Tối hôm ấy, Trinh Trinh tắm rửa xong xuôi liền bước xuống nhà
- Ba mẹ à, con ra ngoài một chút...
- Đi đâu vậy con? - Con dạo phố chút thôi!!
- Nhớ về sớm đấy!
Cô vâng dạ rồi rời khỏi nhà. Hôm nay là tròn một tháng anh biến mất khỏi tầm mắt của cô...khẽ nhìn bầu trời rồi cô nở một nụ cười ngọt ngào. Bước tiếp trên con đường phía trước, tới một cây cầu lớn cô mới từ từ mà đi từng bước nhỏ một. Đây là cây cầu mà cả anh và cô đều rất hay đến, đơn giản là vì ở đây gió rất mát chỉ là hôm nay gió có mang theo chút se se lạnh của những ngày sắp vào đông.
[...]
Gia Minh vẫn vậy, tối nay anh lại chìm vào men rượu và khói thuốc. Đã một tháng nay chúng như người bạn của anh, một người bạn tri kỉ...*reng reng*
Chuông điện thoại vang lên, anh đưa mắt nhìn. Hóa ra là của Trinh Trinh, anh úp màn hình điện thoại xuống sàn nhà rồi uống một ngụm lớn ly rượu trong tay mà khẽ cười
- Hôm nay, em vẫn tốt là được rồi...
*reng reng*
- ...
*reng reng*
- ...
Cứ vậy tiếng chuông đổ lên nhưng anh chẳng thèm ngó ngàng. Cho đến hồi thứ năm thì anh nhíu mày. Bình thường mỗi ngày Trinh Trinh chỉ gọi cho anh một cuộc rồi thôi nhưng sao hôm nay tiếng chuông lại reo mãi như vậy? Từng hồi chuông vang lên như đánh vào sâu tiềm thức của anh. Đưa tay bắt máy thì một giọng run run đều vang lên
"Anh...anh... phải Trịnh...Gia Minh không ạ?"
Lông mày anh nhíu chặt lại, lòng lo lắng dâng lên mà vội trả lời
- Phải, là tôi!! Nhưng sao anh lại cầm máy Trinh Trinh?
"Cô ấy...cô ấy gặp tai nạn ở cầu SR rồi!! Cô ấy luôn gọi tên anh nên..."
Bên kia chưa nói hết câu đã nghe tiếng tút tút, Gia Minh cùng đôi mắt đỏ au dâng lên tầng hơi sương mỏng. Có chút thất thần tại giây phút ấy rồi anh mặc kệ mọi thứ chạy thật nhanh ra ngoài. Bắt xe tới cây cầu SR, vừa đi anh vừa lo lắng
- Trinh Trinh, em lại làm sao vậy hả? Làm ơn!!
Tới nơi, anh bước xuống xe liền thấy một đám đông tụ tập lại, theo phản xạ anh chạy thật nhanh tới đấy. Chen vào đám đông, anh bất động với hình ảnh Trinh Trinh cầm một bó hoa thật lớn đứng ở giữa, hai bên bắt đầu tản ra để anh và cô đứng đối diện nhau
- Anh cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao? Chỉ đến khi em gần như biến mất khỏi cuộc đời này thì anh mới chịu xuất hiện? Trịnh Gia Minh, em muốn tỏ tình với anh!! Em yêu anh, ở bên em được không?Gia Minh nhìn cô cùng đôi mắt thất thần, định hình một chút anh liền quay lưng. Trinh Trinh hét lớn
- Anh còn dám bỏ đi thì em dám nhảy xuống cây cầu này đó!!
Gia Minh quay lại nhìn cô, ánh mắt nhíu lại
- Đừng trẻ con mãi nữa, trong tất cả mọi chuyện em cuối cùng chỉ muốn tìm đến cái chết để giải quyết? Cứ như vậy thì em sẽ chẳng bao giờ trưởng thành đâu!!
Trinh Trinh cười khẩy bước lại phía cầu
- Em chẳng cần trưởng thành, ai đó từng nói với em rằng em cứ mãi là tiểu công chúa nhỏ của anh hay sao? Rồi rốt cuộc bây giờ lại muốn em trưởng thành, vô nghĩa!!
Nét mặt Gia Minh hiện lên tia hoang mang khi cô tiến gần với thành cầu
- Em đừng có làm bậy!!
- Em không làm bậy, cuộc sống của em nó không có anh thì vô nghĩa đối với em lắm, một cuộc sống vô nghĩa thì em không cần!!
Gia Minh đứng chôn chân ở đấy nhìn cô
- Sao em cứ mãi cố chấp vậy hả? Có kết quả sao?
Nước mắt cô bắt đầu chảy dàn dụa, giọng khàn khàn cô hét lớn
- Không có kết quả? Anh đã cố gắng bảo vệ nó chưa mà anh biết không có kết quả? Hay chỉ một mình em cố gắng còn anh thì luôn tìm mọi cách để bỏ trốn? Ai hả? Ai từng là yêu em? Ai từng nói muốn cưới em? Nhưng đổi lại thì hành động của anh có khớp với lời nói chưa? Hay anh chỉ biết hứa, biết nói mà không biết thực hiện!! Trịnh Gia Minh mà em biết là một người cao cao tại thượng, anh ấy luôn cố gắng nổ lực vượt qua tất cả mọi thứ trong cuộc sống, cho dù số phận và cảnh ngộ của anh ấy không mấy đẹp, con đường anh ấy đi không được trải bằng hoa hồng mà trải bằng những gai nhọn thì anh ấy vẫn luôn biết cố gắng mà bước qua nó. Nhưng tại sao cứ đứng trước em thì Gia Minh lại yếu đuối như vậy? Tại sao trong tình yêu anh không biết cố gắng? Tại sao không đứng ra bảo vệ em lấy một lần hả?
Nói đến đây Trinh Trinh ngã quỵ xuống đất, cô cúi mặt khóc nấc lên từng tiếng khiến tim Gia Minh như ai đó bóp nghẹn lại.Anh từ từ bước lại ôm lấy cô gái nhỏ nhắn vào trong lòng
- Đồ ngốc này, em cứ như thế này anh biết phải làm sao đây? Nhưng nếu như vì anh mà em mất đi gia đình của mình thì có đáng hay không? Bản thân anh là người hiểu rõ nhất với một cuộc sống không ba, không mẹ, không người thân...anh làm sao có thể để em đánh mất những thứ đó vì anh đây hả? Làm sao anh có thể để em vì anh chịu thiệt thòi như vậy?
Cứ vậy anh ôm chặt lấy cô gái đang khóc nấc trong lòng mình. Đôi tay khẽ vuốt vuốt sau lưng như muốn xoa dịu đi từng tiếng khóc của cô.
- Ba mẹ à, con ra ngoài một chút...
- Đi đâu vậy con? - Con dạo phố chút thôi!!
- Nhớ về sớm đấy!
Cô vâng dạ rồi rời khỏi nhà. Hôm nay là tròn một tháng anh biến mất khỏi tầm mắt của cô...khẽ nhìn bầu trời rồi cô nở một nụ cười ngọt ngào. Bước tiếp trên con đường phía trước, tới một cây cầu lớn cô mới từ từ mà đi từng bước nhỏ một. Đây là cây cầu mà cả anh và cô đều rất hay đến, đơn giản là vì ở đây gió rất mát chỉ là hôm nay gió có mang theo chút se se lạnh của những ngày sắp vào đông.
[...]
Gia Minh vẫn vậy, tối nay anh lại chìm vào men rượu và khói thuốc. Đã một tháng nay chúng như người bạn của anh, một người bạn tri kỉ...*reng reng*
Chuông điện thoại vang lên, anh đưa mắt nhìn. Hóa ra là của Trinh Trinh, anh úp màn hình điện thoại xuống sàn nhà rồi uống một ngụm lớn ly rượu trong tay mà khẽ cười
- Hôm nay, em vẫn tốt là được rồi...
*reng reng*
- ...
*reng reng*
- ...
Cứ vậy tiếng chuông đổ lên nhưng anh chẳng thèm ngó ngàng. Cho đến hồi thứ năm thì anh nhíu mày. Bình thường mỗi ngày Trinh Trinh chỉ gọi cho anh một cuộc rồi thôi nhưng sao hôm nay tiếng chuông lại reo mãi như vậy? Từng hồi chuông vang lên như đánh vào sâu tiềm thức của anh. Đưa tay bắt máy thì một giọng run run đều vang lên
"Anh...anh... phải Trịnh...Gia Minh không ạ?"
Lông mày anh nhíu chặt lại, lòng lo lắng dâng lên mà vội trả lời
- Phải, là tôi!! Nhưng sao anh lại cầm máy Trinh Trinh?
"Cô ấy...cô ấy gặp tai nạn ở cầu SR rồi!! Cô ấy luôn gọi tên anh nên..."
