-----------------------------------------

"Có thể là vậy." Nhân viên cửa hàng thế mà lại thẳng thắn thừa nhận: "Phu nhân của tôi mãi vẫn chưa về nên tôi cũng không còn cách nào khác."

Hứa Thừa Yến không chút để tâm gật gật đầu, một bàn tay sờ lên người nam nhân. Nam nhân mặc đồng phục nhân viên bán hàng, cúc áo sơ mi trắng cài tận cúc trên cùng, che kín mít thế này làm toát lên một vẻ cấm dục.

Hứa Thừa Yến sờ đến cúc áo sơ mi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích như có như không cởi một cúc áo ra, lại hùa theo lời nam nhân nói mà hỏi: "Vậy anh có muốn chơi với tôi không?"

Nhân viên cửa hàng không trả lời, thuận thế vòng tay ôm lấy eo cậu hỏi lại: "Tiên sinh cảm thấy thế nào?"


Hứa Thừa Yến cười khẽ, quấn cà vạt quanh cổ nam nhân rồi kéo nhẹ xuống, sau đó chồm tới như muốn hôn lên môi người nọ. Nhưng nhân viên cửa hàng lại nghiêng đầu tránh đi, một tay nắm lấy cổ tay cậu rồi thuận thế lướt xuống sờ vào ngón áp út của thiếu niên.

Ngón áp út trống trơn, không có nhẫn cưới.

Nhân viên cửa hàng lại hỏi lần nữa: "Tiên sinh còn độc thân sao?"

Hứa Thừa Yến cũng chú ý tới động tác nhỏ của hắn, chủ động giải thích: "Phải đóng phim, mang nhẫn không tiện lắm."

"Vậy thì là kết hôn rồi." Nhân viên cửa hàng gật đầu, không tiếp tục nói đến đề tài này nữa mà buông tay ra, lấy một chiếc áo khoác từ giá đồ bên cạnh qua: "Đây là bộ sưu tập giới hạn của nhãn hiệu V năm nay, tương đối thích hợp với tiên sinh, có thể thử một lần xem sao."


Trong tay người nọ là một chiếc áo khoác mỏng dài vừa phải, màu xám nhạt.

Hứa Thừa Yến nhìn người trước mặt, cười nhẹ một tiếng: "Đã là lúc này rồi, anh xác định còn muốn đẩy mạnh tiêu thụ bán hàng mà không phải cùng em về khách sạn à?"

"Tiên sinh, hai người chúng ta ai cũng đều kết hôn rồi." Nhân viên cửa hàng lùi lại một bước: "Vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."

"Được thôi." Hứa Thừa Yến bị thái độ này của hắn làm cho thật sự không còn gì để nói, lấy áo khoác rồi nhanh chóng vào phòng thay đồ thay quần áo.

Còn người nhân viên cửa hàng kia vẫn quy củ đứng ở bên ngoài, yên lặng chờ đợi. Có tiếng sột soạt thay quần áo trong phòng phát ra, là Hứa Thừa Yến đang cởϊ qυầи áo ở bên trong.

Nhân viên cửa hàng nghe được thanh âm liền thoáng có chút không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, cúi đầu cài lại cúc áo sơ mi cho chặt rồi cởi cà vạt trên cổ xuống để sang bên cạnh.


Một lúc sau, bên phòng thay quần áo truyền đến động tĩnh, cửa phòng được đẩy ra từ bên trong. Nhân viên cửa hàng quay đầu lại liền nhìn thấy thiếu niên lười biếng dựa vào cạnh cửa, trên người mặc chiếc áo khoác sơ mi màu xám kia.

"Đẹp không?" Thiếu niên cong cong khóe mắt, ý cười tràn đầy bên trong đôi mắt đào hoa không thể che lấp được. 

Ánh mắt nhân viên cửa hàng khóa chặt vào thiếu niên trước mặt, nhất thời không nói được lời nào. 

Trên người thiếu niên mặc chiếc áo khoác sơ mi kia, nhưng toàn thân trên dưới chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác đó mà không mặc quần, đôi chân dài đều lộ hết ra ngoài. Hơn nữa ngay cả cúc áo cũng chỉ cài tới cúc trước ngực, một mảng lớn xương quai xanh đều lộ ra, bên trong cũng không có gì che chắn. 

