Ba ngày nữa lại trôi qua, cục an ninh quốc gia tổng hợp nhiều tin tức cuối cùng mới có thể xác định tổ chức Galan vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Y La. Tuy là bọn họ rất ngạc nhiên về việc bom đã qua máy kiểm tra an ninh nhưng cuối cùng tại sao vẫn bị chính phủ Trung Quốc phát hiện. Về phía đối ngoại, chính phủ Trung Quốc đã công bố tài liệu về máy nhiễu sóng điện từ nên bọn họ cũng chỉ thừa nhận Trung Quốc đã phá giải bí mật về bom tàng hình.

Còn việc tổ chức Galan có còn tiến hành các hoạt động khủng bố như thế này nữa hay không cùng với việc cục an ninh quốc gia sẽ tiếp tục xử lý chuyện này như thế nào đã không phải là việc quan tâm của Y La nữa.

Sau khi Mạc Tôn điện thoại báo cho cô biết việc giải trừ nguy hiểm, cô có thể tự do ra khỏi Long Thành, Y La liền bắt đầu chuẩn bị chuyến bay đi Đế Đô của chính mình. Hôn lễ của Hà Băng Băng diễn ra vào chủ nhật, Y La định đặt vé máy bay bay vào thứ bảy, nhưng đến khi đặt mua vé máy bay thì phát hiện ngày thứ sáu còn trống rất nhiều nên đã đặt vé đi sớm hơn một ngày.

trên máy bay, Y La sắp xếp hành lý rồi ngồi vào ghế của mình, một lúc sau, người ngồi bên cạnh cô cũng đến. Hành khách bên cạnh là một thiếu niên đẹp trai mặc bộ quần áo thể thao bóng chày, trên cổ đeo một tai nghe màu trắng làm cho cậu ta nhìn rất thời thượng, lúc này thiếu niên đang cố hết sức đưa hành lý của mình lên trên giá để hành lý.

Đường đi trên máy bay tương đối nhỏ hẹp, thiếu niên giơ hành lý lên còn phải tránh những hành khách đang đi lại trên lối đi. Lúc này, một thiếu niên có dáng đậm người chen qua đẩy vào người thiếu niên làm cậu ta mất thăng bằng làm cả người và hành lý cùng nhào vào ghế ngồi.

“Xin lỗi chị.” Thiếu niên dùng tay đỡ lên lưng ghế nhưng mấy quyển sách trong balo lại rớt lên người Y La.

“không sao, hay là em ngồi vào ghế trước đi, chút nữa bớt người qua lại rồi hãy để hành lý lên.” Y La giúp cậu ta nhặt sách lên, vừa cười vừa nói.

“Cám ơn chị.” Thiếu niên nghe lời ngồi vào ghế, cười khổ “Đây là lần đầu tiên em ngồi bên khoang phổ thông, không ngờ lại chen lấn như này.”

“Lần đầu tiên á.” Y La hơi kinh ngạc, xem ra cậu nhóc này là thiếu gia nhà giàu.

“Dạ, em cũng chỉ mới quyết định bay chuyến bay này nên mua vé máy bay trễ, vé bên khoang hạng nhất đều bán hết trơn.” Giọng nói của thiếu niên vô cùng bất đắc dĩ.

“Vậy hả, vé hạng nhất mà khó mua vậy sao.”

“Vâng, em cũng không nghĩ đến.” Thiếu niên nói xong, đôi chân dài thẳng tắp ở chỗ ngồi chật hẹp không biết để ở đâu, tức thì gương mặt đẹp trai nhăn lại như bánh bao.

Đầu năm nay, vé máy bay hạng nhất mà khó mua thế, người giàu có tiền trên thế giới này quả là nhiều vượt quá mức tưởng tượng của người ta.

Y La yên lặng cảm thán trong lòng một câu, sau đó đưa mấy quyển tạp chí mình vừa nhặt lên đưa cho thiếu niên “Tạp chí của cậu nè.”

“Cám ơn chị, chị gái xinh đẹp.” Thiếu niên cười tủm tỉm nhận lấy.

Một tiếng chị gái xinh đẹp làm Y La cười tươi hớn hở, cho dù là người có tiền hay không có tiền, mấy đứa nhỏ hiểu chuyện, lễ phép lại nói ngọt luôn được người khác yêu thích.

“Cậu thích biển hả?” Lúc nãy Y La nhặt giùm thiếu niên mấy quyển tạp chí thì phát hiện tất cả các quyển tạp chí này đều là về sinh vật biển.

“Dạ, em thích biển lắm.” Nhắc đến sở thích của mình, dường như thiếu niên rất hưng phấn “Em thích nhất động vật dưới biển là cá heo đó.”

“Chị cũng thích cá heo.” Y La cười phụ họa “Khi còn nhỏ, chị được đi công viên hải dương xem cá heo biểu diễn nữa đó, hơn nữa chị còn nghe nói cá heo là loài động vật thông minh nhất thế giới.”

“Đúng thế, cá heo là loài động vật có đại não lớn nhất trong thế giới động vật.” Thiếu niên hưng phấn nói “À, chị biết anh trai của cá heo là loài nào không?”

“anh trai của cá heo? Chắc cũng là cá heo đi?”

“không phải đâu, anh trai của cá heo chính là cá voi.”

“Cá voi?” anh trai của cá heo là cá voi sao? Hai loài này hình như không cùng giống loài chứ.

“Đúng thế.” Thiếu niên cười tủm tỉm mở tập tranh về đại dương ra, lật đến phần nói về cá voi cho Y La xem “Chính là con này.”

Y La nhìn thấy một con cá voi thật lớn, lớn hơn nhiều so với chiếc tàu thủy bên cạnh đang trồi lên mặt biển.

==

Cục cảnh sát Long Thành, Mạc Tôn vừa ra khỏi cổng chính thì nghe đồng chí gác cổng gọi anh “Đội trưởng Mạc, chuyển phát nhanh của anh.”

Mạc Tôn chuyển chân, bước lại gần “Của ai gửi cho anh vậy?”

“Dạ, không thấy viết ạ.” Đồng chí bảo vệ đưa cho Mạc Tôn một cái bọc.

không viết sao? Mạc Tôn tò mò nhận lấy, quả nhiên trên phong bì chuyển phát nhanh chỉ ghi tên và địa chỉ người nhận, không có thông tin người gửi. anh còn đang nghi hoặc thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

“Cám ơn cậu.” Mạc Tôn vừa lấy điện thoại ra vừa cám ơn đồng chí bảo vệ.

“Dạ, không có gì.” Đồng chí bảo vệ cười cười vẫy tay.

Mạc Tôn ôm gói bưu phẩm đi về hướng xe jeep, nhận điện thoại “Vương Nghị, cậu gửi đồ cho tôi à.”

Chân trước vừa nhận được chuyển phát nhanh, chân sau Vương Nghị đã gọi điện đến, Mạc Tôn không đoán ra anh cũng khó.

“Cậu nhận được chuyển phát nhanh rồi à?”

“Nhận rồi, cậu chuyển cho tôi cái gì đó?” Mạc Tôn mở cửa xe, ngồi lên.

“Tôi không gửi cho cậu, tôi gửi cho nữ thần của tôi đó.” Sau đó Vương Nghị còn nói thêm “Đúng rồi, lão Mạc, hỏi cậu chuyện này?”

“Chuyện gì?” Vừa nghe không phải Vương Nghị gửi cho anh, Mạc Tôn dừng ngay động tác bóc gói bưu kiện ra.

“Khoảng thời gian trước, ở Long Thành ngoài sự kiện cục cảnh sát bị đối tượng đặt bom uy hiếp thì còn một sự kiện đặt bom nữa phải không?”

“Ừ, sao thế, bây giờ cục an ninh quốc gia cũng quan tâm đến mấy chuyện thế này nữa à?” Mạc Tôn ngạc nhiên hỏi, chuyện Triệu Minh dùng con tin tạo thành bom thịt người uy hiếp cục cảnh sát rất ầm ĩ, không còn là điều bí mật, muốn biết thì lên mạng tìm kiếm là có thể ra ngay.

Nhưng còn sự kiện trung tâm thương mại Hoàn Long bị đặt bom vì đã được xử lý thích đáng, các quả bom đã được bí mật thu về, bên truyền thông đã được chỉ đạo không được đưa tin nên trừ những cảnh sát đã tham gia nhiệm vụ và người tháo gỡ bom là Y La thì hẳn không có người nào biết. Cục trưởng cục an ninh quốc gia muốn điều tra chuyện này thì tất nhiên là sẽ biết được nhưng cục an ninh quốc gia không nhàn đến mức mà phải quan tâm đến việc nhỏ như thế này chứ.

“Hai lần đó có phải đều do Y La tháo gỡ bom hay không?” Vương Nghị lại hỏi.

“Ừ.” Mạc Tôn nhăn mày “Có chuyện gì xảy ra sao?”

không có khả năng vô duyên vô cớ mà Vương Nghị nhắc đến chuyện bom và Y La, chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.

“Hai sự kiện bom có phải đều có dấu hiệu của cá heo không?” Vương Nghị hỏi “Tôi vừa mới thu được tin, Cá Heo của tổ chức Thâm Lam bỗng nhiên biến mất khỏi tổ chức, nghe nói là đi ra ngoài để xử lý vấn đề sau khi bán?”

“Vấn đề sau khi bán?”

“Cậu biết rồi đó, tổ chức Thâm Lam hầu như không thực hiện giao dịch bán lẻ vũ khí ra bên ngoài, nhưng có một tình huống đặc biệt đó là, người chế tạo bom của tổ chức Thâm Lam là Cá Heo, mỗi lần chế tạo ra một loại bom mới thì hắn ta luôn thích bán lẻ một số quả ra ngoài, thông qua các đối tượng phạm tội khiến cảnh sát chú ý, gián tiếp nhờ chuyên gia tháo gỡ bom của các quốc gia đánh giá loại bom đó. Hắn ta dùng phương pháp này để kiểm nghiệm hiệu quả của loại bom mà hắn mới chế tạo.” Vương Nghị nói “Mà loại bom mà hắn mới nghiên cứu ra gần nhất đã hai lần bị người khác tháo gỡ được.”

Vương Nghị còn chưa nói xong, sắc mặt Mạc Tôn liền thay đổi, anh phản xạ có điều kiện nhìn qua quán cà phê bên kia đường, lập tức nhảy xuống xe.

“Lão Mạc, cho dù Cá Heo có phải đang tìm Y La hay không, tốt nhất là cậu chú ý nhiều hơn một chút.” Chú ý cái gì, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Mạc Tôn cúp điện thoại, ngay lập tức chạy qua bên kia đường, nhanh chóng vọt vào quán cà phê.

“Xin chào … Đội trưởng Mạc, anh đến rồi.” Quả Quả thấy Mạc Tôn tới thì cười chào hỏi “Vẫn là cà phê Americano sao ạ?”

“Y La đâu?” Mạc Tôn quét mắt một vòng quanh quán cà phê, không thấy Y La.

“anh tìm chị Y La ạ, chị ấy ra ngoài rồi ạ.”

“cô ấy đi đâu?”

“Chị ấy đi Đế Đô, mấy ngày nữa mới về ạ.” Quả Quả trả lời.

“không phải là ngày mai cô ấy mới đi sao?”

“Chị Y La nói vé ngày hôm nay còn trống nhiều nên chị ấy đi luôn. Đội trưởng Mạc, anh có việc gấp à?” Quả Quả hỏi “Nếu có việc gấp thì anh gọi điện cho chị …”

không cần Quả Quả nhắc nhở, Mạc Tôn đã sớm gọi cho Y La nhưng trong máy điện thoại vang lên tiếng thông báo điện thoại đã tắt máy, lặp đi lặp lại nghe thật bực mình.

Một nỗi bực bội không tên làm Mạc Tôn quyết đoán tắt cuộc gọi, anh không nói một lời, xoay người rời khỏi quán cà phê, dùng hành động để chứng minh câu nói gì mà ‘tới cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng’.

“Sao thế?” A Thành thấy Quả Quả cứ nhìn mãi ra cửa thì tò mò hỏi.

“Lúc nãy đội trưởng Mạc mới đến tìm chị Y La, em nói chị Y La không có ở đây thì sắc mặt anh ấy đột nhiên trở nên rất khó coi.”

“Hình như gần đây cô chủ của chúng ta rất gần gũi với đội trưởng Mạc đó.” A Thành trêu ghẹo nói.

“Hình như là thế đó.” Quả Quả nghĩ lại, cũng đúng ha, không thấy chị Y La nói cô bỏ thêm nước lạnh vào cà phê của đội trưởng Mạc thì chứng tỏ quan hệ của hai người đã dịu đi không ít, tuy rằng cái chuyện thêm nước vào cà phê cũng thật là trẻ con.

==

Biết được Y La đi đâu, Mạc Tôn liền lái xe về hướng sân bay, vừa đi vừa tra lịch bay trên điện thoại.

Di động tắt máy chứng tỏ Y La đã lên máy bay. Lúc buổi sáng, Mạc Tôn còn gặp Y La ở quán cà phê, mà từ Long Thành bay đến Đế Đô mất khoảng hai giờ bay, hơn nữa còn phải mất thời gian làm thủ tục đăng ký, rất nhanh là Mạc Tôn có thể đoán được Y La đã bay chuyến bay nào.

Nếu bây giờ anh đuổi theo đến Đế Đô, cho dù anh bay được chuyến bay gần nhất thì cũng sẽ đến chậm hơn Y La một tiếng đồng hồ, ấy là phải kể đến chuyện trong vòng hai mươi phút nữa anh có thể chạy đến sân bay.

Mạc Tôn một đường lái xe trên cao tốc ra sân bay, rốt cuộc cũng chạy đến nơi trong thời gian hai mươi phút, hơn nữa anh đến cửa đăng ký khẩn cấp qua thủ tục kiểm tra an ninh, cuối cùng cũng bắt kịp chuyến bay gần nhất.

Nhân thời gian trước khi máy bay cất cánh, Mạc Tôn nhắn cho Y La một tin nói cô ở sân bay chờ anh. Nếu Y La có thể đọc được hơn nữa nghe lời chờ ở sân bay thì hệ số an toàn sẽ cao hơn nhiều.

Nhưng đối phương là tổ chức Thâm Lam, chỉ điểm này thôi cũng phải hết sức cẩn thận, Mạc Tôn do dự một chút rồi gọi đến số điện thoại mà đã lâu anh chưa liên lạc.

“Gì, sao bỗng nhiên cậu lại nhớ đến anh?” Đầu dây bên kia rất là kinh ngạc.

“Lão Lang, giúp em đón một người.” Mạc Tôn nói.

==

Mà lúc này ở phía trên cao vạn dặm, Y La đã làm quen với thiếu niên cá heo, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

“Cậu còn nhỏ như vậy mà đã làm ăn buôn bán rồi sao?” Y La nghe nói tiền tiêu vặt của thiếu niên này đều do chính cậu ta kiếm được thì vô cùng kinh ngạc.

“Kinh doanh nhỏ mà thôi, em chỉ mở một shop online trên taobao thôi.” Thiếu niên khiêm tốn nói.

“Cửa hàng tên gì, cậu bán cái gì, có cơ hội thì chị cũng ghé xem và mua ủng hộ.” Y La cười nói.

“Đại dương xanh.”

“Đại dương xanh?” Y La sửng sốt “Cậu đúng là rất thích biển nhỉ!”

“Đúng vậy, chút nữa xuống máy bay em sẽ tặng chị mấy mặt hàng mới trong tiệm của em.” Thiếu niên nhiệt tình nói.

“Vậy sao được.”

“không sao, mấy cái đó không đáng bao nhiêu tiền. Nếu chị Y La thích thì quảng cáo với bạn giùm cho em.”

“Được.”

Hai người trò chuyện vui vẻ, thời gian bất chợt trôi qua, máy bay rất nhanh hạ cánh xuống sân bay Đế Đô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện