Ngày hôm sau, trong huyện liền cho ra một văn bản “Quy Định Về Việc Tự Do Mua Bán Đất Đai”, trong đó có quy định phạm vi sử dụng đất của khu quanh huyện là khoảng 5 km. Bất cứ người nào cũng không được tự do mua bán. Tất cả các đất đai đều phải thông qua sự chiêu mộ của chính quyền nhà nước, công khai đấu thầu. Với sự ra đời của văn bản này làm rất nhiều người đều đau khổ.

Trong văn phòng UBND của Phó chủ tịch thành phố, Trương Nhất Phàm đang nhìn vào một số tư liệu. Hắn ta được phân công quản lý về phần kinh tế mậu dịch, thu hút đầu tư của khu mở rộng đó.

Khu kinh tế vừa mới được thành lập, bây giờ Trần Trí Phú rất rối bời không biết phương hướng ra sao. Khu kinh tế này rốt cuộc phải giải quyết sao đây? Phải bắt tay vào làm từ đầu đây? Mấy ngày nay Trần Trí Phú nghĩ đến điên cả đầu.

Hắn cũng biết vị trí này của mình, không biết là có bao nhiêu người đang nhắm vào. Đặc biệt là tên Phó chủ tịch thường trực của huyện Tô Sĩ Dân. Hình như cố ý làm khó, không ngờ đã ra tay đến khu vực mà Trương Nhất Phàm quản lý.

Lúc Trương Nhất Phàm đang tra tư liệu thì Trần Trí Phú gõ cửa bước vào.

- Xin chào Phó chủ tịch huyện Trương.

Với tình huống chính thức như vậy ngay tại văn phòng, ông ta cảm thấy tốt nhất nên xưng là Phó Chủ tịch huyện. Gọi là Chủ tịch huyện tuy là có xuôi tai nhưng một số người có dã tâm nghe thấy phải chăng sẽ có ý đồ gì? Người không hợp mắt với cái phòng Phó chủ tịch thường vụ huyện của Trương Nhất Phàm đang ở phía đối diện, chỗ của Trương Nhất Phàm có những ai đi ra đi vào, Tô Sĩ Dân đều quan sát rất kỹ.

Nhìn thấy bộ mặt đau khổ của Trần Trí Phú, Trương Nhất Phàm ném điếu thuốc qua một bên nói:

- Sao rồi, hết đầu mối rồi chứ gì?

Trần Trí Phú ngày càng khâm phục Trương Nhất Phàm, mới chừng hai mươi sáu tuổi đầu vậy mà con mắt nhìn sự việc thật là tinh tường đó! Nhìn một cái thôi là thấu được tâm tư của người ta, không thể không phục được. Từ khi Trương Nhất Phàm ngồi lên vị trí Phó chủ tịch huyện ông cảm thấy có sự không tương xứng trong tuổi tác của Trương Nhất Phàm.

Nếu không phải nhờ lúc trước ở thị trấn Liễu Thủy kiên quyết ủng hộ trương Nhất Phàm đi đúng bước này, mình làm sao có thể có ngày hôm nay chứ? Trần Trí Phú như pho tượng không ngừng gật đầu nói:

- Quả thật vẫn để cậu đoán đúng, bây giờ tôi không có gì cả, chẳng có mục tiêu.

Thực ra, Bí thư Lâm lúc trước quyết định dùng Trần Trí Phú, biết được ông có thể không phải là một chủ nhiệm khu kinh tế tốt nhưng ông ta tuyệt đối là người biết chấp hành công việc một cách trung thực. Dù sao nhiệm vụ trước mặt rất ổn định, ổn định sẽ áp đặt được tất cả.

Trương Nhất Phàm cười nói:

- Bản kế hoạch công tác, ông đã viết ra chưa? Đưa tôi xem thử nào.

- Viết thì viết ra rồi, chỉ là sợ không được vừa ý cho lắm.

Trần Trí Phú lấy bản kế hoạch công tác đã sớm chuẩn bị của mình từ trong túi đựng công văn. Trương Nhất Phàm đón lấy, liền chăm chú nhìn vào đó.

Sau mười mấy phút, Trương Nhất Phàm mới bỏ bản thảo xuống, đang cân nhắc trong lòng. Bí thư Lâm lúc trước nói không sai điểm nào cả, Trần Trí Phú đích thực là không phù hợp với chức chủ nhiệm khu kinh tế mới. Người đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm khu kinh tế mới này phải có tầm nhìn xa, hiểu biết sâu rộng hơn người, tư tưởng cũng phải cao hơn. Xem ra chỉ có mình phí công sức, dù sao Thông Thành có người chấp hành một cách trung thực, kiên quyết ủng hộ bên phái họ Lâm như Trần Trí Phú như vậy cũng không được nhiều cho lắm.

Hắn ta liền cầm bút lên nói:

- Để tôi giúp ông sửa một vài chỗ! Sau khi sửa xong, ông đem tới chỗ Bí thư Lâm để phê chỉ thị.

- À, nhớ là xin cả chỉ thị từ Chủ tịch huyện Uông luôn đó.

Trương Nhất Phàm có chỉnh sửa một chút từ báo cáo công tác của Trần Trí Phú, cụ thể là đã thêm nội dung vào một số hạng mục.

Thứ nhất là ý thức lạc hậu của các cán bộ khu kinh tế mới, tính chủ động công tác còn kém. Đối với khái niệm khu kinh tế mới này còn có sự mơ hồ không hiểu biết rõ. Bởi vậy đề nghị khu kinh tế mới tổ chức một cuộc khảo sát vùng duyên hải, đến vùng đặc khu Thâm Quyến là nơi tiền tuyến cải cách mở cửa để học tập kinh nghiệm của người ta.

Khu kinh tế mới vừa mới bắt đầu, cần quy hoạch cụ thể, lên kế hoạch công tác một cách chi tiết. Trong báo cáo hắn ta có đề nghị tới vùng thành thị duyên hải mời chuyên gia đến, dựa vào tình hình thực tế của huyện Thông Thành để lập ra một phương án quy hoạch thích hợp cho tương lai phát triển của Thông Thành. Sau đó khu kinh tế mới sẽ dựa vào phương án này mà từng bước một tiến hành theo.

Đây là điểm thứ nhất, cũng là điểm quan trọng nhất. Liên quan đến phương hướng phát triển và mục tiêu sau này của toàn bộ huyện Thông Thành.

Điểm thứ hai, khu kinh tế mới là cửa sổ để một thành phố thu hút vốn đầu tư nước ngoài. Liên quan đến cái nhìn và ấn tượng ban đầu của các nhà đầu tư nước ngoài đối với huyện Thông Thành. Bởi vậy, khu kinh tế mới phải có sự phối hợp với cách thức mới hoàn toàn.

Điểm thứ ba đó là bây giờ từ một mình ông ta với chức vụ chủ nhiệm khu kinh tế mới tới các chủ nhiệm của từng phòng đều chỉ trang bị có một chiếc máy nhắn tin, lúc muốn liên lạc thì rất là bất tiện. Hy vọng là các lãnh đạo cấp trên có thể suy xét cung cấp điện thoại di động cho cán bộ chủ nhiệm các cấp trở lên, để phối hợp công tác tiện lợi cho việc triển khai công tác hơn.

Những điểm mà Trương Nhất Phàm thêm vào đều là lấy từ tình hình thực tế của khu kinh tế mà ra cả. Đặc biệt là điểm thứ hai và điểm thứ ba đều là để giữ thể diện cho Trần Trí Phú. Trần Trí Phú nhìn một hồi, trong lòng đầy cảm kích.

Thầm hạ quyết tâm, bản thân nếu như mà không làm tốt công tác của khu kinh tế mới này, thì thật là quá có lỗi với Trương Nhất Phàm.

Làm người thì phải biết ơn đối với người đã giúp mình, Trần Trí Phú làm cán bộ đã nhiều năm, vẫn luôn nhớ kỹ câu nói này.

- Ông về nhà tiếp tục chỉnh sửa thêm bảng báo cáo này, tranh thủ để được chứng thực hạng mục này sớm.

Trương Nhất Phàm dặn dò một câu, sau đó lại nói:

- Nhiệm vụ quan trọng trước mắt chính là làm sao để quản lý được những nugời xung quanh này. Những người này đều là đơn vị liên quan mà các ban điều tới. Trong phương diện làm sao dùng người thì ông phải nắm bắt cho kỹ vào.

- Tôi biết rồi.

Trần Trí Phú vừa đi ra từ văn phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, ưỡn cả lưng ra. Không khỏi cảm khái một phen, chênh lệch giữa người và người lớn như vậy, góc độ nhìn sự việc của Trương Nhất Phàm và của mình có thể nói là cách biệt một trời một vực.

Thật ra là một đạo lý đơn giản, không biết thì học thôi mà. Ví dụ nơi cải cách mở cửa thành công nhiều như vậy, việc dẫn dắt thu hút cũng là vấn đề mấu chốt. Trần Trí Phú vỗ vỗ vào đầu cảm thấy mình có suy nghĩ quá chậm.

Sau này phải cố gắng nhiều hơn, nếu không sẽ làm mất mặt của Trương Nhất Phàm và Bí thư Lâm. Đang suy nghĩ thì Tô Sĩ Dân từ hành lang bước qua, sau khi nhìn thấy Trần Trí Phú, liền hô lên:

- Chủ nhiệm Trần, không phải anh đang ở khu kinh tế mới sao, sao cứ chạy tới Ủy ban nhân dân huyện làm gì vậy?

Nhìn thấy bộ mặt có vẻ đẽo gọt của Tô Sĩ Dân, Trần Trí Phú nghĩ không nên cho ông ta biết là tốt nhất, cho nên liền ứng phó lại:

- Chủ tịch huyện Tô, tôi mới vừa đến chỗ Phó chủ tịch huyện để xin chỉ thị công tác đây mà, tôi lập tức quay về liền nè, tôi về liền đây.

- Công tác này không chỉ dựa vào việc xin chỉ thị, quan trong là mình phải động não. Ông đến văn phòng làm việc của tôi một chút nào.

Tô Sĩ Dân nhỏ hơn Trần Trí Phú khoảng 2 hoặc 3 tuổi. Nhưng trong có vẻ phong thái như một cán bộ cấp cao vậy.

Người ta là Phó chủ tịch thường vụ của huyện, tên Trần Trí Phú như hắn là gì chứ? Một tên chủ nhiệm khu kinh tế mới chỉ biết dựa vào sự nâng đỡ của người ta.

Đi theo Tô Sĩ Dân vào trong văn phòng, Trần Trí Phú cũng không dám ngồi xuống nên đứng ở đó. Suy xét về dụng ý của Tô Sĩ Dân. Tô Sĩ Dân giống như không nhìn thấy ông ta đang đứng đó vậy, chỉ thản nhiên nói:

- Ông không phải là đến để xin chỉ thị công tác sao? Đưa thứ đó cho tôi xem thử nào.

Trần Trí Phú nghiến nhẹ răng, lấy bảng kế hoạch công tác ra.

- Dạ thưa đây ạ Chủ tịch huyện Tô.

Tô Sĩ Dân cầm bảng kế hoạch công tác trên tay, rất nhanh đã xem xong. Chỉ là sắc mặt của ông ta càng trầm lặng hơn, bỏ bảng thảo xuống, giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ không hài lòng nói:

- Ông mới vừa bắt đầu, chỉ biết tới việc đòi tiền trước, nếu như mỗi ban đều như khu kinh tế mới vậy, vừa phối cái này lại phối với cái kia. Tài chính của huyện chắc là đều trở thành quỹ từ thiện quá.

Trần Trí Phú đứng ở đó, bỗng chốc không biết làm sao.

Tô Sĩ Dân có thành kiến rất xấu đối với mình đây!

Cứ tưởng là Tô Sĩ Dân nói xong là có thể đi ai ngờ Tô Sĩ Dân lấy ly trà đè lên bảng kế hoạch công tác nói:

- Bảng này bây giờ cứ tạm thời để chỗ tôi, ông về trước đi! Sau này có làm việc gì, cứ đến chỗ tôi báo cáo trước một tiếng.

Từ trong văn phòng làm việc của Phó chủ tịch thường trực của huyện ra, Trần Trí Phú lập tức như mất đi chủ kiến vậy.

Tô Sĩ Dân này như thể hiện rõ là đang muốn kiếm chuyện mà, lấy cớ gì mà bảo mình có việc gì thì báo cáo cho ông ta chứ? Việc đó không phải là muốn lấy mất quyền lợi của Trương Nhất Phàm sao? Tên Phó chủ tịch huyện này quả không phải là người mà, không ngờ đứng sau lưng làm ra hành động như thế này, xem ra mình phải nhanh chóng quay về, viết lại một bảng mới thôi.

Chính vì sự chậm trễ của Trần Trí Phú nên đến chiều đã xảy ra chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện