-----------------------------------------

Ngủ một giấc tỉnh dậy, cả người Hứa Thừa Yến vô lực nằm dài trên giường, không thể động đậy. 

Hạ Dương lạnh mặt đứng bên cạnh, cố kìm lại cơn tức giận thật muốn mắng người này một trận. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng khó chịu của cậu thì lại không nỡ nhẫn tâm, chỉ có thể tiến lên ôm thiếu niên vào trong ngực, cúi đầu hôn hôn lên trán cậu trấn an.

Hứa Thừa Yến nhắm chặt hai mắt, đầu thật sự rất choáng váng, hoàn toàn không có chút khí lực gì, toàn thân đều khó chịu vô thức cuộn tròn trong ngực Hạ Dương.

Hạ Dương yên lặng an ủi bạn nhỏ của hắn, lại để ý thấy môi cậu hơi khô liền đứng dậy rót cho cậu một ly nước ấm.


Hứa Thừa Yến uống nước xong thì đột nhiên muốn ăn chút ăn đồ vật bèn hỏi: "Có kẹo không?"

Hạ Dương xuống lầu tìm kẹo đem lên cho cậu, Hứa Thừa Yến ăn một viên kẹo xí muội, lúc này mới cảm thấy trong miệng có chút mùi vị, tinh thần mới nâng lên được một ít.

Hạ Dương cúi xuống cẩn thận đắp chăn lại cho cậu, thấp giọng mắng: "Không được có lần sau."

Hứa Thừa Yến chỉ cười cười, ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn không đáp lại.

Hạ Dương ngồi ở mép giường khẽ vuốt ve khuôn mặt thiếu niên, lông mày chau lại: "Không chịu nghe lời gì cả."

Hứa Thừa Yến nắm lấy cổ tay Hạ Dương, dịu ngoan úp mặt vào lòng bàn tay hắn cọ cọ, dáng vẻ trông vô cùng ngoan ngoãn. Hạ Dương khẽ thở dài không đành lòng nói thêm gì nữa, lẳng lặng ở bên cạnh cậu.

Mãi đến chạng vạng tối cơn sốt của Hứa Thừa Yến mới giảm bớt, cơ thể cũng không còn khó chịu lắm, còn có tâm trạng nghịch điện thoại lướt weibo. Nhưng Hạ Dương đã nhanh chóng tịch thu điện thoại không cho chơi, sau đó thúc giục cậu đi ngủ sớm.


Hứa Thừa Yến ôm chặt eo Hạ Dương, ủ rũ nói: "Em không ngủ được."

"Ngủ không được cũng phải ngủ." Hạ Dương mặt không cảm xúc, lòng bàn tay xoa xoa gáy cậu.

Hứa Thừa Yến mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt, nhịn không được nhích người về phía trước theo thói quen muốn hôn hắn.

Nhưng khi sắp chạm vào môi Hạ Dương thì cậu đột nhiên phản ứng lại bản thân còn đang phát sốt, không thích hợp hôn môi nên đành phải khắc chế ngừng lại, không hôn nữa mà yên lặng chôn vào cổ Hạ Dương.

Hạ Dương cũng chú ý tới động tác nhỏ của Hứa Thừa Yến bèn duỗi tay qua ôm lấy mặt cậu rồi hôn lên.

Hứa Thừa Yến rên lên một tiếng, chủ động kết thúc nụ hôn: "Đừng hôn."

"Ừm." Hạ Dương xoa xoa gáy cậu, tiếp tục dỗ dành người trong ngực mình ngủ.

Hứa Thừa Yến nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cũng may qua một đêm này cơ thể của Hứa Thừa Yến đã tốt lên, gần như trở lại như bình thường.


Ban ngày, Hứa Thừa Yến hết đi dạo trong sân lại đến bên hồ nước cho cá ăn, lúc nào tâm huyết dâng trào liền vào bếp làm cơm trộn cho mình. Ăn cơm trộn xong còn chưa đủ, Hứa Thừa Yến còn lục hết đồ ăn vặt trong nhà ra.

Ngày hôm qua bị bệnh nên cậu không ăn gì được, bây giờ rốt cuộc cũng khôi phục như bình thường nên hận không thể ăn hết tất cả đống đồ ăn vặt này. Hạ Dương thấy vậy cũng không nói lời nào, yên lặng bồi bên cạnh cậu.

Có điều trong sinh hoạt về đêm, hai người xuất hiện một số khác biệt nhỏ.

Hứa Thừa Yến ngồi trong ngực Hạ Dương, giống như một con mèo hết liếm rồi hôn lên mặt hắn, ngón tay cũng chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của Hạ Dương ra. Hô hấp Hạ Dương trở nên gấp gáp, cúc áo cũng đã bị cởi đến thắt lưng.

Thế nhưng Hạ Dương vẫn duy trì lý trí, ngăn lại: "Không làm."
Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mặt, đầu ngón tay thuận thế duỗi xuống hạ thân hắn, bật cười một tiếng: "Rõ ràng là anh có phản ứng rồi..."

Đôi con ngươi Hạ Dương nháy mắt tối sầm xuống, sắp không thể kìm chế được.

Hạ Dương hít một hơi thật sâu, luyến tiếc đẩy người trong lòng ngực ra, cứ như vậy vùi vào cổ cậu phát ra thanh âm khàn khàn: "Sẽ bị sốt đấy, không làm."

"Lần này cẩn thận một chút sẽ không sao đâu." Hứa Thừa Yến từ tốn nói, trong lúc đó còn vừa cởi dây thắt lưng Hạ Dương ra.

Nhưng Hạ Dương vẫn không nói gì, mặc kệ Hứa Thừa Yến mời gọi thế nào vẫn bất động.

Hứa Thừa Yến đành phải nhượng bộ: "Vậy anh mang bao đi, như vậy được chứ?"

Hạ Dương lúc này mới nhẹ giọng đáp một tiếng, thoáng buông tay ra đi tìm 'áo mưa' trong phòng.
Có điều trước đây hai người đều không có thói quen mang bαo ƈαo sυ, lần nào sau khi làm xong cũng sẽ rửa sạch, bây giờ đột nhiên muốn tìm 'áo mưa' thì hơi khó khăn, Hạ Dương phải tìm thật lâu mới tìm được một hộp còn mới toanh ở sâu trong góc. 

Hạ Dương xé mở bao bì rồi trở lại mép giường, mạnh mẽ đè lên người thiếu niên. Hứa Thừa Yến cũng phối hợp ôm lấy bả vai Hạ Dương, kề sát lại môi hắn trao đổi một nụ hôn sâu.

Không khí dần dần trở nên ái muội.

Nhưng lúc động tình, Hứa Thừa Yến cắn vào vai Hạ Dương nhịn không được lên tiếng: "Thôi đừng mang..."

Hạ Dương không để ý.

"Khó chịu..." Hứa Thừa Yến không quen với loại xúc cảm này bèn thúc giục Hạ Dương cởi ra.

Hầu kết Hạ Dương trượt lên trượt xuống, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích."
Hứa Thừa Yến thúc giục: "Vậy thì anh cởi ra đi, đừng mang nữa."

Nói xong, Hứa Thừa Yến liền chủ động ngẩng đầu lên liếm hầu kết Hạ Dương. Hạ Dương không thể nhịn được nữa, cởi bαo ƈαo sυ ra rồi cúi đầu xuống đè chặt cằm cậu thô bạo hôn lên.

Sau khi kết thúc cuộc ân ái, Hạ Dương cũng đã nhanh chóng tỉnh táo lại rồi ngay lập tức ôm người đến phòng tắm rửa sạch. Hứa Thừa Yến còn chưa kịp bình tĩnh lại đã bị hắn cho vào bồn tắm.

Vẻ mặt Hạ Dương còn rất nghiêm túc, cẩn thận rửa sạch cho cậu. Hứa Thừa Yến nhíu mày thu mình lại, không muốn rửa sạch. Vừa vặn bồn tắm trong phòng ngủ chính đã đổi thành một bồn tắm lớn nên cũng dễ dàng cho Hứa Thừa Yến chạy trốn.

Nhưng Hạ Dương đã lạnh mặt giữ cổ chân cậu lại, bắt người trở về rồi không màng sự kháng nghị của cậu mà tiếp tục rửa sạch. Sau khi xong xuôi, Hạ Dương còn không yên tâm cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, chắc chắn không có để sót thứ gì mới ôm cậu về phòng ngủ.
Nhưng rửa sạch xong vẫn chưa đủ, Hạ Dương còn đem hòm thuốc đến cứ cách vài phút lại đo nhiệt độ cho cậu rồi thỉnh thoảng lại lấy khăn ấm lau trán nữa.

Hứa Thừa Yến bị động tác nhỏ của Hạ Dương làm cho không ngủ được, bèn lên tiếng: "Không cần kiểm tra nữa đâu."

Hạ Dương không nói gì, vẫn tiếp tục đo nhiệt độ. Hứa Thừa Yến thật sự không còn chút sức lực nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Đến sáng hôm sau, khi Hứa Thừa Yến tỉnh dậy mở mắt ra liền thấy Hạ Dương chau mày ngồi bên cạnh, trong tay còn cầm nhiệt kế.

Hứa Thừa Yến vừa thấy động tác này của Hạ Dương đã bật ngồi dậy, theo bản năng lên tiếng: "Em không bị sốt."

Tuy nhiên, sau khi Hứa Thừa Yến nghe được giọng nói của chính mình liền lập tức sửng sốt. Giọng cậu hơi khàn khàn, cổ họng cũng cảm thấy hơi đau.
Hạ Dương thấy cậu đã tỉnh lại liền nhanh chóng nhét người vào lại trong chăn: "Nằm im xuống, đừng lộn xộn."

Ngữ khí Hạ Dương so với ngày thường còn nghiêm khắc hơn, còn mang theo một tia lạnh lẽo. Hứa Thừa Yến hơi hé miệng, vừa định giải thích gì đó thì đột nhiên nghiêng đầu hắt xì một cái.

Biểu cảm trên mặt Hạ Dương càng trở nên lạnh hơn, đưa thuốc trị cảm qua. Hứa Thừa Yến yên lặng tiếp nhận thuốc, ngoan ngoãn uống vào.

Cậu không phát sốt... Nhưng lại là bị cảm.

Hứa Thừa Yến uống thuốc xong, tinh thần vẫn còn uể oải nên nằm bẹp trên giường không buồn nhúc nhích. Hạ Dương trầm mặc ngồi bên mép giường, không nói lời nào.

Bầu không khí càng ngày càng áp lực, cả hai người đều không ai mở miệng.

Cuối cùng, Hạ Dương là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Lần thứ ba rồi."
Hứa Thừa Yến yên lặng quấn chặt chăn, nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua có rửa sạch mà."

Hạ Dương rũ mắt xuống: "Rửa sạch lâu lắm."

Tối hôm qua lúc hắn rửa sạch cho cậu chỉ nghĩ phải rửa sạch sẽ một chút, cho nên ở trong phòng tắm hơi lâu. Chắc là ở quá lâu trong phòng tắm nên cậu mới bị cảm lạnh.

Hạ Dương nhìn thiếu niên trên giường, cuối cùng vẫn đành thở dài một tiếng: "Xin lỗi..."

Tối hôm qua là hắn sai. Nếu lúc ấy hắn có thể nhịn xuống, kiên quyết mang bao hoặc là ngay từ đầu không làm thì Yến Yến của hắn cũng sẽ không bị bệnh.

Hạ Dương xoa xoa mái tóc thiếu niên, sau đó hôn lên mặt cậu một nụ hôn nhẹ rồi nhỏ giọng dặn dò: "Em nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hạ Dương đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ. Hứa Thừa Yến lúc đầu cũng không để ý lắm, cho rằng Hạ Dương có việc bận nên tự mình ở trong phòng nghỉ ngơi.
Thế nhưng cả buổi chiều đều không thấy Hạ Dương lại đây. Ngay cả buổi tối cũng là dì bảo mẫu tới phòng ngủ chứ Hạ Dương thì vẫn không thấy chút bóng dáng nào.

Dì đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đến, bên trên để một ít đồ ăn.

Hứa Thừa Yến đứng dậy tiếp nhận cái bát trong tay dì, sau khi uống canh xong thì thuận thế hỏi: "Hạ Dương đâu rồi ạ?"

Dì bảo mẫu cũng không rõ lắm bèn trả lời: "Hạ thiếu chắc là đang ở thư phòng."

Hứa Thừa Yến gật đầu, uống canh xong liền nằm lại trong chăn. Dì lấy một ít kẹo để lên trên tủ đầu giường, sau đó mới quay người rời đi.

Hứa Thừa Yến nằm trên giường một lúc thấy hơi nhàm chán bèn phủ thêm áo khoác ra ngoài tìm Hạ Dương. Thư phòng ở cách đó không xa, Hứa Thừa Yến đi qua gõ gõ cửa rồi thử thăm dò đẩy cửa ra liền thấy Hạ Dương còn ở bên trong.
Hạ Dương đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn chăm chú vào màn hình laptop tựa hồ như đang suy tư gì đó. Hạ Dương cũng chú ý tới thân ảnh ở cửa, vừa nhìn thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng trên người liền nhíu mày. 

"Sao em mặc ít vậy?" Hạ Dương đứng dậy, lấy thảm lông ở bên cạnh qua khoác lên người cậu. 

Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn bọc áo khoác, lại hỏi: "Khi nào anh mới về phòng ngủ?"

Hạ Dương: "Em cứ ngủ trước đi, không cần chờ anh."

Nói xong, Hạ Dương trở lại bàn làm việc tiếp tục xem laptop. Hứa Thừa Yến đi tới lơ đãng nhìn thoáng qua màn hình thì thấy trên đó là một bản kế hoạch tổ chức hôn lễ.

Hứa Thừa Yến từ sau lưng tới gần, cúi người ôm lấy bả vai Hạ Dương: "Đã gần mười một giờ rồi, anh còn bận à?"

Hạ Dương chỉ nói: "Tối nay anh ngủ phòng cho khách, em về nghỉ ngơi trước đi."
Hứa Thừa Yến sửng sốt: "Ngủ phòng cho khách?"

"Ừm."

"Anh sao vậy?" Hứa Thừa Yến chen vào, muốn ngồi trong ngực Hạ Dương.

Nhưng Hạ Dương lại kéo cậu ra xa, giữ một khoảng cách nhất định: "Buổi tối chúng ta không ngủ chung nữa."

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đang êm đẹp sao anh lại tự nhiên nói muốn ngủ phòng cho khách?"

"Em bị cảm."

"Chỉ vì em bị cảm?" Hứa Thừa Yến càng không hiểu được.

Hạ Dương im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Tự chủ của anh không tốt lắm, mấy ngày nay nên tách ra ngủ sẽ tốt hơn."

"Chuyện em bị cảm liên quan gì đến khả năng tự chủ kém của anh?" Hứa Thừa Yến cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Nhưng thái độ lần này của Hạ Dương rất kiên quyết: "Ngủ riêng đi."

"Hạ Dương." Hứa Thừa Yến hơi tức giận, nhìn chằm chằm Hạ Dương: "Đừng náo loạn."

Hai người lâm vào thế giằng co, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Cuối cùng, Hứa Thừa Yến mất bình tĩnh dứt khoát nói: "Được, vậy thì ngủ riêng."

Từ sau khi hai người kết hôn, đây là lần đầu tiên chia phòng ngủ.

---------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện