trên trần nhà có bom? Y La kiễng chân ngẩng đầu nhìn cũng chỉ thấy trên thanh xà gỗ trên trần nhà đang lập lòe ánh sáng đỏ của đồng hồ đếm giờ.

“Tiểu Tám, có bom hồng ngoại điều khiển từ xa thật hả?” Y La hỏi.

“Đúng vậy, vừa là bom hồng ngoại điều khiển từ xa, vừa là bom hẹn giờ.” Tiểu Tám trả lời.

“Quả bom nguy hiểm như vậy sao ban đầu cậu không nhắc tôi?” Mối đe dọa đến quá bất ngờ, Y La cũng chịu không nổi.

“Tôi đã nhắc rồi, chẳng qua là tôi không nói cụ thể số lượng thôi.” Lúc Y La mới tỉnh lại, Tiểu Tám không ngừng nhắc nhở có bom. Sau đó Y La lại vội vàng tháo gỡ bom, Tiểu Tám cảm thấy dù sao cũng dần dần tháo gỡ từng quả một nên không sốt ruột nhắc cô về quả bom thứ sáu.

“Vậy chúng ta có thể cải tiến quy trình làm việc của chúng ta không, cậu nhớ báo thêm số lượng nha?” Y La bất đắc dĩ nói.

“Có thể, tôi đã update vào trình tự.” Tiểu Tám nói “Lần tới sẽ nhắc nhở kí chủ, sẽ báo cụ thể số lượng bom trong phạm vi mười mét.”

Vì năng lượng hạn chế nên phạm vi thăm dò của Tiểu Tám chỉ trong giới hạn mười mét, vượt qua phạm vi này thì cậu ta cần yêu cầu mượn năng lượng tinh thần của Y La. Nếu cậu ta đang ở trong trạng thái nửa ngủ đông thì phạm vi thăm dò của Tiểu Tám càng nhỏ, chỉ có ba mét.

Làm sao bây giờ? Y La nhìn quả bom trên gác mái nhà, cảm thấy một nỗi nghẹn khuất ‘không bột đố gột nên hồ’. cô có kỹ thuật tháo gỡ bom cao siêu nhưng mà cô không có cách nào chạm vào bom a.

“Pằng, pằng!”

Ngoài cửa lại vang lên tiếng súng, Y La nôn nóng ghé mắt vào khe cửa ngó nhưng chẳng thấy gì.

==

Bên ngoài nhà gỗ, hai lính đánh thuê được trang bị vũ trang hạng nặng trốn ở sau một chiếc xe Hummer, bắn đạn liên tục về phía nơi Mạc Tôn đang ẩn nấp, quyết tâm dù anh chỉ ló đầu một chút xíu là sẵn sàng tiễn anh lên Tây Thiên.

Mạc Tôn tránh sau một gốc cây bạch dương, nắm chắc súng trong tay nhưng vẫn chưa tìm thấy vị trí ngắm bắn thích hợp. anh đang suy nghĩ có nên đi vòng qua rừng cây hay không thì bỗng ‘chíu’ một tiếng, một viên đạn bay xoẹt qua người anh, một phát trúng đích vào tên lính đánh thuê đang chuẩn bị bắn về phía anh.

“Á.” Một tiếng kêu vang lên.

Mạc Tôn quay đầu lại, cách anh khoảng năm mét, lão Lang ngậm điều thuốc trong miệng, trong tay cầm một khẩu súng đang bước tới.

“anh thế này thì quá phí phạm rồi.” Mạc Tôn không biết nói gì, có hai tên lính đánh thuê mà thôi, vậy mà lão Lang dùng đến súng ngắm từ xa luôn rồi.

“Lâu rồi có chút ngứa tay.” Lão Lang ngang ngược nghiêng đầu “Hai người này giao cho tôi, cậu mau vào cứu người trong lòng đi.”

“Đã nói là không phải người trong lòng mà.” Vừa nói Mạc Tôn không chút do dự chạy ra khỏi rừng cây, nghiêng người tránh được hai viên đạn đang bay tới, phóng như bay về phía triền núi.

“Chíu!”

Sớm hơn Mạc Tôn một bước, khi đối phương nổ súng về phía Mạc Tôn thì viên đạn thứ hai của lão Lang cũng găm ngay cánh tay phải của lính đánh thuê.

Hai tên lính đánh thuê đều đã bị thương tay phải, cho dù có thể bắn nhưng không thể chính xác được nữa, hơn nữa lúc này Mạc Tôn đã sắp lên đến triền núi, hai tên lính đánh thuê tính toán thấy mình không có phần thắng nào, lập tức nhảy lên xe Hummer, vọt lên định đâm về hướng Mạc Tôn.

Lúc này Mạc Tôn cách chiếc xe rất gần, khi xe xông đến, anh chẳng những không tránh ra mà chạy vể phía trước, một tay chống trên đầu xe, một tay chống trên kính chắn gió, cả người nương theo quán tính nhảy vọt qua đỉnh chiếc xe. Khi bay ngang qua xe, Mạc Tôn ‘thuận tiện’ nã một phát súng.

“Pằng!” Một tiếng súng vang lên, chiếc xe Hummer lắc lư, xóc nảy trên sườn núi, lúc lâu sau mới ổn định phương hướng, tăng tốc chạy thoát về hướng bìa rừng.

Mạc Tôn thấy một phát súng của mình không ngăn được chiếc xe Hummer nhưng cũng không đuổi theo, xoay người tiếp tục chạy về hướng nhà gỗ.

Lão Lang thấy Mạc Tôn xông về hướng triền núi thì không nhìn anh nữa. Một tay anh cầm điếu thuốc đưa lên miệng, một tay cầm súng ngắm từ xa, nhàn nhã nhìn chiếc xe Hummer đang chạy dần xa, anh chờ nó chạy được hơn mười mét nữa mới ngắm bắn pằng pằng vài cái, trúng lốp bên trái xe Hummer.

Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao bỗng nhiên bị nổ lốp xe, xung lực làm nó mất cân bằng, lập tức lật nghiêng trên sườn núi. Hai gã đàn ông cao lớn mặc áo giáp ngụy trang cả người be bét máu, gian gian từ trong xe bò ra.

“Phì!” Lão Lang nhổ điếu thuốc khỏi miệng, dùng chân nghiền nát điếu thuốc rồi chậm rãi khiêng súng đi qua “Chạy hả, bọn mày muốn chạy à, đây là nơi mấy tụi mày muốn tới là tới, muốn đi là đi hay sao?”

==

Lúc này Mạc Tôn đã tới căn nhà gỗ thứ nhất, anh dán tai vào cửa nghe ngóng trong giây lát, cảm nhận bên trong không có tiếng động nào mới cầm súng đá văng cửa gỗ, cảnh giác đi vào.

Gian nhà gỗ không lớn, trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế, trên bàn còn đặt một màn hình máy tính đang truyền phát hình ảnh trực tiếp và một đĩa trái cây đang ăn dở.

“Y La.” Mạc Tôn nhìn trên màn hình máy tính hình ảnh Y La đang đứng trên ghế, với tay không biết đang làm gì.

Nhăn nhăn mày, Mạc Tôn lập tức rời khỏi gian nhà này chạy về hướng căn nhà gỗ thứ hai, tới cửa, Mạc Tôn gõ mấy cái thật mạnh lên cửa “Y La?”

“Mạc Tôn! Cảnh sát Mạc, tôi ở đây, tôi ở bên trong này.” Nghe được giọng của Mạc Tôn, Y La kích động từ trên ghế nhảy xuống.

“cô lùi ra sau một chút, tôi vào đây.” Phát hiện cửa không mở được, Mạc Tôn định phá cửa vào.

“anh vào đây?” Y La sửng sốt một chút, ngay sau đó vội vàng kêu lên “Chờ một chút, anh đừng vào vội, trong này có tia hồng ngoại …”

“Ầm!” không đợi Y La nói hết câu, một chân Mạc Tôn đã bay lên, trong nháy mắt trên cánh cửa xuất hiện một lỗ hổng, ngay sau đó là một bàn chân nữa, theo tiếng đứt gãy của tiếng gỗ, cánh cửa đổ rầm xuống.

“cô vừa nói cái gì?” Mạc Tôn sải bước đi đến.

“Tôi … tôi muốn nói là có thể tìm giùm tôi một cái thang không?”

“Thang?” Mạc Tôn nhớ đến hình ảnh trong camera theo dõi khi Y La đứng trên ghế với tay lên trên, anh ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà “Phía trên có cái gì sao?”

“trên gác mái nhà có một quả bom, mười phút nữa sẽ phát nổ nhưng tôi không với tới nó được, anh có thể tìm cho tôi một cái thang không?” Y La nôn nóng hỏi.

Mạc Tôn hộc tốc chạy đến đây làm sao có thể nhìn thấy loại đồ vật nào giống cái thang, lúc này nghe Y La nói trên nóc nhà có một quả bom mười phút nữa sẽ phát nổ, lập tức đi tới trước, kéo Y La lôi ra ngoài “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Khi xác định tình huống bom phát nổ sẽ không làm nguy hại đến tính mạng con người, tháo gỡ bom không phải là quan trọng nhất, bảo đảm an toàn cho bản thân và những người khác mới là vị trí số một.

“Chờ … chờ một chút.” Sức Mạc Tôn quá khỏe, cả người Y La treo trên tay Mạc Tôn mới có thể ngừng động tác của anh.

“cô làm cái gì vậy?” Mạc Tôn khó hiểu nhìn người nào đó đang ngồi xổm dưới đất.

“Tôi không thể rời khỏi đây, đây là quả bom hẹn giờ hồng ngoại điều khiển từ xa, khi tia hồng ngoại cảm ứng được trong phòng không có người thì nó sẽ lập tức phát nổ.” Y La nhanh chóng giải thích.

Mạc Tôn dùng một giây tiêu hóa lời Y La nói, sau đó buông lỏng tay, một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên mái nhà. Ngay sau đó ánh mắt dời xuống, đảo qua nhà một lượt rồi dừng lại trên chiếc bàn dài có đặt năm quả bom. Dường như đã nghĩ ra phương án, Mạc Tôn bước qua, lấy chiếc khăn trải bàn màu xám bọc năm quả bom lại, túm lấy bỏ chúng vào một góc tường. Sau đó anh khom lưng, kéo chiếc bàn dài đến vị trí dưới quả bom, rồi lại dịch chiếc ghế lại gần chiếc bàn.

“Lên đây.” Mạc Tôn quay đầu nói với Y La.

“A? À.” Lúc trước không phải là Y La không nghĩ đến việc kê bàn nhưng chiếc bàn làm bằng gỗ rất nặng và chắc, cô không có cách nào đẩy di chuyển được nó, đành phải từ bỏ, không ngờ Mạc Tôn lại di chuyển nó một cách dễ dàng như vậy.

Y La bước lên ghế rồi dẫm lên bàn dài, nhưng cho dù có thêm được một mét chiều cao, tay cô vẫn còn một khoảng cách nữa mới với tới xà ngang, cô không thể nhìn rõ bom chứ đừng nói là tháo gỡ nó.

Lúc Y La cúi đầu định nói với Mạc Tôn mang ghế kê lên thêm thì Mạc Tôn bỗng nhiên cũng đứng lên. Thể trọng của người đàn ông quá nặng, trong nháy mắt khi anh bước lên làm chiếc bàn lung lay suýt chút nữa làm Y La ngã xuống.

“Đứng vững vào.” Mạc Tôn giơ tay, một tay giữ chặt tay Y La, một tay đỡ lấy eo cô.

Động tác này thực sự là quá mờ ám, Y La theo phản xạ lập tức né tránh.

Cảm giác được động tác của Y La, lực cánh tay của Mạc Tôn tăng lên. Lúc này, đừng nói Y La muốn nhúc nhích, bây giờ cả người cô đều dán lên ngực người đàn ông luôn rồi.

“Tôi … tôi …” mặt Y La ửng đỏ, lắp bắp tôi tôi không biết nói gì, thực ra lúc này cô cũng không hiểu nổi chính bản thân mình, giờ phút sống chết như bây giờ sao cô còn có tâm trạng xấu hổ thẹn thùng như vậy chứ.

“Vì cô biết bản thân mình sẽ không gặp nguy hiểm.” Tiểu Tám bỗng nhiên lên tiếng, thì ra vừa rồi Y La không cẩn thận từ trong lòng hỏi ra “Có tôi ở đây nhất định bom sẽ không phát nổ, cho nên đây không phải là thời khắc sống chết.”

“Câm miệng.” Y La thẹn quá hóa giận.

“Đỡ cho tốt.” Lúc Y La thất thần vài giây, Mạc Tôn không biết là đã nói với cô gì đó, sau đó nói thêm một câu ‘đỡ cho tốt’, rồi hai tay dùng sức, nâng eo Y La đưa cô ngồi lên đầu vai anh.

Y La kinh hoảng kêu lên một tiếng, hai tay giữ chặt lấy cánh tay người đàn ông đang bám vào eo mình “anh đưa cái ghế lên cho tôi là được mà.”

Thực ra chỉ cần thêm hai mươi cm nữa mà thôi, không cần kiệu cô lên vai như vậy, hơn nữa động tác này thật là ngại quá mà.

“cô đừng nói nhiều nữa, không còn thời gian nữa đâu.” Mạc Tôn không phải là không nghĩ đến việc kê thêm ghế cho cô nhưng cô gái này quả thực là quá lùn, cho dù kê thêm ghế cũng chỉ vừa đủ cho cô chạm vào bom mà thôi. Tháo gỡ bom là công việc cần vô cùng tỉ mỉ, tinh tế, cần phải nghiên cứu từ tí một, trong tư thế như vậy nhìn thấy bom đã là cố gắng rồi, còn tâm trí đâu mà nghiên cứu nữa.

Y La không hỏi nhiều nữa, từ từ buông tay khỏi đôi tay đang đỡ cô của Mạc Tôn, quay đầu nhìn quả bom, độ cao này đúng là rất thích hợp để quan sát bom.

“Cắt đứt sợi dây màu đỏ có thể ngừng đồng hồ đếm giờ.” Trong khoảng khắc ánh mắt Y La chạm vào quả bom, giọng nói của Tiểu Tám vang lên.

Y La nghe lời cắt đứt sợi dây màu đỏ, sau một tiếng tích, đồng hồ ngừng chạy việc đếm ngược.

Mạc Tôn nhíu mày, tốc độ này, dường như là không cần suy nghĩ.

“Bộ phận cảm ứng hồng ngoại ở bên phải, rút sợi dây điện màu đen bên trong ra rồi cắt đứt.” Tiểu Tám lại một lần nữa chỉ đạo.

Y La nhẹ nhàng lật hộp cảm ứng hồng ngoại ra, cẩn thận kéo sợi dây điện màu đen ra, cắt đứt. Khi đèn tín hiệu báo cảm ứng hồng ngoại đã tắt, Y La thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó dỡ quả bom ôm vào ngực, cúi đầu nói “Được rồi, anh thả tôi xuống đi.”

“Trong phạm vi hai mét, có một quả bom đang tới gần.” Tiếng nhắc nhở của Tiểu Tám gần như cùng lúc với câu nói của Y La.

Cái gì?? Mạc Tôn đang muốn ngồi xổm để đặt Y La xuống thì nghe phía sau truyền đến tiếng hét kinh hãi “Í, hai người đang làm cái gì vậy?”

Y La cả kinh, quay người muốn nhìn, mà bên này thì Mạc Tôn đang muốn thả người xuống nên buông lỏng lực tay. Lúc này Y La vừa cử động làm anh mất thăng bằng, thế là cả hai cùng té từ trên bàn xuống.

“A, mẹ ơi!”

“Úi.”

“Má, thứ này có thể tùy tiện ném đi vậy à.”

Y La ngã trong lồng ngực của Mạc Tôn, Mạc Tôn té ngã xuống sàn nhà, còn quả bom trong tay Y La bị hất văng may được lão Lang kịp thời tiếp lấy. Lão Lang ôm quả bom, từ trên cao nhìn hai người ngã thành một đống, trào phúng “Lão Mạc, xuống bàn không được a.”

“Lăn!” Mạc Tôn thẹn quá hóa giận.

“Ha ha ha …”

Mà Y La nhìn lão Lang đang cười như điên, nhất thời quên mất phải đứng lên.

“Chú ý, chú ý, trong não người này có một quả bom mini đang ở trạng thái nửa khởi động.” âm thanh nhắc nhở của Tiểu Tám lại vang lên trong đầu Y La.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện