Mạnh Thanh Sơn ở phía trước, Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường theo sát ở phía sau, đi đến hướng phòng khách sư bộ.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng cười, nói khẽ với Vũ Thường:
- Đợi Diệp Văn Trí nhìn thấy chị, khẳng định sẽ kinh ngạc.
Vũ Thường bĩu môi, nói:
- Chị không nói với ông ấy, ông ấy cũng sẽ không kinh ngạc.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không nói cũng tốt, tránh tên Diêm Quốc Anh la lối om sòm, làm cho moi người đều biết.
Vũ Thường gật gật đầu, đồng ý. Trên thực tế, đồng hành ngàn dặm với Lưu Vĩ Hồng, cố nhiên là cô thích, nhưng làm như vậy lại không phải là ddieuf Vũ Thường muốn. Hôn ước giữa cô và Hạ Cạnh Cường cho tới nay chưa được giải trừ. Cũng không biết Hạ gia rốt cuộc có ý gì, rõ ràng biết cô đã nghỉ làm không lương, làm kinh doanh, cũng không chủ động đến nhà thương nghị một biện pháp, cứ thế không quan tâm.
Trong lòng Vũ Thường, mơ hồ có chút bất an.
Cô luôn cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như cô tưởng tượng. Theo ánh mắt thế tục mà xem, cô là độc ác mà làm cho Hạ Cạnh Cường bị mất mặt. Hạ Cạnh Cường có thật là thích cô hay không, không quan trọng. Mấu chốt là đính hôn giữa họ, nhà quyền quý Bắc Kinh, dường như ai ai cũng biết. Trước mắt Vũ Thường kiên quyết không lấy gã, thà chạy ra khỏi Bắc Kinh, cũng không muốn đám cưới với Hạ Cạnh Cường. Trên mặt Hạ Cạnh Cường chắc chắn là ảm đạm không ánh sáng. Giả sử cộng thêm chuyện đồng hành ngàn dặm với cậu hai của Lưu gia, không rõ ràng như vậy, quả thật là đánh thẳng vào mặt. Chẳng những đánh vào mặt Hạ Cạnh Cường, còn đánh vào mặt toàn bộ Hạ gia.
Cho dù là Hạ gia hay bản thân Hạ Cạnh Cường, e rằng cũng không dễ dàng bỏ qua.
Càng là nhà quyền quý, càng là để ý thể diện.
- Được rồi, em đi gặp ông ấy là được rồi, chị không đi nữa.
Đi đến nửa đường, Vũ Thường càng thêm do dự.
- Sao, Diệp Văn Trí từng tới nhà chị sao?
Lưu Vĩ Hồng hơi thấy kinh ngạc. Cha của Diệp Văn Trí là cấp dưới cũ của Vân lão gia, luôn công tác ở tỉnh Lĩnh Nam, vài năm trước đã nghỉ hưu. Diệp gia và Vân gia có thể nói là rất có duyên. Nhưng Vũ Thường là con cháu đời thứ 3 của Vân gia, nghĩ lại Diệp Văn Trí cũng không chắc biết Vũ Thường.
Vũ Thường nhíu mày nói:
- Chị cũng không có ấn tượng. Nhưng ngày lễ hàng năm khách trong nhà rất nhiều. Chị không có chú ý, có lẽ ông ấy từng đến nhà chị cũng không chừng.
Điểm này cũng có thể lý giải. Vũ Thường cũng không phải rất lớn tuổi, hai năm trước mới vừa tốt nghiệp đại học tham gia công tác. Trước kia ở nhà làm con gái ngoan, tất nhiên cũng sẽ không quá để ý tới khách từng đến nhà. Nhưng đây không có nghĩa là khách không biết cô. Là con gái của Vân Hán Dân, khách khá quan tâm đến cô, đó là đương nhiên.
- Điều này không quan trọng. Cho dù Diệp Văn Trí nhận ra chị, cũng không sao.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tốt nhất là ông ấy có thể nhận ra chị.
Chỉ cần Diêm Quốc Anh không biết sẽ không sao. Chắc Diệp Văn Trí tuyệt đối sẽ không nói lung tung. Có thể làm đến Phó bí thư Thành ủy thành phố Giang Khẩu, cũng không phải người tầm thường, chút thường thức này vẫn phải có.
Tầng cấp của Diêm Quốc Anh làm sao có thể sánh bằng Diệp Văn Trí.
Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Sao bây giờ em trở nên giảo hoạt như vậy?
- Đồng chí Vũ Thường, xin nói đây là thành thục, thành thục và giảo hoạt, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Lưu Vĩ Hồng cố ý nghiêm mặt, rất nghiêm túc nói.
Vũ Thường thản nhiên cười, vươn ra ngón tay nhọn, hung hăng nhéo một cái bên hông hắn.
Lưu Vĩ Hồng bị đau, nhe răng nhếch miệng, nhưng lại không dám lên tiếng.
Dù sao có bề trên ở phía trước.
Mạnh Thanh Sơn cho dù chưa từng quay đầu, nhưng cũng có phát giác ra động tác nhỏ của 2 người. Người đi lính, thông thường cũng khá tỉnh táo. Nhưng Mạnh Thanh Sơn tất nhiên cũng sẽ tuyệt đối không đại sát phong cảnh mà xoay đầu lại. Tiểu tử Lưu gia và tiểu thư Vân gia, không phải chính là trời đất tạo nên một đôi sao? Rất môn đăng hộ đối!
Rất nhanh, một hàng ba người đi tới phòng khách sư bộ.
Diệp Văn Trí và Diêm Quốc Anh cũng không có ngồi yên trong phòng khách, mà là quy củ mà đứng trước cửa phòng khách, vừa thấy Mạnh Thanh Sơn, Diệp Văn Trí lập tức đi nhanh tiến lên, vẻ mặt tươi cười, ở xa thì đã vươn tay ra.
- Sư trưởng Mạnh, xin chào xin chào!
Kỳ thật Diệp Văn Trí chưa gặp qua Mạnh Thanh Sơn, Diêm Quốc Anh ở bên cạnh lén lén chỉ điểm.
- Bí thư Diệp, làm phiền ông chờ lâu, hổ thẹn hổ thẹn…
Mạnh Thanh Sơn cũng là vẻ mặt tươi cười, bắt tay nhiệt liệt với Diệp Văn Trí.
Mặc kệ nói thế nào, Phó bí thư Thành ủy thành phố Giang Khẩu cũng là một chức vụ không phải nhỏ. Thành phố cấp tỉnh xếp hàng thứ nhất trong nước, Diệp Văn Trí là nhân vật số ba, giám đốc cấp sở cứng rắn nhất. Mà Mạnh Thanh Sơn cũng mơ hồ biết được, Diệp lão gia ở tỉnh Lĩnh Nam có thể coi là một pho tượng đại thần. Tuy rằng đã nghỉ hưu, học sinh lại có ở khắp tỉnh, mạng lưới quan hệ không thể khinh thường.
Hai người bắt tay hàn huyên vài câu, Diệp Văn Trí liền nhìn Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười thăm hỏi.
Mạnh Thanh Sơn giới thiệu nói:
- Bí thư Diệp, đây là đồng chí Lưu Vĩ Hồng, con trai của một chiến hữu cũ của tôi, tới chỗ tôi làm khách.
Giới thiệu này, trung quy trung củ, tuyệt đối không can thiệp tới nửa chữ Lưu gia.
Rất nhiều chuyện, trong lòng mọi người hiểu rõ thì được rồi.
- Xin chào, xin chào, đồng chí Lưu Vĩ Hồng
Diệp Văn Trí lại một lần nữa chủ động vươn tay ra, trên mặt tươi cười.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, bắt tay Diệp Văn Trí, nói:
- Bí thư Diệp, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai.
- Không dám nhận, không dám nhận, đồng chí Vĩ Hồng thật không hổ là thiếu niên đẹp trai tài đức, con trai nhà tướng, danh bất hư truyền.
Diệp Văn Trí khách khí gấp bội.
- Vị này chính là...
Hàn huyên với Lưu Vĩ Hồng vài câu, Diệp Văn Trí lại đem ánh mắt dừng lại ở trên mặt Vũ Thường, lập tức trước mắt sáng ngời, rất có cảm giác kinh ngạc. Xem ra cô gái này chính là "đầu sỏ gây nên" dẫn phát sự tình, quả nhiên xinh đẹp trời sinh, tươi đẹp rạng ngời. Chả trách gây ra sự việc lớn đến thế.
Diệp Văn Trí vốn chỉ là khách sáo. Ông ta biết rất rõ, cô gái này nếu đồng hành ngàn dặm với Lưu Vĩ Hồng, quan hệ chắc chắn không phải bình thường. Nhất là xảy ra chuyện này, có thể nói "Ai đeo chuông vào thì người đó phải cởi". Ngàn vạn lần không thể làm như không thấy cô. Lưu Vĩ Hồng đại náo như thế, hơn phân nửa là bởi vì muốn biểu hiện khí khái anh hùng trước mặt bạn gái. Trẻ tuổi mà, ai cũng có lòng hư vinh như thế, vậy thì chuyện này muốn thuận lợi giải quyết ổn thỏa, kỳ thật cô gái này mới là mấu chốt. Chỉ có nịnh hót cô ta thật tốt mới có khả năng làm cho Lưu Vĩ Hồng nguôi giận.
Vì vậy Diệp Văn Trí không hề lộ ra chút sắc mặt đối đãi "Người qua đường", khách sáo bình thường.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, vẫn chưa giới thiệu.
Vũ Thường tiến lên một bước, đưa tay vỗ nhẹ lên Diệp Văn Trí, nói:
- Chú Diệp, cháu là Vũ Thường.
- Vũ Thường?
Diệp Văn Trí rõ ràng giật mình kinh hãi, trên mặt kinh ngạc.
- A... Xin chào, xin chào...
Lập tức Diệp Văn Trí liền phục hồi lại tinh thần, tươi cười, bắt tay với Vũ Thường thật chặt. Từ tin tức truyền đạt từ trên tay ông ta mà xem, Vũ Thường liền hiểu, Diệp Văn Trí đa phần đã biết cô là ai.
Sau khi chào hỏi Vũ Thường xong, Diệp Văn Trí giận dữ trừng mắt liếc nhìn Diêm Quốc Anh một cái.
Thằng con tốt mà ông sinh ra đây!
Không ngờ dám có chủ ý với khuê nữ Vân gia, còn muốn cướp đi từ trong tay của con cháu Lưu gia.
Quả nhiên anh hùng rất cao!
Cái trừng mắt này làm cho Diêm Quốc Anh lạnh xương sống, toát mồ hôi, mồ hôi lạnh nháy mắt ướt đẫm ngực. Coi vẻ mặt của Diệp Văn Trí, e rằng cô gái xinh đẹp này lai lịch cũng không nhỏ, không đơn giản là bạn gái của Lưu Vĩ Hồng.
Mọi người ở ngoài cửa chào hỏi xong, ai cũng không để ý tới Diêm Quốc Anh. Diệp Văn Trí vừa không giới thiệu, Mạnh Thanh Sơn cũng là thấy như không thấy. Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường thì càng không hỏi tới.
Từ khi đảm nhiệm Bí thư huyện ủy, Diêm Quốc Anh còn chưa bao giờ chịu qua lạnh nhạt như vậy. Chỉ có điều giờ này khắc này, bí thư Diêm nào dám đi so đo những chuyện này?
- Bí thư Diệp từ xa đến đây, Mạnh Thanh Sơn không có từ xa tiếp đón, cũng xin bí thư Diệp tha thứ.
- Ha ha, sư trưởng Mạnh nói quá lời. Thật muốn nói tha thứ, còn phải xin sư trưởng Mạnh tha thứ cho tôi người khách không mời mà đến, đêm đã khuya còn quấy rầy, ha ha...
