Trong khoảng thời gian này, mẹ của Hà Tiêu Tiêu đi tới một số những nhà thân thích ở phương xa, ít nhất cũng phải một tháng mới quay về. Hà Tiêu Tiêu nhàn quá không có việc gì, tạm thời sẽ ở lại chỗ Trương Nhất Phàm.

Mấy ngày hôm trước Trương Nhất Phàm đưa cho cô năm trăm ngàn, mở một tài khoản ở công ty chứng khoán. Năm trăm ngàn tuy rằng để trong tài khoản nhưng Hà Tiêu Tiêu lần đầu có trong tay số tiền lớn như vậy nên trông có vẻ cẩn thận hơn.

Thị trường chứng khoán là nơi không có đạo lý, tuy rằng Đổng Tiểu Phàm đã học một được một mớ định nghĩa nhưng vẫn bị mấy gã gian trá, giảo hoạt lừa. Hôm trước cô ta nhìn thấy một cổ phiếu bắt đầu phiên giao dịch mới đầu cũng không tồi. Hơn nữa tình trạng cũng rất tốt, có xu thế hướng tăng.

Toàn bộ các cổ phiếu ngắn hạn đều đột phá các cổ phiếu dài hạn, hơn nữa vừa mới có chấn động nhỏ, Hà Tiêu Tiêu liền cho rằng đã ổn rồi. Ở phiên giao dịch buổi sáng hôm nay, nhìn tình trạng cổ phiếu cũng đã tăng đáng kể, cô ta liền bán tám nghìn với mệnh giá bảy tệ ba đồng sáu.

Nhìn phần mềm giao dịch nhắc nhở giao dịch thành công. Hà Tiêu Tiêu trong lòng liền như một còn nai con tán loạn. Qủa nhiên giá cổ phiếu đang trên đà tăng mạnh, rất nhanh đã lên tới bảy tệ năm mươi hai đồng.

Tuy rằng chỉ bán tám nghìn, lần đầu tiên thử lên sàn, thấy giá cổ phiếu của mình tăng, Hà Tiêu Tiêu vô cùng hưng phấn. Đôi tay nhỏ bé ôm lấy ngực, điệu bộ khá kích thích.

Ai ngờ ngay tại thời điểm Hà Tiêu Tiêu vô cùng hưng phấn, công ty đó đột nhiên xuất bán, một bên kéo cao một bên ném. Cùng lúc cổ phiếu từ bảy tệ năm mươi hai đồng đột ngột giảm giá, sau đó giống như một con chim lao xuống.

Xuống, xuống, xuống? trong phút chốc đã lập tức xuống còn 3%, hơn nữa Hà Tiêu Tiêu mua vào giữa chừng, tính ra thì xuống mất 6%, chuyện đó khiến Hà Tiêu Tiêu vô cùng sợ hãi.

Mới đầu tư vào năm nghìn, một chút tổn thất hơn ba trăm tệ cũng đủ làm cô ta đau lòng. Suốt một ngày tâm trạng không ra gì cả, bộ dạng bất an.

Buổi chiều giá thị trường vẫn như thế, nhưng tại phiên giao dịch lớn lại đang có chiều hướng tăng lên, làm gì có chuyện gạt người như vậy được? Hà Tiêu Tiêu rầu rĩ không vui ôm cái gối, ngồi bất động trên sô pha hơn nửa tiếng.

Lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc. Khi lí luận ngược lại với hiện thực, Hà Tiêu Tiêu mới xâm nhập vào thị trường chứng khoán sẽ không biết tính toán thế nào.

Gần năm giờ rồi, Hà Tiêu Tiêu đã làm cơm xong sớm, đợi Trương Nhất Phàm về sau đó nói chuyện này với hắn xem nên xử lí như thế nào? Chỉ có điều trời dần tối đen, chiếc đồng hồ báo thức trên tường đã điểm bảy giờ, cửa vẫn không có động tình gì.

Hà Tiêu Tiêu chờ đợi, ngồi ở sô pha ôm gối mơ màng ngủ.

Khách sạn Thông Thành, Trương Nhất Phàm theo lời mời của Đổng Tiểu Phàm, không cần xe lái, tự lái chiếc Santana của mình qua đấy.

Hai người ở nhà hàng của khách sạn ăn cơm, phòng riêng yên tĩnh, chỉ có hai người mặt đối mặt với nhau.

Đổng Tiểu Phàm ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to rất đẹp:

- Nghe nói anh làm chức phó chủ tịch huyện à?

- Băng Băng nói cho cô à?

Trương Nhất Phàm cười cười, múc cho Đổng Tiểu Phàm một bát canh:

- Con gái uống nhiều canh vào, sẽ đẹp da lắm đấy.

Đổng Tiểu Phàm cầm cái thìa canh, quấy qua quấy lại, dường như không muốn ăn gì. Trương Nhất Phầm có chút cảm giác không đúng, tính khí của Đổng Tiểu Phàm hẳn là sẽ không có bộ dạng phó mặc này. Có phải đã xảy ra chuyện gì?

Hắn nhìn Đổng Tiểu Phàm:

- Em có tâm sự à? Rầu rầu rĩ rĩ.

- Em muốn uống rượu.

Trương Nhất Phàm biết bình thường cô ta không uống rượu, hôm nay đột nhiên đề xuất uống rượu, sợ rằng ở nhà có chuyện gì chăng? Chẳng lẽ chú Đổng và dì Ngô xảy ra chuyện gì?

Đôi vợ chồng nay, ở riêng bảy tám năm rồi. Ôi! Đừng nhìn lúc bình thường Đổng Tiểu Phàm tùy tiện, tính tình đại tiểu thư, thật ra cô ta không hề vui vẻ. Mặc dù có tiền tiêu không hết, có người hâm mộ địa vị thân phận. Đáng tiếc cô ta đến cả hạnh phúc như những người bình thường cũng không có.

Một gia đình tan vỡ sẽ tạo ra cho tâm hồn đứa trẻ những ám ảnh. Chỉ sợ những người lớn trước giờ chưa từng nghĩ tới điều đó.

Không đợi Trương Nhất Phàm phản đối, Đổng Tiểu Phàm liền gọi nhân viên phục vụ:

- Cho tôi hai chai Martell XO!

- Xin lỗi tiểu thư, chỗ chúng tôi không có loại rượu này!

Nữ nhân viên phục vụ lễ phép trả lời.

- Có nhầm không vậy, hai bình rượu Hennessy x.o, không thì Chivas Regal cũng được.

- Rất xin lỗi tiểu thư, chỗ chúng tôi không bán rượu tây.

Nữ nhân viên phục vụ vẻ mặt thật có lỗi, nhìn Đổng Tiểu Phàm, nói rất cẩn thận:

- Hay là dùng rượu nội địa có được không?

Đổng Tiểu Phàm buồn bực, đây là nơi nào không biết? Nhà quê quá đi mất, không ngờ còn có người cự tuyệt hàng ngoại nhập.

- Được rồi, được rồi, cho hai chai Mao Đài đi!

Đổng Tiểu Phàm phất phất tay, có chút không kiên nhẫn.

Thật mất hứng, người ta muốn được say một trận, không ngờ cái này không có, cái kia cũng không có.

Trương Nhất Phàm cảm nhận được hôm nay cô ta có gì đó không đúng, liền khuyên nhủ:

- Hai chai làm gì, nửa chai là đủ rồi.

- Anh đừng quan tâm, chỉ cần cùng em uống rượu là được rồi.

Đổng Tiểu Phàm nói xong, tinh thần uể oải đứng dậy.

- Rốt cuộc có chuyện gì? Chẳng nhẽ cả anh cũng không thể nói được hay sao?

- Còn không phải là hai người thức thời kia sao, đều cùng một tuổi, còn làm những chuyện náo loạn này.

Đổng Tiểu Phàm bĩu môi, rất tức giận.

Quả nhiên là chuyện giữa chú Đổng và dì Ngô, ở riêng bao nhiêu năm như vậy, tới cuối cùng, duyên phận đã hết, tình xưa nghĩa cũ giờ như người lạ qua đường.

Trương Nhất Phàm đã sớm nghe nói, thực ra hai người đã ly hôn từ sớm, chỉ có điều Đổng Tiểu Phàm còn đang học đại học, bọn họ vẫn chưa công khai. Nếu như Trương Nhất Phàm đoán không nhầm thì có lẽ chú Đổng hoặc dì Ngô đã đem chuyện này nói ra rồi, quyết định không giấu diếm nữa, bắt đầu một đoạn đường riêng của mỗi người.

Thấy Trương Nhất Phàm không nói lời nào, Đổng Tiểu Phàm lại thản nhiên nói:

- Bọn họ ly hôn rồi.

- Đồ ngốc, bọn họ dày vò nhau nhiều năm như thế rồi, ly hôn cũng không chắc là chuyện không tốt. Em sao lại bi quan như thế làm chi?

Trương Nhất Phàm an ủi.

Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm:

- Anh đúng là đứng nói chuyện không đau lưng, có người đi an ủi người ta như anh không?

Lúc này rượu, đồ ăn cũng được mang lên, nhân viên phục vụ lui ra ngoài.

Trương Nhất Phàm chủ động rót rượu cho Tiểu Phàm:

- Nếu em muốn uống rượu như vậy, anh sẽ uống cùng em! Từ nhỏ tới lớn chúng ta là bằng hữu hoạn nạn cùng nhau.

- Thế còn được.

Đổng Tiểu Phàm lộ ra vẻ tươi cười, vỗ vai Trương Nhất Phàm:

- Cảm ơn anh!

- Cảm ơn cái gì, là vợ chồng cũ mà, đâu cần khách khí thế?

Trương Nhất Phàm nói đùa, nhìn Đổng Tiểu Phàm khóe miệng nhỏ, bộ dạng đáng yêu xiêu lòng người, không kìm nổi khiêu khích một câu.

Đổng Tiểu Phàm nhíu mày, vẻ mặt khó lý giải:

- Từ lúc nào anh trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy?

Trương Nhất Phàm cười hì hì, cũng không giải thích nhiều, chỉ nâng chén rượu lên:

- Nào, làm một ly!

Đổng Tiểu Phàm không chút khách khí, uống cạn chén rượu như uống nước vậy. Nhìn Trương Nhất Phàm mắt trợn tròn, mồm há hốc, đây cũng không phải là bia, mà là rượu Mao Đài có nồng độ rất cao.

- Uống, sao anh không uống hết đi?

Đổng Tiểu Phàm lau miệng, nhìn Trương Nhất Phàm vẻ bất mãn.

- Anh nói em uống chậm một chút biết không? Như thế này dễ say lắm.

Trương Nhất Phàm giọng điệu buồn rầu nói. Đổng Tiểu Phàm ánh mắt trừng lên:

- Thật khó chịu, trong sách không phải nói gặp tri kỉ thì ngàn chén cũng ít sao? Uống!

Xem ra cô bé này có ý muốn được say đây mà, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ phải cùng Đổng Tiểu Phàm cạn một ly.

Rượu vừa trôi tới bụng, Đổng Tiểu Phàm lại rót đầy chén tiếp:

- Phàm Phàm, kỳ thực em rất nhớ những ngày còn nhỏ, lúc đó vô tư lự, còn có thể chạy bất kì nơi đâu. Anh còn nhớ không, chúng ta còn bắt cua ở Trường Giang nữa. Em thiếu chút nữa rơi xuống nước, là anh kéo em lên.

Uống vào vài chén rượu, khuôn mặt Đổng Tiểu Phàm trở nên đỏ ửng, trông rất đáng yêu.

- Haha… nói như thế, em còn nợ anh một mạng đó?

Trương Nhất Phàm cười cười, lại cùng Đổng Tiểu Phàm cạn một ly.

Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái, tức giận nhìn chằm chằm hắn ta:

- Từ nhỏ tới lớn em cho anh nhiều tiền tiêu vặt như thế? Anh còn nhớ chuyện này? Thật nhỏ mọn!

Còn nói! Tôi còn nói sao lại thế này? Hóa ra là cô bé kia dùng tiền tiêu vặt bán chính mạng mình. Chính mình còn cảm thấy cô ta cảm động cơ? Buồn bực.

Đổng Tiểu Phàm tiểu lượng thật nhỏ, chưa được mấy ly đã bắt đầu nói mơ hồ rồi.

- Phàm Phàm, chúng ta kết hôn đi! Không theo bọn họ nữa, đáng ghét. Ngày mai tôi chuyển qua ở với anh.

- Tốt!

Trương Nhất Phàm sảng khoái đáp lại, còn đùa cô một câu:

- Nhanh như vậy đã chuẩn bị tinh thần lấy thân báo đáp rồi cơ à?

Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái, chưa từng đôi co với Trương Nhất Phàm về vấn đề này, bèn chuyển đề tài:

- Anh biết không? Nghe nói ba lúc trước kia có người cũ, còn sinh cho ba một đứa con gái riêng, mẹ tôi lúc này sinh hận mới ly hôn với ông.

Cái gì? Chú Đổng không ngờ còn có con gái riêng ư? Trương Nhất Phàm bưng chén rượu, ngơ nhẩn như đang ở nơi nào, khó trách lần trước chú Đổng kêu mình đi tìm người phụ nữ tên là Liễu Mỹ Đình. Nếu Đổng Tiểu Phàm không nhắc tới, có khi cũng quên đi việc này.

Hóa ra giữa bọn họ còn sinh ra cô con gái? Chú Đổng thật là lạm tình Vương tử, đâu đâu cũng lưu tình, khó trách việc này ngày càng gay gắt,cuối cùng không thể cứu vãn được. Xem ra toàn bộ việc này không thể trách dì Ngô. Chú Đổng bây giờ còn nghĩ đến tình nghĩa kia đâu? Trương Nhất Phàm liền cân nhắc, có cần nói cho Phó bí thư Đổng xử lý chuyện này.

Hai người trò chuyện, Đổng Tiểu Phàm người đột nhiên cong lại, chén rượu đánh rơi nghiêng trên mặt đất.

Ngã rồi, cô bé rốt cục đã say rồi, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ lắc đầu lẩm bẩm:

- Biết rõ chính mình không được, tội gì phải thế chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện