Tối hôm đó, về đến khách sạn Quốc Đô, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho vợ, truyền đạt lại ý của ông Đổng Chính Quyền.
Đồng thời cũng hỏi han đôi chút tình hình bên đó. Theo Đổng Tiểu Phàm thì lúc này hãy còn sớm, gia tộc Rothschild chỉ vừa mới hoàn thành việc phân chia tài sản, trận chiến đang vô cùng căng thẳng. Hiện tại, đám gia tộc lăm le xung quanh hình như đã phát hiện được gì đó, tình hình có vẻ rất không khả quan.
Nếu trận chiến này nổ ra thì nó sẽ trở thành cuộc tranh giành lớn nhất trong giới tài chính thế giới, thế nên sắp tới đây Iomega sẽ phải gánh vác trọng trách rất lớn, cần huy động toàn lực chống đỡ, rốt cuộc có thể phá vỡ nền móng vững chắc của những tập đoàn tài chính lớn của Mỹ hay không, kết quả có trời mới biết!
Trương Nhất Phàm nói, hiện giờ ở Trung Quốc, Thượng Hải và Hong Kong cũng đã trở thành hai thành phố tài chính nổi tiếng trên thế giới, cô có thể về đây lựa chọn hai nơi này tiếp tục phát triển sự nghiệp. Bản thân hắn luôn tin tưởng và chờ mong ngày họ chiến thắng trở về.
Đổng Tiểu Phàm bật cười.
- Nếu có thể làm một người vong ân phụ nghĩa thì em và công ty đã hoàn toàn có thể tránh khỏi trận chiến này rồi. Nhưng vì gia tộc Rothschild đã giúp đỡ bọn em rất nhiều, ơn nghĩa của họ chẳng thể dùng tiền mà trả được, nên em quyết định, cho dù táng gia bại sản cũng phải kề vai sát cánh với họ đến cùng. Đôi lúc có dùng tiền cũng chẳng thể mua được sự tín nhiệm.
Hai vợ chồng hàn huyên thêm một lúc nữa, cho đến lúc thấy không còn sớm nữa, Đổng Tiểu Phàm mới cúp máy.
Sáng sớm hôm sau, đúng năm giờ họ lên đường trở về Giang Hoài.
Giang Hoài và Giang Đông là hai tỉnh được xếp vào hàng có kinh tế phát triển, giao thông lại thuận tiện, đường cao tốc luôn thông suốt, không bao giờ có tình trạng ách tắc.
Từ lúc lên xe, Lục Chính Ông vẫn không nói câu nào, khoảng nửa tiếng sau, ông ta mới lên tiếng hỏi Âu Dương Tam Hào:
- Cuộc thảo luận ngày hôm qua, cậu có ghi chép lại không? Y vội gật đầu lia lịa.
- Có ạ, tôi đều ghi lại vào sổ rồi ạ.
Sau đấy liền lôi cuốn sổ tay ra.
- Bí thư Lục! Đây ạ.
Thấy Bí thư Lục có ý muốn xem, y lập tức đưa quyển sổ lại gần.
Lục Chính Ông cầm cuốn sổ, xem xét một lát rồi trả lại cho Âu Dương Tam Hào.
- Âu Dương, cậu thấy những vấn đề đồng chí Nhất Phàm nói đến có thật hay không?
Ngụ ý sao, không phải lại có ý đe dọa chứ?
Mấy tháng nay, Lục Chính Ông chỉ tập trung cho việc tranh đấu chính trị, căn bản không có thời gian quan tâm đến kinh tế. Những việc nhỏ như việc Giang Hoài có hiện tượng nhân công “bỏ hoang” hay không, đường đường là một Bí thư tỉnh ủy, ông ta làm gì có hơi sức quan tâm chứ?
Chế độ lương bổng và đãi ngộ của công nhân ở Giang Hoài không bằng Quảng Châu, song đó cũng không phải chuyện một Bí thư tỉnh ủy phải suy nghĩ. Còn về việc Liên minh châu Âu định ban hành quy định mới, nâng cao ngưỡng khó khăn cho các doanh nghiệp thì ông ta quả thực không biết. Đường đường một tỉnh lớn như Giang Hoài, có hàng biết bao cán bộ cấp dưới, những việc dạng này đâu cần Bí thư tỉnh ủy như ông ta lo lắng?
Nhưng Trương Nhất Phàm thì không thể như vậy, hắn là Chủ tịch tỉnh, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là không ngừng nâng cao sức sản xuất, làm tốt công tác phát triển kinh tế. Đây đều là những vấn đề dân sinh, có liên quan mật thiết đến sự tồn vong của các nhà máy, xí nghiệp, cho dù có nhỏ đến đâu cũng sẽ trở thành mối quan tâm hàng đầu.
Là Chủ tịch của một tỉnh công nghiệp lớn, hắn không lo những việc này thì còn lo việc gì nữa?
Công nghiệp phát triển, tỉnh ắt giàu mạnh, công nghiệp vững mạnh, tỉnh cũng sẽ đi lên, đối với một xí nghiệp, nguyên tắc này đã trở thành vấn đề cốt lõi liên quan đến sự tồn vong và phát triển. Thế nên, Trương Nhất Phàm không chỉ quan tâm mà còn cử người điều tra cặn kẽ.
Âu Dương Tam Hào nghe hỏi nhưng không dám trả lời ngay, y còn phải chú ý đến tâm tư của ông chủ nữa. Để làm một thư ký đúng nghĩa, quan trọng không phải là mình muốn nói gì, cũng phải là mình cần nói gì, mà chủ yếu là ông chủ muốn nghe cái gì?
Âu Dương Tam Hào ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
- Có lẽ là hiện tượng cá biệt ạ, với nguồn nhân lực như ở nước ta, tôi nghĩ rất ít có khả năng công nhân bị “bỏ hoang”. Nước ta có hơn một tỷ dân cơ mà, cả đống người này đều chạy đi đâu chứ? Chỉ một tỉnh Quảng Đông chắc chắn cũng không chứa nổi từng đấy người. Tôi nghĩ, có lẽ ý của Chủ tịch Trương là những nhân tài hữu ích không bao giờ đủ, còn công nhân bình thường, tôi nghĩ nước ta còn nhiều vô kể.
Câu trả lời này của Âu Dương Tam Hào đã được y suy xét kỹ lưỡng mới dám nói ra, y đoán có lẽ ông chủ không tin tưởng lắm vào những điều Trương Nhất Phàm đã nói. Âu Dương Tam Hào nói kể cũng đúng, Trung Quốc đông dân như vậy, không đến mức không tìm được nhân công chứ? Không thì đám người đó biến đi đâu? Mỗi năm có biết bao học sinh, sinh viên ra trường, dù thế nào những người này cũng phải tìm việc, chỉ cần có người tìm việc, các xí nghiệp sẽ có thể tuyển dụng. Đạo lý đơn giản như vậy, Âu Dương Tam Hào chỉ cần nghĩ một chút cũng hiểu được ngay.
Lục Chính Ông nghe xong cũng không lên tiếng, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Âu Dương Tam Hào nói tiếp:
- Bí thư Lục, về vấn đề nhân công “bỏ hoang”, theo quan điểm cá nhân, tôi đã phân tích sơ bộ và đưa ra kết luận thế này. Đa phần người làm công ăn lương ở nước ta đều thuộc thành phần lao động ở mức thấp hoặc trung bình. Một lượng lớn người dân lao động có tố chất không cao đã dẫn đến tình trạng nhiều doanh nghiệp trình độ cao đang trên đà phát triển không thuê được nhân công. Chính điều này đã hình thành nên mâu thuẫn giữa nhu cầu phát triển của các doanh nghiệp thuộc lĩnh vực công nghệ cao với trình độ công nhân không đáp ứng được yêu cầu của xã hội.
Nói rồi y nhìn Lục Chính Ông.
- Ngài thấy tôi nói vậy có đúng không?
Lục Chính Ông mỉm cười.
- Đúng, cậu cũng có khả năng phân tích đấy.
Âu Dương Tam Hào trong bụng vui như mở cờ, được ông chủ khen ngợi có khi còn vui hơn cả được tăng lương.
Rồi y lại nghe thấy Lục Chính Ông nói tiếp:
- Cậu nói tiếp xem, tôi muốn nghe thêm ý kiến của cậu. Nếu Giang Hoài chúng ta thực sự gặp phải khó khăn trong quá trình phát triển, vậy thì chúng ta cần phải coi trọng hơn nữa.
Âu Dương Tam Hào lập tức gật đầu đồng tình.
- Vừa rồi tôi nói chỉ là phân tích về mặt lý luận thôi, còn trên thực tế, hiện tại, mâu thuẫn này ở nước ta vẫn chưa nghiêm trọng. Như Bí thư Đổng đã nói hôm qua, hiện nay rất nhiều xí nghiệp của chúng ta vẫn chỉ giới hạn trong phạm vi lao động thủ công. Ngay đến công nghệ tối thiểu nhất, đơn giản nhất là dây chuyền sản xuất họ cũng không dùng, tôi nghĩ những nhân tài có kỹ thuật, có tố chất, đối với họ mà nói là không cần thiết. Cái họ cần vẫn là nguồn lao động giá rẻ, vậy nên tôi mới nói, chúng ta vẫn chưa cần thiết phải quá lo lắng về vấn đề nhân công “bỏ hoang”.
- Còn về khó khăn quay vòng vốn của các doanh nghiệp, thì có thể nhờ tới sự giúp đỡ từ phía ngân hàng. Chính sách nới lỏng ở mức thích hợp có thể hỗ trợ một phần cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ có tiềm năng phát triển, nói chung khó khăn này không khó giải quyết.
Âu Dương Tam Hào liếc ông chủ một cái, thấy ông ta không có phản ứng gì, y không biết ông ta có nghe mình nói hay không.
Nhưng ông chủ chưa có ý bảo dừng nên y lại tiếp tục bày tỏ ý kiến:
- Còn vấn đề Liên minh châu Âu nâng cao yêu cầu xuất khẩu, dựng nên hàng rào kỹ thuật, thì có thể thảo luận thêm cùng các chuyên gia, để khi họ đưa ra phương án phù hợp, tôi nghĩ vấn đề này cũng không quá khó khăn.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại chợt vang lên, Lục Chính Ông đưa tay lên ra hiệu, rồi rút điện thoại trong túi ra nghe.
- A lô!
- Bố, sao bố vẫn chưa về, tổ điều tra đã đến nhà chúng ta rồi. Hiện giờ Bí thư Bàng đang tỏ ra vô cùng đắc ý, cứ như thể ông ta không điều tra được gì về chúng ta thì không chịu được ấy?
- Sao cơ?
Nghe thấy tiếng con gái, Lục Chính Ông cảm thấy có phần không bình thường, tổ điều tra chạy đến nhà ông ta làm gì? Họ nghi mình nhận hối lộ ư? Định điều tra tài sản sao? Cái đám này định tới hòa giải, hay định thêm dầu vào lửa đây? Làm ăn bừa bãi.
Sắc mặt Lục Chính Ông trong phút chốc trở nên nặng nề.
- Bố biết rồi! Cứ để họ muốn làm gì thì làm!
Lục Chính Ông cúp điện thoại, tâm trạng khó chịu.
Cùng lúc đó, Trương Nhất Phàm cũng nhận được điện thoại của Lý Hồng.
- Khi nào mọi người về đến nơi?
- Chắc phải trước giờ cơm trưa! Sao thế, bọn họ gây ra chuyện gì rồi à?
- Cái đó thì vẫn chưa, nhưng lần này xem ra quyết liệt lắm, có lẽ không chỉ định hòa giải đâu, hình như họ còn định điều tra thêm vấn đề gì ấy. Anh nói xem, có phải tổ điều tra đang đứng về phía Bí thư Bàng hay không?
- Cái này còn phải xem trong hai người họ, ai có khả năng hơn đã.
Rồi trên cả quãng đường còn lại không ai nói thêm câu gì, đến tầm mười một giờ trưa thì cả đoàn xe đã về tới tỉnh thành.
Trương Nhất Phàm và Lục Chính Ông đều đến thẳng nhà khách Tỉnh ủy, gặp mặt tổ trưởng tổ điều tra mới từ Bắc Kinh xuống. Người đứng đầu nhóm điều tra lần này là một vị Phó Trưởng ban thư ký trong Nội các chính phủ.
Người đầu tiên đối phương gặp mặt là Lục Chính Ông, ông ta tỏ ra bình thản như không, các người muốn điều tra thì cứ điều tra đi!
Vị Phó Trưởng ban thư ký đó nói:
- Đồng chí Lục Chính Ông, lần này chúng tôi đến đây, chỉ muốn giải quyết một số tình hình trước mắt. Xin ông hãy trả lời cho đúng sự thật.
Lục Chính Ông trầm giọng đáp:
- Ông cứ hỏi đi, tôi nhất định sẽ phối hợp với tổ điều tra. Chỉ là trong thời gian này, tôi với Chủ tịch Trương đang tiến hành nghiên cứu thảo luận các vấn đề xoay quanh việc xây dựng kinh tế Giang Hoài, đa số các đồng chí cán bộ trong ban lãnh đạo chúng tôi đều rất tốt, một lòng vì công tác, không giống như một số người, lúc nào cũng tính toán âm mưu sau lưng người khác.
Phó Trưởng ban thư ký bắt đầu đặt câu hỏi:
- Những vấn đề này chúng tôi cũng đã điều tra, không thể phủ nhận những thành tích ông đạt được ở Giang Hoài, nhưng trong vấn đề đoàn kết nội bộ tổ chức thì ông có nghĩ bản thân cần xem xét lại không?
Lục Chính Ông nghiêm mặt.
- Theo đánh giá của cá nhân tôi, tôi cho rằng con mắt của quần chúng là tinh tường nhất, tôi không muốn giải thích nhiều. Về những vấn đề khác của tổ chức, các anh có thể yêu cầu điều tra bất cứ lúc nào, tôi luôn sẵn lòng hợp tác.
Có thể dễ dàng nhận thấy, Lục Chính Ông đang rất tức giận.
Sau khi nói chuyện với Lục Chính Ông, vị Phó Trưởng ban thư ký lại tiếp tục tìm hiểu bên phía Trương Nhất Phàm! Lúc này ông ta mới nhận ra, tình hình hoàn toàn không dễ giải quyết.
Đồng thời cũng hỏi han đôi chút tình hình bên đó. Theo Đổng Tiểu Phàm thì lúc này hãy còn sớm, gia tộc Rothschild chỉ vừa mới hoàn thành việc phân chia tài sản, trận chiến đang vô cùng căng thẳng. Hiện tại, đám gia tộc lăm le xung quanh hình như đã phát hiện được gì đó, tình hình có vẻ rất không khả quan.
Nếu trận chiến này nổ ra thì nó sẽ trở thành cuộc tranh giành lớn nhất trong giới tài chính thế giới, thế nên sắp tới đây Iomega sẽ phải gánh vác trọng trách rất lớn, cần huy động toàn lực chống đỡ, rốt cuộc có thể phá vỡ nền móng vững chắc của những tập đoàn tài chính lớn của Mỹ hay không, kết quả có trời mới biết!
Trương Nhất Phàm nói, hiện giờ ở Trung Quốc, Thượng Hải và Hong Kong cũng đã trở thành hai thành phố tài chính nổi tiếng trên thế giới, cô có thể về đây lựa chọn hai nơi này tiếp tục phát triển sự nghiệp. Bản thân hắn luôn tin tưởng và chờ mong ngày họ chiến thắng trở về.
Đổng Tiểu Phàm bật cười.
- Nếu có thể làm một người vong ân phụ nghĩa thì em và công ty đã hoàn toàn có thể tránh khỏi trận chiến này rồi. Nhưng vì gia tộc Rothschild đã giúp đỡ bọn em rất nhiều, ơn nghĩa của họ chẳng thể dùng tiền mà trả được, nên em quyết định, cho dù táng gia bại sản cũng phải kề vai sát cánh với họ đến cùng. Đôi lúc có dùng tiền cũng chẳng thể mua được sự tín nhiệm.
Hai vợ chồng hàn huyên thêm một lúc nữa, cho đến lúc thấy không còn sớm nữa, Đổng Tiểu Phàm mới cúp máy.
Sáng sớm hôm sau, đúng năm giờ họ lên đường trở về Giang Hoài.
Giang Hoài và Giang Đông là hai tỉnh được xếp vào hàng có kinh tế phát triển, giao thông lại thuận tiện, đường cao tốc luôn thông suốt, không bao giờ có tình trạng ách tắc.
Từ lúc lên xe, Lục Chính Ông vẫn không nói câu nào, khoảng nửa tiếng sau, ông ta mới lên tiếng hỏi Âu Dương Tam Hào:
- Cuộc thảo luận ngày hôm qua, cậu có ghi chép lại không? Y vội gật đầu lia lịa.
- Có ạ, tôi đều ghi lại vào sổ rồi ạ.
Sau đấy liền lôi cuốn sổ tay ra.
- Bí thư Lục! Đây ạ.
Thấy Bí thư Lục có ý muốn xem, y lập tức đưa quyển sổ lại gần.
Lục Chính Ông cầm cuốn sổ, xem xét một lát rồi trả lại cho Âu Dương Tam Hào.
- Âu Dương, cậu thấy những vấn đề đồng chí Nhất Phàm nói đến có thật hay không?
Ngụ ý sao, không phải lại có ý đe dọa chứ?
Mấy tháng nay, Lục Chính Ông chỉ tập trung cho việc tranh đấu chính trị, căn bản không có thời gian quan tâm đến kinh tế. Những việc nhỏ như việc Giang Hoài có hiện tượng nhân công “bỏ hoang” hay không, đường đường là một Bí thư tỉnh ủy, ông ta làm gì có hơi sức quan tâm chứ?
Chế độ lương bổng và đãi ngộ của công nhân ở Giang Hoài không bằng Quảng Châu, song đó cũng không phải chuyện một Bí thư tỉnh ủy phải suy nghĩ. Còn về việc Liên minh châu Âu định ban hành quy định mới, nâng cao ngưỡng khó khăn cho các doanh nghiệp thì ông ta quả thực không biết. Đường đường một tỉnh lớn như Giang Hoài, có hàng biết bao cán bộ cấp dưới, những việc dạng này đâu cần Bí thư tỉnh ủy như ông ta lo lắng?
Nhưng Trương Nhất Phàm thì không thể như vậy, hắn là Chủ tịch tỉnh, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là không ngừng nâng cao sức sản xuất, làm tốt công tác phát triển kinh tế. Đây đều là những vấn đề dân sinh, có liên quan mật thiết đến sự tồn vong của các nhà máy, xí nghiệp, cho dù có nhỏ đến đâu cũng sẽ trở thành mối quan tâm hàng đầu.
Là Chủ tịch của một tỉnh công nghiệp lớn, hắn không lo những việc này thì còn lo việc gì nữa?
Công nghiệp phát triển, tỉnh ắt giàu mạnh, công nghiệp vững mạnh, tỉnh cũng sẽ đi lên, đối với một xí nghiệp, nguyên tắc này đã trở thành vấn đề cốt lõi liên quan đến sự tồn vong và phát triển. Thế nên, Trương Nhất Phàm không chỉ quan tâm mà còn cử người điều tra cặn kẽ.
Âu Dương Tam Hào nghe hỏi nhưng không dám trả lời ngay, y còn phải chú ý đến tâm tư của ông chủ nữa. Để làm một thư ký đúng nghĩa, quan trọng không phải là mình muốn nói gì, cũng phải là mình cần nói gì, mà chủ yếu là ông chủ muốn nghe cái gì?
Âu Dương Tam Hào ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
- Có lẽ là hiện tượng cá biệt ạ, với nguồn nhân lực như ở nước ta, tôi nghĩ rất ít có khả năng công nhân bị “bỏ hoang”. Nước ta có hơn một tỷ dân cơ mà, cả đống người này đều chạy đi đâu chứ? Chỉ một tỉnh Quảng Đông chắc chắn cũng không chứa nổi từng đấy người. Tôi nghĩ, có lẽ ý của Chủ tịch Trương là những nhân tài hữu ích không bao giờ đủ, còn công nhân bình thường, tôi nghĩ nước ta còn nhiều vô kể.
Câu trả lời này của Âu Dương Tam Hào đã được y suy xét kỹ lưỡng mới dám nói ra, y đoán có lẽ ông chủ không tin tưởng lắm vào những điều Trương Nhất Phàm đã nói. Âu Dương Tam Hào nói kể cũng đúng, Trung Quốc đông dân như vậy, không đến mức không tìm được nhân công chứ? Không thì đám người đó biến đi đâu? Mỗi năm có biết bao học sinh, sinh viên ra trường, dù thế nào những người này cũng phải tìm việc, chỉ cần có người tìm việc, các xí nghiệp sẽ có thể tuyển dụng. Đạo lý đơn giản như vậy, Âu Dương Tam Hào chỉ cần nghĩ một chút cũng hiểu được ngay.
Lục Chính Ông nghe xong cũng không lên tiếng, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Âu Dương Tam Hào nói tiếp:
- Bí thư Lục, về vấn đề nhân công “bỏ hoang”, theo quan điểm cá nhân, tôi đã phân tích sơ bộ và đưa ra kết luận thế này. Đa phần người làm công ăn lương ở nước ta đều thuộc thành phần lao động ở mức thấp hoặc trung bình. Một lượng lớn người dân lao động có tố chất không cao đã dẫn đến tình trạng nhiều doanh nghiệp trình độ cao đang trên đà phát triển không thuê được nhân công. Chính điều này đã hình thành nên mâu thuẫn giữa nhu cầu phát triển của các doanh nghiệp thuộc lĩnh vực công nghệ cao với trình độ công nhân không đáp ứng được yêu cầu của xã hội.
Nói rồi y nhìn Lục Chính Ông.
- Ngài thấy tôi nói vậy có đúng không?
Lục Chính Ông mỉm cười.
- Đúng, cậu cũng có khả năng phân tích đấy.
Âu Dương Tam Hào trong bụng vui như mở cờ, được ông chủ khen ngợi có khi còn vui hơn cả được tăng lương.
Rồi y lại nghe thấy Lục Chính Ông nói tiếp:
- Cậu nói tiếp xem, tôi muốn nghe thêm ý kiến của cậu. Nếu Giang Hoài chúng ta thực sự gặp phải khó khăn trong quá trình phát triển, vậy thì chúng ta cần phải coi trọng hơn nữa.
Âu Dương Tam Hào lập tức gật đầu đồng tình.
- Vừa rồi tôi nói chỉ là phân tích về mặt lý luận thôi, còn trên thực tế, hiện tại, mâu thuẫn này ở nước ta vẫn chưa nghiêm trọng. Như Bí thư Đổng đã nói hôm qua, hiện nay rất nhiều xí nghiệp của chúng ta vẫn chỉ giới hạn trong phạm vi lao động thủ công. Ngay đến công nghệ tối thiểu nhất, đơn giản nhất là dây chuyền sản xuất họ cũng không dùng, tôi nghĩ những nhân tài có kỹ thuật, có tố chất, đối với họ mà nói là không cần thiết. Cái họ cần vẫn là nguồn lao động giá rẻ, vậy nên tôi mới nói, chúng ta vẫn chưa cần thiết phải quá lo lắng về vấn đề nhân công “bỏ hoang”.
- Còn về khó khăn quay vòng vốn của các doanh nghiệp, thì có thể nhờ tới sự giúp đỡ từ phía ngân hàng. Chính sách nới lỏng ở mức thích hợp có thể hỗ trợ một phần cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ có tiềm năng phát triển, nói chung khó khăn này không khó giải quyết.
Âu Dương Tam Hào liếc ông chủ một cái, thấy ông ta không có phản ứng gì, y không biết ông ta có nghe mình nói hay không.
Nhưng ông chủ chưa có ý bảo dừng nên y lại tiếp tục bày tỏ ý kiến:
- Còn vấn đề Liên minh châu Âu nâng cao yêu cầu xuất khẩu, dựng nên hàng rào kỹ thuật, thì có thể thảo luận thêm cùng các chuyên gia, để khi họ đưa ra phương án phù hợp, tôi nghĩ vấn đề này cũng không quá khó khăn.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại chợt vang lên, Lục Chính Ông đưa tay lên ra hiệu, rồi rút điện thoại trong túi ra nghe.
