Buổi sáng mát mẻ dưới sân tập của tổ chức Mafia dường như đã tập trung những đứa trẻ nhưng không hề bình thường.
Nhìn qua có lẽ chúng chỉ là những đứa con nít bình thường nhưng lại chứa oán khí cực nặng, trong đó có cô…
Thiên Châu ngồi ở một góc chẳng nói tới ai, sắc mặt cô lạnh đến đáng sợ, mặc dù còn rất nhỏ nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt lẫn khí chất khiến người lớn hơn phải e dè.
Hôm nay sẽ là ngày tuyển chọn người có thể làm thuộc hạ của lão đại Mafia, vừa nghe tên tổ chức này chắc hẳn có nhiều người phải biến đổi sắc mặt vì khí thế của nó và cũng chính vì như thế nên muốn bước chân vào làm người của tổ chức là một chuyện không hề dễ dàng.
Người tham gia phải là người được tổ chức chọn lựa, thường là những đứa trẻ có oán khí và nỗi căm hận về một chuyện nào đó, khi đó chúng sẽ trở nên tàn nhẫn hơn cả ác ma mà đây là là yếu tố tất yếu của Mafia.
Bên cạnh đó những đứa trẻ này phải tham gia một lớp đặc huấn cực kì khắc nghiệt, chuyện có thể bảo toàn mạng sống hay không thì chẳng ai đảm bảo, lớp huấn luyện có những thiết bị tối tân của thế giới và nằm ở phía nam Italy.
Trên sân tập trung bây giờ những con người nhỏ bé kia đã đứng thẳng hàng và ở giữa bọn họ là trợ thủ đắc lực của lão đại, nhìn qua thì khá trẻ nhưng lại vô cùng lợi hại, nếu không cũng đã không đứng tại nơi này mà làm người huấn luyện bọn họ.
Anh ta là Bảo Hưng, có dáng người khá chuẩn, làn da trắng mịn, ngũ quan cực kì sáng sủa, thật không thể tin nổi một người có vẻ bề ngoài như một anh chàng thư sinh lại là một trong những ác ma của tổ chức.
Đứng giữa đám đông, anh ta dõng dạt lên tiếng, ngữ khí không lớn cũng không nhỏ nhưng lại cực kì kiên định:
“Những người hiện giờ ở đây là người vinh dự được chúng tôi lựa chọn, một khi được vào tổ chức cũng chính là điều đáng tự hào của các người, hãy nhớ, Mafia là một tổ chức có bề dày lịch sử không hề tầm thường, được làm thuộc hạ của tổ chức và được phò trợ tân lão đại chính là niềm vinh dự mà ít có ai đạt được.”
Ngữ khí tuy khiêm tốn nhưng ý nghĩa thì lại cực kì cao ngạo, sự đối lập này tạo nên một loại khí thế khiến người khác không thể không tin, anh ta tuy có hơi ngạo mạn nhưng nói cực kì đúng, vì đó nên anh ta có quyền ngạo mạn.
“Mọi người phải tham gia lớp đặc huấn cực kì gian nan, có thể mất mạng mọi lúc mọi nơi vì vậy tôi cho các người quyền lựa chọn, một là tham gia và bán mạng cho tổ chức hai là có thể rời khỏi đây ngay bây giờ, tôi nói trước, một khi đã chọn tham gia thì suốt đời này phải trung thành tuyệt đối với Mafia, nếu có tâm tư riêng nhất định sẽ có một cái kết không mấy tốt đẹp.”- Lời nói mang tính răn đe rõ ràng của Bảo Hưng khiến những người ở dưới nhìn nhau do dự nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết gật đầu.
Họ là những đứa trẻ vô gia cư hoặc bị cha mẹ và người trong xã hội đối xử cực kì tệ bạc, họ quyết định tham gia tổ chức và xem tổ chức là nhà của mình, và quyết định, đời này kiếp này ngoài nơi đây họ sẽ mãi mãi không có nơi ở thứ hai.
Bảo Hưng hài lòng gật đầu sau đó sải bước đến bên một khoảng đất trống đối diện, chỉ về phía những người đang đứng phía xa, họ mặt một bộ quần áo giống nhau nên có lẽ là người vi phạm quy định của tổ chức hay là mang tội danh gì nên mới bị làm vật thử bắn.
“Mỗi người cầm súng bắn về phía họ, nếu bắn không trúng đồng nghĩa với việc thay thế chỗ của bọn họ”- Bảo Hưng chỉ tay về phía những người tù nhân kia.
Đây quả thật là tàn nhẫn, lấy mạng người ra làm vật thử nghiệm cho những đứa trẻ lần đầu tập bắn súng, tàn nhẫn là thế nhưng Thiên Châu hiểu rõ, đây vẫn chưa là gì so với danh tiếng của Mafia.
Lần lượt từng người bước lên, người đầu tiên là một cô bé gái khoảng chừng bảy tuổi, dáng vẻ khá rụt rè thậm chí bàn tay còn run khi cầm súng, giơ súng lên và bóp cò và một người đàn ông đứng phía xa ngã xuống, cô bé kia đã thở phào nhẹ nhõm.
Lần lượt từng người như vậy cho đến khi tới lượt Thiên Châu, ánh mắt cô vẫn bình thản nhìn những người đàn ông phía xa đang cực kì gian nan khi đứng giữa ranh giới cái chết, cô cầm súng lên nhắm về hướng họ
~Pằng!~
Tiếng súng phát ra là lúc người đàn ông kia đang sắp chuẩn bị kết thúc mạng sống nhưng …
Phát súng lại không hề trung ông ta mà bị lệch đi một hướng khác…
“Cô bé, biết phải sao rồi chứ?”- Bảo Hưng lóe lên vẻ khinh thường nhìn Thiên Châu, nhưng điều làm anh ngạc nhiên là nét mặt của cô…
Bắn trật đồng nghĩa với việc cô sẽ chết nhưng vào thời khắc này Thiên Châu vẫn vô cảm và ánh mắt hờ hững nhưng không, tựa như cô đã biết được kết quả rồi.
Hành động tiếp theo của cô khiến Bảo Hưng và những đứa trẻ cùng những người có mặt tại sân tập cả kinh.
Cô bé gái bốn tuổi kia không nhìn Bảo Hưng lấy một cái, chậm rãi cầm khẩu súng lên khó khăn để mở chốt an toàn…
Nhưng bàn tay nhỏ bé kia so với khẩu súng dường như quá chênh lệch, cô lại không đủ sức mạnh để lên chốt khiến súng rơi xuống đất liên tục.
Rơi một lần…
Hai lần…
Và ba lần…
~Cạch~
Cuối cùng Thiên Châu cũng đã thành công nạp đạn, cô hướng về phía người đàn ông còn đang vui mừng kia khiến hắn chốc lát đã tím mặt.
~Pằng~
Một lần nữa tiếng súng vang lên khắp sân tập rộng lớn nhưng kết quả vẫn như lần một, cô lại bắn hụt nhưng vẫn không hề có chút nào thất vọng mà nổ súng liên tục.
Bảo Hưng nhíu mày nhìn cô gái nhỏ đứng còn chưa cao tới eo mình đang điên cuồng nã đạn, ánh mắt anh loé lên chút hứng thú cùng sự khó hiểu, có lẽ trong trường hợp này thì sẽ có người nghĩ là cô đang níu kéo chút hơi tàn để tìm cơ hội được sống, nhưng với một số người khác và Bảo Hưng thì hành động này của cô là…đang phát tiết.
Đúng vậy, chính là Thiên Châu cô đang phát tiết nỗi căm hận trong lòng mình, sự uất ức mà mình phải chịu, bên cạnh đó, cô còn không cam tâm khi mình lại thua người khác, cô phải bắn trúng…
Bầu trời thoáng chốc đã xế chiều, ánh mặt trời hoàng hôn thật đẹp, mờ ảo lại mang một nét đẹp dịu dàng khó tả, trên khoảng đất trống rộng lớn tiếng súng vẫn liên tục làm kinh động vạn vật xung quanh.
Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua mà Thiên Châu vẫn chưa bắn trúng phát nào, sự kiên trì này của cô khiến những người tù binh kia và tất cả những người khác phải một ngạc nhiên tột độ.
Bảo Hưng đến bên cạnh Thiên Châu, khuyên bảo:
“Cô gái nhỏ, có thể nghĩ được rồi, nhìn vào sự nỗ lực của cô thì tôi sẽ tha cho cô lần này.”- Bảo Hưng nhíu mày nhìn bàn tay nhỏ bé kia đã bị sưng tấy lên vì độ rung của súng, thậm chí còn có dấu hiệu đọng máu có thể khiến tay tàn phế bất cứ lúc nào…
Những người tù binh kia tuy rằng trước mắt họ vẫn toàn mạng nhưng mà họ lại bị hoảng sợ bởi những phát súng liên tục và loạn xạ của cô gái nhỏ đằng kia.
người ở phía sau cũng từ kinh ngạc đến ngưỡng mộ ý chí của cô bạn đang liều mạng bắn súng này, chẳng ai thèm màng tới quy định gì gì đó mà cổ vũ Thiên Châu: “Cố lên, cố lên, bắn chết hắn đi…”
Ánh mắt Bảo Hưng phức tạp nhìn Thiên Châu, cô bé này rốt cuộc là muốn gì? “Thiên Châu, em đang làm gì thế?”- Đình Huy từ phía xa lo lắng chạy tới bên cạnh cô, nhưng ánh mắt xinh đẹp kia vẫn cứ bướng bỉnh mà nhìn về hướng tên tù nhân mà nã đạn.
Đình Huy chậc lưỡi một tiếng rồi cất giọng đầy lo lắng: “Thiên Châu, xem em kia, tay như thế rồi mà còn tiếp tục bắn sẽ rất dễ bị tàn phế, em mau về để anh chữa thương rồi mai ra tập tiếp được không?”
Tiếng súng dường như không có dấu hiệu ngừng lại, từng đợt đạn bắn ra, trán của Thiên Châu cũng đầy mồ hôi.
Đình Huy thở dài lắc đầu, tuy rằng mới gặp Thiên Châu vài lần nhưng lại có cảm giác rất thân thiết, có lẽ do hoàn cảnh anh lúc trước cũng như cô nên có cảm giác đồng bệnh tương lân.
Nhưng mà cô gái nhỏ kia trên người đang bị thương lại bướng bỉnh mà khiêu khích sức chịu đựng của bản thân như thế, không khéo không giữ được tình mạng mất, còn nữa… không lẽ cô không biết đau là gì?
~Pằng~
Tiếng súng vang lên nhưng lần này lại cực kì dứt khoát, cùng lúc Thiên Châu hạ tay xuống là một người đàn ông cũng gục ngã trên vũng máu, không có cơ hội giãy giụa…
Thiên Châu loạng choạng bước đi được vài bước thì tất cả lại trở nên mơ hồ, bàn tay cô và vết thương trên người lại không ngừng chảy máu và bầm tím lên.
Nhìn qua có lẽ chúng chỉ là những đứa con nít bình thường nhưng lại chứa oán khí cực nặng, trong đó có cô…
Thiên Châu ngồi ở một góc chẳng nói tới ai, sắc mặt cô lạnh đến đáng sợ, mặc dù còn rất nhỏ nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt lẫn khí chất khiến người lớn hơn phải e dè.
Hôm nay sẽ là ngày tuyển chọn người có thể làm thuộc hạ của lão đại Mafia, vừa nghe tên tổ chức này chắc hẳn có nhiều người phải biến đổi sắc mặt vì khí thế của nó và cũng chính vì như thế nên muốn bước chân vào làm người của tổ chức là một chuyện không hề dễ dàng.
Người tham gia phải là người được tổ chức chọn lựa, thường là những đứa trẻ có oán khí và nỗi căm hận về một chuyện nào đó, khi đó chúng sẽ trở nên tàn nhẫn hơn cả ác ma mà đây là là yếu tố tất yếu của Mafia.
Bên cạnh đó những đứa trẻ này phải tham gia một lớp đặc huấn cực kì khắc nghiệt, chuyện có thể bảo toàn mạng sống hay không thì chẳng ai đảm bảo, lớp huấn luyện có những thiết bị tối tân của thế giới và nằm ở phía nam Italy.
Trên sân tập trung bây giờ những con người nhỏ bé kia đã đứng thẳng hàng và ở giữa bọn họ là trợ thủ đắc lực của lão đại, nhìn qua thì khá trẻ nhưng lại vô cùng lợi hại, nếu không cũng đã không đứng tại nơi này mà làm người huấn luyện bọn họ.
Anh ta là Bảo Hưng, có dáng người khá chuẩn, làn da trắng mịn, ngũ quan cực kì sáng sủa, thật không thể tin nổi một người có vẻ bề ngoài như một anh chàng thư sinh lại là một trong những ác ma của tổ chức.
Đứng giữa đám đông, anh ta dõng dạt lên tiếng, ngữ khí không lớn cũng không nhỏ nhưng lại cực kì kiên định:
“Những người hiện giờ ở đây là người vinh dự được chúng tôi lựa chọn, một khi được vào tổ chức cũng chính là điều đáng tự hào của các người, hãy nhớ, Mafia là một tổ chức có bề dày lịch sử không hề tầm thường, được làm thuộc hạ của tổ chức và được phò trợ tân lão đại chính là niềm vinh dự mà ít có ai đạt được.”
Ngữ khí tuy khiêm tốn nhưng ý nghĩa thì lại cực kì cao ngạo, sự đối lập này tạo nên một loại khí thế khiến người khác không thể không tin, anh ta tuy có hơi ngạo mạn nhưng nói cực kì đúng, vì đó nên anh ta có quyền ngạo mạn.
“Mọi người phải tham gia lớp đặc huấn cực kì gian nan, có thể mất mạng mọi lúc mọi nơi vì vậy tôi cho các người quyền lựa chọn, một là tham gia và bán mạng cho tổ chức hai là có thể rời khỏi đây ngay bây giờ, tôi nói trước, một khi đã chọn tham gia thì suốt đời này phải trung thành tuyệt đối với Mafia, nếu có tâm tư riêng nhất định sẽ có một cái kết không mấy tốt đẹp.”- Lời nói mang tính răn đe rõ ràng của Bảo Hưng khiến những người ở dưới nhìn nhau do dự nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết gật đầu.
Họ là những đứa trẻ vô gia cư hoặc bị cha mẹ và người trong xã hội đối xử cực kì tệ bạc, họ quyết định tham gia tổ chức và xem tổ chức là nhà của mình, và quyết định, đời này kiếp này ngoài nơi đây họ sẽ mãi mãi không có nơi ở thứ hai.
Bảo Hưng hài lòng gật đầu sau đó sải bước đến bên một khoảng đất trống đối diện, chỉ về phía những người đang đứng phía xa, họ mặt một bộ quần áo giống nhau nên có lẽ là người vi phạm quy định của tổ chức hay là mang tội danh gì nên mới bị làm vật thử bắn.
“Mỗi người cầm súng bắn về phía họ, nếu bắn không trúng đồng nghĩa với việc thay thế chỗ của bọn họ”- Bảo Hưng chỉ tay về phía những người tù nhân kia.
Đây quả thật là tàn nhẫn, lấy mạng người ra làm vật thử nghiệm cho những đứa trẻ lần đầu tập bắn súng, tàn nhẫn là thế nhưng Thiên Châu hiểu rõ, đây vẫn chưa là gì so với danh tiếng của Mafia.
Lần lượt từng người bước lên, người đầu tiên là một cô bé gái khoảng chừng bảy tuổi, dáng vẻ khá rụt rè thậm chí bàn tay còn run khi cầm súng, giơ súng lên và bóp cò và một người đàn ông đứng phía xa ngã xuống, cô bé kia đã thở phào nhẹ nhõm.
Lần lượt từng người như vậy cho đến khi tới lượt Thiên Châu, ánh mắt cô vẫn bình thản nhìn những người đàn ông phía xa đang cực kì gian nan khi đứng giữa ranh giới cái chết, cô cầm súng lên nhắm về hướng họ
~Pằng!~
Tiếng súng phát ra là lúc người đàn ông kia đang sắp chuẩn bị kết thúc mạng sống nhưng …
Phát súng lại không hề trung ông ta mà bị lệch đi một hướng khác…
“Cô bé, biết phải sao rồi chứ?”- Bảo Hưng lóe lên vẻ khinh thường nhìn Thiên Châu, nhưng điều làm anh ngạc nhiên là nét mặt của cô…
Bắn trật đồng nghĩa với việc cô sẽ chết nhưng vào thời khắc này Thiên Châu vẫn vô cảm và ánh mắt hờ hững nhưng không, tựa như cô đã biết được kết quả rồi.
Hành động tiếp theo của cô khiến Bảo Hưng và những đứa trẻ cùng những người có mặt tại sân tập cả kinh.
Cô bé gái bốn tuổi kia không nhìn Bảo Hưng lấy một cái, chậm rãi cầm khẩu súng lên khó khăn để mở chốt an toàn…
Nhưng bàn tay nhỏ bé kia so với khẩu súng dường như quá chênh lệch, cô lại không đủ sức mạnh để lên chốt khiến súng rơi xuống đất liên tục.
Rơi một lần…
Hai lần…
Và ba lần…
~Cạch~
Cuối cùng Thiên Châu cũng đã thành công nạp đạn, cô hướng về phía người đàn ông còn đang vui mừng kia khiến hắn chốc lát đã tím mặt.
~Pằng~
Một lần nữa tiếng súng vang lên khắp sân tập rộng lớn nhưng kết quả vẫn như lần một, cô lại bắn hụt nhưng vẫn không hề có chút nào thất vọng mà nổ súng liên tục.
Bảo Hưng nhíu mày nhìn cô gái nhỏ đứng còn chưa cao tới eo mình đang điên cuồng nã đạn, ánh mắt anh loé lên chút hứng thú cùng sự khó hiểu, có lẽ trong trường hợp này thì sẽ có người nghĩ là cô đang níu kéo chút hơi tàn để tìm cơ hội được sống, nhưng với một số người khác và Bảo Hưng thì hành động này của cô là…đang phát tiết.
Đúng vậy, chính là Thiên Châu cô đang phát tiết nỗi căm hận trong lòng mình, sự uất ức mà mình phải chịu, bên cạnh đó, cô còn không cam tâm khi mình lại thua người khác, cô phải bắn trúng…
Bầu trời thoáng chốc đã xế chiều, ánh mặt trời hoàng hôn thật đẹp, mờ ảo lại mang một nét đẹp dịu dàng khó tả, trên khoảng đất trống rộng lớn tiếng súng vẫn liên tục làm kinh động vạn vật xung quanh.
Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua mà Thiên Châu vẫn chưa bắn trúng phát nào, sự kiên trì này của cô khiến những người tù binh kia và tất cả những người khác phải một ngạc nhiên tột độ.
Bảo Hưng đến bên cạnh Thiên Châu, khuyên bảo:
“Cô gái nhỏ, có thể nghĩ được rồi, nhìn vào sự nỗ lực của cô thì tôi sẽ tha cho cô lần này.”- Bảo Hưng nhíu mày nhìn bàn tay nhỏ bé kia đã bị sưng tấy lên vì độ rung của súng, thậm chí còn có dấu hiệu đọng máu có thể khiến tay tàn phế bất cứ lúc nào…
Những người tù binh kia tuy rằng trước mắt họ vẫn toàn mạng nhưng mà họ lại bị hoảng sợ bởi những phát súng liên tục và loạn xạ của cô gái nhỏ đằng kia.
người ở phía sau cũng từ kinh ngạc đến ngưỡng mộ ý chí của cô bạn đang liều mạng bắn súng này, chẳng ai thèm màng tới quy định gì gì đó mà cổ vũ Thiên Châu: “Cố lên, cố lên, bắn chết hắn đi…”
Ánh mắt Bảo Hưng phức tạp nhìn Thiên Châu, cô bé này rốt cuộc là muốn gì? “Thiên Châu, em đang làm gì thế?”- Đình Huy từ phía xa lo lắng chạy tới bên cạnh cô, nhưng ánh mắt xinh đẹp kia vẫn cứ bướng bỉnh mà nhìn về hướng tên tù nhân mà nã đạn.
Đình Huy chậc lưỡi một tiếng rồi cất giọng đầy lo lắng: “Thiên Châu, xem em kia, tay như thế rồi mà còn tiếp tục bắn sẽ rất dễ bị tàn phế, em mau về để anh chữa thương rồi mai ra tập tiếp được không?”
Tiếng súng dường như không có dấu hiệu ngừng lại, từng đợt đạn bắn ra, trán của Thiên Châu cũng đầy mồ hôi.
Đình Huy thở dài lắc đầu, tuy rằng mới gặp Thiên Châu vài lần nhưng lại có cảm giác rất thân thiết, có lẽ do hoàn cảnh anh lúc trước cũng như cô nên có cảm giác đồng bệnh tương lân.
Nhưng mà cô gái nhỏ kia trên người đang bị thương lại bướng bỉnh mà khiêu khích sức chịu đựng của bản thân như thế, không khéo không giữ được tình mạng mất, còn nữa… không lẽ cô không biết đau là gì?
~Pằng~
Tiếng súng vang lên nhưng lần này lại cực kì dứt khoát, cùng lúc Thiên Châu hạ tay xuống là một người đàn ông cũng gục ngã trên vũng máu, không có cơ hội giãy giụa…
Thiên Châu loạng choạng bước đi được vài bước thì tất cả lại trở nên mơ hồ, bàn tay cô và vết thương trên người lại không ngừng chảy máu và bầm tím lên.
Danh sách chương