Khách sạn Shangri-La là một khách sạn sang trọng bậc nhất ở Giang Hoài, trong một phòng Vip trang trí theo phong cách cổ điển Lục Thiên Trường mũ áo chỉnh tề phong thái đĩnh đạc.
Phòng Vip là căn phòng tốt nhất của khách sạn, cũng là nơi Chu Thế Vinh thường lui tới, một người thiếu gia nhiều tiền nhất và một người là cán bộ cấp cao trẻ tuổi nhất. Khách quí ngày hôm nay cũng chính là minh tinh màn bạc nổi tiếng nhất trong giới người Hoa.
Trưởng ban thư kí nhận được điện thoại, nói tối hôm nay sẽ có vị khách xinh đẹp Hạ Vi Nhi nổi tiếng nhất trong giới nghệ sĩ tham dự bữa tiệc hôm nay, Kim Tử Quang lập tức vội vàng chạy lại, hai người trong phòng thì thầm bàn chuyện to nhỏ.
Cửa phòng bật mở, tên tay sai thứ nhất chạy vào:
_ Đến rồi, đến rồi!
Sau đó cung kính đứng sang một bên để chào đón khách quí.
Hai người đang nói chuyện thoáng qua một nụ cười, ngồi ngay ngắn lại.
Chu Thế Vinh khi đến cửa làm một động tác theo kiểu quí tộc:
_ Xin mời! tiểu Thu Vi Nhi!
Lang Hổ từ xa nhìn thấy, hướng về phía các anh em nói:
_Bọn chúng vào phòng rồi, nhìn đã thấy chả có việc gì tốt. Cái tên họ Chu này, không phải lại đang giở cái trò gì đấy chứ? Cả bọn nói:
_ Lang Hổ, Thần tượng của mày gặp phiền phức rồi.
_ Chà, cái bọn khốn khiếp này lại dám giở trò với thần tượng của ông mày à? Cần chó gì quan tâm nó có phải là thằng Phó thị trưởng hay thằng phó thường dân gì chứ, tí nữa ông mày sẽ đến đập chết nó.
Đúng lúc hai người kia đang chuyện trò gì đó, Hạ Vi Nhi ngồi xuống ghế
Chu Thế Vinh giới thiệu:
_Thưa hai sếp, Hạ Vi Nhi tiểu thư đến rồi ạ.
Sau đó y chỉ vào hai người kia nói:
_Đây là Phó chủ tịch Lục và Trưởng ban thư kí Kim, hai vị này đều là những vị lãnh đạo tuổi trẻ tài cao của Giang Hoài. Với phong độ của Phó chủ tịch Lục chắc cô Hạ đây cũng đã được chứng kiến rồi đúng không ạ. Ông ấy là vị lãnh đạo cao cấp trẻ tuổi nhất của Giang hoài chúng tôi. Sau này, nếu đến đây có bất cứ việc gì, chỉ cần cô chịu mở lời, chẳng có việc gì mà Phó chủ tịch Lục của chúng tôi làm không được đâu nhé!
Lục Thiên Trường khẽ cười:
_Chu thiếu gia nói đùa rồi.
Dễ nhận thấy, Lục Thiên Trường mới là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay, Chu Thế Vinh chẳng qua chỉ đảm nhận vai trò của một chân giúp việc thôi.
Ánh mắt cùa Kim Tử Quang khi nhìn thấy Hạ Vi Nhi cũng không bình thường nữa rồi. Nhưng anh ta vẫn phải tỏ ra giữ ý, bất luận thế nào cũng không thể giành giật với Phó chủ tịch Lục được. Minh tinh đến Giang Hoài chạy sô, các cô ấy cũng ít đến, đây quả thật là cơ hội hiếm có.
Kim Tử Quang quá hiểu Phó chủ tịch Lục muốn làm gì.
Nhưng quả thật mà nói, đứng trước một người đẹp như Hạ Vi Nhi, là đàn ông mà chẳng xiêu lòng, thực sự là chuyện khó tin.
Kim Tử Quang lướt nhìn Hạ Vi Nhi, cũng chỉ biết khen không ngớt.
Lục Thiên Trường nhìn về phía Chu Thế Vinh, hắn lập tức hiểu ý, nâng cốc lên và nói:
_Tiểu thư Vi Nhi, thật vinh hạnh được tiếp đón cô tại đây, cô đã nể mặt Phó chủ tịch Lục của chúng tôi, nào, chúng ta cùng nâng cốc chúc mừng buổi đầu tiên gặp mặt! Cạn ly.
Hạ Vi Nhi khẽ mỉm cười:
_ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi.
Sau khi uống chén rượu, Chu Thế Vinh khẽ đá nhẹ vào chân người quản lí. Rồi y đứng dậy nói:
_ Xin lỗi xin thất lễ một chút, tôi sẽ lập tức quay lại.
Chu Thế Vinh vừa rời khỏi không lâu, điện thoại của người quản lí cũng kêu lên.
Anh ta vội vàng đứng dậy vừa cười vừa tỏ ý xin lỗi mọi người:
_ Tôi nghe điện thoại một chút, nghe điện thoại một chút.
Phó chủ tịch Lục lập tức nâng cốc rượu lên:
_ Hạ Nhi tiểu thư, xin kính cô một cốc!
Người quản lí đã ra ngoài, thấy Chu Thế Vinh đang đứng đó, thấy người quản lí y vội chỉ tay ra hiệu cho anh ta vào một phòng trống ở bên cạnh.
Hai người lần lượt bước vào trong, Chu Thế Vinh ngồi xuống, móc trong túi áo ra một điếu thuốc, hít một hơi rồi nói với người đại diện:
_Phó chủ tịch Lục rất thích tiểu thư Hạ Vi Nhi. Nói giá cả đi!
Phong cách thường ngày của Chu Thế Vinh, không thích dài dòng, đi thẳng luôn vào vấn đề.
Người đại diện đã quá quen với trường hợp như vậy, tìm anh ta để bàn về giá cả thì Chu Thế Vinh cũng không phải là người đầu tiên, nên anh ta cũng chẳng thấy có gì ngạc nhiên:
_Chu thiếu gia, những cô minh tinh khác thì tôi không dám đảm bảo. Nhưng đối với tiểu thư Hạ Vi Nhi, đến thời điểm này, vẫn chưa ai có thể cho ra một cái giá. Yêu cầu của ông, tôi sợ rằng không làm được!
_ Xời…còn giả vờ trong trắng gì chứ? Anh cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với tôi, thừa biết tôi là người nhanh gọn, nói thẳng ra đi!
Người đại diện trước kia cũng đã từng đem rất nhiều người đến Giang Hoài, cũng đã từng có những cuộc giao dịch thế này với Chu Thế Vinh.
Anh ta lắc đầu
_Cô ấy có trong trắng hay không thì tôi cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ có điều nước cô ấy đã tắm qua thì có hàng vạn người muốn uống đấy.
"Ha ha —— "
Chu Thế Vinh cười ha hả
_ Thú vị, Anh thật thú vị. Nước tắm của Hạ Vi Nhi mà cũng có người tình nguyện uống cơ đấy.
Người đại diện tỏ ra không quan tâm và nói:
_ Tin hay không thì tùy ông.
Chu Thế Vinh hỏi lại:
_ Ý anh là cô ta chưa từng…?
_Tuyệt đối không! Thậm chí đến cả đạo diễn chính của chúng tôi cũng chưa động vào cô ấy, điểm này tôi dám đảm bảo. Thế nên, việc này tôi không quyết định được.
_Thôi đừng có dài dòng nữa. Huỵch toẹt ra đi, anh thương lượng với cô ta đi, gấp đôi cái giá lần trước, năm trăm nghìn nhé!
_Thật sự không được đâu, Chu thiếu gia, tôi không phải là không muốn nói giúp ông, dù ông có trả đến năm triệu, nhưng cũng phải được sự đồng ý của người ta chứ. Lần trước không giống lần này, lần trước là người ta đồng ý. Thật sự không thể giúp ông được.
Người đại diện huơ huơ đôi tay núng nính.
Chu Thế Vinh cười một cách khinh miệt:
_ Tôi thì không tin rằng trên cái thế giới này lại có người phụ nữ không thèm tiền! Nói lại lần nữa này, thêm năm trăm ngàn!
Đã lên đến một triệu rồi, Một triệu để mua một đêm. Chu Thế Vinh có đủ tự tin sẽ làm người đại diện xiêu lòng.
Đúng thật, nhìn ánh mắt của người đại diện quả thật ánh lên vẻ tham lam. Có điều, ánh mắt đó chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất:
_ Chu đại thiếu gia, tôi thực sự không giúp nổi cậu, một triệu tôi cũng chịu thôi. Nếu cậu đồng ý, hay tôi đi làm phẫu thuật, tôi đi thay cô ấy được không?
_ Chặc —— Nhìn cái bộ dạng của ông, người ta nhìn có mà buồn nôn ấy.
_ Vậy thì tôi hết cách rồi, đã nói từ trước rồi, tối nay chỉ cần uống rượu thôi, đấy là nể mặt cậu lắm rồi, đừng có kiếm chuyện nữa, đến lúc thực sự xảy ra chuyện gì, tôi không gánh được đâu đấy.
Người đại diện cứ nói đi nói lại.
Như trên mây, một đêm một triệu, nếu thực sự có thể, người đại diện thực sự muốn làm phẫu thuật chỉnh hình, để đi thay Hạ Vi Nhi. Trước đây cũng không ít những đại gia, vì muốn mời Hạ Vi Nhi dùng bữa mà tiêu tốn không ít tiền, tất nhiên cũng ngầm gợi ý, muốn mua cô ta một đêm, nhưng chưa từng có ai ra giá cao như vậy cả.
Nhưng Hạ Vi Nhi chứ không phải là ai khác. Theo như sự hiểu biết của anh ta, chút tiền đó thực sự chẳng là gì cả.
Tại vì sao ư?
Người ta là Trưởng môn phái ngọc nữ mà. Chút tiền đó thì là gì chứ? Ngoài ra, còn có nguyên nhân khác khiến y không dám bán rẻ Hạ Vi Nhi, đó chính là sự coi trọng và sự quan tâm chăm sóc của Trương Mạnh Phàm cũng như Dương Thị đối với cô ta.
Chu Thế Vinh thì không biết được mối quan hệ bên trong này, dựa vào thế lực của gã tại Giang Hoài này, vốn không để tâm đến bọn ca sĩ này. Ca sĩ, minh tinh nổi tiếng toàn thế giới cũng chẳng phải chỉ có mình cô ta, và bị gã trừng trị thì cũng không phải chỉ có một mình Hạ Vi Nhi.
Và trong mắt gã, cái đám minh tinh này thì có gì khác nhau đâu, chẳng qua là hơn nhau cái quầng sáng mà thôi.
Do đó, gã nói một cách chắc nịch:
_ Được rồi, một triệu nhé! Còn việc khác anh không cần quan tâm, tôi tự có cách.
Người đại diện lo sốt vó:
_ Này cậu đừng có làm ẩu nhé! Mất mạng như chơi đấy.
Chu Thế Vinh vỗ vỗ vào vai y và nói:
_ Yên tâm đi, một chút thuốc ấy mà. Không có chuyện gì lớn cả.
Dứt lời. gã vội vã bước ra ngoài, theo sau là người đại diện, chỉ biết thở dài.
Khi hai người kia vừa bước ra ngoài, thì cũng có hai kẻ bước ra từ sau rèm cửa sổ, đó chính là Lang Hổ và đồng bọn của gã:
_ Mẹ nó chứ! Đúng là đê tiện. Hôm nay, tao sẽ cho chúng nó bẽ mặt.
_Mày định là gì đấy?
_Gọi điện thoại cho nhà báo. Triệu tập lực lượng của các fan hâm mộ. Cho chúng nó tan xác.
Lang Hổ vừa gọi điện thoại vừa nói:
_Cái tên Lục Thiên Trường này chắc cũng là loại chẳng ra gì, không cần phải tra xét gì nữa, cứ diệt y ta luôn.
_ Lại còn cái tên Kim Tử Quang.
Tên đồng bọn nói.
_ Cái tên họ Kim ấy chắc cũng là loại chẳng ra gì.
Lang Hổ nói.
_ Mày chạy ra ngoài tìm xem chỗ nào đông người hét lên nói rằng Hạ Vi Nhi tiểu thư đang bị mấy tên cường quyền giữ tại phòng trà và đang chuốc rượu.
_ Như thế có được không đấy?
_ Nhanh lên, không là không kịp đâu. À, mà nhớ mang thêm cả cà chua dập và trứng thối nữa nhé!
Tên đồng bọn vừa đi khỏi, Lang Hổ cũng chạy ra khỏi phòng. Nhìn thấy một người phục vụ đang bê một cái khay đi tới, gã vội vàng đỡ lấy, nhét cho người phục vụ hai trăm đồng.
_ Đưa thức ăn cho tôi, anh lui ra đi.
Người phục vụ còn đang ngơ ngác thì hắn ta đã đỡ khay đi mất.
Tại phòng Vip, Lang Hổ đã bê đĩa thức ăn vào, đáng lẽ phải đứng ở chỗ Chu Thế Vinh để tiếp thức ăn lên, nhưng gã lại đi đến bên cạnh Lục Thiên Trường, đặt khay thức ăn xuống:
_ Canh đến rồi đây——
Đúng lúc Lục Thiên Trường đang bê cốc rượu nói:
_ Nào, Hạ Vi Nhi tiểu thư, tôi xin chúc cô một ly, ngày mai việc đi ra sân bay, tôi sẽ điều người của bộ công an thành phố lái xe cảnh sát tiễn cô đi.
_Ụp——
_ A——
Lục Thiên Trường đang nói chuyện, thì bát canh trên tay Lang Hổ thật không cẩn thận bị đổ ụp, cả cái bát đổ hết lên người Lục Thiên Trường. Bát canh sôi sùng sục cả mỡ cả nước, bỏng rát khiến y lập tức hét lên đau đớn.
_ Người đâu, người đâu, người đâu nhanh lên!
_ Mày làm cái gì đấy. A—— Lại có cái kiểu phục vụ như thế này à?
Lục Thiên Trường nhếch mép. Chỉ vào Lang Hổ mắng mỏ.
Lang Hổ cười thầm:
_ Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố tình.
Chậc, ông mày cố tình đấy có được không?
Chu Thế Vinh bực bội nói:
_ Mày làm gì đấy? Gọi giám đốc của mày đến đây___
Cùng lúc đó. Ngoài cửa vang lên tiếng của rất nhiều người.
_ Hạ Vi Nhi tiểu thư, Hạ Vi Nhi tiểu thư!
Ít nhất cũng có mấy chục fan hâm mộ chen chúc chạy lại, nhìn thấy cánh ở trong phòng, Hạ Vi Nhi đúng là bị ở đây tiếp rượu, cũng chẳng biết ai trong đám đông hét lên một câu:
- Chính là bọn tham quan này, ép tiểu thư Hạ Vi Nhi uống rượu, ném bọn chúng_____
Vù vù —— trứng thối, cà chua dập, ùn ùn từ đâu bay đến.
- Dừng tay, dừng tay…
Lang Hổ nhân cơ hội kéo Hạ Vi Nhi tiểu thư sang một bên rồi chỉ vào Chu Thế Vinh và Lục Thiên Trường nói:
_Chính là mấy tên khốn khiếp này. Mọi người hãy ném chết bọn chúng. Tham quan ô lại.
Vù vù —— vù vù —— lại một lần nữa trứng thối, cà chua dập, ùn ùn từ đâu bay về phía bọn người Lục Thiên Trường. Những người hâm mộ từ bên ngoài vẫn đang lần lượt chạy đến, từng lớp từng lớp bao vây lấy căn phòng. Lang Hổ nhân cơ hội này kéo Hạ Vi Nhi ra khỏi phòng.
Đằng sau lưng họ vẫn vọng lại từng đợt từng đợt hét tuyệt vọng
_ Đừng, Đừng!đừng ném nữa!
Phòng Vip là căn phòng tốt nhất của khách sạn, cũng là nơi Chu Thế Vinh thường lui tới, một người thiếu gia nhiều tiền nhất và một người là cán bộ cấp cao trẻ tuổi nhất. Khách quí ngày hôm nay cũng chính là minh tinh màn bạc nổi tiếng nhất trong giới người Hoa.
Trưởng ban thư kí nhận được điện thoại, nói tối hôm nay sẽ có vị khách xinh đẹp Hạ Vi Nhi nổi tiếng nhất trong giới nghệ sĩ tham dự bữa tiệc hôm nay, Kim Tử Quang lập tức vội vàng chạy lại, hai người trong phòng thì thầm bàn chuyện to nhỏ.
Cửa phòng bật mở, tên tay sai thứ nhất chạy vào:
_ Đến rồi, đến rồi!
Sau đó cung kính đứng sang một bên để chào đón khách quí.
Hai người đang nói chuyện thoáng qua một nụ cười, ngồi ngay ngắn lại.
Chu Thế Vinh khi đến cửa làm một động tác theo kiểu quí tộc:
_ Xin mời! tiểu Thu Vi Nhi!
Lang Hổ từ xa nhìn thấy, hướng về phía các anh em nói:
_Bọn chúng vào phòng rồi, nhìn đã thấy chả có việc gì tốt. Cái tên họ Chu này, không phải lại đang giở cái trò gì đấy chứ? Cả bọn nói:
_ Lang Hổ, Thần tượng của mày gặp phiền phức rồi.
_ Chà, cái bọn khốn khiếp này lại dám giở trò với thần tượng của ông mày à? Cần chó gì quan tâm nó có phải là thằng Phó thị trưởng hay thằng phó thường dân gì chứ, tí nữa ông mày sẽ đến đập chết nó.
Đúng lúc hai người kia đang chuyện trò gì đó, Hạ Vi Nhi ngồi xuống ghế
Chu Thế Vinh giới thiệu:
_Thưa hai sếp, Hạ Vi Nhi tiểu thư đến rồi ạ.
Sau đó y chỉ vào hai người kia nói:
_Đây là Phó chủ tịch Lục và Trưởng ban thư kí Kim, hai vị này đều là những vị lãnh đạo tuổi trẻ tài cao của Giang Hoài. Với phong độ của Phó chủ tịch Lục chắc cô Hạ đây cũng đã được chứng kiến rồi đúng không ạ. Ông ấy là vị lãnh đạo cao cấp trẻ tuổi nhất của Giang hoài chúng tôi. Sau này, nếu đến đây có bất cứ việc gì, chỉ cần cô chịu mở lời, chẳng có việc gì mà Phó chủ tịch Lục của chúng tôi làm không được đâu nhé!
Lục Thiên Trường khẽ cười:
_Chu thiếu gia nói đùa rồi.
Dễ nhận thấy, Lục Thiên Trường mới là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay, Chu Thế Vinh chẳng qua chỉ đảm nhận vai trò của một chân giúp việc thôi.
Ánh mắt cùa Kim Tử Quang khi nhìn thấy Hạ Vi Nhi cũng không bình thường nữa rồi. Nhưng anh ta vẫn phải tỏ ra giữ ý, bất luận thế nào cũng không thể giành giật với Phó chủ tịch Lục được. Minh tinh đến Giang Hoài chạy sô, các cô ấy cũng ít đến, đây quả thật là cơ hội hiếm có.
Kim Tử Quang quá hiểu Phó chủ tịch Lục muốn làm gì.
Nhưng quả thật mà nói, đứng trước một người đẹp như Hạ Vi Nhi, là đàn ông mà chẳng xiêu lòng, thực sự là chuyện khó tin.
Kim Tử Quang lướt nhìn Hạ Vi Nhi, cũng chỉ biết khen không ngớt.
Lục Thiên Trường nhìn về phía Chu Thế Vinh, hắn lập tức hiểu ý, nâng cốc lên và nói:
_Tiểu thư Vi Nhi, thật vinh hạnh được tiếp đón cô tại đây, cô đã nể mặt Phó chủ tịch Lục của chúng tôi, nào, chúng ta cùng nâng cốc chúc mừng buổi đầu tiên gặp mặt! Cạn ly.
Hạ Vi Nhi khẽ mỉm cười:
_ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi.
Sau khi uống chén rượu, Chu Thế Vinh khẽ đá nhẹ vào chân người quản lí. Rồi y đứng dậy nói:
_ Xin lỗi xin thất lễ một chút, tôi sẽ lập tức quay lại.
Chu Thế Vinh vừa rời khỏi không lâu, điện thoại của người quản lí cũng kêu lên.
Anh ta vội vàng đứng dậy vừa cười vừa tỏ ý xin lỗi mọi người:
_ Tôi nghe điện thoại một chút, nghe điện thoại một chút.
Phó chủ tịch Lục lập tức nâng cốc rượu lên:
_ Hạ Nhi tiểu thư, xin kính cô một cốc!
Người quản lí đã ra ngoài, thấy Chu Thế Vinh đang đứng đó, thấy người quản lí y vội chỉ tay ra hiệu cho anh ta vào một phòng trống ở bên cạnh.
Hai người lần lượt bước vào trong, Chu Thế Vinh ngồi xuống, móc trong túi áo ra một điếu thuốc, hít một hơi rồi nói với người đại diện:
_Phó chủ tịch Lục rất thích tiểu thư Hạ Vi Nhi. Nói giá cả đi!
Phong cách thường ngày của Chu Thế Vinh, không thích dài dòng, đi thẳng luôn vào vấn đề.
Người đại diện đã quá quen với trường hợp như vậy, tìm anh ta để bàn về giá cả thì Chu Thế Vinh cũng không phải là người đầu tiên, nên anh ta cũng chẳng thấy có gì ngạc nhiên:
_Chu thiếu gia, những cô minh tinh khác thì tôi không dám đảm bảo. Nhưng đối với tiểu thư Hạ Vi Nhi, đến thời điểm này, vẫn chưa ai có thể cho ra một cái giá. Yêu cầu của ông, tôi sợ rằng không làm được!
_ Xời…còn giả vờ trong trắng gì chứ? Anh cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với tôi, thừa biết tôi là người nhanh gọn, nói thẳng ra đi!
Người đại diện trước kia cũng đã từng đem rất nhiều người đến Giang Hoài, cũng đã từng có những cuộc giao dịch thế này với Chu Thế Vinh.
Anh ta lắc đầu
_Cô ấy có trong trắng hay không thì tôi cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ có điều nước cô ấy đã tắm qua thì có hàng vạn người muốn uống đấy.
"Ha ha —— "
Chu Thế Vinh cười ha hả
_ Thú vị, Anh thật thú vị. Nước tắm của Hạ Vi Nhi mà cũng có người tình nguyện uống cơ đấy.
Người đại diện tỏ ra không quan tâm và nói:
_ Tin hay không thì tùy ông.
Chu Thế Vinh hỏi lại:
_ Ý anh là cô ta chưa từng…?
_Tuyệt đối không! Thậm chí đến cả đạo diễn chính của chúng tôi cũng chưa động vào cô ấy, điểm này tôi dám đảm bảo. Thế nên, việc này tôi không quyết định được.
_Thôi đừng có dài dòng nữa. Huỵch toẹt ra đi, anh thương lượng với cô ta đi, gấp đôi cái giá lần trước, năm trăm nghìn nhé!
_Thật sự không được đâu, Chu thiếu gia, tôi không phải là không muốn nói giúp ông, dù ông có trả đến năm triệu, nhưng cũng phải được sự đồng ý của người ta chứ. Lần trước không giống lần này, lần trước là người ta đồng ý. Thật sự không thể giúp ông được.
Người đại diện huơ huơ đôi tay núng nính.
Chu Thế Vinh cười một cách khinh miệt:
_ Tôi thì không tin rằng trên cái thế giới này lại có người phụ nữ không thèm tiền! Nói lại lần nữa này, thêm năm trăm ngàn!
Đã lên đến một triệu rồi, Một triệu để mua một đêm. Chu Thế Vinh có đủ tự tin sẽ làm người đại diện xiêu lòng.
Đúng thật, nhìn ánh mắt của người đại diện quả thật ánh lên vẻ tham lam. Có điều, ánh mắt đó chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất:
_ Chu đại thiếu gia, tôi thực sự không giúp nổi cậu, một triệu tôi cũng chịu thôi. Nếu cậu đồng ý, hay tôi đi làm phẫu thuật, tôi đi thay cô ấy được không?
_ Chặc —— Nhìn cái bộ dạng của ông, người ta nhìn có mà buồn nôn ấy.
_ Vậy thì tôi hết cách rồi, đã nói từ trước rồi, tối nay chỉ cần uống rượu thôi, đấy là nể mặt cậu lắm rồi, đừng có kiếm chuyện nữa, đến lúc thực sự xảy ra chuyện gì, tôi không gánh được đâu đấy.
Người đại diện cứ nói đi nói lại.
Như trên mây, một đêm một triệu, nếu thực sự có thể, người đại diện thực sự muốn làm phẫu thuật chỉnh hình, để đi thay Hạ Vi Nhi. Trước đây cũng không ít những đại gia, vì muốn mời Hạ Vi Nhi dùng bữa mà tiêu tốn không ít tiền, tất nhiên cũng ngầm gợi ý, muốn mua cô ta một đêm, nhưng chưa từng có ai ra giá cao như vậy cả.
Nhưng Hạ Vi Nhi chứ không phải là ai khác. Theo như sự hiểu biết của anh ta, chút tiền đó thực sự chẳng là gì cả.
Tại vì sao ư?
Người ta là Trưởng môn phái ngọc nữ mà. Chút tiền đó thì là gì chứ? Ngoài ra, còn có nguyên nhân khác khiến y không dám bán rẻ Hạ Vi Nhi, đó chính là sự coi trọng và sự quan tâm chăm sóc của Trương Mạnh Phàm cũng như Dương Thị đối với cô ta.
Chu Thế Vinh thì không biết được mối quan hệ bên trong này, dựa vào thế lực của gã tại Giang Hoài này, vốn không để tâm đến bọn ca sĩ này. Ca sĩ, minh tinh nổi tiếng toàn thế giới cũng chẳng phải chỉ có mình cô ta, và bị gã trừng trị thì cũng không phải chỉ có một mình Hạ Vi Nhi.
Và trong mắt gã, cái đám minh tinh này thì có gì khác nhau đâu, chẳng qua là hơn nhau cái quầng sáng mà thôi.
Do đó, gã nói một cách chắc nịch:
_ Được rồi, một triệu nhé! Còn việc khác anh không cần quan tâm, tôi tự có cách.
Người đại diện lo sốt vó:
_ Này cậu đừng có làm ẩu nhé! Mất mạng như chơi đấy.
Chu Thế Vinh vỗ vỗ vào vai y và nói:
_ Yên tâm đi, một chút thuốc ấy mà. Không có chuyện gì lớn cả.
Dứt lời. gã vội vã bước ra ngoài, theo sau là người đại diện, chỉ biết thở dài.
Khi hai người kia vừa bước ra ngoài, thì cũng có hai kẻ bước ra từ sau rèm cửa sổ, đó chính là Lang Hổ và đồng bọn của gã:
_ Mẹ nó chứ! Đúng là đê tiện. Hôm nay, tao sẽ cho chúng nó bẽ mặt.
_Mày định là gì đấy?
_Gọi điện thoại cho nhà báo. Triệu tập lực lượng của các fan hâm mộ. Cho chúng nó tan xác.
Lang Hổ vừa gọi điện thoại vừa nói:
_Cái tên Lục Thiên Trường này chắc cũng là loại chẳng ra gì, không cần phải tra xét gì nữa, cứ diệt y ta luôn.
_ Lại còn cái tên Kim Tử Quang.
Tên đồng bọn nói.
_ Cái tên họ Kim ấy chắc cũng là loại chẳng ra gì.
Lang Hổ nói.
_ Mày chạy ra ngoài tìm xem chỗ nào đông người hét lên nói rằng Hạ Vi Nhi tiểu thư đang bị mấy tên cường quyền giữ tại phòng trà và đang chuốc rượu.
_ Như thế có được không đấy?
_ Nhanh lên, không là không kịp đâu. À, mà nhớ mang thêm cả cà chua dập và trứng thối nữa nhé!
Tên đồng bọn vừa đi khỏi, Lang Hổ cũng chạy ra khỏi phòng. Nhìn thấy một người phục vụ đang bê một cái khay đi tới, gã vội vàng đỡ lấy, nhét cho người phục vụ hai trăm đồng.
_ Đưa thức ăn cho tôi, anh lui ra đi.
Người phục vụ còn đang ngơ ngác thì hắn ta đã đỡ khay đi mất.
Tại phòng Vip, Lang Hổ đã bê đĩa thức ăn vào, đáng lẽ phải đứng ở chỗ Chu Thế Vinh để tiếp thức ăn lên, nhưng gã lại đi đến bên cạnh Lục Thiên Trường, đặt khay thức ăn xuống:
_ Canh đến rồi đây——
Đúng lúc Lục Thiên Trường đang bê cốc rượu nói:
_ Nào, Hạ Vi Nhi tiểu thư, tôi xin chúc cô một ly, ngày mai việc đi ra sân bay, tôi sẽ điều người của bộ công an thành phố lái xe cảnh sát tiễn cô đi.
_Ụp——
_ A——
Lục Thiên Trường đang nói chuyện, thì bát canh trên tay Lang Hổ thật không cẩn thận bị đổ ụp, cả cái bát đổ hết lên người Lục Thiên Trường. Bát canh sôi sùng sục cả mỡ cả nước, bỏng rát khiến y lập tức hét lên đau đớn.
_ Người đâu, người đâu, người đâu nhanh lên!
_ Mày làm cái gì đấy. A—— Lại có cái kiểu phục vụ như thế này à?
Lục Thiên Trường nhếch mép. Chỉ vào Lang Hổ mắng mỏ.
Lang Hổ cười thầm:
_ Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố tình.
Chậc, ông mày cố tình đấy có được không?
Chu Thế Vinh bực bội nói:
_ Mày làm gì đấy? Gọi giám đốc của mày đến đây___
Cùng lúc đó. Ngoài cửa vang lên tiếng của rất nhiều người.
_ Hạ Vi Nhi tiểu thư, Hạ Vi Nhi tiểu thư!
Ít nhất cũng có mấy chục fan hâm mộ chen chúc chạy lại, nhìn thấy cánh ở trong phòng, Hạ Vi Nhi đúng là bị ở đây tiếp rượu, cũng chẳng biết ai trong đám đông hét lên một câu:
- Chính là bọn tham quan này, ép tiểu thư Hạ Vi Nhi uống rượu, ném bọn chúng_____
Vù vù —— trứng thối, cà chua dập, ùn ùn từ đâu bay đến.
- Dừng tay, dừng tay…
Lang Hổ nhân cơ hội kéo Hạ Vi Nhi tiểu thư sang một bên rồi chỉ vào Chu Thế Vinh và Lục Thiên Trường nói:
_Chính là mấy tên khốn khiếp này. Mọi người hãy ném chết bọn chúng. Tham quan ô lại.
Vù vù —— vù vù —— lại một lần nữa trứng thối, cà chua dập, ùn ùn từ đâu bay về phía bọn người Lục Thiên Trường. Những người hâm mộ từ bên ngoài vẫn đang lần lượt chạy đến, từng lớp từng lớp bao vây lấy căn phòng. Lang Hổ nhân cơ hội này kéo Hạ Vi Nhi ra khỏi phòng.
Đằng sau lưng họ vẫn vọng lại từng đợt từng đợt hét tuyệt vọng
_ Đừng, Đừng!đừng ném nữa!
Danh sách chương