Đã nhiều lần làm chuyện đó với Hà Tiêu Tiêu nhưng lần đầu tiên nghe thấy tiếng hét của cô ta.

Từ trước tới giờ Trương Nhất Phàm không ngờ là tiếng tiếng hét của một cô gái lại hay như thế. Thậm chí còn êm tai hơn cả giọng nói lúc bình thường của Thẩm Uyển Vân. Trước kia Hà Tiêu Tiêu mặc cho Trương Nhất Phàm cố gắng như thế nào thì cô ta đều sẽ nhét chăn hoặc những thứ khác vào miệng, nhiều lắm cũng chỉ phát ra tiếng ừ ừ.

Lần này coi như là Trương Nhất Phàm đã được mở mang tầm mắt. Dường như cô bé này vô cùng điên cuồng, không thỏa mãn được ham muốn. Hai người chiến đấu bốn mươi mấy phút, mồ hôi nhễ nhại nhưng Hà Tiêu Tiêu vẫn không có dấu hiệu đầu hàng.

Trước kia, chỉ cần Trương Nhất Phàm cố gắng nửa tiếng đồng hồ thôi là cô ta đã ngoan ngoãn nghe lời rồi. Có thể là do xa cách lâu quá nên ham muốn bị dồn nén lâu ngày bỗng bị kích phát.

Xong việc, Trương Nhất Phàm nhìn hai gò má hồng hồng trên khuôn mặt Hà Tiêu Tiêu với vẻ rất kỳ lạ. Thật không thể tin nổi. Chẳng lẽ trước kia cô bé này đã kiềm chế ham muốn của mình.

- Nhìn người ta như vậy làm gì? Hà Tiêu Tiêu xấu hổ vùi đầu vào trong chăn, lén lấy tay khều khều cái đó của Trương Nhất Phàm

- Anh Nhất Phàm, anh mệt rồi à.

Trương Nhất Phàm ôm chặt lấy cô ta

- Đừng nhúc nhích, ngủ một lát.

- Ừ!

Hà Tiêu Tiêu rất ngoan ngoãn gật gật đầu, nằm yên trong lòng Trương Nhất Phàm.

Ngủ được chừng bốn năm phút gì đó thì bên ngoài có người gõ cửa

- Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu. Em có nhà không?

Là tiếng của một người đàn ông.

Trương Nhất Phàm nhíu mày, có chút không hài lòng

- Ai vậy?

Hà Tiêu Tiêu ẩy người về phía trước, nhẹ nhàng nói:

- Đừng để ý đến anh ta, là một sinh viên của trường đại học Thâm Quyến. Chắc là nhà có mấy đồng tiền, hàng ngày không có việc gì làm nên đến làm phiền người khác.

- Anh ta muốn theo đuổi em?

Trương Nhất Phàm cười lạnh lùng một tiếng, định ngồi dậy thì Hà Tiêu Tiêu kéo giữ hắn ta lại

- Đừng để ý anh ta, ngủ thêm chút nữa đi.

Được một lúc, có tiếng bước chân bỏ đi xa dần. Trương Nhất Phàm cảm thấy rất không thoải mái, hắn ta hỏi Hà Tiêu Tiêu

- Có phải là có rất nhiều người theo đuổi em không?

Hà Tiêu Tiêu áp mặt lên ngực Trương Nhất Phàm, nhỏ nhẹ nói:

- Anh Nhất Phàm, anh đừng giận. Từ sau khi đến Thẩm Quyến, em cùng Phán Phán ra ngoài hai lần, còn lúc bình thường thì đều ngồi học ở trong phòng.

Thấy bộ dạng đáng thương của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm lại cảm thấy thương hại

- Không phải anh trách em. Em đẹp như thế này, chắc chắn không ít người theo đuổi em.

- Em không muốn gì cả, chỉ muốn làm người phụ nữ của anh thôi.

Lúc Hà Tiêu Tiêu nói những lời này thì mặt đỏ hết cả lên. Chỉ có điều trong lòng cô ta vẫn luôn có chút lo lắng. Người con gái nhìn thấy trong phòng trà lần trước, cô ta là ai?

Nhìn cách ăn mặc và phong thái của người ta thì chắc chắn không phải là loại con gái bình thường. Xem ra tốt nhất là mình cứ an phận làm người phụ nữ sau lưng hắn ta thôi!

Trương Nhất Phàm ôm chặt lấy cô ta, vỗ nhẹ tấm lưng trơn mượt rồi lại nhẹ nhàng lướt qua bộ ngực trắng mịn màng kia, trêu một câu

- Tiêu Tiêu, hình như em mạnh hơn trước kia thì phải?

Hà Tiêu Tiêu ừ một tiếng, không nói gì cả chỉ vùi mặt vào trong chăn.

Hai người ở trong phòng một tiếng đồng hồ. Trương Nhất Phàm đề xuất ra ngoài ăn khuya. Lúc Hà Tiêu Tiêu mặc quần áo, Trương Nhất Phàm cầm chiếc áo ngực của cô ta lên nhìn. Đều là hàng chợ mấy chục tệ, quần trong cũng vậy, đoán chừng cũng chỉ mấy tệ.

Trong lòng Trương Nhất Phàm vô cùng xúc động. Là người phụ nữ đầu tiên của mình, thật là quá tủi thân cho cô ấy.

- Đây là thứ quần áo gì vậy chứ? Không mặc nữa.

Trương Nhất Phàm vứt chiếc áo ngực, đứng dậy trên giường.

- Làm gì vậy?

Hà Tiêu Tiêu buồn bực vô cùng. Sao lại không muốn mình mặc quần trong. Vậy thì ra đường chẳng phải là xấu hổ chết đi được sao?

Trương Nhất Phàm nói:

- Tiêu Tiêu, nhớ cho kỹ. Làm người phụ nữ của Trương Nhất Phàm thì sau này không được đối xử tệ bạc với bản thân như vậy. Biết không?

Sau đó vỗ vào cái mông trắng như tuyết của cô ta một cái

- Đi, anh dẫn em đi mua đồ.

- Không cần đâu, mấy đồ này rất tốt.

- Không được!

Vẻ mặt của Trương Nhất Phàm dứt khoát, không một chút do dự. Hà Tiêu Tiêu biết là không lay chuyển được hắn nên đành phải nghe theo sự sắp xếp của Trương Nhất Phàm. Nhưng lúc mặc quần áo cô ta lại do dự, lén lấy một bộ đồ lót ở trong tủ đồ ra. Đang định mặc vào thì bị Trương Nhất Phàm nắm lấy.

- Không mặc nữa, đi thôi!

- Hả

Khuôn mặt Hà Tiêu Tiêu buồn rười rượi

- Vậy thì sao em ra ngoài?

- Thì mặc áo khoác là được rồi.

Trương Nhất Phàm tiện tay vứt luôn. Tiêu rồi. Cái áo ngực đó đã bị hắn ta ném vào chậu đầy nước rồi. Dập tắt hoàn toàn ý định của Hà Tiêu Tiêu. Cuối cùng, cô ta lục ra một chiếc áo bra giống chiếc áo chẽn.

Chiếc bra nhỏ xíu, ngay cả dây cũng không có. Cái này chỉ có thể mặc lúc mặc áo hai dây thôi. Hơn nữa nó lại mỏng, không có mút đệm nên Hà Tiêu Tiêu chỉ thường mặc sau khi tắm lúc ở ký túc xá thôi.

Mặc chiếc áo bra này khiến cho bộ ngực đầy đặn lộ rõ hai chấm. Trương Nhất Phàm nhìn thấy mà trong lòng nóng ran.

Thật đúng với câu nói: Con gái đẹp mặc gì cũng đẹp.

Trương Nhất Phàm không kìm được đưa tay lên vân vê hai chấm đó. Khiến cho Hà Tiêu Tiêu lập tức ôm ngực ngồi xổm trên nền, khuôn mặt buồn bã nhìn Trương Nhất Phàm.

- Được rồi, được rồi. Không chọc em nữa. Mau mặc quần áo vào đi!

Lúc này Hà Tiêu Tiêu mới chịu cười, đề phòng Trương Nhất Phàm cứ như đề phòng sói vậy.

Hai người từ phòng bước ra. Hà Tiêu Tiêu cứ cầm lấy cánh tay của hắn ta, áp sát ngực vào chỗ cánh tay của Trương Nhất Phàm. Sự kích thích tròn trịa và căng cứng đó, cảm giác thật thích.

- Đó là cái gì?

Trương Nhất Phàm đưa mắt nhìn về phía bên cửa. Không biết ai đã để một bó hoa tươi ở đây.

- Vô vị!

Hà Tiêu Tiêu cầm bó hoa lên, đi về phía sọt rác. Lúc này, cánh cửa ở phòng bên cạnh mở ra, một cô gái trang điểm cũng được coi là hợp mốt bước ra

- Tiêu Tiêu, lần sau cô mở nhỏ ti vi một chút nhé.

Hà Tiêu Tiêu nhìn với vẻ kỳ lạ:

- Chị Vy, tôi có mở ti vi đâu?

Chị Vy ngáp. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ở gần đó, lập tức hiểu được điều gì đó

- Cô không mở ti vi thật à?

Hà Tiêu Tiêu gật gật đầu, vứt bó hoa tươi vào sọt rác. Chị Vy nhìn Trương Nhất Phàm, ánh mắt hiện lên một tia nhìn kỳ lạ

- Bạn trai em à?

- Ừ!

Hà Tiêu Tiêu gật gật đầu

- Bái bai Chị Vỹ

Sau đó liền kéo tay Trương Nhất Phàm, hai người xuống lầu.

- Ồ, ồ!

Nhìn bóng dáng hai người đi xa, chị Vỹ đột nhiên kinh ngạc kêu lên

- Trời ạ! Thì ra đó là thật. Mình cứ nghĩ là đang mở phim cấp ba chứ.

Đi từ trên lầu xuống, Hà Tiêu Tiêu đột nhiên hiểu được ý trong lời nói lúc nãy của chị Vy, lập tức xấu hổ không chịu được

- Anh Nhất Phàm, lúc nãy có phải là em hét to lắm phải không?

- Cũng được, tầng trên chắc có thể nghe thấy đó!

Trương Nhất Phàm cười trêu cô.

- Hả, sao anh không véo cho em tỉnh?

Hà Tiêu Tiêu cuống quít giậm chân, quay người giấu mặt vào ngực Trương Nhất Phàm.

- Sau này, đám chị Vỹ chắc chắn sẽ cười em mất.

- Để họ biết cũng tốt. Đây lại cũng chẳng phải là chuyện xấu xa gì. Có bản lĩnh thì họ kêu đi.

Trương Nhất Phàm vỗ vỗ vai cô ta

- Đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đó trước, sau đó đi siêu thị.

Hà Tiêu Tiêu cũng chẳng biết phải làm sao. Trên đường đi cứ nghĩ chuyện mình kêu to lúc ở trên giường bị người ta nghe được mà thấy rất xấu hổ. Hơn nữa, không mặc áo ngực nên lúc đi đường, ngực lắc kinh khủng.

Cô ta đành phải áp sát ngực vào cánh tay của Trương Nhất Phàm, cố gắng giảm đi sự kích thích này. Trương Nhất Phàm đã nhận ra, thỏa thuê dùng khuỷu tay cọ cọ khiến cho Hà Tiêu Tiêu dở khóc dở cười.

Hai người tìm đến một tiệm ăn đêm nhìn cũng tạm tạm ăn qua loa. Rồi Trương Nhất Phàm liền kéo cô ta chạy một mạch đến một cửa hàng quần áo hiệu Chanel.

Hà Tiêu Tiêu nhìn thấy nhãn hiệu này thì do dự không chịu vào. Trương Nhất Phàm kéo tay cô

- Đi thôi, vào xem thử.

- Không cần đâu! Quần áo ở đó đắt lắm.

Hà Tiêu Tiêu lắc lắc đầu. Cô đã nợ Trương Nhất Phàm quá nhiều rồi. Nghe nói quần áo của Chanel rẻ thì cũng trên một ngàn tệ, mắc thì cũng trên mười ngàn tệ. Cô ta căn bản là không dám mơ đến loại quần áo của nhãn hiệu này.

Trương Nhất Phàm lại không quan tâm nhiều đến như vậy. Hắn ta chỉ muốn người con gái của mình phải đẹp, phải có khí chất, không bị người ta coi thường. Thấy dáng vẻ rất lo lắng của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:

- Em là người phụ nữ của anh, thì phải nghe lời anh.

Hà Tiêu Tiêu không biết làm sao, đành phải theo Trương Nhất Phàm vào cửa hàng thời trang này.

Nhìn những bộ quần áo hàng hiệu vô cùng hấp dẫn ở đây, Trương Nhất Phàm lấy liền ba bộ

- Đem đi thử thử coi

Sau đó không đợi Hà Tiêu Tiêu từ chối, liền đẩy cô ta vào phòng thử đồ.

Không lâu sau, Hà Tiêu Tiêu đã thay một bộ váy ngắn màu hồng phấn, để lộ cặp đùi thon dài, khêu gợi. Trên cổ, nơi cổ áo hình trái đào để lộ một mảng ngực trắng nõn nà, thấp thoáng có thể thấy được khe ngực.

Một chiếc váy ngắn đẹp như vậy, nếu kết hợp với một đôi tất chân nữa thì càng đẹp hơn. Thêm một đôi giày cao gót nữa có thể nói là vô cùng nữ tính. Trương Nhất Phàm không ngừng gật gật đầu. Rất đẹp! Rất đẹp! Chính là nó.

Mấy nhân viên phục vụ nhìn không chớp mắt. Trời! Đẹp quá!

Hà Tiêu Tiêu có vẻ xấu hổ, nhanh chóng chạy về phòng thay đồ thay một bộ khác. Đây là một bộ đồ màu trắng, mặc lên người Hà Tiêu Tiêu, thực sự là rất đẹp, mang đậm vẻ đẹp của một người phụ nữ chuyên nghiệp.

Còn có một bộ nữa cũng là váy. Một kiểu dáng rất thịnh hành, rất thời trang. Những bộ đồ này mặc lên người Hà Tiêu Tiêu cứ như là cắt may cho chính Hà Tiêu Tiêu vậy. Nhìn cứ tưởng như là tiên nữ giáng trần vậy.

- Đẹp! Lấy ba bộ này.

Trương Nhất Phàm khoát tay, lấy tấm thẻ ngân hàng còn lại bốn mươi ngàn tệ.

- Anh Nhất Phàm

Hà Tiêu Tiêu nghe nói muốn mua ba bộ thì không đành lòng, kéo kéo tay áo Trương Nhất Phàm. Nhân viên phục vụ báo giá

- Xin chào ông, tất cả là mười sáu ngàn tám trăm tệ.

Mười sáu ngàn tám trăm tệ? Hà Tiêu Tiêu không kìm được thốt lên một tiếng kinh ngạc. Trời à! Nghe thấy cái giá này, Hà Tiêu Tiêu có chút nóng nảy. Trương Nhất Phàm đưa thẻ tín dụng ra. Lúc nhân viên phục vụ quét thẻ, có một người đàn ông rất trẻ từ lầu hai đi xuống, khoảng tầm hai bảy hai tám tuồi, để tóc húi cua, nhìn rất lanh lợi, rất đẹp trai.

Anh ta nói với nhân viên ở quầy phục vụ

- Giảm bốn mươi phần trăm cho cô ta đi!

Trương Nhất Phàm liếc nhìn về phía cầu thang. Mình không hề quen người này. Xem ra chắc là ông chủ ở đây. Giảm giá bốn mươi phần trăm chỉ e là vừa đủ vốn thôi.

Đối phương tiến gần lại chỗ hai người, rất lịch sự đưa tay ra

- Xin chào, tôi là Hùng Chí Quân.

Trương Nhất Phàm vốn không muốn đụng chạm gì đến anh ta. Chỉ có điều đối phương lịch sự như vậy nên hắn cũng bắt tay Hùng Chí Quân. Nhưng nhất thời lại không hiểu dụng ý của Hùng Chí Quân.

Sau khi bắt tay với Trương Nhất Phàm, Hùng Chí Quân nhìn Hà Tiêu Tiêu nói:

- Cô gái này hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?

Hà Tiêu Tiêu lắc lắc đầu

- Tôi không quen anh, có lẽ anh nhìn lầm người rồi.

- Không thể!

Hùng Chí Quân khẳng định. Đột nhiên anh ta chợt nhớ ra, chỉ Hà Tiêu Tiêu nói:

- Ồ! Cô chính là cô Hà Tiêu Tiêu ở Sở giao dịch. Lần trước khi tôi mở tài khoản ở Sở giao dịch, là cô đã hướng dẫn cho tôi...

Thì ra là lôi kéo làm quen. Trương Nhất Phàm nói với nhân viên phục vụ ở quầy

- Phiền cô tính tiền giùm, chúng tôi phải đi rồi.

Lúc nhân viên phục vụ đang tính tiền, Hùng Chí Quân cười nhìn Hà Tiêu Tiêu

- Nếu cô Tiêu Tiêu thích nhãn hiệu Chanel thì sau này hoan nghênh đến thường xuyên. Tôi chắc chắn sẽ tính giá ưu đãi nhất.

Lúc này, Trương Nhất Phàm đã trả tiền xong. Đối phương giảm giá bốn mươi phần trăm. Hắn đưa quần áo cho Hà Tiêu Tiêu

- Ông Hùng, thật xin lỗi. Chúng tôi phải đi rồi. Cảm ơn!

- Bái bai!

Hùng Chí Quân vẫy vẫy tay với hai người

- Sau này nếu rảnh thì hai anh em đến thường xuyên nhé. Tôi nhất định ưu đãi hai người.

Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt. “Anh em?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện