-------------------------------------------------

Hứa Thừa Yến khép sổ nhật ký lại, cất vào trong ngăn kéo.

Hạ Dương vẫn đứng ở bên cạnh, một lúc lâu sau mới nói: "Em trừ nhiều quá."

"Vẫn còn được." Ngữ khí Hứa Thừa Yến không chút để ý, đứng dậy đi về phía giường.

Hạ Dương chau mày, có chút bất mãn: "Sổ nhật ký không phải dùng để tùy tiện trừ điểm như vậy."

Hứa Thừa Yến: "Anh nói thêm một câu nữa em lại trừ điểm tiếp đấy."

Hạ Dương liền im lặng, thành thành thật thật đi theo phía sau, cũng không dám nhắc tới chuyện cộng điểm nữa. 

Hứa Thừa Yến trở lại giường, nằm trong ổ chăn chơi điện thoại. Hạ Dương kéo chăn bông lại cho cậu thật cẩn thận, sau đó nghĩ nghĩ bèn đứng dậy đi tới bên cạnh lấy điện thoại ra tìm các loại cá vàng. 


Sáng hôm sau, khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại, cậu theo thói quen đi tới bên cửa sổ thì phát hiện bên ngoài nắng đã lên cao. Trong sân, người tuyết vẫn còn ở đó, có điều nó đã trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, bên trên còn có mấy dấu chân, vừa nhìn liền biết là kiệt tác của nhóc Kỳ Kỳ để lại.

Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng, thoáng có chút tiếc nuối. Nắng đã lên rồi nên không thể chơi tuyết nữa. Hứa Thừa Yến đi thay quần áo rồi xuống lầu, đến phòng khách thì vừa vặn nhìn thấy Tiểu Ôn đang nằm trong ổ mèo, thế là cậu thuận tiện bế nó lên cùng nhau ngồi trên sô pha xem kịch bản.

Trước đó người đại diện đã gửi cho cậu mấy bộ kịch bản, cậu đã xem qua một lần thì có xem trọng một bộ kịch bản huyền nghi. Người đại diện cũng đã liên hệ đạo diễn, qua mấy ngày sẽ ký hợp đồng.


Hứa Thừa Yến vừa xem kịch bản vừa vuốt vuốt bộ lông xù trên lưng Tiểu Ôn, xem được một nửa thì đột nhiên nghe thấy ngoài cổng sân có tiếng động, có một chiếc xe ngừng ở cổng. Hứa Thừa Yến theo bản năng  nhìn về phía cửa, từ xa đã nhìn thấy bác Văn mang theo một nhóm công nhân đi vào.  

Nhóm công nhân hùng hổ đi tới phòng khách, trực tiếp đi thẳng tới bể cá, phía sau còn có mấy công nhân khiêng một cái bể cá rất lớn. Hứa Thừa Yến nhìn động tĩnh đằng kia, trong lòng đột nhiên có linh cảm không tốt lắm.

Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến nhìn thấy nhóm công nhân kia bận tới bận lui trong phòng khách, tháo dỡ bể cá cũ rồi đặt bể cá lớn hơn kia ở đó. Hứa Thừa Yến nhìn bể cá mới to lớn bên kia, thoáng lâm vào một trận trầm mặc.

Mà nhóm công nhân sau khi đã lắp đặt bể cá mới xong thì thả vào đó rất nhiều cá vàng nhỏ, ước chừng cũng phải vài trăm con. Chờ đến khi nhóm công nhân đều đi rồi, Hứa Thừa Yến mới nhịn không được đi qua đó, tới trước bể cá lớn kia.


Vốn dĩ cái bể cá cũ mà Hạ Dương mua kia đã rất lớn, nhưng bây giờ còn đổi một cái bể khác lớn hơn nữa. Hứa Thừa Yến nhìn chằm chằm những con cá vàng bơi lội tung tăng trong bể cá, tâm tình nhất thời cảm thấy phức tạp.

Tiểu Ôn thì lại rất tò mò với đám cá vàng, khuôn mặt nho nhỏ với bộ lông xù xù dán sát vào mặt kính bể cá, nhìn chằm chằm vào những chú cá vàng bơi lội bên trong, ngay cả Kỳ Kỳ cũng chạy tới. Hứa Thừa Yến trầm mặc, qua hình phản chiếu trên mặt kính bể cá thì trông thấy Hạ Dương ở sau lưng mình.

Hạ Dương đi tới từ sau lưng ôm lấy thiếu niên, một tay đặt trên eo cậu nhẹ giọng nói: "Anh mua hai trăm con cá vàng."

Hứa Thừa Yến không muốn nói chuyện.

Hạ Dương: "Cộng điểm đi."

"Đừng mua cá vàng nữa." Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng: "Bể cá đã đầy lắm rồi, không thêm được nữa đâu."
Cái bể cá này quá lớn, Hứa Thừa Yến thấy nó chiếm không gian quá nhiều nên trông không đẹp cho lắm.

Hạ Dương nhìn thoáng qua bể cá mới, thản nhiên nói: "Vậy anh sẽ đổi sang cái lớn hơn."

"Thế thì anh đào một cái hồ luôn đi."

Phản ứng đầu tiên của Hạ Dương lại là hỏi: "Có cộng điểm không?"

"Không." Hứa Thừa Yến bỏ cái tay trên eo ra: "Đừng mua cá vàng nữa, thật sự hết chỗ rồi."

Vốn dĩ trong nhà cũng đã nuôi không ít cá vàng rồi, lần này Hạ Dương lại còn mua thêm hai trăm con cá vàng nữa, chờ đến lúc nuôi lớn rồi cái bể cá này không thể chứa hết được, nuôi quá nhiều trông rất khó coi.

Hạ Dương: "Vậy em cộng điểm đi."

Hứa Thừa Yến đưa mắt qua Hạ Dương, hỏi: "Ngoài việc mua cá vàng cộng điểm, anh không còn chuyện gì khác để làm à?"

"Cầu thang."

Hứa Thừa Yến nghe vậy liền lập tức phản bác: "Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, không có khả năng đâu."
Hứa Thừa Yến trực tiếp ôm Tiểu Ôn trở lại sô pha, Hạ Dương cũng bám theo. Hạ Dương ngồi ở một bên, đem Tiểu Ôn ra khỏi tay cậu rồi đặt xuống thảm, sau đó lấy máy hút lông chó mèo qua lau sạch lông mèo trên quần áo cho cậu. 

Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn nằm, đầu ngón tay câu lấy góc áo Hạ Dương, lại chú ý tới bên trong túi áo khoác của hắn phát ra tiếng rung bèn nói: "Anh có thông báo kìa."

Hạ Dương ừ một tiếng, cũng không để tâm đến điện thoại mà tiếp tục tẩy lông mèo cho cậu. Mãi đến khi đã tẩy sạch lông mèo rồi, Hạ Dương mới lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua nội dung liền nhíu mày lại.

Hứa Thừa Yến thấy vậy bèn hỏi: "Sao thế?"

"Trong công ty có chút việc." Hạ Dương nhìn qua thiếu niên, một tay chống bên cạnh cậu hơi cúi người xuống rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán: "Anh ra ngoài một chuyến."
"Ừm."

Hạ Dương đứng dậy, trở về phòng ngủ thay quần áo rồi vội vàng ra cửa. Hứa Thừa Yến ở trong phòng khách, thấy Hạ Dương ra ngoài rồi thì cậu cũng trở về phòng, ngồi vào bàn làm việc mở máy tính ra.

Sau khi nhấn vào hộp thư, Hứa Thừa Yến mở một email ra chậm rãi đọc. Email được gửi bởi một nhà thiết kế của một nhãn hiệu lâu đời ở nước ngoài, nội dung email là một số bản nháp của các thiết kế trang sức, bao gồm ghim cài áo, khuy măng sét và kẹp cà vạt.

Hứa Thừa Yến xem xong mấy bản nháp vẫn còn có chút thất thần. Nhà thiết kế này chính là bậc thầy thiết kế lúc trước đã làm nhẫn cầu hôn cho Hạ Dương, mà "tình yêu vĩnh hằng" bây giờ cũng còn gửi bên chỗ nhà thiết kế đó.

Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Hứa Thừa Yến trả lời lại email dò hỏi về chuyện chiếc nhẫn cầu hôn trước kia.
Đến tối, Hạ Dương quay về. Trong biệt thự có để lại đèn, Hạ Dương vừa vào phòng khách liền nhìn thấy thiếu niên nằm ngủ say trên sô pha. Trên người cậu còn khoác một chiếc chăn, có điều nó đã sắp trượt xuống dưới luôn rồi. 

Hạ Dương đi qua vừa định kéo tấm chăn lên lại, chẳng qua động tác nhỏ này của hắn vẫn làm quấy nhiễu đến người trên sô pha. Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng trở mình, vừa mở mắt ra liền thấy Hạ Dương đã về.

Hứa Thừa Yến lại nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn 10 giờ tối bèn nhịn không được nói: "Sao anh lại về muộn vậy..."

"Trong công ty xảy ra chuyện." Hạ Dương xoa xoa tóc cậu: "Về phòng ngủ thôi."

Nói xong, Hạ Dương liền duỗi tay trực tiếp bế cậu lên khỏi sô pha rồi đi lên lầu. Nhưng sau khi về phòng, Hứa Thừa Yến lại không về giường mà cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.
Hạ Dương thấy vậy cũng đi theo phía sau: "Cùng nhau tắm đi."

Hứa Thừa Yến treo quần áo lên, quay đầu lại nhìn nhìn Hạ Dương, ngữ khí có chút hoài nghi: "Anh có chắc là muốn tắm cùng nhau không?"

"Tiết kiệm nước." Biểu tình Hạ Dương vô cùng tự nhiên, kéo cà vạt xuống rồi lại thuận tiện mở ngăn tủ, lấy một lọ dịch bôi trơn từ trong đó ra.

Hứa Thừa Yến im lặng không nói gì, nhưng vẫn tùy ý Hạ Dương hành động, sau khi cho nước nóng vào bồn tắm rồi thì cậu ngồi vào đó. Hạ Dương cởϊ qυầи áo rồi cũng ngồi vào bồn tắm, thuận thế kéo người lại ôm vào trong ngực.

Trong phòng tắm dần dần dâng lên hơi nước, âm thanh hôn môi cũng vang lên. Bầu không khí ái muội càng ngày càng nồng đậm, Hứa Thừa Yến duỗi tay ôm lấy cổ nam nhân, sắp động tình. Mà ngay khi cả hai chuẩn bị vào trạng thái thì chuông điện thoại chợt vang lên.
Áo khoác Hạ Dương đặt trên giá bên cạnh, điện thoại ở trong túi không ngừng rung lên. Hứa Thừa Yến lập tức liền chú ý tới âm thanh đó bèn đẩy đẩy bả vai Hạ Dương, vừa thở hổn hển vừa nhắc nhở: "Điện thoại."

"Không cần phải để ý." Hạ Dương lại lần nữa phủ môi lên môi cậu, cạy mở khớp hàm ra.

Hứa Thừa Yến rên lên một tiếng, bàn tay đang đặt trên vai Hạ Dương cũng từ từ trượt xuống. Mà tiếng chuông điện thoại cũng nhanh chóng ngừng lại, phòng tắm khôi phục sự yên tĩnh.

Nhưng không lâu sau, tiếng chuông lại lần nữa vang lên. Hạ Dương phớt lờ coi như không nghe thấy, tiếp tục hôn người trong lòng ngực, một tay cầm lấy lọ dịch bôi trơn bên cạnh qua.

Tuy nhiên, Hứa Thừa Yến lại nghiêng đầu tránh đi, nhắc nhở: "Anh nghe điện thoại đi."

Hạ Dương chau mày nhưng cũng đành phải buông tay ra, mà lọ dịch bôi trơn kia còn chưa kịp mở ra nữa. Hạ Dương đứng dậy lấy áo khoác, rút điện thoại ra thì thấy là thư ký gọi tới. 
Sau khi bắt máy, giọng điệu của Hạ Dương không được tốt cho lắm: "Chuyện gì?"

Ở đầu dây bên kia điện thoại, thư ký cũng nghe ra được hình như sếp của mình có chuyện gì đó không vui nên thật cẩn thận lựa lời báo cáo công việc với ông chủ.

Hạ Dương nghe điện thoại, mày càng ngày càng nhăn chặt lại, dựa ngồi trong bồn tắm hỏi: "Chỉ có chuyện này thôi? Có việc gì ngày mai lại nói."

Nói xong, Hạ Dương liền định múp máy. 

Thư ký vội vàng nói: "Hạ tổng! Còn một việc nữa!"

Tâm tình Hạ Dương càng kém hơn, nhưng vẫn khống chế cảm xúc yên lặng nghe thư ký báo cáo. Hứa Thừa Yến ngồi trong ngực Hạ Dương, thấy cuộc gọi này của hắn còn chưa kết thúc thì nhất thời có chút nhàm chán, vì thế bóp một chút sữa tắm ra rồi bôi lên ngực Hạ Dương sau đó xoa xoa bọt.

Lúc xoa bong bóng, đầu ngón tay Hứa Thừa Yến dán sát vào ngực Hạ Dương liên tục xoa tới xoa lui. Hạ Dương lập tức chú ý tới động tác của thiếu niên liền bắt lấy cổ tay cậu không cho cậu sờ loạn lung tung nữa.
Hứa Thừa Yến cũng không rút tay ra mà thay vào đó là duỗi tay còn lại tiếp tục xoa xoa nghịch bong bóng trước ngực Hạ Dương. Hạ Dương còn cầm điện thoại nhưng chẳng qua đã không còn tâm tư nghe thư ký nói gì nữa, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, môi khẽ nhúc nhích nói mấy chữ.

Thông qua khẩu hình, Hứa Thừa Yến liền nhận ra câu hắn nói là hai chữ "Đừng nháo". Thế là Hứa Thừa Yến cũng không lộn xộn nữa, rút ​​tay về, ngoan ngoãn ngồi im.

Hạ Dương nghe xong báo cáo, nói với thư ký: "Những việc này cậu tự mình quyết định đi, còn phải hỏi tôi?"

Thanh âm Hạ Dương rất lạnh lẽo, chau mày, toàn thân tản ra áp suất thấp, cảm xúc cực kỳ kém. Hứa Thừa Yến vốn dĩ đang thành thành thật thật ngồi trong lòng ngực Hạ Dương, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm này của hắn thì trong đầu bỗng chợt nảy sinh ý nghĩ. 
Hứa Thừa Yến chậm rãi cúi người tới gần hôn lên mặt hắn. Hạ Dương chỉ xoa xoa gáy cậu, cũng không hề ngăn cản.

Hứa Thừa Yến hôn lên mặt rồi lại dần dần trượt xuống, dừng tại khóe miệng nam nhân. Hạ Dương hơi híp mắt, bàn tay bất tri bất giác đặt trên eo cậu siết chặt lại.

Hứa Thừa Yến cũng thoáng ngừng lại, trộm ngắm nhìn Hạ Dương một cái, thấy biểu hiện của hắn vẫn như trước không có gì thay đổi. Thế là Hứa Thừa Yến lại lần nữa tới gần, hôn lên hầu kết của hắn.

Hô hấp của Hạ Dương nháy mắt hỗn loạn, ánh mắt tối sầm lại, bàn tay đặt trên eo cậu càng lúc càng dùng sức siết chặt, khẽ cảnh cáo. Nhưng động tác của Hứa Thừa Yến vẫn không hề dừng lại mà còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đó.

Hạ Dương rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp cúp điện thoại. 
--------------------------------------------

Anh thư ký chuẩn bị toang rồi🤣

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện