Thiên châu chỉ nghe thấy tiếng la và tiếng chửi của đám côn đồ kia: “Con bà nó, dám nuốt hàng của bọn tao, tụi bây chán sống rồi.”
Côn đồ đánh nhau là thế, không có các chiêu võ bài bản chỉ cần gặp người không phải phe của mình là cứ xả dao chém, đều này càng khiến người xung quanh phải tìm đường tránh nạn.
Thiên Châu đứng yên, tựa vào một cái cây, ung dung nhàn nhã khoanh tay đứng xem, hoàn toàn không có chút sắc thái biểu cảm nào, những chuyện này đối với môt nơi đen tối như Tam giác Vàng lại càng không phải là chuyện hiếm gặp, cùng lắm người dân ở đây chỉ sợ mình ‘vô tình’’ bị chém trúng thôi chứ hiếu kì thì vẫn đứng ở nơi an toàn mà xem.
Thiên Châu quét mắt qua một vòng khu chợ, ánh mắt sắc bén liền dừng lại tại một góc rất gần bọn côn đồ kia, giữa khung cảnh hỗn loạn, một cô gái khoảng 17 tuổi đang hoảng sợ ngồi thui thủi ở một góc, hai mắt nhắm chặt, cả người run lên vì hoảng sợ.
Thiên Châu hờ hững nhìn cô gái kia, sau đó lại nhìn qua chỗ khác, bất quá chuyện này không liên quan gì đến cô, cớ gì cô phải cứu một người ngu ngốc tới độ không biết tìm đường chạy mà ngồi ở đó chờ chết như vậy? Lâm Khánh Nam thu hết hiểu cảm của Thiên Châu vào mắt,anh không thể không sợ cái sự hờ hững của cô, thấy chết không cứu… đây chính là Long tôn của Mafia lãnh khốc vô tình mà mọi người kính nể.
Một tên côn đồ cầm mã tấu quăng về phía bọn người kia, nhưng bị bọn người đó né tránh, mã tấu như thế mà liên tục bay trong không khí mà hướng về một góc nhỏ cách đó không xa.
~Keng~ Hai vật bằng kim loại va vào nhau tạo nên một tiếng vang lớn trong không trung, cây mã tấu màu đen lập tức chuyển về một hướng khác, ‘Thiết Khuyến’ phi đao cũng theo đó mà ghim chặt trên một gốc cây.
Thiên Châu phóng nhanh tới bên cạnh cô gái, kéo cô ta đứng lên sau đó thu lại ‘Thiết khuyến’
Thuộc hạ của Thiên Châu từ nãy giờ luôn đi theo phía sau và trầm mặc, thấy cô ra tay cũng tinh ý mà tiến lên, nhanh chóng áp chế được bọn côn đồ đang làm loạn.
Bọn côn đồ hiểu biết nông cạn, không biết đám người trước mắt mình là ai, hung hăn nhìn Thiên Châu: “Con ranh, mày dám xía vào chuyện của bọn ông, có tin ông giết mày không?”
“Hỗn xược!”- Một trong những thuộc hạ của Thiên Châu quát lớn, sau đó giáng xuống mặt tên côn đồ kia một bạt tay thật mạnh khiến mặt hắn chút nữa là biến dạng.
Tên côn đồ kia không nói được vì đau đớn, một tên khác bất bình cho đồng bọn của mình, cũng hung hăn nhìn Thiên Châu: “Mày dám đánh bọn tao, biết bọn tao là ai không? Ngay cả người của Mafia mà mày cũng dám đụng tới?”
Đám đông đứng xem cũng bắt đầu ồn ào bàn tán:
“Là người của Mafia đó…”- “Chết cô gái đó rồi.”
Cô gái vừa được Thiên châu cứu dường như là đã hết sợ hãi, cô ta từ phía sau dướn người lên, tay vịn vai Thiên Châu kéo kéo cô lại, khuyên bảo: “Chị ơi, chị đừng nên đắc tội với bọn chúng, chúng là người của Mafia đó.”
Thiên châu nhíu mày, cái cô gái này rõ ràng vừa rồi còn sợ hãi đến chạy không nỗi bây giờ lấy đâu ra nhiều tinh lực để ‘khuyên bảo’ cô? Thiên châu liếc cô ta một cái, ngụ ý bảo đứng yên.
Thiên Châu vẫn đứng yên ở đó, sắc mặt không thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm nhưng ánh mắt lại sắc lạnh vô cùng, cô không nhanh không chậm lặp lại đại ý trong lời nói của tên côn đồ kia: “Người của Mafia?”
Tên côn đồ thấy thế thì càng vên vên tự đắc: “Mày còn không biết điều mà quỳ xuống xin lỗi bọn tao, nếu không tao sẽ nói tam tôn xử đẹp mày, còn nữa, tao là anh em tốt của thiên chủ Lâm Khánh Phong, tốt nhất là mày nên biết điều một chút.”
Người thuộc hạ vừa rồi định giáng xuống cho tên côn đồ đó một cái tát liền bị Thiên Châu vung tay ra hiệu dừng lại.
Thấy thế gả ta liên tưởng Thiên Châu đã sợ mà vênh vang tự đắc.
Trái ngược lại với đám côn đồ đang xem trời bằng vung này, thì đám người vừa rồi ngồi đánh bài kia sắc mặt xanh mét, bọn họ là người của gia tộc Alice, cũng có một vài người là thuộc hạ của Niles nên họ biết rõ cô gái trước mặt là ai, khi nhìn thấy ánh mắt không chút cảm tình nào của Thiên châu nhìn về phía mình thì cả đám người vội vàng quỳ xuống.
“Long tôn”- Cả đám người đang quỳ nói.
Người đứng xem xung quanh lập tức chấn động, nhìn nhau đầy kinh hãi, tên côn đồ vừa rồi còn cười ngạo mạn kia thì giờ đây nụ cười đã đông cứng lại trên môi hắn, hắn ta cả kinh nhìn Thiên Châu.
Cô gái kia lại lần nữa cầm cánh tay Thiên Châu, ánh mắt bây giờ không còn lo sợ nữa mà tràn đầy vẻ kích động: “Chị là Long tôn, thì ra chị là Long tôn.”
Thiên Châu chưa bao giờ gặp cô gái nào phiền phức như vậy, sao cô ta lại thích động chạm thân thể như vậy nhỉ?
“Đứng yên đi.”- Thiên Châu không nhanh không chậm nói, sau đó đẩy cô ta ra sau, rồi quay lại đám người vẫn đang quỳ dưới đất hừ lạnh một tiếng: “Xem ra Niles quản lí thuộc hạ rất tốt.”
“Long tôn tha tội, vụ này đều là do sơ suất của chúng tôi.”- Một tên đàn ông trong số người đang quỳ nói, giọng nói run run vì sợ hãi, mồ hôi trên trán cũng không ngừng rơi xuống mặt đất.
Thiên Châu không trả lời bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám côn đồ đang tái xanh mặt, khóe môi lại ẩn hiện nụ cười khinh miệt: “Thế nào? Anh em tốt của thiên chủ?”
“Long, long tôn… tôi, tôi…”- Gã côn đồ lắp bắp, gương mặt cũng giống như một bảng pha màu, lúc thì tái mét, lúc lại xanh lúc thì trắng bệch.
Thiên Châu hờ hững nhìn bọn họ sau đó ra lệnh: “Tất cả đến đồng túc độc làm khổ sai một tháng, ai dám giở trò giết chết không tha, riêng hai tên kia…”- Cô dừng lại lời nói, nhìn về phía hai người đàn ông vừa huênh hoang, nói từng chữ một: “Cắt lưỡi bọn chúng.”
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, hai tên kia vừa nghe thì cả người đã bủn rủn, liên miệng van xin nhưng căn bản là Thiên Châu không hề dao động.
Thuộc hạ vâng lời rồi ngay lập tức ấn hai tên kia quỳ xuống, dùng sức kéo lưỡi bọn chúng ra và dùng kéo cắt…
Tiếng kêu la đau đớn cũng dần dần biến mất, sau đó hai tên kia ngã xuống đất ngất xỉu, chất lỏng màu đỏ trong miệng cũng từ từ trào ra, hai cái lưỡi màu đỏ đã bị nhuộm máu cũng đồng thời rơi xuống đất, mùi máu ngưng tụ trong không khí, gương mặt tất cả mọi người đều kinh hãi.
Ai cũng biết, Long tôn của Mafia trước giờ không thích phế người khác, như là chặt tay chặt chân chẳng hạn, đối với cô, làm như vậy tức là tạo ra phế thải, mà trên lãnh phận của nơi thuộc về mafia tuyệt đối không có phế vật, nên cô cho đám người đánh nhau chịu hình phạt là phải làm khổ công ở cánh đồng hoa Anh Túc một tháng điều này vừa là phạt vừa giúp tình hình của Tâm Giác Vàng khá hơn, còn hai tên khi nãy vênh vang bậy bạ, đã làm tổn hại danh tiếng của Mafia, buông lời hỗn xược với Long tôn nên bị cắt lưỡi là đương nhiên.
Hai thân xác bị lôi đi, Thiên Châu quay lại, nhìn cô gái vẫn còn đang che miệng vì kinh hãi kia, vừa nhìn đã biết không phải người của khu vực này, cách ăn mặt của cô ta cũng mang phong cách thành thị, lúc này Thiên Châu mới nhìn rõ cô ta, đó là một cô gái khá xinh đẹp, vẻ bề ngoài tinh rành vô cùng đáng yêu.
Thiên Châu bước lại gần hỏi: “Cô là ai? Sao lại đến đây?”
“Em, em tên là Tịnh An, em đến đây tìm anh trai.”- Cô gái đó trả lời, đôi mắt long lanh nhìn Thiên Châu, bàn tay vẫn vô thức che miệng lại.
Thiên Châu cười khổ, chẳng lẽ cô ta sợ cô cắt lưỡi cô ta?
“Nơi này không thích hợp với cô, rời khỏi đây đi.”- Thiên Châu nói xong rồi quay lưng đi về phía Lâm Khánh Nam, vừa đi được mấy bước liền bị một bàn tay nhỏ kéo lại.
“Chị long tôn, em phải tìm anh trai, nhưng bây giờ không biết nên đi đâu tìm…chị có thể cho em đi theo chị không? Em hứa sẽ không làm vướng tay vướng chân chị đâu.”
Thiên Châu nhìn vào gương mặt đáng thương đó, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, sau đó lại nói: “Cái danh xưng nghe thật quái, tôi tên Thiên Châu.” – Thiên Châu quay lưng đi.
Tịnh An nghe thế thì tươi cười bước theo: "Chị Thiên Châu, đợi em!"
Tất cả mọi chuyện điều lọt vào mắt Lâm Khánh Nam, từ đầu tới cuối anh chỉ quan sát biểu cảm của Thiên Châu, anh để ý từ lúc cây mã tấu hướng về phía cô gái đó, Thiên Châu đã không do dự phóng phi đao cản lại, nhìn cô không do dự mà chạy đến bên cô gái kia, lúc đó anh hiểu ra rằng…
Thiên châu đang đồng cảm, vì lúc cô gái kia bất lực thu người ngồi ở đó sợ hãi , cái khoảnh khoắc đó rất giống cô lúc 4 tuổi…
Cô gái này thì ra vẫn còn một khía cạnh mà ít ai nhìn thấy.
Côn đồ đánh nhau là thế, không có các chiêu võ bài bản chỉ cần gặp người không phải phe của mình là cứ xả dao chém, đều này càng khiến người xung quanh phải tìm đường tránh nạn.
Thiên Châu đứng yên, tựa vào một cái cây, ung dung nhàn nhã khoanh tay đứng xem, hoàn toàn không có chút sắc thái biểu cảm nào, những chuyện này đối với môt nơi đen tối như Tam giác Vàng lại càng không phải là chuyện hiếm gặp, cùng lắm người dân ở đây chỉ sợ mình ‘vô tình’’ bị chém trúng thôi chứ hiếu kì thì vẫn đứng ở nơi an toàn mà xem.
Thiên Châu quét mắt qua một vòng khu chợ, ánh mắt sắc bén liền dừng lại tại một góc rất gần bọn côn đồ kia, giữa khung cảnh hỗn loạn, một cô gái khoảng 17 tuổi đang hoảng sợ ngồi thui thủi ở một góc, hai mắt nhắm chặt, cả người run lên vì hoảng sợ.
Thiên Châu hờ hững nhìn cô gái kia, sau đó lại nhìn qua chỗ khác, bất quá chuyện này không liên quan gì đến cô, cớ gì cô phải cứu một người ngu ngốc tới độ không biết tìm đường chạy mà ngồi ở đó chờ chết như vậy? Lâm Khánh Nam thu hết hiểu cảm của Thiên Châu vào mắt,anh không thể không sợ cái sự hờ hững của cô, thấy chết không cứu… đây chính là Long tôn của Mafia lãnh khốc vô tình mà mọi người kính nể.
Một tên côn đồ cầm mã tấu quăng về phía bọn người kia, nhưng bị bọn người đó né tránh, mã tấu như thế mà liên tục bay trong không khí mà hướng về một góc nhỏ cách đó không xa.
~Keng~ Hai vật bằng kim loại va vào nhau tạo nên một tiếng vang lớn trong không trung, cây mã tấu màu đen lập tức chuyển về một hướng khác, ‘Thiết Khuyến’ phi đao cũng theo đó mà ghim chặt trên một gốc cây.
Thiên Châu phóng nhanh tới bên cạnh cô gái, kéo cô ta đứng lên sau đó thu lại ‘Thiết khuyến’
Thuộc hạ của Thiên Châu từ nãy giờ luôn đi theo phía sau và trầm mặc, thấy cô ra tay cũng tinh ý mà tiến lên, nhanh chóng áp chế được bọn côn đồ đang làm loạn.
Bọn côn đồ hiểu biết nông cạn, không biết đám người trước mắt mình là ai, hung hăn nhìn Thiên Châu: “Con ranh, mày dám xía vào chuyện của bọn ông, có tin ông giết mày không?”
“Hỗn xược!”- Một trong những thuộc hạ của Thiên Châu quát lớn, sau đó giáng xuống mặt tên côn đồ kia một bạt tay thật mạnh khiến mặt hắn chút nữa là biến dạng.
Tên côn đồ kia không nói được vì đau đớn, một tên khác bất bình cho đồng bọn của mình, cũng hung hăn nhìn Thiên Châu: “Mày dám đánh bọn tao, biết bọn tao là ai không? Ngay cả người của Mafia mà mày cũng dám đụng tới?”
Đám đông đứng xem cũng bắt đầu ồn ào bàn tán:
“Là người của Mafia đó…”- “Chết cô gái đó rồi.”
Cô gái vừa được Thiên châu cứu dường như là đã hết sợ hãi, cô ta từ phía sau dướn người lên, tay vịn vai Thiên Châu kéo kéo cô lại, khuyên bảo: “Chị ơi, chị đừng nên đắc tội với bọn chúng, chúng là người của Mafia đó.”
Thiên châu nhíu mày, cái cô gái này rõ ràng vừa rồi còn sợ hãi đến chạy không nỗi bây giờ lấy đâu ra nhiều tinh lực để ‘khuyên bảo’ cô? Thiên châu liếc cô ta một cái, ngụ ý bảo đứng yên.
Thiên Châu vẫn đứng yên ở đó, sắc mặt không thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm nhưng ánh mắt lại sắc lạnh vô cùng, cô không nhanh không chậm lặp lại đại ý trong lời nói của tên côn đồ kia: “Người của Mafia?”
Tên côn đồ thấy thế thì càng vên vên tự đắc: “Mày còn không biết điều mà quỳ xuống xin lỗi bọn tao, nếu không tao sẽ nói tam tôn xử đẹp mày, còn nữa, tao là anh em tốt của thiên chủ Lâm Khánh Phong, tốt nhất là mày nên biết điều một chút.”
Người thuộc hạ vừa rồi định giáng xuống cho tên côn đồ đó một cái tát liền bị Thiên Châu vung tay ra hiệu dừng lại.
Thấy thế gả ta liên tưởng Thiên Châu đã sợ mà vênh vang tự đắc.
Trái ngược lại với đám côn đồ đang xem trời bằng vung này, thì đám người vừa rồi ngồi đánh bài kia sắc mặt xanh mét, bọn họ là người của gia tộc Alice, cũng có một vài người là thuộc hạ của Niles nên họ biết rõ cô gái trước mặt là ai, khi nhìn thấy ánh mắt không chút cảm tình nào của Thiên châu nhìn về phía mình thì cả đám người vội vàng quỳ xuống.
“Long tôn”- Cả đám người đang quỳ nói.
Người đứng xem xung quanh lập tức chấn động, nhìn nhau đầy kinh hãi, tên côn đồ vừa rồi còn cười ngạo mạn kia thì giờ đây nụ cười đã đông cứng lại trên môi hắn, hắn ta cả kinh nhìn Thiên Châu.
Cô gái kia lại lần nữa cầm cánh tay Thiên Châu, ánh mắt bây giờ không còn lo sợ nữa mà tràn đầy vẻ kích động: “Chị là Long tôn, thì ra chị là Long tôn.”
Thiên Châu chưa bao giờ gặp cô gái nào phiền phức như vậy, sao cô ta lại thích động chạm thân thể như vậy nhỉ?
“Đứng yên đi.”- Thiên Châu không nhanh không chậm nói, sau đó đẩy cô ta ra sau, rồi quay lại đám người vẫn đang quỳ dưới đất hừ lạnh một tiếng: “Xem ra Niles quản lí thuộc hạ rất tốt.”
“Long tôn tha tội, vụ này đều là do sơ suất của chúng tôi.”- Một tên đàn ông trong số người đang quỳ nói, giọng nói run run vì sợ hãi, mồ hôi trên trán cũng không ngừng rơi xuống mặt đất.
Thiên Châu không trả lời bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám côn đồ đang tái xanh mặt, khóe môi lại ẩn hiện nụ cười khinh miệt: “Thế nào? Anh em tốt của thiên chủ?”
“Long, long tôn… tôi, tôi…”- Gã côn đồ lắp bắp, gương mặt cũng giống như một bảng pha màu, lúc thì tái mét, lúc lại xanh lúc thì trắng bệch.
Thiên Châu hờ hững nhìn bọn họ sau đó ra lệnh: “Tất cả đến đồng túc độc làm khổ sai một tháng, ai dám giở trò giết chết không tha, riêng hai tên kia…”- Cô dừng lại lời nói, nhìn về phía hai người đàn ông vừa huênh hoang, nói từng chữ một: “Cắt lưỡi bọn chúng.”
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, hai tên kia vừa nghe thì cả người đã bủn rủn, liên miệng van xin nhưng căn bản là Thiên Châu không hề dao động.
Thuộc hạ vâng lời rồi ngay lập tức ấn hai tên kia quỳ xuống, dùng sức kéo lưỡi bọn chúng ra và dùng kéo cắt…
Tiếng kêu la đau đớn cũng dần dần biến mất, sau đó hai tên kia ngã xuống đất ngất xỉu, chất lỏng màu đỏ trong miệng cũng từ từ trào ra, hai cái lưỡi màu đỏ đã bị nhuộm máu cũng đồng thời rơi xuống đất, mùi máu ngưng tụ trong không khí, gương mặt tất cả mọi người đều kinh hãi.
Ai cũng biết, Long tôn của Mafia trước giờ không thích phế người khác, như là chặt tay chặt chân chẳng hạn, đối với cô, làm như vậy tức là tạo ra phế thải, mà trên lãnh phận của nơi thuộc về mafia tuyệt đối không có phế vật, nên cô cho đám người đánh nhau chịu hình phạt là phải làm khổ công ở cánh đồng hoa Anh Túc một tháng điều này vừa là phạt vừa giúp tình hình của Tâm Giác Vàng khá hơn, còn hai tên khi nãy vênh vang bậy bạ, đã làm tổn hại danh tiếng của Mafia, buông lời hỗn xược với Long tôn nên bị cắt lưỡi là đương nhiên.
Hai thân xác bị lôi đi, Thiên Châu quay lại, nhìn cô gái vẫn còn đang che miệng vì kinh hãi kia, vừa nhìn đã biết không phải người của khu vực này, cách ăn mặt của cô ta cũng mang phong cách thành thị, lúc này Thiên Châu mới nhìn rõ cô ta, đó là một cô gái khá xinh đẹp, vẻ bề ngoài tinh rành vô cùng đáng yêu.
Thiên Châu bước lại gần hỏi: “Cô là ai? Sao lại đến đây?”
“Em, em tên là Tịnh An, em đến đây tìm anh trai.”- Cô gái đó trả lời, đôi mắt long lanh nhìn Thiên Châu, bàn tay vẫn vô thức che miệng lại.
Thiên Châu cười khổ, chẳng lẽ cô ta sợ cô cắt lưỡi cô ta?
“Nơi này không thích hợp với cô, rời khỏi đây đi.”- Thiên Châu nói xong rồi quay lưng đi về phía Lâm Khánh Nam, vừa đi được mấy bước liền bị một bàn tay nhỏ kéo lại.
“Chị long tôn, em phải tìm anh trai, nhưng bây giờ không biết nên đi đâu tìm…chị có thể cho em đi theo chị không? Em hứa sẽ không làm vướng tay vướng chân chị đâu.”
Thiên Châu nhìn vào gương mặt đáng thương đó, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, sau đó lại nói: “Cái danh xưng nghe thật quái, tôi tên Thiên Châu.” – Thiên Châu quay lưng đi.
Tịnh An nghe thế thì tươi cười bước theo: "Chị Thiên Châu, đợi em!"
Tất cả mọi chuyện điều lọt vào mắt Lâm Khánh Nam, từ đầu tới cuối anh chỉ quan sát biểu cảm của Thiên Châu, anh để ý từ lúc cây mã tấu hướng về phía cô gái đó, Thiên Châu đã không do dự phóng phi đao cản lại, nhìn cô không do dự mà chạy đến bên cô gái kia, lúc đó anh hiểu ra rằng…
Thiên châu đang đồng cảm, vì lúc cô gái kia bất lực thu người ngồi ở đó sợ hãi , cái khoảnh khoắc đó rất giống cô lúc 4 tuổi…
Cô gái này thì ra vẫn còn một khía cạnh mà ít ai nhìn thấy.
Danh sách chương