Ánh mắt cô gái chứa đầy sự cảnh giác, Trương Nhất Phàm hiểu được rằng cho dù mình có tiếp tục hỏi cũng chỉ là hỏi thừa.

Nếu hắn đoán không nhầm, cô gái này khẳng định là bị người ta lừa, nhân lúc đêm tối chạy ra ngoài. Xem bộ dạng của cô ta thì chắc là không biết đường, do đó đành phải men theo quốc lộ chạy trốn.

Đường ở Thông Thành rất kém, lại vừa có mưa lớn nên trên đường đâu đâu cũng là bùn đất và vũng nước lớn. Trương Nhất Phàm phải cố gắng hết sức, mất đến hơn một giờ đồng hồ mới vào được thị trấn.

Lúc này, hai người ướt như chuột lột đều lạnh đến run người, trên cả quãng đường răng va vào nhau lập cập. Cuối cùng cũng chỉ có thể mở điều hòa, tình hình của cả hai mới đỡ hơn chút ít.

Sau khi vào được thị trấn, Trương Nhất Phàm liền hỏi ý kiến cô gái:

- Cô muốn đến nhà khách hay là đến nhà tôi? Cô gái trong tay còn nắm chặt chứng minh thư của Trương Nhất Phàm, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi lại:

- Nhà anh ở đâu?

Trương Nhất Phàm chỉ tay về phía trước.

- Ngay trong tiểu khu kia.

Cô gái nhìn kĩ mấy chữ trên tấm biển công ty thuốc lá, sau mới gật đầu.

- Vậy thì đến nhà anh đi! Nhanh lên chút, tôi vừa đói lại vừa lạnh.

Lái xe tiến vào khu tập thể dành cho gia đình nhân viên công ty thuốc lá, Trương Nhất Phàm xuống xe, rồi hai người đi thẳng lên tầng bốn.

Sau khi vào nhà, Cô gái liền đi thẳng vào phòng vệ sinh. Không lâu sau, bên trong liền vọng ra tiếng nước chảy tí tách từ buồng tắm liền đó.

Trương Nhất Phàm đành chạy vào phòng ngủ, thay quần áo ướt trên người. Sau đó mới vào bếp làm hai bát mì với bốn quả trứng chần. Đừng nói là cô cái kia, ngay cả hắn cũng đói không chịu nổi rồi.

Chạy xe suốt hơn bốn giờ đồng hồ, ban nãy lại còn đứng dầm mưa. Làm mì xong, hắn suy nghĩ một chút, rồi cho thêm vào đó một ít gia vị như ớt, gừng, hành.

Những thứ này đều tiêu hàn, rất tốt đối với người vừa bị ướt mưa. Cũng may mấy hôm trước Hà Tiêu Tiêu và Chu Phán Phán ở đấy, nếu không trong nhà thật chẳng có gì để ăn.

Nhưng lúc này, đối với hai cái người đang đói gần chết kia, cho dù là mì do tay nghề đầu bếp hạng ba của Trương Nhất Phàm nấu, cũng biến thành mỹ vị chốn nhân gian.

Cô gái từ phòng tắm bước ra, do không có quần áo thay nên trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm. Đó là khăn tắm mà Hà Tiêu Tiêu thích nhất, nó có thể giống như một cái váy quây mà quây quanh người, mà lại không rơi.

- Oa! Thơm quá!

Cô gái vừa đi tới, nhịn không được liền kêu lên.

Khi cô nhìn thấy hai bát mì trên bàn trà trong phòng khách, suýt chút nữa chảy cả nước miếng. Trương Nhất Phàm từ bếp đi ra, đưa cho cô một đôi đũa.

- Ăn đi, chắc chắn là đói lắm rồi.

Cô gái nhận lấy đôi đũa, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, nhưng khi bê bát mì lên định ăn liền đột ngột dừng lại. Trương Nhất Phàm vừa ăn được một miếng, liền ngẩng đầu lên hỏi:

- Sao cô không ăn?

Cô ta chỉ tay về phía bát mì của Trương Nhất Phàm.

- Chúng ta đổi bát đi.

- Hả?

Trương Nhất Phàm còn chưa kịp nhận ra là có chuyện gì? Cô gái đã đoạt lấy bát mì trong tay hắn, xì xụp ăn, tựa hồ thơm ngon lắm.

Trương Nhất Phàm gãi gãi đầu chẳng hiểu gì, chẳng lẽ cô ta kỳ cục đến mức này sao? Lại còn thích ăn đồ mà người khác đã ăn nữa?

Ngay lúc đó, hắn hiểu được nguyên nhân, không khỏi cười khổ. Con bé này, hóa ra là sợ mình cho thuốc vào mì!

- Cay chết tôi mất!

Ăn hết bát mì, cô gái mới lau qua miệng, lộ ra vẻ tươi cười.

- Cám ơn nhé.

Sau đó chủ động cầm bát đũa đi vào bếp.

Trương Nhất Phàm đi theo cô ta, nhận ra dưới lớp khăn tắm kia, dáng người cô rất đẹp, làn da trắng muốt, thật đoán không nổi xuất thân của cô ta. Cô gái này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Ai ngờ cô gái kia căn bản không biết rửa bát, chỉ để bát ngâm trong bồn rửa, ngón tay cũng không chịu nhúng xuống nước, quơ quơ vài lần rồi lấy ra luôn. Trương Nhất Phàm nhíu mày.

- Cứ để ở đó đi.

Cô gái cũng không khách sáo, xoa xoa tay rồi đi ra khỏi phòng bếp.

- Bây giờ cô nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương Nhất Phàm đi theo ra ngoài, ngồi xuống sofa hỏi.

Cô gái hơi nhếch môi, nhìn Trương Nhất Phàm một hồi lâu, rồi mới đáp:

- Anh có thể giúp tôi sao?

- Nói thừa. Tôi không giúp cô, thế tôi đưa cô đến đây làm gì?

Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc, chờ cho cô gái nói rõ chân tướng sự việc.

- Tôi gặp phải lũ người xấu.

Cô gái chậm rãi nói, bất an kéo kéo cái khăn tắm, hai tay đem kẹp chặt giữa hai chân.

Cô ta sau khi tắm xong, so với lúc nữa ở trên đường thật giống như hai người khác nhau, trên khuôn mặt sạch sẽ thanh tú không hề có chút tì vết, cánh tay lộ ra bên ngoài, da trắng hồng, thật khiến người ta vừa nhìn thấy đã có cảm giác, cô ta là con nhà giàu.

Nhất là những ngón tay thon dài tinh tế kia, thật giống như ngọc thạch được điêu khắc tinh xảo, hoàn mỹ không tỳ vết. Đáng tiếc là, trên bắp tay có mấy vệt đỏ như bị cắt, có lẽ là lúc chạy trốn, bị cành cây ven đường cào rách.

Trương Nhất Phàm còn chú ý thấy, lông mi của cô gái này rất dài, trong đôi mắt cô ta chứa đầy sự cảnh giác. Nhưng ngũ quan cô rất tinh tế, càng nhìn càng thấy dễ chịu.

Cho dù là như vậy, cô gái này vì sao lại xuất hiện ở bên ngoài thôn xóm hoang vắng không một bóng người? Trương Nhất Phàm vẫn nhìn cô ta, ánh mắt chứa đầy vẻ mong chờ tìm kiếm đáp án.

- Cô là người ở đâu?

- Hồng... Không, là ở Thâm Quyến.

Cô gái vẫn luôn cảnh giác nhìn Trương Nhất Phàm, dường như đang sợ hãi điều gì đó.

- Nếu cô không tin tôi, vậy tôi làm sao mà giúp được cô.

Trương Nhất Phàm từ trên người rút ra hai trăm đồng.

- Số tiền này cô lấy đi mua quần áo đi, ngày mai cô muốn đi đâu thì đi. Nếu tối nay cô không muốn ở đây cũng được, cửa ở kia, cô có thể đi!

Trương Nhất Phàm chỉ tay ra cửa, sau đó đứng lên, đi thẳng về phía phòng ngủ, để mặc cô ta vẫn ngồi yên lặng trong phòng khách.

- Chờ chút.

Cô gái đột nhiên đứng lên, trên mặt đã xuất hiện hai hàng nước mắt.

- Muốn nói gì thì nói đi, tôi không muốn giúp người ta lại bị người ta nghi ngờ.

Trương Nhất Phàm đứng nguyên tại chỗ, vẫn không quay đầu lại.

Cô gái lau nước mắt, nói nhỏ:

- Tôi đi cùng cha mẹ đến đại lục du lịch, ai ngờ gặp phải người xấu, bị bọn chúng lừa đến đây.

Quả nhiên đúng với những gì hắn đã dự đoán, Trương Nhất Phàm liền quay người lại, nhìn thẳng vào cô gái.

- Cô tên là gì?

- Tôi tên là Âu Dương Viện Viện! Năm nay mười chín tuổi, người Hồng Kông. Bọn chúng lừa tôi đến đây, sau đó nhốt trong một khe núi nhỏ thôn Hà Diên, tôi nhân hôm nay bọn chúng ra ngoài mới chạy trốn, nghe bọn chúng nói, bọn chúng nói...

- Bọn chúng nói gì?

- Bọn chúng nói muốn đem tôi bán cho tiệm gội đầu, tôi sợ quá, ngay lập tức chạy đi. Anh Trương, tôi đã gặp phải nhiều người xấu, cho nên, cho nên... Tôi biết anh là một người tốt, anh đừng trách tôi nhé?

Âu Dương Viện Viện ngẩng đầu, trong mắt đã chứa đầy nước mắt.

Trương Nhất Phàm xua tay.

- Tôi không trách cô đâu. Tôi chỉ là muốn giúp cô thôi. Cái bọn súc sinh ấy lại làm ra những chuyện quỷ thần phẫn nộ thế này!

Dứt lời, hắn đấm mạnh lên tường, khiến Âu Dương Viện Viện giật mình kinh hãi.

- Ngày mai cô đi cùng tôi đến cục Công an, nhất định phải đem cái lũ không coi luật pháp ra gì ấy tóm gọn một mẻ.

Trương Nhất Phàm tức giận nói.

- Thật chứ?

Âu Dương Viện Viện cơ hồ không thể tin vào mắt mình nữa, cô thật sự gặp được người tốt rồi. Cô nghĩ đến những ngày tháng bị nhốt phòng tối, quả thật sống không bằng chết.

Âu Dương Viện Viện liền quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào nói:

- Thật sự cám ơn anh Trương.

- Cô đang làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi.

Trương Nhất Phàm đỡ cô đứng lên, trầm giọng nói:

- Nếu kêu cô đi xác nhận, cô có nhớ được mặt chúng không?

- Nhớ, vẫn nhớ.

Âu Dương Viện Viện liên tục gật đầu.

- Vậy được rồi, tối nay cô cố gắng nghỉ ngơi chút đi, tôi sẽ đi liên hệ ngay với người của phòng Công an.

Thấy Trương Nhất Phàm nhiệt tình như thế, Âu Dương Viện Viện gật đầu cảm kích:

- Cám ơn anh, anh thật sự là một người tốt.

Trương Nhất Phàm xua tay.

- Đừng chỉ cám ơn nữa, cô nhớ kĩ một chút, ở chỗ đó còn phát hiện được chuyện gì khác lạ như thế nữa không?

- Chuyện khác lạ ư? Ồ? Đúng rồi, tôi còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc, bọn chúng không biết đem từ đâu tới một đứa trẻ, nghe nói là chuẩn bị bán đi Quảng Đông.

- Gì cơ? Cô thật sự nghe thấy tiếng trẻ con à?

Trương Nhất Phàm có chút kích động, một tay ôm nắm chặt lấy cánh tay trắng nõn của Âu Dương Viện Viện.

Âu Dương Viện Viện a lên một tiếng.

- Anh làm tôi đau quá.

- Ồ! Xin lỗi. Xem ra tôi nhất thời kích động rồi.

Trương Nhất Phàm ngượng ngùng cười, buông tay Âu Dương Viện Viện ra, trên cánh tay xinh đẹp đã hằn lên mấy vết đỏ rõ rệt.

Trương Nhất Phàm vui vẻ nói:

- Thật là “đi rách cả giày sắt vẫn không kiếm được cái ăn”, đến khi kiếm được lại chả mất tí công sức nào. Âu Dương Viện Viện, cô có biết không? Cô lập được công lớn rồi đấy. Có lẽ chúng ta từ việc của cô có thể phá được cả một đường dây bắt cóc trẻ em và lừa gạt thiếu nữ tuổi vị thành niên đấy.

Âu Dương Viện Viện yếu ớt hỏi một câu:

- Anh Trương, anh đang làm gì vậy?

Cô ta thấy Trương Nhất Phàm tỏ ra rất có hứng thú đối với vụ án này, liền có chút tò mò.

Trương Nhất Phàm chỉ về phía phòng Hà Tiêu Tiêu nói:

- Cô đừng để ý, mau đi vào phòng đó thay quần áo đi. Chúng ta sẽ đi ngay trong đêm nay, cho mấy tên tội phạm ấy không kịp trở tay, tóm gọn cả một ổ luôn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện