão gia lại tự mình tiễn Thẩm Mặc tới cửa.
Khi chia tay, Thẩm Mặc đột nhiên nhớ tới một việc:
- Thiếu chút nữa quên mất, cha cháu nói ngày 'sơ bát' thích hợp chuyển nhà, bảo cháu tới mời đại bá qua ăn tân gia.
Thẩm lão gia biết nhà của Thẩm Mặc đã sửa xong hoàn toàn, gật đầu cười nói:
- Nhất định nhất định.
*sơ bát: ngày mùng 8, theo người Trung Quốc thì đây là một ngày may mắn.
- Đúng là ý này, nhưng còn phải nhìn động tác tiếp theo của Nghiêm đảng, nếu như chúng không can thiệp vào, chúng ta liền toàn bộ xuất hiện để giúp đỡ hai người Trương Lý kháng Oa, giữ yên ổn cho Đông Nam; nếu như chúng đặt vào quân cờ. . .
Hắn hít một hơi dài nói:
- Chúng ta phải tiếp tục giấu thủ đoạn, mãi đến khi có người thật có thể thu thập tàn cục Đông Nam xuất hiện, mới cống hiến ra toàn bộ.
- Vậy còn phải chờ nữa hả?
Hà Tâm Ẩn mặt không chút thay đổi hỏi.
- Đợi!
Đường Thuận Chi trầm giọng nói:
- Không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu, muốn tiêu diệt giặc Oa không phải là việc một sớm một chiều, phải bàn bạc kỹ hơn.
- Kéo dài một ngày, dân chúng sẽ phải chịu tội thêm một ngày!
Hà Tâm Ẩn sắc mặt đau xót nói:
- Vừa nghĩ đến đám súc sinh chà đạp nữ nhân Đại Minh ta, ngũ tạng của ta như bị thiêu đốt!
Đường Thuận Chi chậm rãi nhắm mắt lại, bộ dạng như không có việc gì, nhưng hai tay nổi lên gân xanh đã bộc lộ nỗi lòng của hắn. Chỉ nghe hắn thì thào:
- Thánh thượng một lòng tu đạo, thủ phụ chỉ biết lộng quyền, trong triều gian đảng hoành hành, trong quân năm bè bảy mảng. Muốn dưới tình trạng này làm ra chút chuyện, thật sự còn khó hơn lên trời. . .
Hà Tâm Ẩn cũng không bi quan như Đường Thuận Chi, trong hai tròng mắt hắn chớp động ánh sáng yếu ớt, hình như muốn thôn phệ hết hắc ám khiến người nghẹt thở này vậy. . .
~~
Vài ngày sau có công báo truyền đến, bổ nhiệm của hai quan viên cao cấp đã tạo thành đề tài cho mọi người thảo luận:
Một người là thượng thư bộ binh Nam Kinh - Trương Kinh, bất giải Bộ vụ. Tổng đốc Giang Nam, Giang Bắc, Chiết Giang, Sơn Đông, Phúc Kiến, Hồ Quảng chư quân, tuỳ cơ ứng biến, chính nhị phẩm.
Một người nguyên là binh bị phó sử Từ Châu - Lý Thiên Sủng, thăng chức Đô Sát viện hữu Thiêm đô ngự sử, phụng mệnh tuần phủ Chiết Giang, chính tứ phẩm.
Nhưng bất kể là quan trường hay là dân gian, lúc mọi người đang nhao nhao nghị luận, cũng không chú ý tới một chi tiết -- xác định kèm với hai vị thống soái kháng Oa, còn có một tiểu nhân vật không để mắt tới cũng đồng thời đi tới Chiết Giang. . . Kỳ thực bổ nhiệm của ba người được phát ra đồng thời, chỉ là cấp bậc của vị nhân huynh này quá thấp, trực tiếp bị coi nhẹ.
Tên hắn là Hồ Tôn Hiến, tự Nhữ Trinh, chính là giám sát ngự sử Đô Sát viện, phụng mệnh tuần án Chiết Giang. . . Hình như rất tương tự với chức quan của Đô Sát viện hữu Thiêm đô ngự sử, phụng mệnh tuần phủ Chiết Giang.
- Hồ Nhữ Trinh này còn từng làm huyện lệnh của Thiệu Hưng chúng ta nữa mà, Chỉ là qua vài chục năm, vẫn là một quan thất phẩm, quả thực không hay ho lắm.
Thẩm lão gia tháo xuống cặp kính mắt, dùng khăn trắng ấm áp phủ lên hai mắt, nói:
- Tuần phủ tuần án, chỉ khác một chữ, phẩm cấp lại kém lớn. . . Cho dù tư lịch của Lý tuần phủ còn thấp, chỉ thụ hàm tứ phẩm, cũng cao hơn ngũ cấp của hắn. Hai người căn bản không cùng một đẳng cấp.
Ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, mới vừa giành được song án thủ phủ huyện, nhưng lại trốn ở một căn phòng tối nói chuyện với một lão đầu. Chỉ nghe Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Quan bất tại đại, hữu quyền tắc linh*. Tuần án Ngự sử được xưng là thay thiên tử tuần tra, phụ trách giám sát kiểm tra kỷ luật sự vụ một tỉnh, cái gì đều có thể can dự, ngay cả Bố chính sử cũng phải cẩn thận ứng phó. Tựa như Lục khoa Cấp sự trung trong triều, không thể phớt lờ.
*Quan không nằm ở to nhỏ, có quyền là làm nên chuyện.
- Tuần án quả thực rất có chức quyền.
Thẩm lão gia gật đầu nói:
- Nhưng ngay thời chiến tranh, đối với sự vi kỷ vi pháp của quan viên, triều đình từ trước đến nay vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Hồ Nhữ Trinh hắn lẻ loi một mình đi tới Chiết Giang, ngay cả một quan thuộc hạ cũng không có, tám phần mười là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, lão phu không tin hắn có khả năng làm ra trò gì.
- Nếu như hắn chỉ là một tuần án bình thường, quả thực cái gì cũng làm không được.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Nhưng cháu đã xem lý lịch của hắn, người này rất không đơn giản. . . Gia Tĩnh năm 17 trúng tiến sĩ, hai năm sau được thụ quan làm huyện lệnh Ích Đô phủ Thanh Châu Sơn Đông. Thời gian tại nhiệm đã từng tiêu diệt nạn châu chấu nhiều năm không gặp. Lại dùng kế sách trấn an chiêu hàng, giải tán thổ phỉ đã làm hại địa phương nhiều năm, còn dùng người trong đó làm nghĩa quân bên người. Văn thao vũ lược có thể thấy được.
- Sau 5 năm liền giữ đạo hiếu cho phụ mẫu, lại đảm nhiệm tri huyện Dư Diêu. Sau khi lấy Ngự sử tuần án đã chỉnh quân kỷ, củng cố biên phòng các trọng trấn như Đại Đồng Tuyên Phủ, đã từng đơn thương độc mã ngăn cản quân đội nổi loạn. Gia Tĩnh năm thứ 30, trở lại nội địa, tuần án Hồ Quảng, lại tham dự bình định khởi nghĩa Miêu dân.
Trí nhớ đời này của Thẩm Mặc rất cao, những gì xem qua trên cơ bản sẽ không quên, y vô cùng khẳng định nói:
- Người này bước vào sĩ đồ mười mấy năm qua, mỗi bước là một dấu chân, đi tới đâu đều chiến tích rõ rệt. Vì sao vẫn không được đề thăng chứ? ~~
- Như sư phụ của cháu vậy, bị Nghiêm đảng áp bách.
Thẩm lão gia thở dài nói:
- Bằng không thì chí ít đã là một tri phủ.
- Không giống.
Thẩm Mặc lắc đầu cười:
- Sư phụ là do đắc tội với người khác, bị chỉnh trị. Nhưng Hồ Tôn Hiến bị điều động đã rất nhiều lần, trừ 5 năm có tang, hai năm một điều nhiệm rất có quy luật. Án theo thứ tự chính vụ của tướng phương bắc và nam, quân vụ tại bắc nam đã thể nghiệm một lần. Nếu chỉnh trị hắn, có phải đã quá khổ tâm rồi không?
Nói rồi cười ha ha:
- Vậy oán thù nhiều quá còn gì.
Thẩm lão gia cũng bị pha trò bật cười, hơi gật đầu nói:
- Chính xác, đây rõ ràng là đang bồi dưỡng kinh nghiệm và năng lực của hắn.
Nói rồi sắc mặt trầm xuống:
- Chẳng lẽ là Nghiêm Tung đang nuôi dưỡng nanh vuốt? Cháu vừa nói hắn là tiến sĩ Gia Tĩnh năm thứ 17, ta nhớ kỹ lúc đó Nghiêm Tung là Lễ bộ Thượng thư kia mà.
- Mặc dù Nghiêm Tung đảm nhiệm Lễ bộ Thượng thư, nhưng đang lúc vội vàng trùng tu [Tống sử], cho nên quan chủ khảo năm ấy là. . .
Nói rồi cúi đầu nhìn tư liệu trên tay:
- Chưởng viện Hàn Lâm Viện Trương Bang Kỳ.
Liền ngẩng đầu lên nói:
- Hơn nữa Hồ Tôn Hiến thành tích không tốt, không may tiến vào thứ cát sĩ, chỉ có thể đi hình bộ quan chính. Tiểu tiến sĩ không có tiền đồ đáng nói loại này, khả năng không lớn khiến cho Nghiêm Tung chú ý.
*Thứ cát sĩ, cũng xưng thứ thường, là chức ngắn hạn trong Hàn Lâm Viện ở hai triều Minh Thanh, từ trong khoa cử tiến sĩ chọn ra người có tiềm chất đảm nhiệm, mục đích là để cho họ học tập trong Hàn Lâm Viện trước, sau đó mới thụ quan chức. Giống như nghiên cứu sinh hoặc thực tập sinh ngày nay.
Nói xong y chỉ vào phần nội báo Cẩm Y Vệ còn tường tận hơn nhiều so với công báo, trầm giọng nói:
- Hơn nữa đại bá xem, hắn đảm nhiệm tuần án Hồ Quảng là bệ hạ khâm điểm, đảm nhiệm tuần án Chiết Giang vẫn là bệ hạ khâm điểm. . .Điều này nói rõ cái gì?
- Là. . . giản tại đế tâm.
Thẩm lão gia cũng là người từng trải trên quan trường, sau khi được Thẩm Mặc kéo tơ lột kén, ông tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân sự tình, ông trầm giọng nói nói:
- Nói như vậy bệ hạ đã sớm chú ý tới Hồ Nhữ Trinh, xem ra vẫn luôn đè nặng quan cấp của hắn, cũng là vì rèn luyện tính khí của hắn.
- Càng quan trọng là, vì không dẫn người chú ý. . . tác dụng của hắn cần phải là tiếp tục học tập, thời khắc chuẩn bị tiếp ban của một vị quan to nào đó.
Thẩm Mặc đột nhiên cười khổ nói:
- Cháu đột nhiên cảm thấy lo lắng của đại bá là có đạo lý. . . Bệ hạ chèn ép hắn quá khép mình, sợ rằng đi tới Chiết Giang sẽ nơi chốn vấp phải trắc trở!
- Vậy cháu còn lo lắng cái gì? - Thẩm lão gia kỳ quái hỏi.
- Cháu lo lắng. . . một quân cờ bị chơi quá lâu, sẽ sản sinh ý nghĩ của mình.
Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Bệ hạ lấy quyền mưu ngự thần, khó tránh khỏi khiến người đoán sai thánh ý, làm ra lựa chọn khác.
- Cháu nói là. . . Nghiêm đảng?
Thẩm lão gia khó có thể tin nói:
- Không thể nào, thân thế của Hồ Nhữ Trinh cũng không đơn giản, hắn sinh ra tại hào môn vọng tộc, ông cố còn từng làm hộ bộ thượng thư Nam Kinh, hiển hách một thời. Thế gia đệ tử như vậy, yêu quý nhất là danh tiếng, sẽ không chen vào Nghiêm đảng.
- Chỉ hy vọng như thế.
Thẩm Mặc thở dài:
- Chỉ sợ hắn cùng tắc tư biến*!
Nói xong khẽ xoa chân mày bên phải, cười miễn cưỡng:
- Cháu chỉ phân tích lung tung thôi, rất có thể tất cả sẽ thuận lợi, bệ hạ thủy chung sẽ không đến mức để hắn đưa ra lựa chọn sau cùng này.