- A lô!
- Bố, sao bố vẫn chưa về, tổ điều tra đã đến nhà chúng ta rồi. Hiện giờ Bí thư Bàng đang tỏ ra vô cùng đắc ý, cứ như thể ông ta không điều tra được gì về chúng ta thì không chịu được ấy?
- Sao cơ?
Nghe thấy tiếng con gái, Lục Chính Ông cảm thấy có phần không bình thường, tổ điều tra chạy đến nhà ông ta làm gì? Họ nghi mình nhận hối lộ ư? Định điều tra tài sản sao? Cái đám này định tới hòa giải, hay định thêm dầu vào lửa đây? Làm ăn bừa bãi.
Sắc mặt Lục Chính Ông trong phút chốc trở nên nặng nề.
- Bố biết rồi! Cứ để họ muốn làm gì thì làm!
Lục Chính Ông cúp điện thoại, tâm trạng khó chịu.
Cùng lúc đó, Trương Nhất Phàm cũng nhận được điện thoại của Lý Hồng.
- Khi nào mọi người về đến nơi?
- Chắc phải trước giờ cơm trưa! Sao thế, bọn họ gây ra chuyện gì rồi à?
- Cái đó thì vẫn chưa, nhưng lần này xem ra quyết liệt lắm, có lẽ không chỉ định hòa giải đâu, hình như họ còn định điều tra thêm vấn đề gì ấy. Anh nói xem, có phải tổ điều tra đang đứng về phía Bí thư Bàng hay không?
- Cái này còn phải xem trong hai người họ, ai có khả năng hơn đã.
Rồi trên cả quãng đường còn lại không ai nói thêm câu gì, đến tầm mười một giờ trưa thì cả đoàn xe đã về tới tỉnh thành.
Trương Nhất Phàm và Lục Chính Ông đều đến thẳng nhà khách Tỉnh ủy, gặp mặt tổ trưởng tổ điều tra mới từ Bắc Kinh xuống. Người đứng đầu nhóm điều tra lần này là một vị Phó Trưởng ban thư ký trong Nội các chính phủ.
Người đầu tiên đối phương gặp mặt là Lục Chính Ông, ông ta tỏ ra bình thản như không, các người muốn điều tra thì cứ điều tra đi!
Vị Phó Trưởng ban thư ký đó nói:
- Đồng chí Lục Chính Ông, lần này chúng tôi đến đây, chỉ muốn giải quyết một số tình hình trước mắt. Xin ông hãy trả lời cho đúng sự thật.
Lục Chính Ông trầm giọng đáp:
- Ông cứ hỏi đi, tôi nhất định sẽ phối hợp với tổ điều tra. Chỉ là trong thời gian này, tôi với Chủ tịch Trương đang tiến hành nghiên cứu thảo luận các vấn đề xoay quanh việc xây dựng kinh tế Giang Hoài, đa số các đồng chí cán bộ trong ban lãnh đạo chúng tôi đều rất tốt, một lòng vì công tác, không giống như một số người, lúc nào cũng tính toán âm mưu sau lưng người khác.
Phó Trưởng ban thư ký bắt đầu đặt câu hỏi:
- Những vấn đề này chúng tôi cũng đã điều tra, không thể phủ nhận những thành tích ông đạt được ở Giang Hoài, nhưng trong vấn đề đoàn kết nội bộ tổ chức thì ông có nghĩ bản thân cần xem xét lại không?
Lục Chính Ông nghiêm mặt.
- Theo đánh giá của cá nhân tôi, tôi cho rằng con mắt của quần chúng là tinh tường nhất, tôi không muốn giải thích nhiều. Về những vấn đề khác của tổ chức, các anh có thể yêu cầu điều tra bất cứ lúc nào, tôi luôn sẵn lòng hợp tác.
Có thể dễ dàng nhận thấy, Lục Chính Ông đang rất tức giận.
Sau khi nói chuyện với Lục Chính Ông, vị Phó Trưởng ban thư ký lại tiếp tục tìm hiểu bên phía Trương Nhất Phàm! Lúc này ông ta mới nhận ra, tình hình hoàn toàn không dễ giải quyết.
Danh sách chương