Nhân viên cửa hàng cố gắng dời tầm mắt đi chỗ khác, nhẹ giọng lên tiếng: "Đẹp."
Hứa Thừa Yến vô cùng tự nhiên thoải mái đi tới ngồi xuống ghế nghỉ chân, còn nói thêm: "Tôi muốn đổi một đôi giày khác."

"Được." Nhân viên cửa hàng đáp lại, sau đó đi tới khu để giày cách đó không xa chọn một đôi ủng Martin đem lại đây. 

Hứa Thừa Yến vẫn ngồi yên trên ghế, cởi giày ra chờ giày mới. Nhân viên cửa hàng cũng thuận theo nửa quỳ xuống trước mặt thiếu niên, nắm lấy cổ chân cậu định thay giày giúp.

Nhưng ngay khi người nọ nâng cổ chân cậu lên, lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng một cái liền sửng sốt. Từ góc độ này, có thể nhìn rõ giữa hai chân thiếu niên không mặc gì cả, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không có.

Trong nháy mắt, hơi thở của hắn có chút hỗn loạn, hầu kết trượt lên trượt xuống không có động tĩnh gì tiếp theo nữa. 

Hứa Thừa Yến đợi một lúc nhưng thấy nhân viên cửa hàng vẫn không có phản ứng gì cả bèn di chuyển cẳng chân, cố ý đạp lên đầu gối người nọ hỏi: "Sao anh không tiếp tục nữa?"
Nhân viên cửa hàng ngẩng đầu lên: "Bên trong không mặc gì cả."

"Anh chỉ đưa cho tôi bộ đồ này, chưa cho tôi qυầи ɭóŧ a." Vẻ mặt Hứa Thừa Yến còn có chút vô tội.

Nhân viên cửa hàng có chút bất đắc dĩ, đứng dậy trực tiếp ôm thiếu niên từ trên ghế nghỉ chân lên đi về phía sô pha bên cạnh.

Hứa Thừa Yến tựa vào vai hắn, nghiêng đầu dán sát vào bên tai nam nhân thấp giọng thì thầm: "Tôi đã kết hôn rồi, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."

Nhân viên cửa hàng đặt người trong lòng ngực xuống sô pha rồi chậm rãi cúi người đè cậu ở dưới thân, hỏi lại: "Vậy chồng của ngài đâu? Sao không có ở đây?"

Hứa Thừa Yến vòng tay ôm lấy cổ hắn, trả lời: "Chúng tôi bây giờ đang ở hai nơi."

"Thật là trùng hợp quá." Nhân viên cửa hàng phủ người lên: "Phu nhân của tôi và tôi cũng đang ở hai nơi khác nhau."
Nhân viên cửa hàng lập tức cúi đầu ngậm lấy bờ môi thiếu niên, chậm rãi thâm nhập vào bên trong. Tiếng hôn môi ướŧ áŧ dần dần trở nên kịch liệt, hô hấp của hắn cũng càng ngày càng thô trầm.

Sau khi kết thúc nụ hôn này, hắn cũng không có tách ra mà tiếp tục hôn lên cổ cậu, để lại những dấu hickey đầy diễm sắc. Hai người có chút lau súng cướp cò, phản ứng dưới hạ thân không thể che giấu được nữa.

Hứa Thừa Yến không chịu nổi nữa, thân thể vốn đã động tình nhưng lại không muốn làm ở chỗ này. Mặc dù cả tầng lầu này đều trống rỗng không có ai cả nhưng dù sao thì trung tâm thương mại cũng là nơi công cộng, làm ở chỗ này thật sự là không thích hợp lắm.

Hứa Thừa Yến thở hổn hển, trước khi mất khống chế bèn thừa dịp nhắc nhở: "Đừng làm ở chỗ này... Chúng ta..."
"Ừm." Nhân viên cửa hàng cố gắng khắc chế thu tay lại, không tiếp tục nữa.

Ở phía bên kia, trong bãi đỗ xe ngầm. Người đại diện ngồi trong xe bảo mẫu nhàm chán chơi điện thoại gϊếŧ thời gian.

Đột nhiên, người đại diện nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia liền thấy hai thân ảnh đang đi tới đây.

Nam nhân cao lớn đi ở phía trước, một tay nắm người bên cạnh đi tới xe bảo mẫu. Người đại diện lập tức ngồi vào ghế lại một cách đàng hoàng, chờ sau khi hai người đều lên xe rồi liền lái xe về khách sạn.

Trên hàng ghế sau, cả hai người đều ngồi yên lặng. Hứa Thừa Yến dựa vào cửa kính xe, trên người đã thay một bộ quần áo và giày mới, dấu hôn trước ngực cũng đã bị che lại.

Có điều đôi môi vẫn còn sưng đỏ, đuôi mắt đỏ hoe cũng chưa kịp dịu xuống. Không lâu sau, xe đã ngừng lại. 
Hứa Thừa Yến cầm thẻ phòng, Hạ Dương cũng đi theo phía sau. Vừa vào phòng, Hạ Dương đã trực tiếp đẩy cậu sát vào tường mạnh mẽ hôn lên. Hứa Thừa Yến rên lên một tiếng, thẻ phòng trong tay bất giác rơi xuống sàn nhà.

Xúc cảm môi lưỡi thân mật đụng chạm thực sự làm gây nghiện, Hạ Dương dùng sức bế người lên, lười vào phòng ngủ mà trực tiếp bước thẳng đến sô pha trong phòng khách.

Trên ghế sô pha nhanh chóng trở thành một đống hỗn độn, gối ôm cản trở đều bị ném xuống đất. Hạ Dương nằm trên người thiếu niên, cởi bộ đồng phục nhân viên bán hàng ra.  

Hứa Thừa Yến nằm bên dưới, bất tri bất giác vươn tay sờ sờ cơ bụng của Hạ Dương. Bọn họ đã nửa tháng không gặp nhau rồi, cũng đã nửa tháng không thân mật. 

Hứa Thừa Yến vuốt ve cơ bụng rồi dần dần sờ soạng lên trên, vô cùng hài lòng với dáng người của Hạ Dương. Hạ Dương cũng đã cởi thắt lưng xong, lập tức phủ lên người cậu hôn xuống bờ môi ướŧ áŧ của thiếu niên. 
Hứa Thừa Yến mở to mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đấy liền đẩy đẩy bả vai Hạ Dương: "Em còn chưa ăn tối gì cả?"

Hạ Dương bị cắt ngang giữa chừng, chân mày liền cau lại: "Chờ lát nữa rồi ăn."

Hứa Thừa Yến còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đôi môi đã bị lấp kín không còn cơ hội mở miệng. Ghế sô pha nhanh chóng bị vấy bẩn, ngay cả cái bàn cũng bị dính bẩn.

Hứa Thừa Yến ngửa cao đầu nhất thời có chút chịu không nổi, đầu ngón tay bấu chặt lấy bờ lưng to lớn của nam nhân để lại những vết cào.  

"Đừng làm nữa..." Hứa Thừa Yến không muốn làm nữa, cơ thể không còn chút sức lực: "Anh để cho em ăn chút gì đã, em không còn sức nữa..."

Động tác của Hạ Dương thoáng ngừng lại một chút, nhìn xuống người bên dưới, trầm ngâm phát biểu: "Đó là do thể lực của em kém."
Hứa Thừa Yến tức giận cười: "Em chưa ăn cái gì hết thì thể lực ở đâu ra?"

Hạ Dương như đang suy tư gì đó nhẹ gật đầu, động tác lại tiếp tục, vừa trả lời: "Anh cũng chưa ăn gì đây."

Nhưng Hứa Thừa Yến thật sự là không còn sức nữa, ôm lấy cổ Hạ Dương thúc giục: "Anh còn muốn làm bao lâu nữa? Dừng lại đi, em muốn ăn chút gì đó..."

Hạ Dương không dừng lại mà thuận miệng hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Hứa Thừa Yến mở to mắt, thật sự nghĩ tới đó bèn trả lời: "Ở đây có một nhà hàng lẩu rất ngon, em muốn đến đó ăn lẩu."

"Còn có quán thịt nướng BBQ Nhật Bản nữa, lúc trước em nghe đạo diễn và bọn họ nói qua hình như cũng không tệ lắm."

Hạ Dương nghe thiếu niên nói chuyện, chân mày hơi nhíu lại có vẻ bất mãn với việc cậu mất tập trung ngay lúc này, thế là hắn liền thu hồi sự thương hại, động tác cũng không hề kiêng nể gì nữa.
Hứa Thừa Yến vốn còn đang nghĩ tới mấy nhà hàng ăn ngon gần đó, nhưng chưa đầy vài giây sau cậu đã nói được lời nào nữa, cũng không còn chút tinh lực nào để nghĩ những việc đó.

Thời điểm hai người lăn lộn xong thì đã là chạng vạng. Hạ Dương cuối cùng cũng chịu ngừng lại. Có điều thiếu niên bên dưới lại nhắm tịt hai mắt, có vẻ như đã thấm mệt lắm rồi.

Hạ Dương bế người lên vào phòng tắm rửa sạch cho cậu. Hiện tại kỹ thuật của Hạ Dương đã càng ngày càng tốt, động tác cũng rất thuần thục.

Hứa Thừa Yến dựa vào bồn tắm, toàn bộ quá trình đều nhắm mắt dưỡng hần, mệt mỏi đến nỗi mơ màng sắp ngủ.

Sau khi rửa sạch xong, Hạ Dương ôm cậu trở lại phòng ngủ nhét người vào trong chăn rồi hỏi: "Buổi tối em muốn ăn gì?"

Hứa Thừa Yến ngủ đến mơ hồ, tùy ý lên tiếng: "Không ăn..."
"Lúc nãy còn nhao nhao muốn ăn chút gì đó, sao bây giờ lại không ăn nữa?" Hạ Dương có chút bất đắc dĩ ngồi ở mép giường cúi người xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng cố ý vuốt ve mặt cậu.

Hứa Thừa Yến cũng cảm nhận được động tác nhỏ trên mặt, nhưng cậu đã mệt đến nỗi không còn sức nói chuyện nữa nên nhắm chặt hai mắt lại không buồn phản ứng.

Hạ Dương sờ sờ mi tâm thiếu niên, một tay duỗi vào trong chăn sờ đến ngón tay cậu, hỏi: "Nhẫn của em đâu rồi?"

Hứa Thừa Yến buồn ngủ cực kỳ, đáp lại một câu cho có lệ: "Trong ngăn tủ..."

Hạ Dương đứng dậy, vừa mở tủ đầu giường ra thì thấy được một chiếc hộp trang sức. Sau khi mở hộp trang sức ra, Hạ Dương liền cầm nhẫn cưới đeo lại vào ngón áp út cho cậu.

Hứa Thừa Yến cũng không tài nào chợp mắt được vì động tác nhỏ của Hạ Dương, thế là cậu bèn mở mắt ra nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: "Ngày mai em còn phải đóng phim, vẫn nên tháo ra thì tốt hơn."
"Vậy hôm nay cứ mang đi." Hạ Dương nắm chặt bàn tay kia, cúi xuống hôn nhẹ lên vị trí ngón áp út.

Hứa Thừa Yến không nói chuyện nữa mà yên lặng nhìn Hạ Dương, đột nhiên không muốn ngủ. Cậu đã lâu rồi chưa thấy Hạ Dương. Hứa Thừa Yến liền nhích lại gần ôm eo hắn.

Hạ Dương cười hỏi: "Em không ngủ sao?"

"Không ngủ." Hứa Thừa Yến lắc đầu, đáp lại: "Em muốn ngắm anh."

"Anh ở ngay đây." Hạ Dương chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn đầy yêu thương lên trán cậu: "Nghỉ ngơi sớm chút đi, Hạ phu nhân."

-------------------------------------------

Chặng đường kế tiếp mong quý vị khán giả hãy trang bị đầy đủ kem đánh răng PS trắng sáng nhé😆

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện