Dù mưa hay nắng, người với người vẫn đảo điên lướt đi như là một chu kỳ sống, không ngừng, người ta không dừng được… Giống như anh… anh không dừng được… không ngừng được việc làm tổn thương em…

Trong màn đêm âm u, một vật có ánh sáng chói mắt, lạnh lẽo, lặng lẽ vung lên hướng thẳng xuống người đang ngủ.

Người đàn ông đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao kia, nhanh chóng né tránh, con dao theo đà đâm thẳng xuống tấm nệm mềm mại, nhưng chẳng mấy chốc lại vung lên một lần nữa sau đó cổ tay người đó bị một lực nắm chặt khiến con dao trong tay rơi xuống đất.

Đèn được bật sáng…

Tất cả lộ diện ra…

Cổ tay Thiên Châu bị Lâm khánh Phong nắm chặt, con dao rơi xuống đất tạo ra âm thanh thanh thúy chói tai.

“Em muốn giết tôi?”- Giọng nói Lâm Khánh Phong không thể tin được nhìn Thiên Châu.

“Phải, tôi muốn giết anh, giết tên khốn là anh?”- Thiên Châu kích động nhìn Lâm Khánh Phong.

Một lời nói của cô khiến ánh mắt Lâm khánh Phong đột ngột lạnh lẽo, giọng nói cũng như tu la dưới địa ngục vang tới: “Em đã đi gặp Thiệu Vũ?”

“Anh buông tôi ra, buông ra! Anh giết chết mẹ tôi, tôi hận anh… đồ tiểu nhân… hèn hạ.”- Thiên Châu ra sức vùng vẫy.

Lâm Khánh Phong vẫn im lặng, bàn tay như gông gùm mà nắm chặt lấy cổ tay cô, ánh mắt thâm sâu tựa hồ như đang nghĩ đến chuyện gì, giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm vang lên: “Em biết là tôi thích em.”

Thiên Châu đang vùng vẫy đột nhiên ngưng lại, đờ đẫn nhìn Lâm Khánh Phong, người đàn ông này vừa nói gì? Thích cô?

“Nhưng cuối cùng em vẫn lựa chọn không tin tôi.”- Lâm Khánh Phong tiếp tục nói, giọng nói không để lộ ra một chút tình cảm nào, sau đó hắn buông tay cô ra, đi ra khỏi phòng.

Thiên châu mơ hồ nghe được tiếng dặn dò của Lâm Khánh Phong bên ngoài, sau đó là âm thanh “Cạch”.

Cô chạy nhanh về phía cửa, ra sức đập cửa: “Mở cửa, mở cửa ra…”

“Long tôn, thiên chủ có dặn không được để cô ra khỏi phòng.”- Bên ngoài một âm thanh cung kính vang lên, nhưng cũng vô cùng chắc chắn dường như kiên quyết phục tùng mệnh lệnh.

**

Bảo Hưng phải đi giám định lại một số mẫu vũ khí tiêu chuẩn trong ban, công việc này thường rất vất vả, phải kiểm tra qua từng bộ phận một nên thời gian kéo dài thường là 5-6 tiếng, hôm nay cũng không ngoại lệ, bình thường anh sẽ đi cùng Thiên Châu, ít ra thì có cô cũng là người thông thạo về nguyên lý của súng và thuốc nổ, nhưng gọi mãi mà điện thoại Thiên châu cũng không có ai bắt máy, gọi cho Lâm Khánh Phong thì chỉ được một câu trả lời ngắn gọn: Cô ấy không khoẻ.

Thế nên Bảo Hưng đành làm một mình, cho tới tân 12 giờ đêm mà vẫn chưa xong việc.

Gia Mỹ lại rất rãnh rỗi mà đem thức ăn đến cho anh, kéo anh ra ăn đêm còn mình thì ngồi lảm nhảm oán trách thiên Châu lười biếng đủ thứ.

“Mỹ Mỹ, thật ra em không cần tốt với anh như vậy.”- Bảo Hưng nhìn thức ăn được dốc hết tâm sức để làm thì cảm giác ngột ngạt lại dội về, anh cảm giác như mình đang là một tên khốn lừa tình cảm của cô gái nhỏ này, nhưng cố gắng mở miệng cỡ nào anh cũng không làm được.

Gia Mỹ chỉ cười, không nói gì.

“Thật ra… anh đã có người mình thích rồi.”- Bảo Hưng tiếp tục lên tiếng.

Động tác rót canh của Gia Mỹ đột nhiên khựng lại, sau đó cô cũng hơi bối rối: “Anh đừng đùa em…”

“Anh chỉ xem em là em gái.”- Bảo Hưng quyết định trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của cô, nếu để cô đau một lần còn hơn là tiếp tục cơn đau âm ĩ thì anh chọn phương án thứ nhất, anh không thể hồi đáp tình cảm của cô thì chỉ có thể dứt khoát chấm dứt tình cảm này.

Nếu không anh sẽ tự khinh bỉ chính mình.

“Anh…”

“Mỹ Mỹ, anh xin lỗi.”

“Tại sao? Rõ ràng là anh biết em yêu anh…”- Gia Mỹ nhìn Bảo Hưng, trong lúc kích động, cô bất giác nắm lấy cánh tay của anh khẩn cầu: “Xin anh, thử yêu em một lần thôi, có được không?”

Tại sao? Cô đã vứt đi lòng tự trọng của mình để yêu anh, quan tâm anh như vậy, sao anh lại nhẫn tâm như thế? Ngay cả một chút cảm giác cũng không có sao? Không thể nào, cô không tin.

Gia Mỹ bất ngờ hôn Bảo Hưng, hai tay cô ôm lấy cổ anh, mặc kệ anh có dùng lực đẩy như thế nào đi nữa cũng không rời.

Bảo Hưng không ngờ cô lại hành động như vậy, đẩy Gia Mỹ ra, hai tay nắm chặt bả vai cô: “Mỹ Mỹ, em nghe rõ cho anh, anh không yêu em, từ đầu tới cuối là em ngu ngốc, tự mình đa tình, anh chưa từng yêu em, mộ chút cũng không có.”

“Anh nói dối… anh nói dối… Có phải anh đang đùa em không?”- Nước mắt Gia Mỹ tràn ra hốc mắt, cô nhìn Bảo Hưng như đang cô quơ lấy một chút hy vọng cuối cùng, cô chờ anh nói một câu: Ừ, anh đang đùa.

“Anh không yêu em.”- Bảo Hưng lặp lại, sau đó quay lưng đi, để lại Gia Mỹ bất lực ngồi xuống nền gạch lạnh toát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện