Thiên Châu và Lâm Khánh Phong ngồi dựa vào một chiếc ghế đá, cả hai điều khan cả giọng không thể nói lời nào, đã lâu rồi, à không hình như là chưa có ngày nào Thiên châu có thể vui chơi thỏa sức như vậy, cô không hiểu vì sao mình lại bị Lâm Khánh Nam kích thích tâm trạng đến nỗi phải chạy giữa đường mà hét lớn rồi còn dầm mưa… đây là chuyện Thiên châu trước giờ chưa nghĩ tới.

Cô nhìn Lâm Khánh Nam ngồi bên cạnh, chân thành nói: “Cảm ơn cậu.”

Lâm Khánh Nam cười: “Không ngờ, cái dáng vẻ buông thả của cô còn quyến rũ chết người hơn là lúc cô nghiêm túc làm việc.”

Thiên Châu lườm Lâm Khánh Nam, vừa mới nghĩ rằng Lâm Khánh Nam vốn rất chững chạc, chỉ là che dấu mình dưới lớp vỏ buông thả kia… nhưng vừa nghe được câu nói đó thì lại khiến… suy nghĩ tốt đẹp vừa mới nhen nhúm lại lụi tắt không một dấu tích.

“Cậu không nghiêm túc được sao?”- Thiên châu nói.

Lâm Khánh Nam giơ hai tay làm ra vẻ đầu hàng: “được, nghiêm túc thì nghiêm túc, chỉ cần Châu Châu nói thì tôi sẽ lập tức tuân lệnh”- Dừng một chút anh ta nói tiếp, giọng nói quả thật đã nghiêm túc hơn: “Thật ra cô không cần phải cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm.”

Thiên châu nghi hoặc nhìn Lâm Khánh Nam, kiên nhẫn chờ anh ta nói tiếp.

Thấy vẻ mờ mịt của Thiên Châu, Lâm Khánh Nam mỉm cười: “Anh tôi làm cô buồn, thân là em trai tôi phải thay anh ấy dọn dẹp tàn cuộc, không đúng sao?”

Thiên Châu hiểu ra ý của Lâm Khánh Nam, cô cười nhạt: “Cũng đúng.”

Lâm Khánh Nam bật cười lớn, cả người anh ta mặc dù ướt mem nhưng vẫn toát lên cái vẻ phong độ và phóng khoáng cố hữu.

“Châu châu, thật ra cô cũng đừng trách anh trai tôi, anh ấy vốn dĩ là một người thiếu thốn tình cảm nên có lẽ bị rắc rối ở vấn đề biểu lộ tình của mình.”- lâm Khánh Nam nói, giọng nói anh trầm nhưng vô cùng có trọng lực.

“Thiếu thốn tình cảm? sao có thể chứ.”- Thiên châu cười, ánh mắt lóe lên sự châm biếm, Lâm Khánh Phong là ai? Là con nuôi của lão đại Mafia đã từng một thời khét tiếng giang hồ, hắn cô đơn sao? Không thể nào, nếu hắn buồn chỉ cần búng tay là có đàn bà để hắn giải khuây. Tình thân? Trước này Lâm Tuấn điều ưu tiên mọi điều tốt đẹp cho Lâm Khánh Phong, ngay cả vị trí lão đại của hắn cho dù bị Khởi Mẫn đả kích cỡ nào nhưng ông ta vẫn một mực để Lâm khánh Phong kế thừa sản nghiệp của mình, điều này cho thấy Lâm Tuấn tuyệt đối tin tưởng Lâm Khánh Phong.

Loại người như lâm Khánh Phong, làm sao có thể dùng từ thiếu thốn tình cảm để hình dung? Như đọc được suy nghĩ của Thiên châu, Lâm Khánh Nam mỉm cười, giọng nói anh ta trầm thấp, âm thanh lại nhẹ nhàng như gió mùa thu, khiến một câu một chữ anh ta nói hoàn toàn đánh vào tâm lý người nghe.

“Thật ra Lâm Khánh Phong và tôi đều là những người không có mẹ, từ năm chúng tôi 5 tuổi đã phải chịu biết bao nhiêu mất mát không đếm xuể, năm đó tổ chức mafia vẫn còn chưa vững mạnh như bây giờ, cha tôi vừa mới lên ngồi vị trí lão đại nên nhất thời chưa nắm được toàn bộ tình hình của các tổ chức con xung quanh, khiến cả gia tộc và tổ chức diễn ra một cảnh tượng kinh hoàng hiếm thấy.”

Lâm Khánh Nam hiếm khi nói chuyện nghiêm túc như vậy nên khiến Thiên Châu cực kì tập trung nghe, khi thấy anh ta dừng lại cô cũng không hối thúc mà kiên nhẫn đợi anh ta tiếp tiếp tục nói.

“Năm đó chú tôi là người cai quản gia tộc Cassco ở Nam Phi, ông ấy thấy cha tôi còn chưa đủ bản lĩnh cai quản Mafia nên sinh lòng tham, ông ấy muốn hạ bệ cha tôi và chiếm cứ Mafia, để thực hiện điều này, chú tôi đã cài một con cờ vào bên cạnh Lâm Tuấn, muốn nhân lúc ông không chú ý mà giết chết ông, mà con cờ này không ai khác chính là mẹ tôi, Hàn Ninh. Ngày qua ngày bà sống bên cạnh cha tôi cũng không ngờ một điều là mẹ tôi lại động tình với cha, nên kế hoạch của chú hoàn toàn thất bại đành phải tiếp tục ngậm ngùi mà ở gia tộc Cassco.”

Thiên Châu nhíu mày, không ngờ những chuyện cơ mật của Mafia mà cô từng xem vẫn còn một tình tiết li kì này.

“Lão đại cũng yêu Hàn Ninh sao?”

“không, lâm Tuấn chưa bao giờ yêu Hàn Ninh.”- Lâm Khánh Nam nhíu mày, trực tiếp phủ nhận câu hỏi của cô.

Thiện Châu nhạy bén phát hiện ngữ khí của Lâm Khánh Nam đang nhen nhóm một sự thù hận dù rất nhỏ nhưng lại khiến người khác không thể không để ý, thậm chí… anh ta cũng gọi thẳng tên của cha mình và mẹ mình.

Thiên Châu nhíu mày, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Cô vốn là người không thích nghe chuyện của người khác nhưng tại sao đối với câu chuyện này lại cứ muốn nghe cho rõ đầu đuôi câu chuyện như vậy? thậm chí Thiên châu còn phát hiện… tâm trạng mình rất nôn nóng và kích động như đang nghe chuyện của bản thân vậy.

Là vì Lâm Khánh Phong sao?

Chẳng lẽ cô thật sự đã quan tâm người đàn ông đáng sợ đó?

Lâm Khánh Nam chậm rãi nói: “Năm đó là ông nội ép cha tôi lấy mẹ, nhưng ông căn bản không đồng ý thậm chí còn định tạo phản, tất cả chỉ vì…”- Lâm Khánh Nam hít sâu một hơi: “Một người phụ nữ…”

Thiên châu im lặng tiếp tục nghe anh ta nói.

"Có thể nhìn thấy tình cảm của cha tôi đối với bà ta rất sâu đậm.”

Thiên châu nhíu mày, không gian nhất thời chìm vào im lặng đột nhiên âm thanh của Lâm Khánh Nam lại vang lên bên tai cô.

“Anh trai tôi từ nhỏ đã phải chứng kiến tất cả mọi việc, thậm chí… những chuyện mà anh ấy nhìn thấy và biết được còn tàn khốc hơn cả tôi không chừng, tuổi thơ của anh ấy cũng giống cô, điều là một chuỗi ngày dài bất hạnh.”

Thiên Châu sửng sốt, trong ánh mắt hiện lên một tia đau đớn lướt qua, ‘một chuỗi ngày dài bất hạnh’ câu nói hay rất đúng để miêu tả về cuộc đời của cô và… Lâm Khánh Phong thậm chí là tất cả người của Mafia.

Ánh mắt Lâm Khánh Nam tĩnh lặng, nhìn về phía xa xa, nơi đó dường như hư ảo nhưng cũng rất thật trong anh, anh ta thâm tình nói: “Cô biết tôi thích đua xe đúng không? Thật ra đây cũng không phải chỉ một mình tôi thích, anh ấy… anh trai tôi cũng vậy, từ năm 17 tuổi anh ấy đã ấp ủ một giấc mơ được trở thành tay đua tốc độ của F1, nhưng cha tôi đã nhất quyết phản đối chuyện này, ông không cho anh ấy đụng vào xe và đặt chân tới trường đua, ông sai người đốt đi bộ sưu tập mà anh ấy cất công tìm về… lí do đơn giản chỉ là… Lâm Khánh Phong là người kế thừa của Mafia.”

Thiên Châu sửng sốt, từng dòng hồi ức cứ ùa về trong tâm trí.

“Đương nhiên, kĩ thuật lái xe của tôi so với Lâm Khánh Nam hoàn toàn không thua kém, chẳng qua là năm đó không có hứng thú tham gia giải đua F1 thôi.”



Thì ra, không có hứng thú mà hắn nói chính là một ước mơ bị đốt cháy bởi chính người cha mình kính trọng, lại vì cái vị trí lão đại đã được định sẵn trong số mệnh mà phải đánh đổi.

Có một nỗi đau âm ĩ, chỉ đơn giản là lướt qua nhưng để lại dư chấn không hề nhẹ nhàng như trọng lượng của nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện