Ân tiểu thư sở dĩ không dám về nhà, nguyên nhân xét tới cùng do bốn chữ "miệng lưỡi thế gian."
Chỉ cần bị người ta biết thuyền của nàng bị giặc Oa hành hung, nàng một mình thoát thân, tin đồn sẽ đổ tới ngợp trời . Vì sao người khác chết hết rồi, một nữ tử yếu đuối như nàng lại không sao? Nghe nói tất cả các cô nương đều bị trà đạp, sao nàng lại là ngoại lệ? Sao có thể ngoại lệ được? Sao có thể sống được.
Đủ loại tin đồn như thế khiến thanh danh một cô nương mất hết, không còn chỗ đứng trên đời, đúng là khiến ngưởi ta sợ hãi.
Nghĩ thông điều này, Thẩm Mặc cảm thấy cái xã hội này thật vô nghĩa, cùng là may mắn sống sót, cùng ra sức diệt giặc Oa, y và Trường Tử thành anh hùng được người người tôn kính, cô nương này lại phải sắp đối diện với nguy cơ khủng khiếp.
- Để ta nghĩ biện pháp.
Thẩm Mặc gãi đầu:
- Bao nhiêu người biết tiểu thư ở trên thuyền? Ân tiểu thư khẽ đáp:
- Trừ tùy viên trên thuyền chỉ có cha ta và đại chưởng quầy ở Hàng Châu.
Nàng giải thích:
- Nữ nhân mà xuất đầu lộ diện thế nào cũng bị người ta chê cười, cho nên mỗi lần ta ra ngoài đều cố gắng không kinh động tới người khác, cho nên người trong cửa hiệu Hàng Châu chỉ biết cao tầng Thiệu Hưng tới, không biết là ta.
Thẩm Mặc hỏi:
- Tiểu thư có nói rõ thân phận với Du tướng quân không?
- Đương nhiên là không?
Ân tiểu thư chun mũi:
- Ta đã quyết định, có chết cũng không nói mình là ai.
- Đại chường quầy ở Hàng Châu có đáng tin không?
Y lại hỏi.
- Đương nhiên là đáng tin.
Ân tiểu thư nhỏ giọng đáp:
- Đó là bậc gia gia đã nhìn ta lớn lên từ nhỏ, sẽ không nói lung tung.
- Thế thì dễ xử lý hơn nhiều.
Thẩm Mặc khẽ vỗ tay:
- Ta lén đưa nàng vào thành, sau đó mang nàng về nhà không để ai biết. Chúng ta chỉ cần không để ai bất kỳ ai nhìn thấy thì ai biết được tiểu thư ở trên con thuyền đó? Muốn tung tin đồn cũng không được.
- Nhưng người đi cùng ta chết cả trên thuyền rồi...
Ân tiểu thư thần sắc ảm đạm:
- Điều này giải thích ra sao?
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Bọn họ phụng lệnh tới Hàng Châu làm việc, không phải tùy tùng của tiểu thư.
Ân tiểu thư thấy cách nói này có thể chấp nhận được, liền gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
Nói xong nghĩ tới một việc, xấu hổ nói:
- Công tử không được tới nhà ta, cũng không được để cha ta biết công tử đưa ta về.
- Nữ nhân sống thật là mệt.
Thẩm Mặc không khỏi cảm thán:
- Không sao, ta đưa tiểu thư tới Nghĩa Hợp Nguyên trước, rồi bảo Họa Bình nghĩ cách đưa tiểu thư về.
- Làm công tử thêm phiền toái rồi.
Hai mắt Ân tiểu thư mang vẻ xin lỗi.
- Đừng khách khí.
Thẩm Mặc xua tay nói:
- Chúng ta được xem như hoạn nạn chi giao rồi, có khó khăng cùng nhau chống, thế nào cũng không để tiểu thư nhìn cửa nhà mà không vào được.
Ân tiểu thư mặc đỏ bừng cúi đầu xuống, nghĩ đi nghĩ lại bốn chữ "hoạn nạn chi giao", trái tim thiếu nữ bất giác ấm áp, khi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đã sáng như sánh sao, giọng nhỏ mà kiên quyết:
- Đúng, chúng ta là hoạn nạn chi giao.
Đôi mắt đó quá hút hồn, Thẩm Mặc thiếu chút nữa bị cuốn vào bên trong, vội quay đầu sang bên nói:
- Được rồi, vấn đề đã được giải quyết, tất cả cứ để đặt trên người ta, tiểu thư yên tâm đi.
Ân tiểu thư gật mạnh đầu:
- Ta tin công tử.
Tâm tình thả lòng, mệt mỏi liền vây lấy, nàng dựa vào thành xe ngủ mê mệt.
Không ngủ được bao lâu liền bị Thẩm Mặc gọi dậy, mở mắt ra nhìn, trời vẫn còn tối.
- Trời sắp sáng rồi, đổi y phục này rồi hẵng nói.
Thẩm Mặc nhỏ giọng bảo, rồi đưa một bọc tới trước mặt nàng.
Ân tiểu thư mở ra xem, đó là một bộ nam phục màu thẫm, một đôi giày một cái nón rộng vành.
Thẩm Mặc dựa vào bánh xe ngồi xuống, nói:
- Chắn chắn là không vừa người, cũng chắn chắn là không đẹp, nhưng để tự do hoạt động , tiểu thư cứ thay đi.
Nói xong ngáp dài:
- Mệt chết đi, ta ngủ đây.
Đầu nghẹo sang, ngủ ngon lành.
Ân tiểu thư khẽ ngửi bộ y phục đó, vẫn còn mùi thơm, hiển nhiên là bộ y phục được giặt giũ chưa mặc. Lòng nàng bấc giác ngọt ngào, ngoan ngoãn thay y phục, đi giầy vào, đội nón lên, che đi toàn bộ dung mạo.
Dựa vào cái nón che giấu, nàng cuối cùng cũng lớn gan nhìn Thẩm Mặc, lúc này trời đã dần sáng lên, đường nét khuôn mặt y cũng dần rõ ràng, cô nương nhìn dáng vẻ như trẻ con ngủ say của y, lòng đầy yên tĩnh, những lo lắng sợ hãi kia cũng biến mất không tăm tích.
..... .....
Chuyến này Thẩm Mặc ngủ một giắc thống khoái, tới khi mặt trời lên tới ba cây sào mới bị cái đói đánh thức, y hoạt động gân cốt tê mỏi, nhìn Ân tiểu thư đã thay nam trang. Chỉ thấy nàng học theo bộ dạng nam nhân, chắp tay trầm giọng nói:
- Thẩm đại ca, tiểu đệ xin ra mắt.
Thẩm Mặc vui vẻ nói:
- Đi nào Hoa huynh đệ, ca ca đưa đệ đi ăn cơm.
Nói rồi sải bước đi về phía trước.
Ân tiểu thư chạy theo sau, hỏi:
- Vì sao để tiểu đệ mang họ Hoa?
- Hoa Mộc Lan mà.
Thẩm Mặc cười:
- Còn nữa, để phải bước dài hơn mới giống nam nhân, khẽ lướt gót xen thế kia là không được.
Ân tiểu thư học theo dáng vẻ Thẩm Mặc, theo sát y, tới chỗ hương dũng đưa cơm, lĩnh hai cái bánh hấp.
Thẩm Mặc vừa ăn vừa hỏi người bên cạnh:
- Sao rồi, hẳn là sắp đánh xong rồi chứ?
Y cho rằng Du Đại Du dẫn ba nghìn người đánh ba trăm người, xung phong một trận là gần thắng lợi.
Không ngờ những hương dũng chuyển sang làm hậu cần đều lắc đầu, có một lão hán thở dài:
- Công tử gia, lão hán cho rằng biểu hiện của chúng ta tối qua còn hơn quan quân hôm nay.
Thẩm Mặc không tin, nhưng mọi người đều gật đầu cả, lão hán kia giải thích cho y:
- Hôm nay trời vừa sáng, Du tướng quân liền tập trung thuyền bè phụ cận, suất quân lên Hóa Nhân Than, đám giặc Oa nấp trong lau sậy, thừa cơ quan quân chưa kịp ổn định, xông ra chém giết.
Nói xong nhổ phì một cái:
- Đám quan quân kia sợ chết, bị người ta giết trăm tên, liền sợ vỡ mật, ùn ùn lên thuyền bỏ chạy.
- Ta thấy quan quân trên nhiều con thuyền căn bản không xuống đã chèo thẳng về rồi.
Bên cạnh có người bổ xung:
- Đúng là mất mặt.
- Vậy Du tướng quân đâu?
Thẩm Mặc cảm thấy bất lực, thẩm nhủ :" Nếu quan quân đều như thế, Đại Minh còn cứu nổi nữa sao?"
- Du tướng quân.. Ài, đó đúng là một vị anh hùng.
Mọi người đều khen ngợi:
- Ông ấy xông lên trên cùng, công phu cao cường vô cùng, giết liền bảy tám tên giặc Oa, cuối cùng người bên cạnh chạy sạch mới lui về.
- Nếu không phải thân binh của ông ấy tiếp ứng đã không về được nữa.
Các hương dũng nói cơ bản đầu là sự thực, cho nên tâm tình Du tướng quân lúc này khỏi nói cũng biết, thân binh mang cơm cá tới, ông ta cũng không nuốt nổi, nhìn sang Hóa Nhân Than mà ấm ức.
Lúc này thân binh báo cáo Thẩm công tử cầu kiến, Du Đại Du thẩm nhủ :" Xem hành động của vị tiểu ca này hôm qua, hiển nhiên là người rất có mưu lược." Lập tức đứng dậy, mời Thẩm Mặc vào, Thẩm Mặc chẳng hàn huyên hỏi thẳng:
- Du tướng quân, quân đội Đại Minh đều tệ như vậy sao?
Du Đại Du xấu hổ nói:
- Cũng không phải là đều tệ như thế, ít nhất lính bản tướng đưa từ Quảng Đông tới tuyệt đối không như vậy.
- Thế binh tướng của ngài đâu?
- Bị bộ đường đại nhân cưỡng ép đổi rồi.
Du Đại Du buồn bực nói:
- Mặc dù nhân số không ít, nhưng lính dưới tay bộ đường đại nhân đều tới từ những nơi giàu có như Chiết Giang, Sơn Đông, bọn họ làm lính là vì kiếm cơm, dù không làm lính còn có thể trồng trọt buôn bán, không lo phải liều mạng.
Thời đại đó quan văn có quyền uy tuyệt đối với võ tướng, căn bản không cho phản bác.
Thẩm Mặc không nói gì, nhưng hiện trạng bày ra đó, dù có là rau thối, nên nấu thì phải nấu. Hai người thương lượng một phen, quyết định chỉ có thể đấu trí, không thể đấu sức, rồi dựa theo sở trường, một bày mưu, một dựa vào kinh nghiệm bổ xung, cuối cùng định ra kế phá địch.
Quyết định xong, hai người chia nhau hành động, cả chiều đều bận rộn chuẩn bị.
Lại nói đám giặc Oa trên Hóa Nhân Than, mặc dù có nước có lương khô, còn có thể bắt cá, nhưng tư vị làm cua trong lỗ thật không dễ chịu.
Tên thủ lĩnh triệu tập bộ hạ tới, nói với bọn chúng:
- Quan binh khẳng địn còn đánh tới, lần sau chúng ta không giết người nữa mà cướp thuyền.
Đám thủ hạ nghe theo.
Sáng sớm hôm sau, giặc Oa phát hiện quả nhiên đúng như dự liệu, quân Minh lần nữa đánh tới, liền lại nấp vào lau sậy. Bọn chúng thấy quan binh quân Minh lần này tựa hồ không tình nguyện lắm, nhưng bị tướng quân kia thức ép, mới lề mề bắt đầu đổ bộ.
Giặc Oa lần này rất kiên nhẫn, đợi quân Minh xuống thuyền hết mời từ trong đánh ra. Quân Minh quả nhiên ăn hại như trước, chưa va chạm nhau đã mau chóng ta vỡ, kêu cha gọi mẹ chạy lên thuyền.
Đám giặc Oa nhỡ kỹ lệnh của thủ lĩnh, không quan tâm tới quân Minh bỏ chạy tán loạn, chuyên đoạt thuyền, qua một phen đoạt được năm chiếc thuyền lớn.
Giặc Oa còn lại hai trăm năm mươi tên, vừa vặn một thuyền năm mươi tên, mặc dù có hơi chen chúc, nhưng chỉ cần về được biển là tốt rồi.
- Long đầu, chúng ta đi về phía nào.
Đám giặc Oa tranh nhau lên thuyền, chuẩn bị rời đi, nhưng không biết đi đâu.
- Cổ nhân có thơ: Bách xuyên đông đáo hải, hà thì tức phụ quy.
Tên thủ lĩnh nghĩ kỹ một phe, ngâm thơ rất có học vẫn:
- Chúng ta cứ đi về phía đông, nhất định ra được biển, ra tới biển là địa bàn của chúng ta rồi.
- Lão đại anh minh, lão đại là sao chỉ hướng.
Tức thì lời khen không ngớt, làm thủ lĩnh đại nhân hết sức khoan khoái, học theo lão thuyền chủ, phất tay:
- Xuất phát.
Năm con thuyền chở đầy giặc Oa liền chạy trên mặt sông rộng lớn.
Thủ lĩnh đại nhân tính, cứ đi về phía đông thế này không tới hai ngày là ra đến biển, có thể về Chu Sơn mà hắn mong mỏi, bất giác lòng thả lỏng. Hắn không sợ quan quân, vì quan quân lục chiến không ra sao, thủy chiến càng tệ.
Chỉ cần bị người ta biết thuyền của nàng bị giặc Oa hành hung, nàng một mình thoát thân, tin đồn sẽ đổ tới ngợp trời . Vì sao người khác chết hết rồi, một nữ tử yếu đuối như nàng lại không sao? Nghe nói tất cả các cô nương đều bị trà đạp, sao nàng lại là ngoại lệ? Sao có thể ngoại lệ được? Sao có thể sống được.
Đủ loại tin đồn như thế khiến thanh danh một cô nương mất hết, không còn chỗ đứng trên đời, đúng là khiến ngưởi ta sợ hãi.
Nghĩ thông điều này, Thẩm Mặc cảm thấy cái xã hội này thật vô nghĩa, cùng là may mắn sống sót, cùng ra sức diệt giặc Oa, y và Trường Tử thành anh hùng được người người tôn kính, cô nương này lại phải sắp đối diện với nguy cơ khủng khiếp.
- Để ta nghĩ biện pháp.
Thẩm Mặc gãi đầu:
- Bao nhiêu người biết tiểu thư ở trên thuyền? Ân tiểu thư khẽ đáp:
- Trừ tùy viên trên thuyền chỉ có cha ta và đại chưởng quầy ở Hàng Châu.
Nàng giải thích:
- Nữ nhân mà xuất đầu lộ diện thế nào cũng bị người ta chê cười, cho nên mỗi lần ta ra ngoài đều cố gắng không kinh động tới người khác, cho nên người trong cửa hiệu Hàng Châu chỉ biết cao tầng Thiệu Hưng tới, không biết là ta.
Thẩm Mặc hỏi:
- Tiểu thư có nói rõ thân phận với Du tướng quân không?
- Đương nhiên là không?
Ân tiểu thư chun mũi:
- Ta đã quyết định, có chết cũng không nói mình là ai.
- Đại chường quầy ở Hàng Châu có đáng tin không?
Y lại hỏi.
- Đương nhiên là đáng tin.
Ân tiểu thư nhỏ giọng đáp:
- Đó là bậc gia gia đã nhìn ta lớn lên từ nhỏ, sẽ không nói lung tung.
- Thế thì dễ xử lý hơn nhiều.
Thẩm Mặc khẽ vỗ tay:
- Ta lén đưa nàng vào thành, sau đó mang nàng về nhà không để ai biết. Chúng ta chỉ cần không để ai bất kỳ ai nhìn thấy thì ai biết được tiểu thư ở trên con thuyền đó? Muốn tung tin đồn cũng không được.
- Nhưng người đi cùng ta chết cả trên thuyền rồi...
Ân tiểu thư thần sắc ảm đạm:
- Điều này giải thích ra sao?
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Bọn họ phụng lệnh tới Hàng Châu làm việc, không phải tùy tùng của tiểu thư.
Ân tiểu thư thấy cách nói này có thể chấp nhận được, liền gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
Nói xong nghĩ tới một việc, xấu hổ nói:
- Công tử không được tới nhà ta, cũng không được để cha ta biết công tử đưa ta về.
- Nữ nhân sống thật là mệt.
Thẩm Mặc không khỏi cảm thán:
- Không sao, ta đưa tiểu thư tới Nghĩa Hợp Nguyên trước, rồi bảo Họa Bình nghĩ cách đưa tiểu thư về.
- Làm công tử thêm phiền toái rồi.
Hai mắt Ân tiểu thư mang vẻ xin lỗi.
- Đừng khách khí.
Thẩm Mặc xua tay nói:
- Chúng ta được xem như hoạn nạn chi giao rồi, có khó khăng cùng nhau chống, thế nào cũng không để tiểu thư nhìn cửa nhà mà không vào được.
Ân tiểu thư mặc đỏ bừng cúi đầu xuống, nghĩ đi nghĩ lại bốn chữ "hoạn nạn chi giao", trái tim thiếu nữ bất giác ấm áp, khi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đã sáng như sánh sao, giọng nhỏ mà kiên quyết:
- Đúng, chúng ta là hoạn nạn chi giao.
Đôi mắt đó quá hút hồn, Thẩm Mặc thiếu chút nữa bị cuốn vào bên trong, vội quay đầu sang bên nói:
- Được rồi, vấn đề đã được giải quyết, tất cả cứ để đặt trên người ta, tiểu thư yên tâm đi.
Ân tiểu thư gật mạnh đầu:
- Ta tin công tử.
Tâm tình thả lòng, mệt mỏi liền vây lấy, nàng dựa vào thành xe ngủ mê mệt.
Không ngủ được bao lâu liền bị Thẩm Mặc gọi dậy, mở mắt ra nhìn, trời vẫn còn tối.
- Trời sắp sáng rồi, đổi y phục này rồi hẵng nói.
Thẩm Mặc nhỏ giọng bảo, rồi đưa một bọc tới trước mặt nàng.
Ân tiểu thư mở ra xem, đó là một bộ nam phục màu thẫm, một đôi giày một cái nón rộng vành.
Thẩm Mặc dựa vào bánh xe ngồi xuống, nói:
- Chắn chắn là không vừa người, cũng chắn chắn là không đẹp, nhưng để tự do hoạt động , tiểu thư cứ thay đi.
Nói xong ngáp dài:
- Mệt chết đi, ta ngủ đây.
Đầu nghẹo sang, ngủ ngon lành.
Ân tiểu thư khẽ ngửi bộ y phục đó, vẫn còn mùi thơm, hiển nhiên là bộ y phục được giặt giũ chưa mặc. Lòng nàng bấc giác ngọt ngào, ngoan ngoãn thay y phục, đi giầy vào, đội nón lên, che đi toàn bộ dung mạo.
Dựa vào cái nón che giấu, nàng cuối cùng cũng lớn gan nhìn Thẩm Mặc, lúc này trời đã dần sáng lên, đường nét khuôn mặt y cũng dần rõ ràng, cô nương nhìn dáng vẻ như trẻ con ngủ say của y, lòng đầy yên tĩnh, những lo lắng sợ hãi kia cũng biến mất không tăm tích.
..... .....
Chuyến này Thẩm Mặc ngủ một giắc thống khoái, tới khi mặt trời lên tới ba cây sào mới bị cái đói đánh thức, y hoạt động gân cốt tê mỏi, nhìn Ân tiểu thư đã thay nam trang. Chỉ thấy nàng học theo bộ dạng nam nhân, chắp tay trầm giọng nói:
- Thẩm đại ca, tiểu đệ xin ra mắt.
Thẩm Mặc vui vẻ nói:
- Đi nào Hoa huynh đệ, ca ca đưa đệ đi ăn cơm.
Nói rồi sải bước đi về phía trước.
Ân tiểu thư chạy theo sau, hỏi:
- Vì sao để tiểu đệ mang họ Hoa?
- Hoa Mộc Lan mà.
Thẩm Mặc cười:
- Còn nữa, để phải bước dài hơn mới giống nam nhân, khẽ lướt gót xen thế kia là không được.
Ân tiểu thư học theo dáng vẻ Thẩm Mặc, theo sát y, tới chỗ hương dũng đưa cơm, lĩnh hai cái bánh hấp.
Thẩm Mặc vừa ăn vừa hỏi người bên cạnh:
- Sao rồi, hẳn là sắp đánh xong rồi chứ?
Y cho rằng Du Đại Du dẫn ba nghìn người đánh ba trăm người, xung phong một trận là gần thắng lợi.
Không ngờ những hương dũng chuyển sang làm hậu cần đều lắc đầu, có một lão hán thở dài:
- Công tử gia, lão hán cho rằng biểu hiện của chúng ta tối qua còn hơn quan quân hôm nay.
Thẩm Mặc không tin, nhưng mọi người đều gật đầu cả, lão hán kia giải thích cho y:
- Hôm nay trời vừa sáng, Du tướng quân liền tập trung thuyền bè phụ cận, suất quân lên Hóa Nhân Than, đám giặc Oa nấp trong lau sậy, thừa cơ quan quân chưa kịp ổn định, xông ra chém giết.
Nói xong nhổ phì một cái:
- Đám quan quân kia sợ chết, bị người ta giết trăm tên, liền sợ vỡ mật, ùn ùn lên thuyền bỏ chạy.
- Ta thấy quan quân trên nhiều con thuyền căn bản không xuống đã chèo thẳng về rồi.
Bên cạnh có người bổ xung:
- Đúng là mất mặt.
- Vậy Du tướng quân đâu?
Thẩm Mặc cảm thấy bất lực, thẩm nhủ :" Nếu quan quân đều như thế, Đại Minh còn cứu nổi nữa sao?"
- Du tướng quân.. Ài, đó đúng là một vị anh hùng.
Mọi người đều khen ngợi:
- Ông ấy xông lên trên cùng, công phu cao cường vô cùng, giết liền bảy tám tên giặc Oa, cuối cùng người bên cạnh chạy sạch mới lui về.
- Nếu không phải thân binh của ông ấy tiếp ứng đã không về được nữa.
Các hương dũng nói cơ bản đầu là sự thực, cho nên tâm tình Du tướng quân lúc này khỏi nói cũng biết, thân binh mang cơm cá tới, ông ta cũng không nuốt nổi, nhìn sang Hóa Nhân Than mà ấm ức.
Lúc này thân binh báo cáo Thẩm công tử cầu kiến, Du Đại Du thẩm nhủ :" Xem hành động của vị tiểu ca này hôm qua, hiển nhiên là người rất có mưu lược." Lập tức đứng dậy, mời Thẩm Mặc vào, Thẩm Mặc chẳng hàn huyên hỏi thẳng:
- Du tướng quân, quân đội Đại Minh đều tệ như vậy sao?
Du Đại Du xấu hổ nói:
- Cũng không phải là đều tệ như thế, ít nhất lính bản tướng đưa từ Quảng Đông tới tuyệt đối không như vậy.
- Thế binh tướng của ngài đâu?
- Bị bộ đường đại nhân cưỡng ép đổi rồi.
Du Đại Du buồn bực nói:
- Mặc dù nhân số không ít, nhưng lính dưới tay bộ đường đại nhân đều tới từ những nơi giàu có như Chiết Giang, Sơn Đông, bọn họ làm lính là vì kiếm cơm, dù không làm lính còn có thể trồng trọt buôn bán, không lo phải liều mạng.
Thời đại đó quan văn có quyền uy tuyệt đối với võ tướng, căn bản không cho phản bác.
Thẩm Mặc không nói gì, nhưng hiện trạng bày ra đó, dù có là rau thối, nên nấu thì phải nấu. Hai người thương lượng một phen, quyết định chỉ có thể đấu trí, không thể đấu sức, rồi dựa theo sở trường, một bày mưu, một dựa vào kinh nghiệm bổ xung, cuối cùng định ra kế phá địch.
Quyết định xong, hai người chia nhau hành động, cả chiều đều bận rộn chuẩn bị.
Lại nói đám giặc Oa trên Hóa Nhân Than, mặc dù có nước có lương khô, còn có thể bắt cá, nhưng tư vị làm cua trong lỗ thật không dễ chịu.
Tên thủ lĩnh triệu tập bộ hạ tới, nói với bọn chúng:
- Quan binh khẳng địn còn đánh tới, lần sau chúng ta không giết người nữa mà cướp thuyền.
Đám thủ hạ nghe theo.
Sáng sớm hôm sau, giặc Oa phát hiện quả nhiên đúng như dự liệu, quân Minh lần nữa đánh tới, liền lại nấp vào lau sậy. Bọn chúng thấy quan binh quân Minh lần này tựa hồ không tình nguyện lắm, nhưng bị tướng quân kia thức ép, mới lề mề bắt đầu đổ bộ.
Giặc Oa lần này rất kiên nhẫn, đợi quân Minh xuống thuyền hết mời từ trong đánh ra. Quân Minh quả nhiên ăn hại như trước, chưa va chạm nhau đã mau chóng ta vỡ, kêu cha gọi mẹ chạy lên thuyền.
Đám giặc Oa nhỡ kỹ lệnh của thủ lĩnh, không quan tâm tới quân Minh bỏ chạy tán loạn, chuyên đoạt thuyền, qua một phen đoạt được năm chiếc thuyền lớn.
Giặc Oa còn lại hai trăm năm mươi tên, vừa vặn một thuyền năm mươi tên, mặc dù có hơi chen chúc, nhưng chỉ cần về được biển là tốt rồi.
- Long đầu, chúng ta đi về phía nào.
Đám giặc Oa tranh nhau lên thuyền, chuẩn bị rời đi, nhưng không biết đi đâu.
- Cổ nhân có thơ: Bách xuyên đông đáo hải, hà thì tức phụ quy.
Tên thủ lĩnh nghĩ kỹ một phe, ngâm thơ rất có học vẫn:
- Chúng ta cứ đi về phía đông, nhất định ra được biển, ra tới biển là địa bàn của chúng ta rồi.
- Lão đại anh minh, lão đại là sao chỉ hướng.
Tức thì lời khen không ngớt, làm thủ lĩnh đại nhân hết sức khoan khoái, học theo lão thuyền chủ, phất tay:
- Xuất phát.
Năm con thuyền chở đầy giặc Oa liền chạy trên mặt sông rộng lớn.
Thủ lĩnh đại nhân tính, cứ đi về phía đông thế này không tới hai ngày là ra đến biển, có thể về Chu Sơn mà hắn mong mỏi, bất giác lòng thả lỏng. Hắn không sợ quan quân, vì quan quân lục chiến không ra sao, thủy chiến càng tệ.
Danh sách chương