Bên kia chưa nói hết câu đã nghe tiếng tút tút, Gia Minh cùng đôi mắt đỏ au dâng lên tầng hơi sương mỏng. Có chút thất thần tại giây phút ấy rồi anh mặc kệ mọi thứ chạy thật nhanh ra ngoài. Bắt xe tới cây cầu SR, vừa đi anh vừa lo lắng
- Trinh Trinh, em lại làm sao vậy hả? Làm ơn!!
Tới nơi, anh bước xuống xe liền thấy một đám đông tụ tập lại, theo phản xạ anh chạy thật nhanh tới đấy. Chen vào đám đông, anh bất động với hình ảnh Trinh Trinh cầm một bó hoa thật lớn đứng ở giữa, hai bên bắt đầu tản ra để anh và cô đứng đối diện nhau
- Anh cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao? Chỉ đến khi em gần như biến mất khỏi cuộc đời này thì anh mới chịu xuất hiện? Trịnh Gia Minh, em muốn tỏ tình với anh!! Em yêu anh, ở bên em được không?Gia Minh nhìn cô cùng đôi mắt thất thần, định hình một chút anh liền quay lưng. Trinh Trinh hét lớn
- Anh còn dám bỏ đi thì em dám nhảy xuống cây cầu này đó!!
Gia Minh quay lại nhìn cô, ánh mắt nhíu lại
- Đừng trẻ con mãi nữa, trong tất cả mọi chuyện em cuối cùng chỉ muốn tìm đến cái chết để giải quyết? Cứ như vậy thì em sẽ chẳng bao giờ trưởng thành đâu!!
Trinh Trinh cười khẩy bước lại phía cầu
- Em chẳng cần trưởng thành, ai đó từng nói với em rằng em cứ mãi là tiểu công chúa nhỏ của anh hay sao? Rồi rốt cuộc bây giờ lại muốn em trưởng thành, vô nghĩa!!
Nét mặt Gia Minh hiện lên tia hoang mang khi cô tiến gần với thành cầu
- Em đừng có làm bậy!!
- Em không làm bậy, cuộc sống của em nó không có anh thì vô nghĩa đối với em lắm, một cuộc sống vô nghĩa thì em không cần!!
Gia Minh đứng chôn chân ở đấy nhìn cô
- Sao em cứ mãi cố chấp vậy hả? Có kết quả sao?
Nước mắt cô bắt đầu chảy dàn dụa, giọng khàn khàn cô hét lớn
- Không có kết quả? Anh đã cố gắng bảo vệ nó chưa mà anh biết không có kết quả? Hay chỉ một mình em cố gắng còn anh thì luôn tìm mọi cách để bỏ trốn? Ai hả? Ai từng là yêu em? Ai từng nói muốn cưới em? Nhưng đổi lại thì hành động của anh có khớp với lời nói chưa? Hay anh chỉ biết hứa, biết nói mà không biết thực hiện!! Trịnh Gia Minh mà em biết là một người cao cao tại thượng, anh ấy luôn cố gắng nổ lực vượt qua tất cả mọi thứ trong cuộc sống, cho dù số phận và cảnh ngộ của anh ấy không mấy đẹp, con đường anh ấy đi không được trải bằng hoa hồng mà trải bằng những gai nhọn thì anh ấy vẫn luôn biết cố gắng mà bước qua nó. Nhưng tại sao cứ đứng trước em thì Gia Minh lại yếu đuối như vậy? Tại sao trong tình yêu anh không biết cố gắng? Tại sao không đứng ra bảo vệ em lấy một lần hả?
Nói đến đây Trinh Trinh ngã quỵ xuống đất, cô cúi mặt khóc nấc lên từng tiếng khiến tim Gia Minh như ai đó bóp nghẹn lại.Anh từ từ bước lại ôm lấy cô gái nhỏ nhắn vào trong lòng
- Đồ ngốc này, em cứ như thế này anh biết phải làm sao đây? Nhưng nếu như vì anh mà em mất đi gia đình của mình thì có đáng hay không? Bản thân anh là người hiểu rõ nhất với một cuộc sống không ba, không mẹ, không người thân...anh làm sao có thể để em đánh mất những thứ đó vì anh đây hả? Làm sao anh có thể để em vì anh chịu thiệt thòi như vậy?
Cứ vậy anh ôm chặt lấy cô gái đang khóc nấc trong lòng mình. Đôi tay khẽ vuốt vuốt sau lưng như muốn xoa dịu đi từng tiếng khóc của cô.
Danh sách chương