Không thể không nói rằng Lưu Hiểu Hiên là một cô gái rất xinh đẹp, với vai trò của một người chủ trì, khiến cho cố ấy càng có nhiều điểm tỏa sáng.
Tuy đã là tháng sáu, Lưu Hiểu Hiên vẫn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, trang phục công sở đúng mực, nhưng khi cô ngã như vậy, Trương Nhất Phàm có chút buồn bực. Nếu như chỉ nói về thân hình, Lưu Hiểu Hiên tuyệt đối không thua kém ai, vóc dáng cao một mét sáu mươi tám, mang giày cao gót, trông có vẻ cao và gầy hơn.
Chỉ có điều cô vừa đặt mông ngồi xuống, Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy một lực đàn hồi khác thường. Theo quan sát của Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên cũng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cũng xấp xỉ tuổi của mình.
Lưu Hiểu Hiên ngã vào lòng Trương Nhất Phàm, vô cùng luống cuống, khuôn mặt đỏ bừng, đứng dậy có chút bối rối, xin lỗi liên hồi:
- Xin lỗi, xin lỗi!
- Haha…
Mọi người trong đại sảnh người ầm lên, càng làm cho Lưu Hiểu Hiên xấu hổ thêm.
Hồ Lôi chính là một người giỏi về các trò đùa quái đản. Nhìn thấy như vậy nhịn không được trêu chọc Lưu Hiểu Hiên vài câu:
- Thì ra người chủ trì của chúng ta sớm đã có nơi có chốn rồi, nghe thấy tôi nói sẽ hôn cô ấy, liền chạy ngay vào lòng của người nào đó. Haha… Tôi thấy hay cứ thôi đi, mọi ngưởi nhìn tôi hôn bảo bối Băng Băng nhà tôi nhé!
Hồ Lôi ném micro đi, ôm lấy Băng Băng trước mặt mọi người, hai người liền hôn một cách rất nồng nhiệt, tuy vẻ mặt Băng Băng rất xấu hổ nhưng cũng không từ chối.
Lưu Hiểu Hiên suy cho cùng cũng là người đã gặp qua nhiều trường hợp lớn, liền rất nhanh bày tỏ tâm ý xin lỗi Trương Nhất Phàm, tiếp tục vai trò người chủ trì của mình. Đợi sau khi hai người trao nhẫn cưới đính hôn, Lưu Hiểu Hiên liền tuyên bố khai tiệc, trong chốc lát cảnh tượng náo nhiệt hẳn lên.
Bàn Trương Nhất Phàm ngồi, gồm có vợ chồng Hồ Chí Minh, ba mẹ Băng Băng, sau đó là Trưởng ban thư ký Thư, Phó Chủ tịch Cao của Mặt trận Tổ quốc, Trưởng ban thư ký Huyện ủy Thái Hán Lâm, thư ký của Trưởng ban thư ký Huyện ủy Lý Trí Quốc, còn lại một chỗ vốn là sắp xếp cho Lưu Hiểu Hiên, nhưng Lưu Hiểu Hiên cảm thấy vì chuyện xấu hổ ban nãy nên đã chạy đến bàn tiệc thứ hai.
Gặp phải những người này, Trương Nhất Phàm không say cũng khó.
Ngoại trừ ba mẹ Băng Băng là công nhân bình thường, ngồi ở đấy đều là người có thân phận, nếu như sắp xếp, Trương Nhất Phàm sẽ xếp ở vị trí thứ hai từ dưới lên, hắn ta chỉ lớn hơn một chút so với Lý Trí Quốc.
Nhưng hắn lại trở thành trung tâm của bàn này, bởi vì Trương Nhất Phàm ngồi bên cạnh Hồ Chí Minh, hơn nữa hai người nói chuyện cũng rất thân mật. Mấy người ngồi cùng bàn đương nhiên biết được gia cảnh của Hồ Chí Minh, vì thế suy đoán trong lòng, một xí nghiệp từng rất nhiều lần mở mày mở mặt trong Hội đồng nhân dân tỉnh, vì sao lại thân thiết với Trương Nhất Phàm như vậy? Trưởng ban thư ký Thư nhìn thấy như vậy, cũng không dám xem thường nữa. Cũng may Trương Nhất Phàm nhạy bén, liền mời rượu một vòng, mới không bị chú ý nữa.
Ở khu vực Đông Lâm, Phó Chủ tịch huyện như Trương Nhất Phàm rất nhiều, huyện nào cũng có vài người. Trưởng ban thư ký Thư để ý tới hắn là do chuyện lần trước của Đổng Tiểu Phàm. Trưởng ban thư ký Thư thoạt nhìn, một Phó Chủ tịch huyện có thể thân thiết được với con gái của Phó Bí thư Tỉnh ủy, lại có thể khiến Hội đồng nhân dân coi trọng thật là không đơn giản.
Hơn nữa thành tích của Trương Nhất Phàm ở Thông Thành, ông ta cũng có biết một phần. Vì thế khi Trương Nhất Phàm mời rượu ông ta, Bí thư Thư một câu hai ý mà nói:
- Đồng chí Nhất Phàm, rất tốt, rất tốt! Bí thư Phùng thường xuyên khen ngợi anh!
Thái Hán Lâm nhìn Trương Nhất Phàm từ từ thăng tiến, nghe xong câu này trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nguy rồi, Trương Nhất Phàm đúng thật là Càn Long ẩn mình, e rằng những ngày tháng ở Thông Thành cũng không còn lâu nữa.
Quen biết Trương Nhất Phàm lâu như vậy, không phục cũng không được, người nhận được sự khen ngợi của lãnh đạo, quan trọng là, bất luận hắn ở đâu, đều làm nên những thành tích chính trị mà người khác không thể tưởng tượng được.
Lần trước ông Lý Gia Minh đã không hoàn lại một trăm triệu tệ số tiền tài trợ, nếu Trương Nhất Phàm không cứu cháu gái của ông ta, e rằng sẽ không có chuyện tốt như thế này. Nghe nói lần này lại có một công ty quần áo và trang sức quốc tế chuẩn bị đầu tư một tỷ năm trăm triệu tệ vào một thị trường bán sỉ, người ta lại chỉ đích danh muốn Trương Nhất Phàm tiếp đãi.
Những điều này đều làm cho ngườ khác ngưỡng mộ không ngớt, Thái Hán Lâm cũng chỉ còn cách quyết định đến gần Trương Nhất Phàm một chút.
Mọi người trong bàn cùng uống rượu, trái lại Trương Nhất Phàm là người uống nhiều nhất, bởi vì hắn cần phải thu xếp toàn bộ, nếu không sẽ đắc tội với người khác. Phó Chủ tịch Cao của Mặt trận Tổ quốc và Trương Nhất Phàm chẳng hề quen nhau, cái người Phó Cục trưởng của Cuc Tài chính thành phố cũng không quen biết gì, nhưng khi đã ngồi cùng bàn, Trương Nhất Phàm cũng phải đối phó, hơn nữa còn phải thể hiện thiện ý với họ.
Sau một lúc uống rượu, Trưởng ban thư ký Thư liền nói:
- Này, Lưu Hiểu Hiên đâu rồi? Người chủ trì của chúng ta đi đâu rồi? Tìm cô ấy qua đây uống một ly nào.
Thế là ánh mắt của hắn nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lưu Hiểu Hiên.
Thật không ngờ, Lưu Hiểu Hiên đang ngồi ở bàn thứ hai, lén lút quan sát Trương Nhất Phàm.
Người đàn ông trẻ tuổi này là ai? Xem ra rất được hoan nghênh.
- Lưu đại mỹ nữ của chúng ta, ban nãy không vội mà ngồi lên đùi của người ta, bây giờ lại chạy đi đâu mất dạng rồi?
Trưởng ban thư ký Thư nâng ly rượu lên, đi về phía Lưu Hiểu hiên.
Lưu Hiểu hiên đành phải vội vàng đứng dậy, vẻ mặt áy náy nói:
- Xin lỗi, Trưởng ban thư ký, những người bên đó tôi đều không quen biết, tôi không qua đâu, chúng ta ở đây uống hai ly được không?
- Được, được, được! Vậy hôm nay tôi sẽ tha cho cô, buổi chiều thì sẽ không được như vậy nữa.
Trưởng ban thư ký Thư chưa đến bốn mươi, comle đĩnh đạc, phong độ bất phàm, lại có chút tác phong của người lãnh đạo. Khi ở thành phố Đông Lâm, cũng có tiếp xúc khá nhiều với Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên là đệ nhất đại mỹ nữ của Đài Truyền hình Đông Lâm, danh tiếng vang xa rộng khắp, từng là nhân vật trong các cuộc nói chuyện của chính khách công chức trong những giờ rãnh rỗi ở thành phố Đông Lâm.
Nhìn thấy bộ ngực phập phồng của Lưu Hiểu Hiên khi uống rượu, Trưởng ban thư ký Thư nhân cơ hội đó nhìn thật lâu.
Dưới bộ âu phục cổ chữ V của Lưu Hiểu Hiên là một chiếc áo lót màu hồng phấn , một bộ ngực trắng nõn, đeo một sợi dây chuyền rất tinh xảo. Giữa mặt dây chuyền hình trái tim là một viên ngọc bích, khiến cho một người vốn xinh đẹp như Lưu Hiểu Hiên càng khiến người khác động lòng.
Ánh mắt của Trưởng ban thư ký Thư dường như bắt đầu xuyên vào từ kẽ áo dưới mặt dây chuyền ấy, có một khát vọng đen tối ẩn sâu trong đó. Đó là ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ nhất trong lòng một người đàn ông, Lưu Hiểu Hiên không biết rằng đứng trước mặt mình, không ngờ một người trông có vẻ tao nhã như Trưởng ban thư ký lại rung động vì mình.
Cô dốc ngược ly rượu trong tay vài cái, mỉm cười nói:
- Cám ơn Trưởng ban thư ký, lần sau nếu có cơ hội, khi về đến Đông Lâm, tôi sẽ mời ngài!
- Được, được, tôi sẽ nhớ câu nói này của cô.
Trương ban thư ký Thư vội thu lại ánh mắt, nắm tay Lưu Hiểu Hiên
- Lần sau khi hẹn cô, đừng nói là cô không có thời gian nhé!
- Đâu có, đâu có, cứ cho là bận đi, tôi cũng không dám không đến gặp ngài, Trưởng ban thư ký!
Lưu Hiểu Hiên vẫn giữ hình tượng nho nhã lễ phép ấy, âm thầm rút tay mình về.
Khi Trưởng ban thư ký thư trở về chỗ ngồi, trên mặt hiện lên sự vui sướng. Lưu Hiểu Hiên lại nhìn qua bên này, phát hiện Trương Nhất Phàm đang rất vui vẻ uống rượu cùng các cán bộ, căn bản không để ý đến điều gì khác cả.
Lúc này, trong đầu Lưu Hiểu Hiên hiện lên một bóng dáng lờ mờ, đó giống như một kí ức quen thuộc, tận đáy lòng mình cảm thấy đã gặp qua người này ở đâu rồi.
Nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được, Lưu Hiểu Hiên liền ngồi xuống bên cạnh Băng Băng.
- Chị Hiểu Hiên, hôm nay vất vả cho chị rồi, uống nhiều một chút, buổi tối đừng về Đông Lâm nữa.
Sau khi Băng Băng và Hồ Lôi mời rượu xong, vừa về đến chỗ ngồi.
Hồ Lôi gắp một miếng sườn lợn bỏ vào miệng, nghe thấy hai người đẹp đang nói chuyện, anh ta liền chen vào:
- Ừm! Lưu đại mỹ nữ, hay là tối hôm nay ngủ ở nhà tôi đi, khách sạn không thoải mái bằng nhà tôi đâu. Cùng lắm tôi nhường giường cho cô, cô ngủ cùng Băng Băng.
- Như vậy sao được, hôm nay là ngày hai người đính hôn, sao tôi có thể làm việc đó được. Không được, không được!
Lưu Hiểu Hiên cười đáp.
Hồ Lôi nuốt miếng thịt, xé một miếng giấy chùi miệng.
- Lưu đại mỹ nữ à, hình như tôi nhớ cô cũng lớn hơn Băng Băng nhà tôi hai ba tuổi phải không, có chuyện gì vậy? Vẫn chưa tìm được Bạch mã Hoàng tử trong lòng sao? Hay để tôi giới thiệu một người cho cô, đảm bảo cô sẽ vừa ý, nhìn đi, là anh chàng đẹp trai, người mà ban nãy cô ngồi lên đùi người ta đấy, trẻ tuổi chứ! Anh ta là Phó Chủ tịch huyện trẻ nhất của Thông Thành, sao nào, được không?
- Này, sao mặt cô đỏ lên thế? Bị tôi nói trúng tim đen rồi phải không? Ồ, người đẹp của chúng ta đã động lòng phàm rồi, tôi đi nói với anh Phàm.
Hồ Lôi nói xong liền đi đến chỗ Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên tức giận đạp mạnh vào chân anh ta một cái
- Anh dám!
Sau đó cô nói với Băng Băng:
- Băng Băng, em mà không trông chừng tốt anh ta, cái miệng đó quá xấu, nếu không phải anh ta, hôm nay chị làm sao mất mặt như vậy.
Lưu Hiểu hiên nhíu nhíu mày, cong chiếc miệng nhỏ lên.
Băng Băng chỉ cười cười:
- Đừng để ý anh ấy, bản tính anh ấy như vậy.
Hôm nay Trương Nhất Phàm uống không ít, bình thường nhiều lắm cũng chỉ vài ly, hôm này ít nhất cũng uống gấp đôi. Những người ngồi cùng bàn, mời đến hai vòng, còn có người khác mời lại, nhất là Hồ Chí Minh, kéo Trương Nhất Phàm uống một lúc ba ly lớn.
Uống nhiều như vậy, Trương Nhất Phàm cũng có chút chóng mặt, Hồ Lôi còn chạy đến góp vui, anh em này, anh em nọ, cái tên này hại ông đây lại uống thêm hai ly. Lần này thì say thiệt rồi!
- Đường Vũ, Đường Vũ, mau đưa anh Phàm về.
Hôm nay Hồ Lôi vô cùng vui mừng, khi phát hiện Trương Nhất Phàm thật sự đã uống rất nhiều, liền gọi Đường Vũ sang.
Hôm nay tâm trạng của Hồ Chí Minh còn hơn mặt trời của mùa xuân, nhìn thấy ai cũng vui mừng hớn hở. Trương Nhất Phàm uống say, ngược lại ông lại càng vui. Cách đứa trẻ này uống rượu rất tốt! Vì thế, trong lòng ông ấy lại càng thích Trương Nhất Phàm hơn.
Đường Vũ và Trần Trí Phú chạy đến, đỡ Trương Nhất Phàm ra khỏi đại sảnh
- Xin lỗi các vị lãnh đạo, Chúng tôi phải đưa Phó Chủ tịch huyện Trương về trước!
Đường Vũ chào hỏi những người ngồi ở đấy, Trưởng ban thư ký Thư còn đặc biệt quan tâm nói một câu:
- Cẩn thận đấy.
Hồ Lôi và Băng Băng tiễn đến tầng một, Lưu Hiểu Hiên cũng đi theo đến, nhìn thấy bộ dạng say mềm của Trương Nhất Phàm, không kìm được âm thầm lắc lắc đầu. Mấy người làm lãnh đạo này thật là, thế nào cũng phải làm cho người ta say khướt mới chịu buông tha.
Do quen với kiểu xã giao này trong Đài Truyền hình nên Lưu Hiểu Hiên cũng xem như đồng cảm với Trương Nhất Phàm. Cô có thể leo được lên vị trí người chủ trì này, cũng phải bỏ ra nhiều khó khăn mà người khác khó tưởng tượng được.
Khi Hồ Lôi quay về tầng hai, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay đầu lại nói với Băng Băng:
- Gọi điện đến tiệm của chị họ, để chị ấy trông nom anh Phàm một cái, tối hôm nay uống nhiều như vậy, phải có người chăm sóc mới được.
Băng Băng hiểu ý, liền gọi điện thoại cho Liễu Hồng
Liễu Hồng đang tắm, nghe thấy điện thoại đổ chuông, vội vàng chạy ra, nghe nói Trương Nhất Phàm uống say, muốn cô chăm sóc một chút. Liễu Hồng không nói gì, lập tức mặc quần áo đến nơi ở của Trương Nhất Phàm.
Tuy đã là tháng sáu, Lưu Hiểu Hiên vẫn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, trang phục công sở đúng mực, nhưng khi cô ngã như vậy, Trương Nhất Phàm có chút buồn bực. Nếu như chỉ nói về thân hình, Lưu Hiểu Hiên tuyệt đối không thua kém ai, vóc dáng cao một mét sáu mươi tám, mang giày cao gót, trông có vẻ cao và gầy hơn.
Chỉ có điều cô vừa đặt mông ngồi xuống, Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy một lực đàn hồi khác thường. Theo quan sát của Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên cũng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cũng xấp xỉ tuổi của mình.
Lưu Hiểu Hiên ngã vào lòng Trương Nhất Phàm, vô cùng luống cuống, khuôn mặt đỏ bừng, đứng dậy có chút bối rối, xin lỗi liên hồi:
- Xin lỗi, xin lỗi!
- Haha…
Mọi người trong đại sảnh người ầm lên, càng làm cho Lưu Hiểu Hiên xấu hổ thêm.
Hồ Lôi chính là một người giỏi về các trò đùa quái đản. Nhìn thấy như vậy nhịn không được trêu chọc Lưu Hiểu Hiên vài câu:
- Thì ra người chủ trì của chúng ta sớm đã có nơi có chốn rồi, nghe thấy tôi nói sẽ hôn cô ấy, liền chạy ngay vào lòng của người nào đó. Haha… Tôi thấy hay cứ thôi đi, mọi ngưởi nhìn tôi hôn bảo bối Băng Băng nhà tôi nhé!
Hồ Lôi ném micro đi, ôm lấy Băng Băng trước mặt mọi người, hai người liền hôn một cách rất nồng nhiệt, tuy vẻ mặt Băng Băng rất xấu hổ nhưng cũng không từ chối.
Lưu Hiểu Hiên suy cho cùng cũng là người đã gặp qua nhiều trường hợp lớn, liền rất nhanh bày tỏ tâm ý xin lỗi Trương Nhất Phàm, tiếp tục vai trò người chủ trì của mình. Đợi sau khi hai người trao nhẫn cưới đính hôn, Lưu Hiểu Hiên liền tuyên bố khai tiệc, trong chốc lát cảnh tượng náo nhiệt hẳn lên.
Bàn Trương Nhất Phàm ngồi, gồm có vợ chồng Hồ Chí Minh, ba mẹ Băng Băng, sau đó là Trưởng ban thư ký Thư, Phó Chủ tịch Cao của Mặt trận Tổ quốc, Trưởng ban thư ký Huyện ủy Thái Hán Lâm, thư ký của Trưởng ban thư ký Huyện ủy Lý Trí Quốc, còn lại một chỗ vốn là sắp xếp cho Lưu Hiểu Hiên, nhưng Lưu Hiểu Hiên cảm thấy vì chuyện xấu hổ ban nãy nên đã chạy đến bàn tiệc thứ hai.
Gặp phải những người này, Trương Nhất Phàm không say cũng khó.
Ngoại trừ ba mẹ Băng Băng là công nhân bình thường, ngồi ở đấy đều là người có thân phận, nếu như sắp xếp, Trương Nhất Phàm sẽ xếp ở vị trí thứ hai từ dưới lên, hắn ta chỉ lớn hơn một chút so với Lý Trí Quốc.
Nhưng hắn lại trở thành trung tâm của bàn này, bởi vì Trương Nhất Phàm ngồi bên cạnh Hồ Chí Minh, hơn nữa hai người nói chuyện cũng rất thân mật. Mấy người ngồi cùng bàn đương nhiên biết được gia cảnh của Hồ Chí Minh, vì thế suy đoán trong lòng, một xí nghiệp từng rất nhiều lần mở mày mở mặt trong Hội đồng nhân dân tỉnh, vì sao lại thân thiết với Trương Nhất Phàm như vậy? Trưởng ban thư ký Thư nhìn thấy như vậy, cũng không dám xem thường nữa. Cũng may Trương Nhất Phàm nhạy bén, liền mời rượu một vòng, mới không bị chú ý nữa.
Ở khu vực Đông Lâm, Phó Chủ tịch huyện như Trương Nhất Phàm rất nhiều, huyện nào cũng có vài người. Trưởng ban thư ký Thư để ý tới hắn là do chuyện lần trước của Đổng Tiểu Phàm. Trưởng ban thư ký Thư thoạt nhìn, một Phó Chủ tịch huyện có thể thân thiết được với con gái của Phó Bí thư Tỉnh ủy, lại có thể khiến Hội đồng nhân dân coi trọng thật là không đơn giản.
Hơn nữa thành tích của Trương Nhất Phàm ở Thông Thành, ông ta cũng có biết một phần. Vì thế khi Trương Nhất Phàm mời rượu ông ta, Bí thư Thư một câu hai ý mà nói:
- Đồng chí Nhất Phàm, rất tốt, rất tốt! Bí thư Phùng thường xuyên khen ngợi anh!
Thái Hán Lâm nhìn Trương Nhất Phàm từ từ thăng tiến, nghe xong câu này trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nguy rồi, Trương Nhất Phàm đúng thật là Càn Long ẩn mình, e rằng những ngày tháng ở Thông Thành cũng không còn lâu nữa.
Quen biết Trương Nhất Phàm lâu như vậy, không phục cũng không được, người nhận được sự khen ngợi của lãnh đạo, quan trọng là, bất luận hắn ở đâu, đều làm nên những thành tích chính trị mà người khác không thể tưởng tượng được.
Lần trước ông Lý Gia Minh đã không hoàn lại một trăm triệu tệ số tiền tài trợ, nếu Trương Nhất Phàm không cứu cháu gái của ông ta, e rằng sẽ không có chuyện tốt như thế này. Nghe nói lần này lại có một công ty quần áo và trang sức quốc tế chuẩn bị đầu tư một tỷ năm trăm triệu tệ vào một thị trường bán sỉ, người ta lại chỉ đích danh muốn Trương Nhất Phàm tiếp đãi.
Những điều này đều làm cho ngườ khác ngưỡng mộ không ngớt, Thái Hán Lâm cũng chỉ còn cách quyết định đến gần Trương Nhất Phàm một chút.
Mọi người trong bàn cùng uống rượu, trái lại Trương Nhất Phàm là người uống nhiều nhất, bởi vì hắn cần phải thu xếp toàn bộ, nếu không sẽ đắc tội với người khác. Phó Chủ tịch Cao của Mặt trận Tổ quốc và Trương Nhất Phàm chẳng hề quen nhau, cái người Phó Cục trưởng của Cuc Tài chính thành phố cũng không quen biết gì, nhưng khi đã ngồi cùng bàn, Trương Nhất Phàm cũng phải đối phó, hơn nữa còn phải thể hiện thiện ý với họ.
Sau một lúc uống rượu, Trưởng ban thư ký Thư liền nói:
- Này, Lưu Hiểu Hiên đâu rồi? Người chủ trì của chúng ta đi đâu rồi? Tìm cô ấy qua đây uống một ly nào.
Thế là ánh mắt của hắn nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lưu Hiểu Hiên.
Thật không ngờ, Lưu Hiểu Hiên đang ngồi ở bàn thứ hai, lén lút quan sát Trương Nhất Phàm.
Người đàn ông trẻ tuổi này là ai? Xem ra rất được hoan nghênh.
- Lưu đại mỹ nữ của chúng ta, ban nãy không vội mà ngồi lên đùi của người ta, bây giờ lại chạy đi đâu mất dạng rồi?
Trưởng ban thư ký Thư nâng ly rượu lên, đi về phía Lưu Hiểu hiên.
Lưu Hiểu hiên đành phải vội vàng đứng dậy, vẻ mặt áy náy nói:
- Xin lỗi, Trưởng ban thư ký, những người bên đó tôi đều không quen biết, tôi không qua đâu, chúng ta ở đây uống hai ly được không?
- Được, được, được! Vậy hôm nay tôi sẽ tha cho cô, buổi chiều thì sẽ không được như vậy nữa.
Trưởng ban thư ký Thư chưa đến bốn mươi, comle đĩnh đạc, phong độ bất phàm, lại có chút tác phong của người lãnh đạo. Khi ở thành phố Đông Lâm, cũng có tiếp xúc khá nhiều với Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên là đệ nhất đại mỹ nữ của Đài Truyền hình Đông Lâm, danh tiếng vang xa rộng khắp, từng là nhân vật trong các cuộc nói chuyện của chính khách công chức trong những giờ rãnh rỗi ở thành phố Đông Lâm.
Nhìn thấy bộ ngực phập phồng của Lưu Hiểu Hiên khi uống rượu, Trưởng ban thư ký Thư nhân cơ hội đó nhìn thật lâu.
Dưới bộ âu phục cổ chữ V của Lưu Hiểu Hiên là một chiếc áo lót màu hồng phấn , một bộ ngực trắng nõn, đeo một sợi dây chuyền rất tinh xảo. Giữa mặt dây chuyền hình trái tim là một viên ngọc bích, khiến cho một người vốn xinh đẹp như Lưu Hiểu Hiên càng khiến người khác động lòng.
Ánh mắt của Trưởng ban thư ký Thư dường như bắt đầu xuyên vào từ kẽ áo dưới mặt dây chuyền ấy, có một khát vọng đen tối ẩn sâu trong đó. Đó là ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ nhất trong lòng một người đàn ông, Lưu Hiểu Hiên không biết rằng đứng trước mặt mình, không ngờ một người trông có vẻ tao nhã như Trưởng ban thư ký lại rung động vì mình.
Cô dốc ngược ly rượu trong tay vài cái, mỉm cười nói:
- Cám ơn Trưởng ban thư ký, lần sau nếu có cơ hội, khi về đến Đông Lâm, tôi sẽ mời ngài!
- Được, được, tôi sẽ nhớ câu nói này của cô.
Trương ban thư ký Thư vội thu lại ánh mắt, nắm tay Lưu Hiểu Hiên
- Lần sau khi hẹn cô, đừng nói là cô không có thời gian nhé!
- Đâu có, đâu có, cứ cho là bận đi, tôi cũng không dám không đến gặp ngài, Trưởng ban thư ký!
Lưu Hiểu Hiên vẫn giữ hình tượng nho nhã lễ phép ấy, âm thầm rút tay mình về.
Khi Trưởng ban thư ký thư trở về chỗ ngồi, trên mặt hiện lên sự vui sướng. Lưu Hiểu Hiên lại nhìn qua bên này, phát hiện Trương Nhất Phàm đang rất vui vẻ uống rượu cùng các cán bộ, căn bản không để ý đến điều gì khác cả.
Lúc này, trong đầu Lưu Hiểu Hiên hiện lên một bóng dáng lờ mờ, đó giống như một kí ức quen thuộc, tận đáy lòng mình cảm thấy đã gặp qua người này ở đâu rồi.
Nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được, Lưu Hiểu Hiên liền ngồi xuống bên cạnh Băng Băng.
- Chị Hiểu Hiên, hôm nay vất vả cho chị rồi, uống nhiều một chút, buổi tối đừng về Đông Lâm nữa.
Sau khi Băng Băng và Hồ Lôi mời rượu xong, vừa về đến chỗ ngồi.
Hồ Lôi gắp một miếng sườn lợn bỏ vào miệng, nghe thấy hai người đẹp đang nói chuyện, anh ta liền chen vào:
- Ừm! Lưu đại mỹ nữ, hay là tối hôm nay ngủ ở nhà tôi đi, khách sạn không thoải mái bằng nhà tôi đâu. Cùng lắm tôi nhường giường cho cô, cô ngủ cùng Băng Băng.
- Như vậy sao được, hôm nay là ngày hai người đính hôn, sao tôi có thể làm việc đó được. Không được, không được!
Lưu Hiểu Hiên cười đáp.
Hồ Lôi nuốt miếng thịt, xé một miếng giấy chùi miệng.
- Lưu đại mỹ nữ à, hình như tôi nhớ cô cũng lớn hơn Băng Băng nhà tôi hai ba tuổi phải không, có chuyện gì vậy? Vẫn chưa tìm được Bạch mã Hoàng tử trong lòng sao? Hay để tôi giới thiệu một người cho cô, đảm bảo cô sẽ vừa ý, nhìn đi, là anh chàng đẹp trai, người mà ban nãy cô ngồi lên đùi người ta đấy, trẻ tuổi chứ! Anh ta là Phó Chủ tịch huyện trẻ nhất của Thông Thành, sao nào, được không?
- Này, sao mặt cô đỏ lên thế? Bị tôi nói trúng tim đen rồi phải không? Ồ, người đẹp của chúng ta đã động lòng phàm rồi, tôi đi nói với anh Phàm.
Hồ Lôi nói xong liền đi đến chỗ Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên tức giận đạp mạnh vào chân anh ta một cái
- Anh dám!
Sau đó cô nói với Băng Băng:
- Băng Băng, em mà không trông chừng tốt anh ta, cái miệng đó quá xấu, nếu không phải anh ta, hôm nay chị làm sao mất mặt như vậy.
Lưu Hiểu hiên nhíu nhíu mày, cong chiếc miệng nhỏ lên.
Băng Băng chỉ cười cười:
- Đừng để ý anh ấy, bản tính anh ấy như vậy.
Hôm nay Trương Nhất Phàm uống không ít, bình thường nhiều lắm cũng chỉ vài ly, hôm này ít nhất cũng uống gấp đôi. Những người ngồi cùng bàn, mời đến hai vòng, còn có người khác mời lại, nhất là Hồ Chí Minh, kéo Trương Nhất Phàm uống một lúc ba ly lớn.
Uống nhiều như vậy, Trương Nhất Phàm cũng có chút chóng mặt, Hồ Lôi còn chạy đến góp vui, anh em này, anh em nọ, cái tên này hại ông đây lại uống thêm hai ly. Lần này thì say thiệt rồi!
- Đường Vũ, Đường Vũ, mau đưa anh Phàm về.
Hôm nay Hồ Lôi vô cùng vui mừng, khi phát hiện Trương Nhất Phàm thật sự đã uống rất nhiều, liền gọi Đường Vũ sang.
Hôm nay tâm trạng của Hồ Chí Minh còn hơn mặt trời của mùa xuân, nhìn thấy ai cũng vui mừng hớn hở. Trương Nhất Phàm uống say, ngược lại ông lại càng vui. Cách đứa trẻ này uống rượu rất tốt! Vì thế, trong lòng ông ấy lại càng thích Trương Nhất Phàm hơn.
Đường Vũ và Trần Trí Phú chạy đến, đỡ Trương Nhất Phàm ra khỏi đại sảnh
- Xin lỗi các vị lãnh đạo, Chúng tôi phải đưa Phó Chủ tịch huyện Trương về trước!
Đường Vũ chào hỏi những người ngồi ở đấy, Trưởng ban thư ký Thư còn đặc biệt quan tâm nói một câu:
- Cẩn thận đấy.
Hồ Lôi và Băng Băng tiễn đến tầng một, Lưu Hiểu Hiên cũng đi theo đến, nhìn thấy bộ dạng say mềm của Trương Nhất Phàm, không kìm được âm thầm lắc lắc đầu. Mấy người làm lãnh đạo này thật là, thế nào cũng phải làm cho người ta say khướt mới chịu buông tha.
Do quen với kiểu xã giao này trong Đài Truyền hình nên Lưu Hiểu Hiên cũng xem như đồng cảm với Trương Nhất Phàm. Cô có thể leo được lên vị trí người chủ trì này, cũng phải bỏ ra nhiều khó khăn mà người khác khó tưởng tượng được.
Khi Hồ Lôi quay về tầng hai, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay đầu lại nói với Băng Băng:
- Gọi điện đến tiệm của chị họ, để chị ấy trông nom anh Phàm một cái, tối hôm nay uống nhiều như vậy, phải có người chăm sóc mới được.
Băng Băng hiểu ý, liền gọi điện thoại cho Liễu Hồng
Liễu Hồng đang tắm, nghe thấy điện thoại đổ chuông, vội vàng chạy ra, nghe nói Trương Nhất Phàm uống say, muốn cô chăm sóc một chút. Liễu Hồng không nói gì, lập tức mặc quần áo đến nơi ở của Trương Nhất Phàm.
Danh sách chương