Sau khi uống vài chén rượu, Uông Viễn Dương cảm thấy máu nóng trong người sôi sục.
Dương Mễ gắp thức ăn cho Uông Viễn Dương hết lần này đến lần khác, chăm sóc cho anh ta như một người vợ. Cũng vì vậy hai người dù vô tình chạm tay nhau vài lần. Khi uống hết hơn nữa bình rượu, Dương Mễ liền đứng lên múc canh cho Uông Viễn Dương. Lúc đưa sang, Uông Viễn Dương đã không kiềm chế được nữa, kéo bàn tay mềm mại, nhỏ bé của Dương Mễ lại.
Dương Mễ tỏ ra hơi e thẹn, cúi mặt xuống đất. Dáng vẻ đó giống như một đóa hoa đang lặng lẽ nở rộ, đung đưa trong gió đêm. Đó là thời khắc xinh đẹp nhất của người con gái, dù muốn nhưng vẫn còn xấu hổ. Uông Viễn Dương sao có thể không rung động? Anh ta thở gấp, đột nhiên dùng hết can đảm, kéo Dương Mễ đến bên cạnh, ôm thật chặt.
Tuổi xuân phơi phới, máu nóng sôi sục đến đỉnh điểm, còn có mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn bên cạnh, Uông Viễn Dương không khống chế được nữa, ôm lấy Dương Mễ mà hôn.
Dương Mễ giống như một thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời, không hề phản kháng, nhưng lại tỏ ra xấu hổ. Bất kể Uông Viễn Dương ôm ấp vuốt ve như thế nào, hôn thế nào, cô cũng chỉ im lặng tiếp nhận.
Có lẽ là do vẻ mặt này của Dương Mễ, khiến Uông Viễn Dương không còn chút gánh nặng nào trong lòng. Anh ta mạnh dạn đưa một tay luồn vào trong áo Dương Mễ, rốt cuộc bàn tay to lớn ấy đã chạm đến chỗ khiến người ta không khống chế nổi dục vọng.
Hãy làm tôi sa vào đi – hãy khiến tôi sa đọa đi – tôi muốn nữa. Ngay trong phòng, Uông Viễn Dương đang điên cuồng hôn lên ngực người phụ nữ, bàn tay thì đang ra sức chà xát, nhào nặn.
Dục vọng trong người Uông Viễn Dương bùng phát dữ dội, hắn ta nóng lòng muốn chinh phục người phụ nữ này ngay lập tức. Dương Mễ ngẩng đầu, dịu dàng nói vào tai Uông Viễn Dương:
- Đừng làm ở đây, đi thuê phòng đi!
Uông Viễn Dương dường như không hề do dự. Thanh toán tiền xong liền dẫn Dương Mễ chạy đi thuê phòng.
Không ai biết ngay sau khi hai người này rời đi, một bóng người chợt xuất hiện, nở một nụ cười đầy âm mưu.
Trương Nhất Phàm trở về từ thị trấn Liễu Thủy. Hôm nay xem như là ngày xả được cơn giận dữ to đùng. Cách chức Bí thư của Lưu Thiên Lâm ngay tại chỗ, điều cậu của Chu Phán Phán ở thị trấn Hồng Kỳ đến đảm nhiệm chức Bí thư ở thị trấn Liễu Thủy.
Lưu Nhất Hùng sau khi đến thị trấn Liễu Thủy, lập tức dốc hết sức chấp hành mệnh lệnh của Trương Nhất Phàm, kiên quyết đóng cửa mỏ than lậu, còn đặt biển cấm xung quanh: Cấm khai thác than đá trái pháp. Ai vi phạm sẽ bị xử theo pháp luật!
Lưu Nhất Hùng đột nhiên từ một Phó Chủ Tịch thị trấn được đề bạt vượt cấp lên chức Bí thư thị trấn. Y được rất nhiều người ngưỡng mộ, đúng là chó ngáp phải ruồi. Chuyện tốt như vậy lại từ trên trời rơi xuống.
Hiện giờ thị trấn Liễu Thủy không còn như trước nữa. Tuy vẫn chưa thoát khỏi cảnh nghèo khó, nhưng việc xây dựng vùng trồng rau và kênh đào khiến cuộc sống của người dân ở thị trấn Liễu Thủy được cải thiện rất nhiều. Hơn nữa hàng năm mỏ than Nam Khê còn chia lợi nhuận, tuy rằng tiền chia cho mỗi hộ cũng không nhiều, nhưng thị trấn cũng đã thay đổi rất lớn, khiến mọi người thấy được quyết tâm của chính quyền.
Trương Nhất Phàm về đến nhà thì đã quá mười giờ. May mà có Liễu Hồng làm đầu bếp. Nghe nói Trương Nhất Phàm chưa ăn cơm, Liễu Hồng liền nấu mang đến cho hắn vài món ăn.
Thấy Liễu Hồng đang dọn dẹp nhà cửa cho mình trong phòng khách, Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến một việc:
- Liễu Hồng, cô có quen ai tên là Liễu Mỹ Đình không?
Hôm nay hắn đã kiểm tra ở đồn công an thị trấn Liễu Thủy, nhưng cũng không tìm được hồ sơ về Liễu Mỹ Đình.
Trương Nhất Phàm liền nghi ngờ, cái tên Liễu Mỹ Đình có phải tên giả hay không? Hơn nữa người này cũng đã không ở thị trấn Liễu Thủy từ lâu. Dù sao cũng là chuyện của hai mươi năm về trước. Lúc đó có thể Liễu Hồng vừa mới được sinh ra.
Quả nhiên Liễu Hồng ngẩn người:
- Liễu Mỹ Đình? Chưa từng nghe nói, là ai vậy?
- Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, là người của thị trấn Liễu Thủy.
Trương Nhất Phàm trả lời.
- Chưa từng nghe nói, hay là để tôi về hỏi mấy vị trưởng bối trong thôn cho anh nhé?
- Không cần, tôi đã bảo đồn công an đi điều tra. Cô cứ lo cho tốt cái nhà hàng nhỏ của cô đi đã. Nếu không được như tối nay thì tôi lại phải đói bụng mất.
- Ha ha… chỉ cần anh thích, ngày nào tôi cũng sẽ làm cơm cho anh.
- Tốt!
Trương Nhất Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, tùy hứng nói một câu, sau đó cầm quần áo đi tắm. Liễu Hồng cứ bận rộn dọn dẹp phòng. Sau khi Trương Nhất Phàm tắm xong, cô liền mang quần áo đi giặt sạch rồi mới về.
Bắt đầu từ khi nào mà mình lại có nhiều bảo mẫu miễn phí như vậy? Trương Nhất Phàm nhìn theo bóng Liễu Hồng rời đi, than thở!
Số phận của người phụ nữ này cũng rất khổ. Có cơ hội cho hắn sẽ làm người giới thiệu cho cô ấy chỗ nào đó. Về sau hắn lại nghĩ, cảm thấy thực khôi hài, từ khi nào mà hắn lại lo chuyện này, thật là nhiều chuyện. Đáng lẽ ra Băng Băng phải lo lắng mới đúng.
Vì quá mệt, tối nay Trương Nhất Phàm ngủ rất say. Hôm sau đi làm, sức sống lại tràn đầy như trước. Dáng vẻ hoạt bát, hăng hái, tinh thần phấn chấn.
Lúc hắn lên cầu thang lại gặp Uông Viễn Dương:
- A! Chủ tịch huyện Uông, hôm nay sắc mặt anh rất tốt, có phải chị dâu đến đây không?
Trương Nhất Phàm hạ giọng, cười một cách tinh quái.
Vì lúc thường hắn cũng qua lại thân thiết với Uông Viễn Dương, hơn nữa hai người đều là cán bộ trẻ tuổi, cho nên Trương Nhất Phàm liền nói đùa một câu.
Sắc mặt Uông Viễn Dương hơi thay đổi, hơi mất tự nhiên. Nhưng anh ta vẫn tỏ ra không có chuyện gì nhìn vào gương:
- Có chuyện đó sao?
Có lẽ do ngày hôm qua đi ngủ sớm nên thế.
Trương Nhất Phàm đương nhiên biết chuyện Uông Viễn Dương đang sống xa vợ, một tháng cũng không về nhà một lần. Vấn đề này, có lẽ nên bàn bạc với Bí thư Lâm một chút, giải quyết cho Uông Viễn Dương.
Dù sao cũng là đồng minh, cũng nên quan tâm một chút. Vì thế, Trương Nhất Phàm liền đề nghị:
- Có muốn em nói với Bí thư Lâm một tiếng, điều chị dâu đến Thông Thành không? Em có người quen ở Ngân hàng Xây dựng bên kia.
Uông Viễn Dương nhíu mày:
- Không hay đâu! Chuyện này để từ từ nói. Hiện giờ tình hình Thông Thành vẫn còn rất hỗn loạn.
Uông Viễn Dương vỗ vỗ vai Trương Nhất Phàm:
- Nhất Phàm, chuyện của tôi cậu đừng bận tâm, cứ lo cho bản thân đi đã. Nếu tôi nhớ không lầm, năm nay cậu đã hai mươi sáu. Thế nào? Đã có đối tượng chưa? Có muốn tìm một ai đó ở trong văn phòng này không?
Trương Nhất Phàm liền cười ha hả:
- Được lắm! Nếu không thì đúng là ban ngày bận rộn còn ban đêm thì lại không biết làm gì. Hạnh phúc cả đời của em đều nhờ cả vào Chủ tịch huyện Uông đó!
- Được, cậu đúng là biết chọn mặt gửi vàng đấy, tự cậu đi chọn đi. Để tôi treo cái bảng thông báo tìm bạn đời cho cậu nhé?
Hai người vừa đi vừa cười nói, dần dần lên tới tầng ba.
Tám giờ mười lăm phút, Trương Nhất Phàm đến chỗ Bí thư Lâm báo cáo, nói về việc xử lý thị trấn Liễu Thủy. Bí thư Lâm chỉ gật đầu, không nói gì.
Sau đó ông ta đưa ra một xấp tài liệu:
- Tôi vừa nhận được bản fax từ thủ đô, trong đó thông báo rằng thứ ba tuần sau có một nhà đầu tư đến Thông Thành khảo sát. Trong bản fax đã chỉ đích danh cậu đi tiếp đón, cậu có biết việc này không?
- Thủ đô ư?
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Tôi không biết!
Bí thư Lâm liền đưa tài liệu ra:
- Đối phương là Công ty thời trang quốc tế Lực Bang.
Người từ thủ đô đến Thông Thành khảo sát? Hình như mình không có bất cứ bạn bè bằng hữu nào ở thủ đô. Vậy thì là ai? Trương Nhất Phàm suy nghĩ một chút, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Bí thư Lâm lại nói:
- Bọn họ đã nhắc tới trong bản fax, dự định đầu tư một tỉ rưỡi, xây dựng một khu chợ bán sỉ quần áo. Nếu chuyện này bàn bạc quyết định được thì công đầu sẽ thuộc về cậu.
- Nhưng tôi thật sự không quen biết người nào của hãng thời trang Lực Bang!
Trương Nhất Phàm nhận tập tài liệu, thật thà nói.
- Chuyện này tự cậu đi tìm hiểu đi, người ta chỉ đích danh tên Trương Nhất Phàm. Nếu có thể có được một tỷ rưỡi, chúng ta sẽ cố gắng thực hiện chính sách ưu đãi lớn nhất cho họ.
- Được! Để tôi đi xem thử!
Trương Nhất Phàm ra khỏi văn phòng Bí thư, trên đường đi vẫn tiếp tục suy nghĩ, rốt cuộc là ai nhỉ?
Từ sau khi Uông Viễn Dương gặp Dương Mễ, gần như đêm nào cũng qua lại với nhau, có lần còn làm suốt đêm. Uông Viễn Dương mới hơn ba mươi tuổi, mạnh mẽ như dã thú, Dương Mễ cũng là một con hồ ly tinh quyến rũ, cực kỳ phong tình. Cái lỗ nho nhỏ đó của cô ta dường như là ăn không biết no. Mặc cho Uông Viễn Dương dày vò như thế nào, cô luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, có khi còn cố ý muốn trêu chọc nữa.
Mãi cho đến một tuần sau, lúc Dương Mễ và Uông Viễn Dương đang hưng phấn, cô liền nói rằng mình có một người anh họ, muốn thắng trong cuộc đấu thầu công trình lần này.
Nhìn xuống thân hình trắng như ngọc của mỹ nhân, Uông Viễn Dương trả lời mà gần như không chút suy nghĩ. Chỉ có điều, khi hắn ta nghe nói đối phương là Công ty xây dựng Hoành Đạt, lập tức mất hứng.
Uông Viễn Dương ngồi trên giường hút thuốc, lúc này hắn ta biết rằng mình đã bước vào một cái bẫy dịu dàng. Hoành Đạt là công ty mà hắn ta căm hận nhất, bởi vì Uông Viễn Dương thân là Chủ tịch huyện, cũng cần có thành tích. Đương nhiên hắn ta không muốn trong chuyện này có người chỉ cầm tiền mà không chịu làm gì hết.
Dương Mễ thấy hắn ta do dự, liền nói:
- Người ta chỉ nhờ anh có một lần, anh giúp một lần này thôi được không?
Nhìn dáng vẻ quyến rũ của Dương Mễ, dục vọng của Uông Viễn Dương lại trỗi dậy. Dương Mễ thấy vậy liền thuận tay kéo anh ta vào lòng,
- Em cũng biết anh rất khó xử, anh hãy giúp người ta một lần thôi. Sau này em sẽ không bao giờ tham gia vào những việc như thế này nữa, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh.
Uông Viễn Dương rốt cuộc không chống cự lại được sự hấp dẫn của người đẹp, liền ném điếu thuốc đi, hung hăng nói:
- Được, chỉ một lần này thôi đó. Tuy nhiên em hãy nhớ kỹ, anh không hy vọng em đi theo anh vì bất kỳ lợi ích nào.
Sau đó chợt nghe thấy tiếng Dương Mễ cười khúc khích, hai người liền tiếp tục ôm lấy nhau, đụng chạm một cách mãnh liệt.
Vì chuyện của Thi Vĩnh Nhiên, những điều Dương Mễ nói cũng là sự thật, cô chỉ giúp Thi Vĩnh Nhiên một lần cuối cùng này thôi. Cầm năm trăm ngàn, sau đó chia tay Thi Vĩnh Nhiên, hoàn toàn thoát khỏi người đàn ông này.
Thi Vĩnh Nhiên là kẽ vô tình vô nghĩa, người như thế không đáng ở cạnh. Dương Mễ lúc trước cũng chỉ cần tiền của y. Trong khoảng một năm đó, tuy rằng phải trả giá rất nhiều, nhưng cô cũng kiếm được không ít.
Uông Viễn Dương là người đàn ông thứ ba đụng vào thân thể của cô.
Toàn bộ những việc gần đây giữa cô và Uông Viễn Dương, hầu như mỗi ngày cô đều báo cáo với Thi Vĩnh Nhiên. Bởi vậy, mỗi ngày hai người đã làm những gì, Thi Vĩnh Nhiên đều biết rõ như lòng bàn tay. Điều này dù có nằm mơ Uông Viễn Dương cũng không nghĩ tới.
Nhìn thấy Uông Viễn Dương đang ra sức tấn công cơ thể mình, Dương Mễ vừa rên rỉ vừa quyết định nắm chặt lấy vị Chủ tịch huyện Uông này không buông ra. Có thể hắn ta không có tiền, nhưng tên tuổi của hắn ta chính là thứ của cải lớn nhất.
Việc đấu thầu lần này là do Uông Viễn Dương đích thân phụ trách, cuối cùng công bố kết quả là công trình thành phố nắm bảy mươi phần trăm dự án, công ty xây dựng Hoành Đạt nắm ba mươi phần trăm dự án.
Nhận được kết quả này, Trương Nhất Phàm vô cùng buồn bực. Không phải Uông Viễn Dương rất căm hận Công ty xây dựng Hoành Đạt hay sao? Kết quả này khiến hắn không thể ngờ được. Liệu có phải Uông Viễn Dương đã bị Thi Vĩnh Nhiên hối lộ không?
Điều đầu tiên Trương Nhất Phàm nghĩ đến chính là tiền, căn bản không hề nghĩ đến chuyện bị mua chuộc bởi phụ nữ. Dù sao thường ngày Uông Viễn Dương cũng rất công bằng ngay thẳng, những người phụ nữ bình thường rất khó lọt vào mắt của hắn ta.
Đang suy nghĩ về việc này thì Thẩm Uyển Vân gọi điện thoại tới, nói rằng cuối tuần sau cô sẽ đến. Trương Nhất Phàm cũng không mấy để ý, nói được rồi gác máy.
Thi Vĩnh Nhiên mấy ngày nay rất vui vẻ, Trương Nhất Phàm mày muốn ngăn cản tao tham gia dự án sao? Tao vẫn có cách để tham gia. Tuy phải hối lộ bằng chính người phụ nữ của mình, nhưng y tuyệt đối không hề đau lòng.
Hiện giờ y càng ngày càng yên tâm với cách làm việc của Dương Mễ, có một quả bom mỹ nhân như thế này ở bên, gần như không có tòa thành nào không thể công phá nổi.
Một kẻ quá phấn khích thì lại càng dễ phạm sai lầm, đây chính là cái gọi là “vui quá hóa buồn”. Thi Vĩnh Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ rằng, ngay vào ban đêm khi y đi quán bar ăn chơi lại bị công an bắt.
Trên người y, công an lục soát tìm thấy hàng cấm. Đồng thời còn có một cô gái chưa đầy mười bốn tuổi tố cáo y, hai người đã nhiều lần quan hệ bất chính.
Dương Mễ gắp thức ăn cho Uông Viễn Dương hết lần này đến lần khác, chăm sóc cho anh ta như một người vợ. Cũng vì vậy hai người dù vô tình chạm tay nhau vài lần. Khi uống hết hơn nữa bình rượu, Dương Mễ liền đứng lên múc canh cho Uông Viễn Dương. Lúc đưa sang, Uông Viễn Dương đã không kiềm chế được nữa, kéo bàn tay mềm mại, nhỏ bé của Dương Mễ lại.
Dương Mễ tỏ ra hơi e thẹn, cúi mặt xuống đất. Dáng vẻ đó giống như một đóa hoa đang lặng lẽ nở rộ, đung đưa trong gió đêm. Đó là thời khắc xinh đẹp nhất của người con gái, dù muốn nhưng vẫn còn xấu hổ. Uông Viễn Dương sao có thể không rung động? Anh ta thở gấp, đột nhiên dùng hết can đảm, kéo Dương Mễ đến bên cạnh, ôm thật chặt.
Tuổi xuân phơi phới, máu nóng sôi sục đến đỉnh điểm, còn có mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn bên cạnh, Uông Viễn Dương không khống chế được nữa, ôm lấy Dương Mễ mà hôn.
Dương Mễ giống như một thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời, không hề phản kháng, nhưng lại tỏ ra xấu hổ. Bất kể Uông Viễn Dương ôm ấp vuốt ve như thế nào, hôn thế nào, cô cũng chỉ im lặng tiếp nhận.
Có lẽ là do vẻ mặt này của Dương Mễ, khiến Uông Viễn Dương không còn chút gánh nặng nào trong lòng. Anh ta mạnh dạn đưa một tay luồn vào trong áo Dương Mễ, rốt cuộc bàn tay to lớn ấy đã chạm đến chỗ khiến người ta không khống chế nổi dục vọng.
Hãy làm tôi sa vào đi – hãy khiến tôi sa đọa đi – tôi muốn nữa. Ngay trong phòng, Uông Viễn Dương đang điên cuồng hôn lên ngực người phụ nữ, bàn tay thì đang ra sức chà xát, nhào nặn.
Dục vọng trong người Uông Viễn Dương bùng phát dữ dội, hắn ta nóng lòng muốn chinh phục người phụ nữ này ngay lập tức. Dương Mễ ngẩng đầu, dịu dàng nói vào tai Uông Viễn Dương:
- Đừng làm ở đây, đi thuê phòng đi!
Uông Viễn Dương dường như không hề do dự. Thanh toán tiền xong liền dẫn Dương Mễ chạy đi thuê phòng.
Không ai biết ngay sau khi hai người này rời đi, một bóng người chợt xuất hiện, nở một nụ cười đầy âm mưu.
Trương Nhất Phàm trở về từ thị trấn Liễu Thủy. Hôm nay xem như là ngày xả được cơn giận dữ to đùng. Cách chức Bí thư của Lưu Thiên Lâm ngay tại chỗ, điều cậu của Chu Phán Phán ở thị trấn Hồng Kỳ đến đảm nhiệm chức Bí thư ở thị trấn Liễu Thủy.
Lưu Nhất Hùng sau khi đến thị trấn Liễu Thủy, lập tức dốc hết sức chấp hành mệnh lệnh của Trương Nhất Phàm, kiên quyết đóng cửa mỏ than lậu, còn đặt biển cấm xung quanh: Cấm khai thác than đá trái pháp. Ai vi phạm sẽ bị xử theo pháp luật!
Lưu Nhất Hùng đột nhiên từ một Phó Chủ Tịch thị trấn được đề bạt vượt cấp lên chức Bí thư thị trấn. Y được rất nhiều người ngưỡng mộ, đúng là chó ngáp phải ruồi. Chuyện tốt như vậy lại từ trên trời rơi xuống.
Hiện giờ thị trấn Liễu Thủy không còn như trước nữa. Tuy vẫn chưa thoát khỏi cảnh nghèo khó, nhưng việc xây dựng vùng trồng rau và kênh đào khiến cuộc sống của người dân ở thị trấn Liễu Thủy được cải thiện rất nhiều. Hơn nữa hàng năm mỏ than Nam Khê còn chia lợi nhuận, tuy rằng tiền chia cho mỗi hộ cũng không nhiều, nhưng thị trấn cũng đã thay đổi rất lớn, khiến mọi người thấy được quyết tâm của chính quyền.
Trương Nhất Phàm về đến nhà thì đã quá mười giờ. May mà có Liễu Hồng làm đầu bếp. Nghe nói Trương Nhất Phàm chưa ăn cơm, Liễu Hồng liền nấu mang đến cho hắn vài món ăn.
Thấy Liễu Hồng đang dọn dẹp nhà cửa cho mình trong phòng khách, Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến một việc:
- Liễu Hồng, cô có quen ai tên là Liễu Mỹ Đình không?
Hôm nay hắn đã kiểm tra ở đồn công an thị trấn Liễu Thủy, nhưng cũng không tìm được hồ sơ về Liễu Mỹ Đình.
Trương Nhất Phàm liền nghi ngờ, cái tên Liễu Mỹ Đình có phải tên giả hay không? Hơn nữa người này cũng đã không ở thị trấn Liễu Thủy từ lâu. Dù sao cũng là chuyện của hai mươi năm về trước. Lúc đó có thể Liễu Hồng vừa mới được sinh ra.
Quả nhiên Liễu Hồng ngẩn người:
- Liễu Mỹ Đình? Chưa từng nghe nói, là ai vậy?
- Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, là người của thị trấn Liễu Thủy.
Trương Nhất Phàm trả lời.
- Chưa từng nghe nói, hay là để tôi về hỏi mấy vị trưởng bối trong thôn cho anh nhé?
- Không cần, tôi đã bảo đồn công an đi điều tra. Cô cứ lo cho tốt cái nhà hàng nhỏ của cô đi đã. Nếu không được như tối nay thì tôi lại phải đói bụng mất.
- Ha ha… chỉ cần anh thích, ngày nào tôi cũng sẽ làm cơm cho anh.
- Tốt!
Trương Nhất Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, tùy hứng nói một câu, sau đó cầm quần áo đi tắm. Liễu Hồng cứ bận rộn dọn dẹp phòng. Sau khi Trương Nhất Phàm tắm xong, cô liền mang quần áo đi giặt sạch rồi mới về.
Bắt đầu từ khi nào mà mình lại có nhiều bảo mẫu miễn phí như vậy? Trương Nhất Phàm nhìn theo bóng Liễu Hồng rời đi, than thở!
Số phận của người phụ nữ này cũng rất khổ. Có cơ hội cho hắn sẽ làm người giới thiệu cho cô ấy chỗ nào đó. Về sau hắn lại nghĩ, cảm thấy thực khôi hài, từ khi nào mà hắn lại lo chuyện này, thật là nhiều chuyện. Đáng lẽ ra Băng Băng phải lo lắng mới đúng.
Vì quá mệt, tối nay Trương Nhất Phàm ngủ rất say. Hôm sau đi làm, sức sống lại tràn đầy như trước. Dáng vẻ hoạt bát, hăng hái, tinh thần phấn chấn.
Lúc hắn lên cầu thang lại gặp Uông Viễn Dương:
- A! Chủ tịch huyện Uông, hôm nay sắc mặt anh rất tốt, có phải chị dâu đến đây không?
Trương Nhất Phàm hạ giọng, cười một cách tinh quái.
Vì lúc thường hắn cũng qua lại thân thiết với Uông Viễn Dương, hơn nữa hai người đều là cán bộ trẻ tuổi, cho nên Trương Nhất Phàm liền nói đùa một câu.
Sắc mặt Uông Viễn Dương hơi thay đổi, hơi mất tự nhiên. Nhưng anh ta vẫn tỏ ra không có chuyện gì nhìn vào gương:
- Có chuyện đó sao?
Có lẽ do ngày hôm qua đi ngủ sớm nên thế.
Trương Nhất Phàm đương nhiên biết chuyện Uông Viễn Dương đang sống xa vợ, một tháng cũng không về nhà một lần. Vấn đề này, có lẽ nên bàn bạc với Bí thư Lâm một chút, giải quyết cho Uông Viễn Dương.
Dù sao cũng là đồng minh, cũng nên quan tâm một chút. Vì thế, Trương Nhất Phàm liền đề nghị:
- Có muốn em nói với Bí thư Lâm một tiếng, điều chị dâu đến Thông Thành không? Em có người quen ở Ngân hàng Xây dựng bên kia.
Uông Viễn Dương nhíu mày:
- Không hay đâu! Chuyện này để từ từ nói. Hiện giờ tình hình Thông Thành vẫn còn rất hỗn loạn.
Uông Viễn Dương vỗ vỗ vai Trương Nhất Phàm:
- Nhất Phàm, chuyện của tôi cậu đừng bận tâm, cứ lo cho bản thân đi đã. Nếu tôi nhớ không lầm, năm nay cậu đã hai mươi sáu. Thế nào? Đã có đối tượng chưa? Có muốn tìm một ai đó ở trong văn phòng này không?
Trương Nhất Phàm liền cười ha hả:
- Được lắm! Nếu không thì đúng là ban ngày bận rộn còn ban đêm thì lại không biết làm gì. Hạnh phúc cả đời của em đều nhờ cả vào Chủ tịch huyện Uông đó!
- Được, cậu đúng là biết chọn mặt gửi vàng đấy, tự cậu đi chọn đi. Để tôi treo cái bảng thông báo tìm bạn đời cho cậu nhé?
Hai người vừa đi vừa cười nói, dần dần lên tới tầng ba.
Tám giờ mười lăm phút, Trương Nhất Phàm đến chỗ Bí thư Lâm báo cáo, nói về việc xử lý thị trấn Liễu Thủy. Bí thư Lâm chỉ gật đầu, không nói gì.
Sau đó ông ta đưa ra một xấp tài liệu:
- Tôi vừa nhận được bản fax từ thủ đô, trong đó thông báo rằng thứ ba tuần sau có một nhà đầu tư đến Thông Thành khảo sát. Trong bản fax đã chỉ đích danh cậu đi tiếp đón, cậu có biết việc này không?
- Thủ đô ư?
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Tôi không biết!
Bí thư Lâm liền đưa tài liệu ra:
- Đối phương là Công ty thời trang quốc tế Lực Bang.
Người từ thủ đô đến Thông Thành khảo sát? Hình như mình không có bất cứ bạn bè bằng hữu nào ở thủ đô. Vậy thì là ai? Trương Nhất Phàm suy nghĩ một chút, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Bí thư Lâm lại nói:
- Bọn họ đã nhắc tới trong bản fax, dự định đầu tư một tỉ rưỡi, xây dựng một khu chợ bán sỉ quần áo. Nếu chuyện này bàn bạc quyết định được thì công đầu sẽ thuộc về cậu.
- Nhưng tôi thật sự không quen biết người nào của hãng thời trang Lực Bang!
Trương Nhất Phàm nhận tập tài liệu, thật thà nói.
- Chuyện này tự cậu đi tìm hiểu đi, người ta chỉ đích danh tên Trương Nhất Phàm. Nếu có thể có được một tỷ rưỡi, chúng ta sẽ cố gắng thực hiện chính sách ưu đãi lớn nhất cho họ.
- Được! Để tôi đi xem thử!
Trương Nhất Phàm ra khỏi văn phòng Bí thư, trên đường đi vẫn tiếp tục suy nghĩ, rốt cuộc là ai nhỉ?
Từ sau khi Uông Viễn Dương gặp Dương Mễ, gần như đêm nào cũng qua lại với nhau, có lần còn làm suốt đêm. Uông Viễn Dương mới hơn ba mươi tuổi, mạnh mẽ như dã thú, Dương Mễ cũng là một con hồ ly tinh quyến rũ, cực kỳ phong tình. Cái lỗ nho nhỏ đó của cô ta dường như là ăn không biết no. Mặc cho Uông Viễn Dương dày vò như thế nào, cô luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, có khi còn cố ý muốn trêu chọc nữa.
Mãi cho đến một tuần sau, lúc Dương Mễ và Uông Viễn Dương đang hưng phấn, cô liền nói rằng mình có một người anh họ, muốn thắng trong cuộc đấu thầu công trình lần này.
Nhìn xuống thân hình trắng như ngọc của mỹ nhân, Uông Viễn Dương trả lời mà gần như không chút suy nghĩ. Chỉ có điều, khi hắn ta nghe nói đối phương là Công ty xây dựng Hoành Đạt, lập tức mất hứng.
Uông Viễn Dương ngồi trên giường hút thuốc, lúc này hắn ta biết rằng mình đã bước vào một cái bẫy dịu dàng. Hoành Đạt là công ty mà hắn ta căm hận nhất, bởi vì Uông Viễn Dương thân là Chủ tịch huyện, cũng cần có thành tích. Đương nhiên hắn ta không muốn trong chuyện này có người chỉ cầm tiền mà không chịu làm gì hết.
Dương Mễ thấy hắn ta do dự, liền nói:
- Người ta chỉ nhờ anh có một lần, anh giúp một lần này thôi được không?
Nhìn dáng vẻ quyến rũ của Dương Mễ, dục vọng của Uông Viễn Dương lại trỗi dậy. Dương Mễ thấy vậy liền thuận tay kéo anh ta vào lòng,
- Em cũng biết anh rất khó xử, anh hãy giúp người ta một lần thôi. Sau này em sẽ không bao giờ tham gia vào những việc như thế này nữa, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh.
Uông Viễn Dương rốt cuộc không chống cự lại được sự hấp dẫn của người đẹp, liền ném điếu thuốc đi, hung hăng nói:
- Được, chỉ một lần này thôi đó. Tuy nhiên em hãy nhớ kỹ, anh không hy vọng em đi theo anh vì bất kỳ lợi ích nào.
Sau đó chợt nghe thấy tiếng Dương Mễ cười khúc khích, hai người liền tiếp tục ôm lấy nhau, đụng chạm một cách mãnh liệt.
Vì chuyện của Thi Vĩnh Nhiên, những điều Dương Mễ nói cũng là sự thật, cô chỉ giúp Thi Vĩnh Nhiên một lần cuối cùng này thôi. Cầm năm trăm ngàn, sau đó chia tay Thi Vĩnh Nhiên, hoàn toàn thoát khỏi người đàn ông này.
Thi Vĩnh Nhiên là kẽ vô tình vô nghĩa, người như thế không đáng ở cạnh. Dương Mễ lúc trước cũng chỉ cần tiền của y. Trong khoảng một năm đó, tuy rằng phải trả giá rất nhiều, nhưng cô cũng kiếm được không ít.
Uông Viễn Dương là người đàn ông thứ ba đụng vào thân thể của cô.
Toàn bộ những việc gần đây giữa cô và Uông Viễn Dương, hầu như mỗi ngày cô đều báo cáo với Thi Vĩnh Nhiên. Bởi vậy, mỗi ngày hai người đã làm những gì, Thi Vĩnh Nhiên đều biết rõ như lòng bàn tay. Điều này dù có nằm mơ Uông Viễn Dương cũng không nghĩ tới.
Nhìn thấy Uông Viễn Dương đang ra sức tấn công cơ thể mình, Dương Mễ vừa rên rỉ vừa quyết định nắm chặt lấy vị Chủ tịch huyện Uông này không buông ra. Có thể hắn ta không có tiền, nhưng tên tuổi của hắn ta chính là thứ của cải lớn nhất.
Việc đấu thầu lần này là do Uông Viễn Dương đích thân phụ trách, cuối cùng công bố kết quả là công trình thành phố nắm bảy mươi phần trăm dự án, công ty xây dựng Hoành Đạt nắm ba mươi phần trăm dự án.
Nhận được kết quả này, Trương Nhất Phàm vô cùng buồn bực. Không phải Uông Viễn Dương rất căm hận Công ty xây dựng Hoành Đạt hay sao? Kết quả này khiến hắn không thể ngờ được. Liệu có phải Uông Viễn Dương đã bị Thi Vĩnh Nhiên hối lộ không?
Điều đầu tiên Trương Nhất Phàm nghĩ đến chính là tiền, căn bản không hề nghĩ đến chuyện bị mua chuộc bởi phụ nữ. Dù sao thường ngày Uông Viễn Dương cũng rất công bằng ngay thẳng, những người phụ nữ bình thường rất khó lọt vào mắt của hắn ta.
Đang suy nghĩ về việc này thì Thẩm Uyển Vân gọi điện thoại tới, nói rằng cuối tuần sau cô sẽ đến. Trương Nhất Phàm cũng không mấy để ý, nói được rồi gác máy.
Thi Vĩnh Nhiên mấy ngày nay rất vui vẻ, Trương Nhất Phàm mày muốn ngăn cản tao tham gia dự án sao? Tao vẫn có cách để tham gia. Tuy phải hối lộ bằng chính người phụ nữ của mình, nhưng y tuyệt đối không hề đau lòng.
Hiện giờ y càng ngày càng yên tâm với cách làm việc của Dương Mễ, có một quả bom mỹ nhân như thế này ở bên, gần như không có tòa thành nào không thể công phá nổi.
Một kẻ quá phấn khích thì lại càng dễ phạm sai lầm, đây chính là cái gọi là “vui quá hóa buồn”. Thi Vĩnh Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ rằng, ngay vào ban đêm khi y đi quán bar ăn chơi lại bị công an bắt.
Trên người y, công an lục soát tìm thấy hàng cấm. Đồng thời còn có một cô gái chưa đầy mười bốn tuổi tố cáo y, hai người đã nhiều lần quan hệ bất chính.
Danh sách chương