*cùng tắc tư biến: sự vật đến phần cuối cùng sẽ phát sinh biến hóa.
~~
Thẩm lão gia gật đầu, khẽ ho khan nói:
- Nói một Hồ Nhữ Trinh đã lạc đề xa như vậy. . . Chúng ta vẫn nên về chính đề đi, hiện tại tình báo nhiều như vậy, cháu nói chiến cuộc Đông Nam sẽ thế nào? Thiệu Hưng sẽ không có việc gì chứ?
Đây mới là mục đích chân chính ngày hôm nay hai người nói chuyện, về Hồ Tôn Hiến chẳng qua là nhạc đệm thôi.
- Hẳn là vẫn còn lạc quan.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Trương bộ đường và Lý phủ đài đều là nhân tuyển tạm thời, tính cách cũng là một âm một dương, một cương một nhu, không có người hợp tác nào tốt hơn so với họ, hơn nữa bệ hạ còn ủng hộ họ, phỏng chừng phiền phức có lớn cũng có thể ứng phó được. Giả lấy thời gian, quan binh của ta được ghép lại, khôi phục chiến lực, còn sợ giặc Oa nữa không?
*bộ đường: danh xưng của mỗi bộ thượng thư, thị lang.
phủ đài: danh xưng của tuần phủ triều Minh, Thanh.
- Đúng vậy.
Thẩm lão gia buông khăn mặt xuống, đứng dậy đẩy ra cửa sổ, không khí trong lành và ánh dương quang ập tới, khiến ông cảm thấy thần thanh khí sảng, không khỏi cười ha ha nói:
- Có Trương Lý nhị vị môn thần, Thiệu Hưng chúng ta xem như là an toàn rồi.
- Chỉ hy vọng như thế.
Thẩm Mặc vừa nói vừa đứng dậy theo, hoạt động eo một chút rồi nói:
- Đại bá, tình hình gần đây của sư phụ cháu thế nào, cho cháu nhiều tin tức như vậy, nhưng lại không có tin tức của ông ấy.
- Cũng không tệ lắm.
Thẩm lão gia cười ha ha nói:
- Lục thiếu bảo. . . A không, hiện tại là lục thái bảo rồi, rất hợp với sư phụ ngươi, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói gì nghe nấy, không chỉ sửa lại một nhóm tù oan bị xử sai, còn che chở rất nhiều quan viên bị oan vào tù, làm cho danh tiếng của Cẩm Y Vệ và Lục thái bảo rất tốt.
Nói rồi cảm thấy buồn cười:
- Địa vị của sư phụ ngươi trong cảm nhận của Cẩm Y Vệ cũng là nước lên thì thuyền lên. . . thái độ của Kỳ tổng truyền tin cho chúng ta cũng đã biến hoá rất rõ ràng.
Thẩm Mặc không khỏi cảm thán:
- Có thể tạo được danh tiếng tốt tại cơ quan đặc vụ như Cẩm Y Vệ, sư phụ cũng coi như kỳ nhân.
Kỳ thực y còn có thêm nữa câu nữa: "Nhưng không thể xài được tại nha môn bình thường." chỉa là không thể nói ra mà thôi.
- Có Lục thái bảo che chở, cho dù tính tình của sư phụ ngươi có hơi nóng nảy, chọc tới một hai người quyền quý chắc cũng chả sao.
Thẩm lão gia hài lòng nói:
- Ta cũng coi như giải được một tâm bệnh.
Cảm thấy cuộc sống tương lai một mảnh sáng sủa, trong lòng hai người đều thật cao hứng, Thẩm lão gia lại tự mình tiễn Thẩm Mặc tới cửa.
Khi chia tay, Thẩm Mặc đột nhiên nhớ tới một việc:
- Thiếu chút nữa quên mất, cha cháu nói ngày 'sơ bát' thích hợp chuyển nhà, bảo cháu tới mời đại bá qua ăn tân gia.
Thẩm lão gia biết nhà của Thẩm Mặc đã sửa xong hoàn toàn, gật đầu cười nói:
- Nhất định nhất định.
*sơ bát: ngày mùng 8, theo người Trung Quốc thì đây là một ngày may mắn.
Danh sách chương