- Bí thư Diệp quá khách khí, nhưng ông lại là khách quý. Đại giá quang lâm, chúng tôi là vẻ vang cho kẻ hèn này. Nào đến đây, Bí thư Diệp, Bí thư Diêm, xin mời vào.
Mạnh Thanh Sơn giơ tay dẫn khách, cũng chào hỏi Diêm Quốc Anh một câu. Mặc kệ nói như thế nào, Diêm Quốc Anh cũng là Bí thư huyện ủy huyện Hoành Lợi, bộ đội là đóng quân ở trong địa phận của huyện Hoành Lợi. Nếu việc này có thể không có trở ngại, Diêm Quốc Anh còn có thể ở lại vị trí Bí thư huyện ủy, cũng không tiện đắc tội quá sâu. Bộ đội có rất nhiều sự tình, vẫn phải cần địa phương ra sức hỗ trợ.
Mấy người nhẹ nhàng bước vào phòng khách.
Diệp Văn Trí và Mạnh Thanh Sơn ở phía trước, Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường ở giữa, Diêm Quốc Anh rất tự giác, ngoan ngoãn vào cửa sau cùng. Ở một quốc gia chú ý kinh nghiệm lý lịch và chỗ ngồi, thứ này cho dù lúc nào cũng không thể lầm lẫn, bằng không thì vô cùng bất lợi.
Phòng khách sư bộ rất rộng rãi, khoảng 10 chiếc ghế sô pha vây quanh thành nửa hình tròn, chiếc đèn treo thủy tinh trên trần nhà phát ra ánh sáng dịu dàng, rất có khí phái. Mọi người vẫn theo thứ tự vào cửa mà ngồi, lính cần vụ dâng trà và trái cây lên.
Mạnh Thanh Sơn nhẹ nhàng vung tay lên, lính cần vụ liền lui ra ngoài, đóng cửa lại.
- Bí thư Diệp, Bí thư Diêm, mời dùng trà.
Lính cần vụ vừa đi ra, tình hình trong phòng khách liền rõ ràng có chút ngại ngùng. Diệp Văn Trí trầm ngâm, không biết nên mở miệng như thế nào. Mạnh Thanh Sơn thấy hơi tẻ ngắt, liền nâng chung trà lên mời. Lời trong lời ngoài, chỉ tiếp đón Diệp Văn Trí và Diêm Quốc Anh, cũng không có nhắc tới Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường. Điều này cũng là một kỹ xảo nhỏ, Mạnh Thanh Sơn lấy điều này nói rõ, ông ta với Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường là "người một nhà", cùng một doanh trận. Nếu đã là người nhà, tất nhiên không cần quá khách khí.
- Cảm ơn, cảm ơn...
Diệp Văn Trí vội nâng chung trà lên uống một ngụm, cẩn thận thưởng thức.
- Sư trưởng Mạnh, quý bộ đóng quân ở huyện Hoành Lợi, nếu có gì cần địa phương trợ giúp, tuyệt đối không cần khách khí, cứ việc đề xuất. Tuy rằng tôi đã không ở huyện Hoành Lợi công tác, nhưng tâm tư ủng hộ bộ đội cũng không thay đổi. Chỉ cần địa phương có thể làm được, cho dù có khó khăn lớn, tôi nghĩ đồng chí ở địa phương cũng sẽ toàn lực ứng phó. Đồng chí Quốc Anh, có phải hay không?
Uống mấy ngụm trà, Diệp Văn Trí mới tươi cười nói.
Diêm Quốc Anh vội vàng hạ thấp người, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, lãnh đạo cũ. Huyện Hoành Lợi là thành phố quy phạm của toàn quốc, khó khăn của bộ đội chính là khó khăn của chúng tôi, e rằng địa phương chúng tôi có chỗ khó khăn, cũng nhất định phải vì bộ đội thích đáng giải quyết vấn đề. Đội quân con em bảo vệ quốc gia, có cực khổ cũng không thể khổ bằng con em quân đội mà…