Trước đây Mã Tuấn Huy qua lại khá gần gũi với Tô Sĩ Dân. Vốn cũng khá thờ ơ với Trương Nhất Phàm. Bây giờ Tô Sĩ Dân đi rồi, trong lòng của Mã Tuấn Huy có vẻ bất an, từ lâu đã muốn tìm cơ hội để thể hiện thiện ý với Trương Nhất Phàm.
Nghĩ kỹ lại thì Mã Tuấn Huy chắc hẳn là người của Phong Quốc Phú. Lúc đầu Trương Nhất Phàm tới Thông Thành làm Thư ký cũng đụng độ với ông ta mấy lần. Có lúc những lời nói mà Trương Nhất Phàm truyền xuống thì ông ta cho là nói láo.
Không ai ngờ tới, sau hai năm Trương Nhất Phàm đã leo lên đầu của ông ta. Thấy những cây đại thụ mà mình dựa dẫm, từng cây một bị ngã. Còn Trương Nhất Phàm thì lại ngày một thành công. Từ Thư ký Chủ tịch thành phố lên đến chức Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy, sau đó lại từ Chủ tịch thị trấn lên đến chức Phó chủ tịch huyện.
Bây giờ lại vào được ủy viên thường vụ. Cách đỉnh cao của quyền lực chỉ còn một bước không xa mà thôi. Mỗi người trong chốn quan trường ở Thông Thành đều biết Trương Nhất Phàm có mối quan hệ tốt nhất với Bí thư Lâm. Những lời mà Trương Nhất Phàm nói ra so với lời nói của Trưởng ban thư ký Thái Hán Lâm vẫn còn có hiệu lực hơn.
Có người đang thầm nói, thà rằng đắc tội với Thái Hán Lâm cũng không đắc tội với Trương Nhất Phàm. Mã Tuấn Huy ở nhà ăn cơm, đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, trong lòng lập tức có chút dự cảm không hay.
Quả nhiên, người của Chi cục thuế khu Hạnh Phúc bị hắn nắm được nhược điểm. Lần này mình chết thảm đây.
Mã Tuấn Huy vội vàng chạy tới quán ăn của Liễu Hồng thì thấy ở đây chỉ là một quán ăn nhỏ bình thường. Thật không hiểu nổi tại sao Trương Nhất Phàm lại xuất hiện tại chỗ như thế này? Sau đó ông ta thấy Liễu Hồng, trong lòng liền có chút suy nghĩ lung tung. Trương Nhất Phàm có phải là dính líu gì với cô gái này không? Liễu Hồng tuy là đã sinh con rồi, nhưng dù sao thì cũng chỉ có hai mươi ba tuổi. Thân hình khôi phục lại rất nhanh, người bình thường mà nhìn vào không ai phát hiện được cô ta đã là mẹ của một đứa nhỏ.
Mấy người trong phòng bao, không một ai chuồn đi mất. Bởi vì họ nghe thấy Trương Nhất Phàm gọi điện thoại gọi thẳng tên của Trưởng chi cục. Nếu như bỏ chạy thì chỉ e rằng là tội càng thêm nặng mà thôi.
Người đắc tội cũng không phải mình mà là Trưởng phòng Lưu. Một số người trong đó đang ảo tưởng, nói không chừng lần này lại là một cơ hội tốt. Trưởng phòng Lưu mà bị gì đó thì không phải mình sẽ có thể thay thế sao? Sau đó mắt chợt sáng lên, đặc biệt là quán ăn này của Liễu Hồng không những không thu thuế mà còn trả tiền cho cô ta. Ngày nào cũng gọi người tới dùng bữa, tiền cơm thì đưa hai phần. Đây là tư tưởng của tên Phó trưởng phòng.
Trước khi Mã Tuấn Huy tới, Trương Nhất Phàm đã đi rồi.
Nhìn thấy mấy người của Chi cục thuế, Mã Tuấn Huy liền có chút tức giận không rõ lý do. Không cần nói, những kẻ như tên trộm này chắc chắn là đã làm gì tới bà chủ rồi.
Nhất là tên Lưu Khai Sơn đó. Mã Tuấn Huy vẫn còn nhớ, người này trước đây là vì đùa giỡn với phụ nữ nên bị điều đến Chi cục thuế. Bây giờ bệnh cũ lại tái phát đây!
- Me kiếp! Các cậu tới đây là tự đâm vào chỗ chết có biết không?
Mã Tuấn Huy vỗ mạnh vào bàn nói:
- Có biết người tố cáo các cậu là ai không hả? Là Phó chủ tịch huyện Trương, Phó chủ tịch huyện đó! Mẹ kiếp ông đây cũng xui xẻo theo mấy người.
Mã Tuấn Huy chửi một trận mới phát hiện là mình bây giờ vẫn còn đang ở quán ăn của Liễu Hồng. Dường như chửi người không đúng chỗ, lập tức thay đổi thái độ tươi cười nói:
- Đây chắc là bà chủ rồi? Việc này quay về tôi sẽ xử lý nghiêm túc. Bọn họ đã ở đây xài hết bao nhiêu cô cứ báo lại cho tôi. Ngày mai tôi sẽ bảo người ở Chi cục tới thanh toán. Ở chỗ của Chủ tịch huyện Trương thì cô nói khéo vài câu.
Liễu Hồng đang muốn nói là mình và Trương Nhất Phàm không có quan hệ gì. Chỉ là thấy có vẻ giải thích như vậy có chút dư thừa nên dứt khoát không nói.
Mã Tuấn Huy lại thay đổi sắc mặt nhìn những người này chửi:
- Còn không mau cút đi! Quay về Chi cục ngay cho tôi, giải thích cho rõ sự việc.
Những người này cuối cùng cũng bỏ đi rồi. Liễu Hồng giống như trải qua một đại nạn, đột nhiên mệt mỏi ngồi bệt xuống ghế nói:
- Tiểu Hồng à, đóng cửa đi. Hôm nay không buôn bán gì nữa.
Nếu không có Trương Nhất Phàm thì không biết mình sẽ bị những người này bắt nạt đến độ nào nữa?
Tên Trưởng phòng Lưu này đã tới đây rất nhiều lần rồi. Lần đầu tiên là kiểm tra đăng ký thuế. Từ đó về sau thường xuyên mượn cớ tới đây dùng bữa. Vả lại lần nào cũng là ghi sổ.
Hơn bốn mươi tuổi rồi, nhìn người cứ như con cóc ỷ lại vậy. Cứ muốn tìm cơ hội ăn bớt của mình. Tính tính cứ nhỏ nhen đến chết đi được, một đồng cũng không chịu trả.
Hôm nay nói là hắn mời. Biết rõ là trong quán của mình không có rượu Mao Đài rồi mà cứ cố ý lớn tiếng làm ồn. Cho dù thực sự có thì ông ta có thể uống nổi không? Một tên Trưởng phòng thuế cỏn con chỉ là mà một tên ma-cà-bông mà thôi. Bà đây lại không phải chưa gặp qua nhân vật lớn nào!
Liễu Hồng nấu hai món ăn và một món canh. Dùng chén đựng đàng hoàng xong liền kêu hai cô gái đóng cửa tiệm lại và một mình đi tới chỗ của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm đang xem TV. Vốn dĩ là muốn ăn bữa cơm đàng hoàng thì không ngờ lại gặp chuyện như vậy, mất cả hứng.
Nhưng không phải do tâm trạng không tốt mà không đói. Lúc đang chuẩn bị kêu đồ ăn nhanh, thì chuông cửa vang lên.
Nhìn xuyên qua lỗ cửa thì biết là Liễu Hồng.
- Chủ tịch Trương, anh đói lắm rồi phải không?
Sau khi Liễu Hồng bước vào cửa thì liền đặt cơm lên bàn trà. Căn phòng lập tức liền bốc lên một mùi thơm nồng của thức ăn. Làm cho Trương Nhất Phàm lại thèm ăn.
Không đợi Liễu Hồng kêu, hắn ta liền cầm đũa lên nói:
- Bọn họ đi chưa?
Liễu Hồng trả lời nói:
- Có một cán bộ đến chửi cho họ một trận và dẫn toàn bộ họ đi rồi. Nói là ngày mai sẽ gọi người của Chi cục tới thanh toán.
Trương Nhất Phàm không còn hỏi tiếp nữa. Bởi vì hắn biết sau này sẽ không có người dám tới quán ăn của Liễu Hồng kiếm chuyện không vui nữa. Đây là lần thứ ba ăn cơm của Liễu Hồng rồi. Trương Nhất Phàm không thể kìm nổi mà khen một câu:
- Được đó! Ăn đi ăn lại vẫn là tay nghề nấu ăn của cô là nhất.
Liễu Hồng cười ngại ngùng nói:
- Vậy thì sau này?, ngày nào tôi cũng sẽ đưa cơm đến cho anh được không?
- Vậy thì không cần đâu, một mình cô cũng bận lắm rồi.
Trương Nhất Phàm thấy Liễu Hồng đứng ở đó liền chỉ chỉ vào nói:
- Chắc hẳn là cô cũng chưa ăn đúng không? Còn đứng đó làm gì? Cùng ăn nào.
Tuy Liễu Hồng cũng muốn cùng ăn với hắn ta nhưng lại không dám. Dù sao người ta cũng đường đường là Phó chủ tịch huyện, bản thân mình cùng lắm cũng chỉ là một cô giúp việc mà thôi.
Có thể nghe được lời khen ngợi không dứt của Trương Nhất Phàm dành cho mình, đây mới là việc mà Liễu Hồng vui nhất.
Liễu Hồng lắc đầu nói:
- Tôi ăn rồi, anh ăn từ từ thôi. Tôi ra ban công giúp anh thu dọn quần áo vào.
Trương Nhất Phàm cũng không để ý, vừa xem TV vừa ăn cơm.
Bình thường đều ở quán ăn dùng bữa, vốn không có được cảm giác này. Có nên bảo Liễu Hồng qua chỗ mình giúp nấu cơm không? Vậy thì quá ích kỷ rồi! Vả lại là cô nam quả nữ, nếu mà truyền ra ngoài thì không tốt cho lắm. Nếu như tiểu phú bà tới thì khác rồi.
Tốn chút tiền để mời Liễu Hồng qua đây, mỗi tuần làm một hai lần. Đây quả là một ý kiến rất hay.
Đợi Liễu Hồng thu quần áo từ ban công xong, thì Trương Nhất Phàm cũng ăn xong, còn húp thêm một bát canh.
- Liễu Hồng à, với tay nghề này của cô ngang ngửa với các đầu bếp danh tiếng ở các nhà hàng lớn rồi đó. Dạo gần đây tôi đều ở ngoài ăn, bây giờ nghĩ lại thấy món ăn bình thường ở nhà vẫn là ngon nhất.
Trương Nhất Phàm khen.
- Thì món ăn tôi nấu chính là món ăn thường ngày ở nhà đó. Giống như những món ăn đa dạng ở những quán ăn đó, thì tôi không thể làm ra được.
Liễu Hồng đi ra từ phòng ngủ, lúc cúi người thu dọn chén đũa, chỗ cổ áo rộng thùng thình đó lộ ra một khoảng ngực lớn trắng tinh.
Khe rất là sâu. Trong lúc cô ta hoàn toàn không biết gì thì kiêu ngạo phơi ra một vẻ hết sức thu hút.
Tuy đứa trẻ đã cai sữa lâu rồi nhưng bộ ngực của Liễu Hồng không hề có chút biến dạng gì, chỉ là có thêm phần cứng chắc hơn thôi. Có lẽ vì ngực to nên mỗi lúc thấy Liễu Hồng bước đi, ngực cứ tưng tưng như lò xo vậy.
Trương Nhất Phàm vội dịch chuyển mắt nhìn qua chỗ khác. Tôi xem TV! Xem TV!
Liễu Hồng ở trong nhà bếp rửa chén, đóng gói xong lại gói rác ở trong nhà vào và đem đi cùng. Trương Nhất Phàm ngồi đó, cứ mãi nhìn cô ta rời khỏi.
Ngày hôm sau, Mã Tuấn Huy mới sớm đã tìm tới văn phòng của Phó chủ tịch huyện.
- Thưa Phó chủ tịch huyện Trương.
Mã Tuấn Huy cúi đầu khom lưng tỏ vẻ tươi cười.
Trương Nhất Phàm không thèm nhìn, tiếp tục làm việc của mình. Mã Tuấn Huy liền đứng ở đó, không biết nên đứng hay nên ngồi.
Tối hôm qua hắn suy nghĩ rất lâu, cũng biết là Trương Nhất Phàm có thành kiến với những hành động của mình lúc trước. Trong lòng ông ta đang suy xét làm sao để “bỏ xe giữ pháo”.
Chuyện này bắt buộc phải xử lý, vả lại phải cố gắng làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy mãn nguyện và thoải mái thì bản thân mình mới có nơi để thở. Cho nên ông ta liền cách chức của Lưu Khai Sơn tại chỗ, điều y đến xã, thị trấn mà không ai biết.
Sau đó, ông ta lại bảo người tới quán ăn chỗ của Liễu Hồng thanh toán những phí đã nợ. Vả lại quy định, sau này người của Chi cục thuế khu Hạnh Phúc mỗi tuần ít nhất phải tới quán ăn Liễu Hồng ăn ba ngày, tiền sẽ do Chi cục thuế chi trả.
Ông ta nghĩ kết quả xử lý này chắc đã làm cho Trương Nhất Phàm hài lòng rồi chăng?
Nhưng Trương Nhất Phàm vốn không cho ông ta cơ hội được mở miệng nói, cứ im lặng không nói gì cả đúng nửa tiếng đồng hồ.
Mãi đến 8 giờ 40 phút Trương Nhất Phàm mới ngẩng đầu lên nói:
- Có phải là Chi cục trưởng Mã à? Ông tới tìm tôi có việc gì sao?
Mã Tuấn Huy nghe nói vậy liền hoảng hốt. Ở đằng sau lưng cứ toát mồ hôi lạnh. Tên Trương Nhất Phàm này sao lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực như vậy chứ? Căng thẳng đến kỳ lạ. Cho dù trước kia ở chỗ Bí thư Phong Quốc Phú cũng chưa từng run rẩy đến như vậy?
Mã Tuấn Huy cung kính đưa báo cáo qua nói:
- Đây là ý kiến xử lý chuyện liên quan đến vụ của mấy người ở Chi cục thuế tại khu Hạnh Phúc vào tối hôm qua, xin anh phê chỉ thị.
Trương Nhất Phàm không thèm xem, trực tiếp trả về nói:
- Đây là việc của Chi cục thế các cậu, bản thân cậu cảm thấy làm sao xử lý cho tốt thì cứ vậy mà xử lý, tôi không can thiệp vào.
Trời! Nịnh bợ đến như vậy rồi. Mã Tuấn Huy nhất thời cứ suy xét về dụng ý của Trương Nhất Phàm. Chẳng lẽ hắn ta chê mình xử lý không đủ nặng sao?
Đúng là tâm tư của các lãnh đạo khó mà đoán được mà. Mã Tuấn Huy cứ tưởng rằng có thể hiểu được ý đồ của lãnh đạo, không ngờ hôm nay không làm sao có thể đoán ra được rốt cuộc Trương Nhất Phàm đang nghĩ gì?
Nếu nói là ủng hộ Phong Quốc Phú thì đó chỉ là đứng sai hàng mà thôi. Vả lại không ai nghĩ đến Phong Quốc Phú lại sụp đổ nhanh như vậy. Chỉ là lúc mà anh ta muốn dựa vào Tô Sĩ Dân thì Tô Sĩ Dân cũng sụp đổ luôn rồi.
Trương Nhất Phàm giống như là một con ngựa ô trong thị trường chứng khoán vậy, khí thế ngang trời không có gì có thể ngăn cản được.
- Chi cục trưởng Mã, cậu còn có việc gì không?
Lại qua một hồi lâu, Trương Nhất Phàm bỏ cây bút trên tay xuống, nhìn Mã Tuấn Huy với vẻ kỳ quái, trong lòng nghĩ tên này có phải là có chút đê tiện không? Thế nào cũng phải để mình chửi vài câu mới can tâm hay sao?
Mã Tuấn Huy tỉnh táo lại nói:
- Không…không có gì nữa ạ, vậy thì tôi xin phép.
Lúc anh ta rời khỏi văn phòng Phó chủ tịch huyện Trương, thì phát hiện đằng sau lưng mình đã ướt đẫm cả rồi.
Dọc trên đường đi, ông ta không ngừng suy xét dụng ý thực sự của Trương Nhất Phàm. Nghĩ tới nghĩ lui Mã Tuấn Huy đang suy nghĩ buổi tối có nên đến nhà của Trương Nhất Phàm thăm hỏi một chút?
Chỉ có điều không có người quen thuộc dẫn đường, anh ta lại không dám quấy rầy. Đột nhiên, ông ta nghĩ tới một người, con trai của Hồ Chí Minh. Không phải cậu ta rất thân với Phó chủ tịch huyện Trương sao?
Đúng rồi, chính là cậu ta!
Nghĩ kỹ lại thì Mã Tuấn Huy chắc hẳn là người của Phong Quốc Phú. Lúc đầu Trương Nhất Phàm tới Thông Thành làm Thư ký cũng đụng độ với ông ta mấy lần. Có lúc những lời nói mà Trương Nhất Phàm truyền xuống thì ông ta cho là nói láo.
Không ai ngờ tới, sau hai năm Trương Nhất Phàm đã leo lên đầu của ông ta. Thấy những cây đại thụ mà mình dựa dẫm, từng cây một bị ngã. Còn Trương Nhất Phàm thì lại ngày một thành công. Từ Thư ký Chủ tịch thành phố lên đến chức Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy, sau đó lại từ Chủ tịch thị trấn lên đến chức Phó chủ tịch huyện.
Bây giờ lại vào được ủy viên thường vụ. Cách đỉnh cao của quyền lực chỉ còn một bước không xa mà thôi. Mỗi người trong chốn quan trường ở Thông Thành đều biết Trương Nhất Phàm có mối quan hệ tốt nhất với Bí thư Lâm. Những lời mà Trương Nhất Phàm nói ra so với lời nói của Trưởng ban thư ký Thái Hán Lâm vẫn còn có hiệu lực hơn.
Có người đang thầm nói, thà rằng đắc tội với Thái Hán Lâm cũng không đắc tội với Trương Nhất Phàm. Mã Tuấn Huy ở nhà ăn cơm, đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, trong lòng lập tức có chút dự cảm không hay.
Quả nhiên, người của Chi cục thuế khu Hạnh Phúc bị hắn nắm được nhược điểm. Lần này mình chết thảm đây.
Mã Tuấn Huy vội vàng chạy tới quán ăn của Liễu Hồng thì thấy ở đây chỉ là một quán ăn nhỏ bình thường. Thật không hiểu nổi tại sao Trương Nhất Phàm lại xuất hiện tại chỗ như thế này? Sau đó ông ta thấy Liễu Hồng, trong lòng liền có chút suy nghĩ lung tung. Trương Nhất Phàm có phải là dính líu gì với cô gái này không? Liễu Hồng tuy là đã sinh con rồi, nhưng dù sao thì cũng chỉ có hai mươi ba tuổi. Thân hình khôi phục lại rất nhanh, người bình thường mà nhìn vào không ai phát hiện được cô ta đã là mẹ của một đứa nhỏ.
Mấy người trong phòng bao, không một ai chuồn đi mất. Bởi vì họ nghe thấy Trương Nhất Phàm gọi điện thoại gọi thẳng tên của Trưởng chi cục. Nếu như bỏ chạy thì chỉ e rằng là tội càng thêm nặng mà thôi.
Người đắc tội cũng không phải mình mà là Trưởng phòng Lưu. Một số người trong đó đang ảo tưởng, nói không chừng lần này lại là một cơ hội tốt. Trưởng phòng Lưu mà bị gì đó thì không phải mình sẽ có thể thay thế sao? Sau đó mắt chợt sáng lên, đặc biệt là quán ăn này của Liễu Hồng không những không thu thuế mà còn trả tiền cho cô ta. Ngày nào cũng gọi người tới dùng bữa, tiền cơm thì đưa hai phần. Đây là tư tưởng của tên Phó trưởng phòng.
Trước khi Mã Tuấn Huy tới, Trương Nhất Phàm đã đi rồi.
Nhìn thấy mấy người của Chi cục thuế, Mã Tuấn Huy liền có chút tức giận không rõ lý do. Không cần nói, những kẻ như tên trộm này chắc chắn là đã làm gì tới bà chủ rồi.
Nhất là tên Lưu Khai Sơn đó. Mã Tuấn Huy vẫn còn nhớ, người này trước đây là vì đùa giỡn với phụ nữ nên bị điều đến Chi cục thuế. Bây giờ bệnh cũ lại tái phát đây!
- Me kiếp! Các cậu tới đây là tự đâm vào chỗ chết có biết không?
Mã Tuấn Huy vỗ mạnh vào bàn nói:
- Có biết người tố cáo các cậu là ai không hả? Là Phó chủ tịch huyện Trương, Phó chủ tịch huyện đó! Mẹ kiếp ông đây cũng xui xẻo theo mấy người.
Mã Tuấn Huy chửi một trận mới phát hiện là mình bây giờ vẫn còn đang ở quán ăn của Liễu Hồng. Dường như chửi người không đúng chỗ, lập tức thay đổi thái độ tươi cười nói:
- Đây chắc là bà chủ rồi? Việc này quay về tôi sẽ xử lý nghiêm túc. Bọn họ đã ở đây xài hết bao nhiêu cô cứ báo lại cho tôi. Ngày mai tôi sẽ bảo người ở Chi cục tới thanh toán. Ở chỗ của Chủ tịch huyện Trương thì cô nói khéo vài câu.
Liễu Hồng đang muốn nói là mình và Trương Nhất Phàm không có quan hệ gì. Chỉ là thấy có vẻ giải thích như vậy có chút dư thừa nên dứt khoát không nói.
Mã Tuấn Huy lại thay đổi sắc mặt nhìn những người này chửi:
- Còn không mau cút đi! Quay về Chi cục ngay cho tôi, giải thích cho rõ sự việc.
Những người này cuối cùng cũng bỏ đi rồi. Liễu Hồng giống như trải qua một đại nạn, đột nhiên mệt mỏi ngồi bệt xuống ghế nói:
- Tiểu Hồng à, đóng cửa đi. Hôm nay không buôn bán gì nữa.
Nếu không có Trương Nhất Phàm thì không biết mình sẽ bị những người này bắt nạt đến độ nào nữa?
Tên Trưởng phòng Lưu này đã tới đây rất nhiều lần rồi. Lần đầu tiên là kiểm tra đăng ký thuế. Từ đó về sau thường xuyên mượn cớ tới đây dùng bữa. Vả lại lần nào cũng là ghi sổ.
Hơn bốn mươi tuổi rồi, nhìn người cứ như con cóc ỷ lại vậy. Cứ muốn tìm cơ hội ăn bớt của mình. Tính tính cứ nhỏ nhen đến chết đi được, một đồng cũng không chịu trả.
Hôm nay nói là hắn mời. Biết rõ là trong quán của mình không có rượu Mao Đài rồi mà cứ cố ý lớn tiếng làm ồn. Cho dù thực sự có thì ông ta có thể uống nổi không? Một tên Trưởng phòng thuế cỏn con chỉ là mà một tên ma-cà-bông mà thôi. Bà đây lại không phải chưa gặp qua nhân vật lớn nào!
Liễu Hồng nấu hai món ăn và một món canh. Dùng chén đựng đàng hoàng xong liền kêu hai cô gái đóng cửa tiệm lại và một mình đi tới chỗ của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm đang xem TV. Vốn dĩ là muốn ăn bữa cơm đàng hoàng thì không ngờ lại gặp chuyện như vậy, mất cả hứng.
Nhưng không phải do tâm trạng không tốt mà không đói. Lúc đang chuẩn bị kêu đồ ăn nhanh, thì chuông cửa vang lên.
Nhìn xuyên qua lỗ cửa thì biết là Liễu Hồng.
- Chủ tịch Trương, anh đói lắm rồi phải không?
Sau khi Liễu Hồng bước vào cửa thì liền đặt cơm lên bàn trà. Căn phòng lập tức liền bốc lên một mùi thơm nồng của thức ăn. Làm cho Trương Nhất Phàm lại thèm ăn.
Không đợi Liễu Hồng kêu, hắn ta liền cầm đũa lên nói:
- Bọn họ đi chưa?
Liễu Hồng trả lời nói:
- Có một cán bộ đến chửi cho họ một trận và dẫn toàn bộ họ đi rồi. Nói là ngày mai sẽ gọi người của Chi cục tới thanh toán.
Trương Nhất Phàm không còn hỏi tiếp nữa. Bởi vì hắn biết sau này sẽ không có người dám tới quán ăn của Liễu Hồng kiếm chuyện không vui nữa. Đây là lần thứ ba ăn cơm của Liễu Hồng rồi. Trương Nhất Phàm không thể kìm nổi mà khen một câu:
- Được đó! Ăn đi ăn lại vẫn là tay nghề nấu ăn của cô là nhất.
Liễu Hồng cười ngại ngùng nói:
- Vậy thì sau này?, ngày nào tôi cũng sẽ đưa cơm đến cho anh được không?
- Vậy thì không cần đâu, một mình cô cũng bận lắm rồi.
Trương Nhất Phàm thấy Liễu Hồng đứng ở đó liền chỉ chỉ vào nói:
- Chắc hẳn là cô cũng chưa ăn đúng không? Còn đứng đó làm gì? Cùng ăn nào.
Tuy Liễu Hồng cũng muốn cùng ăn với hắn ta nhưng lại không dám. Dù sao người ta cũng đường đường là Phó chủ tịch huyện, bản thân mình cùng lắm cũng chỉ là một cô giúp việc mà thôi.
Có thể nghe được lời khen ngợi không dứt của Trương Nhất Phàm dành cho mình, đây mới là việc mà Liễu Hồng vui nhất.
Liễu Hồng lắc đầu nói:
- Tôi ăn rồi, anh ăn từ từ thôi. Tôi ra ban công giúp anh thu dọn quần áo vào.
Trương Nhất Phàm cũng không để ý, vừa xem TV vừa ăn cơm.
Bình thường đều ở quán ăn dùng bữa, vốn không có được cảm giác này. Có nên bảo Liễu Hồng qua chỗ mình giúp nấu cơm không? Vậy thì quá ích kỷ rồi! Vả lại là cô nam quả nữ, nếu mà truyền ra ngoài thì không tốt cho lắm. Nếu như tiểu phú bà tới thì khác rồi.
Tốn chút tiền để mời Liễu Hồng qua đây, mỗi tuần làm một hai lần. Đây quả là một ý kiến rất hay.
Đợi Liễu Hồng thu quần áo từ ban công xong, thì Trương Nhất Phàm cũng ăn xong, còn húp thêm một bát canh.
- Liễu Hồng à, với tay nghề này của cô ngang ngửa với các đầu bếp danh tiếng ở các nhà hàng lớn rồi đó. Dạo gần đây tôi đều ở ngoài ăn, bây giờ nghĩ lại thấy món ăn bình thường ở nhà vẫn là ngon nhất.
Trương Nhất Phàm khen.
- Thì món ăn tôi nấu chính là món ăn thường ngày ở nhà đó. Giống như những món ăn đa dạng ở những quán ăn đó, thì tôi không thể làm ra được.
Liễu Hồng đi ra từ phòng ngủ, lúc cúi người thu dọn chén đũa, chỗ cổ áo rộng thùng thình đó lộ ra một khoảng ngực lớn trắng tinh.
Khe rất là sâu. Trong lúc cô ta hoàn toàn không biết gì thì kiêu ngạo phơi ra một vẻ hết sức thu hút.
Tuy đứa trẻ đã cai sữa lâu rồi nhưng bộ ngực của Liễu Hồng không hề có chút biến dạng gì, chỉ là có thêm phần cứng chắc hơn thôi. Có lẽ vì ngực to nên mỗi lúc thấy Liễu Hồng bước đi, ngực cứ tưng tưng như lò xo vậy.
Trương Nhất Phàm vội dịch chuyển mắt nhìn qua chỗ khác. Tôi xem TV! Xem TV!
Liễu Hồng ở trong nhà bếp rửa chén, đóng gói xong lại gói rác ở trong nhà vào và đem đi cùng. Trương Nhất Phàm ngồi đó, cứ mãi nhìn cô ta rời khỏi.
Ngày hôm sau, Mã Tuấn Huy mới sớm đã tìm tới văn phòng của Phó chủ tịch huyện.
- Thưa Phó chủ tịch huyện Trương.
Mã Tuấn Huy cúi đầu khom lưng tỏ vẻ tươi cười.
Trương Nhất Phàm không thèm nhìn, tiếp tục làm việc của mình. Mã Tuấn Huy liền đứng ở đó, không biết nên đứng hay nên ngồi.
Tối hôm qua hắn suy nghĩ rất lâu, cũng biết là Trương Nhất Phàm có thành kiến với những hành động của mình lúc trước. Trong lòng ông ta đang suy xét làm sao để “bỏ xe giữ pháo”.
Chuyện này bắt buộc phải xử lý, vả lại phải cố gắng làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy mãn nguyện và thoải mái thì bản thân mình mới có nơi để thở. Cho nên ông ta liền cách chức của Lưu Khai Sơn tại chỗ, điều y đến xã, thị trấn mà không ai biết.
Sau đó, ông ta lại bảo người tới quán ăn chỗ của Liễu Hồng thanh toán những phí đã nợ. Vả lại quy định, sau này người của Chi cục thuế khu Hạnh Phúc mỗi tuần ít nhất phải tới quán ăn Liễu Hồng ăn ba ngày, tiền sẽ do Chi cục thuế chi trả.
Ông ta nghĩ kết quả xử lý này chắc đã làm cho Trương Nhất Phàm hài lòng rồi chăng?
Nhưng Trương Nhất Phàm vốn không cho ông ta cơ hội được mở miệng nói, cứ im lặng không nói gì cả đúng nửa tiếng đồng hồ.
Mãi đến 8 giờ 40 phút Trương Nhất Phàm mới ngẩng đầu lên nói:
- Có phải là Chi cục trưởng Mã à? Ông tới tìm tôi có việc gì sao?
Mã Tuấn Huy nghe nói vậy liền hoảng hốt. Ở đằng sau lưng cứ toát mồ hôi lạnh. Tên Trương Nhất Phàm này sao lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực như vậy chứ? Căng thẳng đến kỳ lạ. Cho dù trước kia ở chỗ Bí thư Phong Quốc Phú cũng chưa từng run rẩy đến như vậy?
Mã Tuấn Huy cung kính đưa báo cáo qua nói:
- Đây là ý kiến xử lý chuyện liên quan đến vụ của mấy người ở Chi cục thuế tại khu Hạnh Phúc vào tối hôm qua, xin anh phê chỉ thị.
Trương Nhất Phàm không thèm xem, trực tiếp trả về nói:
- Đây là việc của Chi cục thế các cậu, bản thân cậu cảm thấy làm sao xử lý cho tốt thì cứ vậy mà xử lý, tôi không can thiệp vào.
Trời! Nịnh bợ đến như vậy rồi. Mã Tuấn Huy nhất thời cứ suy xét về dụng ý của Trương Nhất Phàm. Chẳng lẽ hắn ta chê mình xử lý không đủ nặng sao?
Đúng là tâm tư của các lãnh đạo khó mà đoán được mà. Mã Tuấn Huy cứ tưởng rằng có thể hiểu được ý đồ của lãnh đạo, không ngờ hôm nay không làm sao có thể đoán ra được rốt cuộc Trương Nhất Phàm đang nghĩ gì?
Nếu nói là ủng hộ Phong Quốc Phú thì đó chỉ là đứng sai hàng mà thôi. Vả lại không ai nghĩ đến Phong Quốc Phú lại sụp đổ nhanh như vậy. Chỉ là lúc mà anh ta muốn dựa vào Tô Sĩ Dân thì Tô Sĩ Dân cũng sụp đổ luôn rồi.
Trương Nhất Phàm giống như là một con ngựa ô trong thị trường chứng khoán vậy, khí thế ngang trời không có gì có thể ngăn cản được.
- Chi cục trưởng Mã, cậu còn có việc gì không?
Lại qua một hồi lâu, Trương Nhất Phàm bỏ cây bút trên tay xuống, nhìn Mã Tuấn Huy với vẻ kỳ quái, trong lòng nghĩ tên này có phải là có chút đê tiện không? Thế nào cũng phải để mình chửi vài câu mới can tâm hay sao?
Mã Tuấn Huy tỉnh táo lại nói:
- Không…không có gì nữa ạ, vậy thì tôi xin phép.
Lúc anh ta rời khỏi văn phòng Phó chủ tịch huyện Trương, thì phát hiện đằng sau lưng mình đã ướt đẫm cả rồi.
Dọc trên đường đi, ông ta không ngừng suy xét dụng ý thực sự của Trương Nhất Phàm. Nghĩ tới nghĩ lui Mã Tuấn Huy đang suy nghĩ buổi tối có nên đến nhà của Trương Nhất Phàm thăm hỏi một chút?
Chỉ có điều không có người quen thuộc dẫn đường, anh ta lại không dám quấy rầy. Đột nhiên, ông ta nghĩ tới một người, con trai của Hồ Chí Minh. Không phải cậu ta rất thân với Phó chủ tịch huyện Trương sao?
Đúng rồi, chính là cậu ta!
Danh sách chương