--------------------------------------------------
Hạ Dương cố nén ý cười, thoáng cúi người xuống: "Có cần dịch vụ dỗ ngủ không?"
Hứa Thừa Yến có chút không vui lại vùi mình vào trong chăn bông lần nữa.
"Đừng buồn bực ở bên trong như vậy." Hạ Dương kéo chăn xuống.
Hứa Thừa Yến im lặng không nói gì, mở to hai mắt nhìn chằm chằm thân ảnh ở mép giường.
Hạ Dương chỉnh sửa lại chăn bông trên người thiếu niên cho ổn thỏa rồi lại hỏi: "Bạn nhỏ hôm nay có phải lại không chịu ăn cơm đúng không?"
Hứa Thừa Yến nhìn sang chỗ khác, tùy tiện đáp: "Không ăn."
Hạ Dương nghe vậy thì khẽ nhíu mày. Cuối cùng, Hạ Dương đành nói: "Em nghỉ ngơi trước đi."
Hạ Dương ở một bên, yên lặng chăm chú nhìn thiếu niên trên giường, lại nhìn thấy cậu cuộn tròn như một quả bóng giống như là có chút lạnh. Vì thế Hạ Dương đứng dậy cởϊ áσ khoác trên người xuống.
Hứa Thừa Yến cũng để ý tới tiếng động sột soạt bên phía Hạ Dương, mở mắt ra liền thấy trên chăn bông nhiều thêm một chiếc áo khoác. Trên áo khoác vẫn còn vương mùi hương mát lạnh của "Trăng tròn", ngửi rất dễ chịu. Cậu ngửi thấy mùi nước hoa này thì lần nữa nhắm mắt lại.
Trong phòng thực an tĩnh, cơ thể Hứa Thừa Yến cũng dần dần thả lỏng rồi bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Đến khi cậu tỉnh lại thì đã là buổi tối. Đèn trong phòng rất mờ, chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên vách tường là bật sáng. Hứa Thừa Yến nhìn sang bên cạnh thì thấy một thân ảnh ngồi ở mép giường, cậu nhanh chóng nhận ra đó là người đại diện.
Hứa Thừa Yến vội vàng xốc chăn lên, sau đó ngồi dậy nhìn nhìn xung quanh thì không thấy Hạ Dương đâu, chắc là hắn đã rời đi rồi.
Người đại diện ngồi bên cạnh nhìn cậu đã tỉnh liền đi tới quan tâm hỏi: "Có đói bụng không?"
Hứa Thừa Yến ngủ một giấc dậy thì có chút mơ hồ, thanh âm khàn khàn: "Mấy giờ rồi Phàm ca?"
Người đại diện đưa cốc giữ nhiệt qua cho cậu, trả lời: "Bảy giờ rưỡi tối rồi."
Hứa Thừa Yến nhận lấy cốc nước uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy cổ họng tốt hơn một chút.
Hứa Thừa Yến cũng cảm thấy có chút đói bụng, vì thế gật gật đầu. Thế là người đại diện đứng dậy đi ra ngoài mua bữa tối cho cậu. Hứa Thừa Yến dựa vào đầu giường, lấy điện thoại ra nghịch trong thời gian chờ người đại diện.
Mười mấy phút sau, Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang. Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Cậu ngẩng đầu lên nhìn qua thì thấy người đến là Hạ Dương.
Trong tay Hạ Dương còn cầm theo một phần cơm hộp, để lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường: "Em ăn chút gì đó trước đi."
Hứa Thừa Yến thò lại gần, nhìn nhìn hộp cơm rồi cầm đũa lên ăn. Tuy nhiên, cậu chỉ mới ăn được chưa đầy một nửa thì đã đặt đũa xuống, đã no rồi.
Hạ Dương chú ý tới, chân mày khẽ cau lại hỏi: "Không ăn nữa sao?"
Hứa Thừa Yến lắc đầu, để hộp cơm lại lên trên bàn. Hạ Dương nhìn thoáng qua đồ ăn dư lại trong hộp cơm thì thấy phần lớn đều là rau xanh. Mà Hứa Thừa Yến đã nằm lại xuống giường, cầm điện thoại chơi.
Hạ Dương: "Bác sĩ nói sau này trước khi đi ngủ phải uống một ly sữa bò, tốt nhất là đúng 10 giờ tối phải đi ngủ."
Hứa Thừa Yến ậm ừ đồng ý, tiếp tục chơi điện thoại. Hạ Dương liền ngồi ở bên cạnh yên lặng bồi cậu, cúi đầu nhìn máy tính bảng. Hai người ở chung trong một phòng nhưng mỗi người làm việc riêng của mình, không quấy rầy lẫn nhau cũng không ai lên tiếng trò chuyện.
Mãi đến hơn 8 giờ thì có tiếng gõ cửa vang lên. Hứa Thừa Yến vừa ngẩng đầu nhìn qua thì thấy cửa phòng bệnh đã mở ra, một thân ảnh bước vào.
"Chu Chu?" Tô Đường đi vào cởi mũ cùng khẩu trang ra, nhìn về phía thiếu niên trên giường.
Hứa Thừa Yến ngồi thẳng dậy, có chút bất ngờ với sự xuất hiện của cô: "Chị Tô Tô sao lại tới đây?"
"Nghe nói cậu ngất xỉu nên tôi liền tới đây xem sao." Tô Đường bước tới gần, ánh mắt lại chú ý tới nam nhân xa lạ ngồi ở mép giường liền nhịn không được khẽ đánh giá đối phương.
Hạ Dương nhận ra Tô Đường, biết đây là bạn của cậu. Hạ Dương đứng dậy, tinh ý nhường không gian lại cho hai người: "Hai người nói chuyện đi."
Nói xong, Hạ Dương xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Tô Đường ngồi trên ghế lo lắng hỏi: "Sao lại đột nhiên ngất xỉu vậy? Có nghiêm trọng không?"
"Không sao, chỉ là do mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt thôi." Hứa Thừa Yến giải thích.
"Không có việc gì thì tốt rồi." Tô Đường gật gật đầu, thoáng an tâm.
Tô Đường lại nghĩ tới nam nhân xa lạ vừa nãy mình mới nhìn thấy, cảm thấy người này rất quen thuộc, lúc trước hẳn là đã từng gặp qua.
Tô Đường cẩn thận lục lọi trong trí nhớ của mình, lại hỏi: "Người vừa nãy là người yêu cũ của cậu đấy à?"
Hứa Thừa Yến sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."
"Thảo nào, năm trước ăn sinh nhật của cậu tôi thấy anh ta đến đón cậu a..." Tô Đường vẫn còn có chút tò mò hỏi tiếp: "Hai người quay lại rồi à?"
"Không có." Phản ứng Hứa Thừa Yến rất bình thản.
"Vậy thì là sắp hợp lại hả?" Vẻ mặt Tô Đường tràn đầy ý hóng chuyện thò lại gần.
"Không a." Hứa Thừa Yến tiếp tục nằm ở trên giường.
Tô Đường: "Nhưng lần trước không phải anh ta mời cậu đi ăn tối rồi sao, hiện tại còn tới bồi cậu nữa."
"Cũng không nhất định là anh ấy muốn hợp lại đâu." Hứa Thừa Yến không quan tâm vấn đề này lắm, bình tĩnh nghịch điện thoại.
Tô Đường trực tiếp thăm dò: "Cậu hỏi qua rồi sao?"
"Không có." Hứa Thừa Yến lắc đầu.
"Vậy cậu thử hỏi một chút đi thì chẳng phải sẽ biết liền sao? Chỉ cần hỏi rồi hai người có thể trực tiếp quay lại với nhau..." Tô Đường lẩm bẩm, còn nói thêm: "Đúng rồi, tôi chuẩn bị dọn ra ngoài."
Hứa Thừa Yến liền ngẩng đầu lên: "Chị đến sống chung với anh Trì Tiêu à?"
"Ừm." Tô Đường gật đầu.
Trước đây cô vẫn luôn sống trong ký túc xá do công ty sắp xếp, giờ tình hình đã thay đổi rồi nên cô định chuyển đến sống chung cùng với Lâm Trì Tiêu.
Hứa Thừa Yến nhịn không được cảm thán: "Mấy người đều thoát FA hết rồi, chỉ còn lại một mình tôi thôi."
Tô Đường vô thức phản bác lại: "Cậu không phải cũng sắp thoát rồi à?"
Hứa Thừa Yến cũng không thể giải thích rõ ràng chuyện giữa cậu và Hạ Dương cho Tô Đường hiểu được, thật sự là quá phức tạp, vậy nên chỉ trả lời: "Không có thật mà."
Tô Đường gật đầu, cũng không nhắc tới chuyện người yêu cũ kia nữa mà đổi một đề tài khác tiếp tục trò chuyện. Tô Đường ở trong phòng bệnh hơn nửa canh giờ mới rời đi.
Không lâu sau, người đại diện cũng tới. Người đại diện còn cầm trong tay quần áo cho cậu thay cùng với khăn tắm để tắm rửa: "Trước mắt cậu cứ ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày."
"Phải nằm viện ạ?"
"Tôi sợ ngày nào đó cậu lại đột nhiên ngất xỉu nữa." Người đại diện có chút tức giận: "Cơ thể không thoải mái thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi cũng đâu có ép cậu phải làm việc đâu."
"Lần sau em sẽ chú ý hơn." Hứa Thừa Yến thuận theo tiếp nhận quần áo đi tắm rửa.
Trong phòng bệnh có một nhà tắm riêng, Hứa Thừa Yến tắm rửa xong sấy khô tóc rồi mới đi ra, vừa ra khỏi thì nhìn thấy Hạ Dương cũng có mặt ở trong phòng bệnh. Hạ Dương đứng bên bàn, trong tay cầm một cái ly đang pha sữa bò.
Người đại diện thấy Hứa Thừa Yến đi ra liền bước tới dặn dò: "Lát nữa uống sữa xong thì đúng mười giờ phải đi ngủ đấy."
Hứa Thừa Yến đáp ứng. Người đại diện không quấy rầy thêm nữa, thập phần tự giác rời khỏi phòng bệnh để lại không gian cho hai người bọn họ.
Hứa Thừa Yến quay trở lại giường, Hạ Dương bưng ly sữa bò đi tới đưa cho cậu. Hứa Thừa Yến nhíu mày nhìn chằm chằm ly sữa bò, giằng co một hồi lâu thì cuối cùng cũng đành phải nhận lấy rồi chậm rãi uống. Nhưng cậu thực sự là không có thói quen uống sữa nên chỉ uống chưa đến một nửa đã đặt ly sang một bên.
Hạ Dương ngồi ở mép giường, nhìn thoáng qua thời gian nhắc nhở: "10 giờ rồi, em ngủ đi."
Hứa Thừa Yến nằm lại xuống giường, khẽ quay sang nhìn nam nhân phía bên cạnh. Hắn vẫn còn ngồi trên ghế, có vẻ như không có ý định rời đi.
Vì thế Hứa Thừa Yến hỏi: "Anh không ra ngoài sao?"
Hạ Dương chậm rãi trả lời: "Anh ở lại giám sát bạn nhỏ ngủ."
"Ngủ mà cũng cần phải giám sát à?" Hứa Thừa Yến nhịn không được bật cười một tiếng.
"Ừm." Hạ Dương đắp chăn lại thật chặt rồi bảo: "Ngủ đi."
Hứa Thừa Yến nằm trên giường nhắm mắt lại. Có điều là cho dù có nhắm hai mắt thì cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt của Hạ Dương dừng ở trên người mình, làm cậu cứ cảm thấy quái quái.
Hứa Thừa Yến nằm một hồi cũng không ngủ được, bèn mở mắt ra thì thấy Hạ Dương vẫn còn canh giữ bên mép giường, đang chăm chú nhìn vào mình.
Hứa Thừa Yến đành nói: "Anh đừng nhìn tôi nữa, tôi ngủ không được."
"Được." Hạ Dương đồng ý, ngoảnh mặt sang chỗ khác đưa lưng về phía cậu.
Hứa Thừa Yến cũng xoay người đưa lưng về phía Hạ Dương, chuẩn bị ngủ. Nhưng có thể là do buổi chiều cậu đã ngủ một giấc rồi nên bây giờ vẫn không buồn ngủ chút nào. Hứa Thừa Yến an tĩnh nhắm mắt lại, nhưng cố tình đại não vẫn cứ thập phần tỉnh táo, hoàn toàn không ngủ được.
Lúc đầu thì cậu còn có thể chịu đựng được. Nhưng thời gian trôi đi mà đại não vẫn cứ tỉnh táo dị thường, hoàn toàn không có tí cảm giác buồn ngủ nào làm cậu bắt đầu nhịn không nổi nữa. Càng ngủ không được thì lại càng lo âu hơn.
Hứa Thừa Yến lăn qua lăn lại trên giường mãi nhưng vẫn ngủ không được, cũng không buồn ngủ chút nào cho nên càng thêm lo âu.
Hạ Dương cũng chú ý tới động tĩnh chỗ cậu liền quay đầu lại, thoáng cúi người đến gần quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Hứa Thừa Yến mở mắt ra, cau mày nói: "Ngủ không được."
"Đừng khẩn trương." Hạ Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ trên người thiếu niên dỗ dành.
Hứa Thừa Yến nằm nghiêng trên giường, có chút phiền muộn tùy ý vò vò mái tóc. Kết quả một trận vò này lại thấy không ít tóc rụng xuống. Cậu nhìn nhúm tóc trong lòng bàn tay càng thêm lo lắng hơn.
Hạ Dương tới gần xoa nhẹ đầu cậu trấn an, thấp giọng nói: "Có cần phục vụ dỗ ngủ không?"
Hứa Thừa Yến không nói gì, trong lòng còn đang lo lắng đến chuyện rụng tóc.
Mà Hạ Dương ngược lại xem Hứa Thừa Yến như đồng ý lời hắn nói liền lấy máy tính bảng ra, tìm một từ khóa quen thuộc rồi không nhanh không chậm lên tiếng: "Để anh kể một vài truyện cho em nghe."
Hứa Thừa Yến bị phân tâm, nhìn qua hỏi: "Truyện gì thế?"
Hạ Dương không trả lời mà chỉ trực tiếp đọc đoạn đầu của truyện. Hứa Thừa Yến cụp mắt xuống, an tĩnh nghe Hạ Dương kể truyện.
Thanh âm kể chuyện của Hạ Dương rất nhẹ, âm điệu cũng rất trầm thấp nghe thực thoải mái. Nhưng sau khi Hạ Dương đọc thêm vài đoạn nữa thì Hứa Thừa Yến phát hiện nội dung cốt truyện này thật sự là quá mức đơn giản, giống như thể loại truyện dành cho trẻ em vậy.
Thế là Hứa Thừa Yến không khỏi hỏi: "Anh đang kể truyện gì vậy?"
Hứa Thừa Yến ngồi dậy nhích lại gần nhìn tới máy tính bảng của Hạ Dương, nhìn thoáng qua một cái liền thấy từ khóa trên cùng là "truyện thiếu nhi trước khi đi ngủ."
"Hạ Dương." Hứa Thừa Yến bị chọc cười khúc khích:"Anh thật sự xem tôi như một đứa trẻ đấy à?"
Hạ Dương để máy tính bảng xuống, nhét cậu bạn nhỏ không nghe lời trước mặt vào lại trong chăn trước, sau đó đắp chăn cẩn thận lại một lần nữa rồi nói: "Bạn nhỏ ngoan ngoãn ngủ đi nào."
-----------------------------------------------
Bạn nhỏ Yến Yến ngoan nha😆
Danh sách chương