---------------------------------------------------

Trước khi bài hát mới được ra mắt thì Tần Chu đột ngột nhận được diện thoại từ bệnh viện, bảo là bệnh tình của bà nội chuyển biến xấu.  

Tần Chu vội vã chạy tới bệnh viện tìm được bác sĩ.

Bác sĩ thông báo: "Tình trạng của bệnh nhân đã xấu đi, cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt."

Tần Chu nghe bác sĩ nói, hai mắt thẫn thờ rũ xuống không nói nên lời nào. Chi phí phẫu thuật cùng điều trị theo dõi cộng lại ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn tệ. Nhưng cậu lại không có nhiều tiền như vậy. 

Tần Chu một mình ra khỏi bệnh viện, ngồi trên ghế nghỉ chân lấy điện thoại ra gọi cho người đại diện.


"Trịnh ca, gần đây có hoạt động gì không?"

"Tôi không phải đã gửi lịch trình cho cậu rồi sao?" Thái độ anh ta rất tùy ý.

Tần Chu xoa xoa giữa chân mày. Người đại diện xác thật đã gửi lịch trình sang, nhưng mà theo như lịch trình thì cậu trong thời gian ngắn này không có thêm hoạt động gì cả, gần nhất chỉ có tham gia một buổi thương diễn sau ba tháng nữa.

"Trịnh ca, hiện tại tôi rất rảnh mà lại phải đợi ba tháng nữa." Tần Chu nhíu mày: "Có lịch trình nào khác có thể xếp cho tôi tham gia không Trịnh ca? Cái gì tôi cũng làm được."

"Không có."

Tần Chu trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Trịnh ca, đoạn video thử vai lần trước tôi quay nhờ anh gửi giúp cho đạo diễn Hà đã có kết quả chưa vậy?"

"Tôi còn chưa gửi, khi nào có thời gian thì sẽ gửi giúp cậu." Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến mấy vấn đề nhỏ nhặt này.


Tần Chu cau mày, nôn nóng nhắc nhở: "Trịnh ca, video này đã bị trì hoãn lâu lắm rồi."

"Chỉ là một cái video thử vai, chắc gì đã có thể vượt qua được vòng đầu mà cậu lo lắng cái gì." Giọng điệu của người đại diện trở nên không kiên nhẫn, vội vàng nói: "Tôi còn có việc, lần sau lại nói tiếp."

Anh ta trực tiếp cúp điện thoại.

Tần Chu ngồi một mình ở bên ngoài thật lâu, cuối cùng đứng dậy trở lại bệnh viện. Tần Chu đi vào phòng bệnh, ngồi ở bên giường canh giữ bà nội.

Bà nội đã ngủ, chiếc radio bên cạnh còn đang phát hí khúc. Tần Chu cầm nó lên vặn nhỏ âm lượng lại một chút. Ngay khi Tần Chu vừa đặt radio lại chỗ cũ thì đột nhiên phát hiện bà nội trên giường đã tỉnh lại rồi.

Tần Chu nghiêng người tới gần gọi: "Bà nội."

Chỉ là ý thức của bà còn chưa thanh tỉnh lắm, vươn tay mò mẫm giữa không trung rồi dùng sức nắm lấy cánh tay Tần Chu thì thào gọi: "Tiểu Chu..."


Tần Chu cũng nắm lại tay bà đáp: "Bà nội, con ở đây."

Bà lão cứ nắm chặt lấy bàn tay cậu lẩm bẩm: "Ăn kẹo..." Bà còn muốn chồm dậy đi lấy kẹo gừng trong ngăn kéo cho Tần Chu.

Tần Chu vội vàng đỡ bà nói: "Bà nội nghỉ ngơi trước đi, muốn lấy cái gì thì con sẽ đi lấy."

"Kẹo... Ăn kẹo đi..." Bà lão nhìn chằm chằm vào hướng ngăn kéo.

Tần Chu đành đi tới mở ngăn kéo ra, quả nhiên liền nhìn thấy bên trong có một gói kẹo gừng. Tần Chu cầm lấy gói kẹo lại giường đưa cho bà.

Bà lão không nhận lấy mà chỉ nắm lấy cổ tay Tần Chu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Chu ăn kẹo đi..."

"Vâng." Tần Chu đáp lại rồi tiếp tục canh giữ ở bên cạnh.

Lão gia tử nói chuyện ăn kẹo một hồi liền có chút mệt mỏi, nằm ở trên giường lại ngủ thϊếp đi. Mấy ngày sau, Tần Chu đều ở bệnh viện chăm sóc bà nội, cũng rất ít khi xem điện thoại.
Thẳng đến một buổi tối nọ, Tần Chu nhận được cuộc gọi từ Tô Đường.

"Chu Chu! Cậu phát hỏa rồi!"

"Phát hỏa gì?" Tần Chu có chút mờ mịt.

"Cậu không xem Weibo sao? Cậu lên hot search a!" Ngữ khí Tô Đường rất hưng phấn, thậm chí còn cao hứng hơn cả đương sự là Tần Chu, luyên thuyên nói một một đống chuyện trong điện thoại. 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Chu mới đăng nhập vào weibo chuẩn bị xem thử. Bất quá Tần Chu vừa mở Weibo ra thì điện thoại liền nhảy lên rất nhiều tin nhắn nhắc nhở, khu vực bình luận và tin nhắn riêng tư cũng đầy ắp.

Tần Chu không bấm xem tin nhắn mà trực tiếp bấm vào hot search, liếc mắt một cái liền thấy được tên Lâm Trì Tiêu đỏ chót, rốt cuộc mới biết là bài hát mới bạo rồi. 

【 Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng làm nên tiền đồ rồi!! Lão fan mười năm như tôi cảm động đến rơi nước mắt, có thể để toàn thế giới biết đến vị ca sĩ báu vật này! 】
【 Quá đỉnh! Quá tuyệt vời! Tui phải quỳ xuống một cái! 】

【 Tướng quân chính trực cùng tiểu yêu tinh quá xứng đôi! Cái MV này vừa ra tui liền cày đi cày lại chỉ mấy trăm lần mà thôi! 】

Ca khúc mới của Lâm Trì Tiêu mới ra mắt được vài ngày đã lập tức xông lên đứng đầu bảng xếp hạng, ngay cả MV của nó cũng trở nên nổi tiếng. Tần Chu nhìn thấy trên mạng đều khen bài hát mới cùng MV, có chút tò mò liền bấm vào xem thử. 

Mở đầu MV là một lối nhỏ tối tăm. 

Vị tướng quân mặc áo giáp bước từng bước về phía trước, trên tay cầm một thanh trường kiếm. Cuối lối đi, là một nam yêu mặc y phục đỏ bị trói bằng xích sắt.

Nam yêu áo đỏ quỳ trên mặt đất, hơi cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống che đi khuôn mặt tuấn tú đang đau đớn thở ra từng hơi thở thoi thóp. Tướng quân đi tới trước mặt y, chậm rãi vung tay lên chuẩn bị gϊếŧ chết nam yêu.
Thế nhưng ngay lúc thanh trường kiếm sắp đâm xuyên qua cơ thể nam yêu thì y đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Ngay sau đó không chút do dự vươn tay ra nắm lấy lưỡi kiếm.

Lòng bàn tay bị lưỡi kiếm cắt đứt, máu tươi đỏ chót từ trong tay chảy từng giọt xuống đất. Nhưng nam yêu dường như không cảm nhận được đau đớn gì, từng chút từng chút nắm thanh trường kiếm dời ra xa.

Y chậm rãi đứng dậy buông mũi kiếm xuống, rồi vòng tay ôm lấy bả vai tướng quân. Y kề sát vào bên tai tướng quân tựa hồ đang thầm thì cái gì đó, đôi tay gắt gao ôm chặt lấy cổ vị tướng quân, đột nhiên nở nụ cười. 

Máy quay cũng chậm rãi di chuyển, nhắm ống kính vào cận cảnh khuôn mặt nam yêu. 

【 Cái ánh mắt này cũng quá mê người rồi! 】

【 Năm phút! Tui muốn có toàn bộ tư liệu về tiểu yêu tinh này! 】
【 Tướng quân ở đâu rồi! Mau mau cho tui xem cảnh hôn với a! Tiêu Tiêu nhanh lên nhanh hôn tiểu yêu tinh đi! 】

Tần Chu nhìn cơn mưa bình luận chạy sắp kín màn hình MV, có chút kinh ngạc.

Lúc trước khi cậu bắt đầu quay MV cùng Lâm Trì Tiêu bởi vì không đủ kinh phí cho nên trong quá trình quay cũng có rất nhiều hạn chế, trang phục cũng thực đơn sơ, không ngờ rằng sau khi hậu kỳ chỉnh sửa lại cuối cùng cho ra hiệu quả cao đến như vậy.

Mà ở trong khu bình luận hot search lúc này đã có một số cư dân mạng tìm ra tài khoản Weibo của cậu, cậu cũng coi như là được cọ nhiệt từ cái MV này mà một đêm tăng thêm rất nhiều fan. 

Cậu phát hỏa rồi.

Vài ngày sau khi phát hành, ca khúc mới đã leo lên dẫn đầu bảng xếp hạng âm nhạc hàng tuần.

Lâm Trì Tiêu chỉ trong một đêm mà bạo hồng, vô cùng vui sướng mà phát lì xì trong nhóm, còn mời Tần Chu với Tô Đường đến Nam Thành cùng tham gia tiệc chúc mừng. Vừa vặn Tần Chu cùng Tô Đường đều rảnh rỗi, vì thế liền mua vé máy bay tới Nam Thành.
Tiệc mừng tổ chức ở khách sạn, Tô Đường đi bên cạnh Tần Chu, hai người vừa mới vào đại sảnh thì bất ngờ đụng mặt người đại diện. Đi theo bên cạnh anh ta là một chàng trai trông chỉ mới mười bảy hay mười tám tuổi, hẳn là một nghệ sĩ mới vừa ký hợp đồng.

Người đại diện cũng nhìn thấy Tần Chu và Tô Đường, nhíu mày hỏi: "Sao hai người lại ở đây?"

Tần Chu: "Lâm Trì Tiêu mời tôi với Tô Đường đến đây tham gia tiệc chúc mừng."

Anh ta cũng biết Lâm Trì Tiêu, vì thế chỉ gật đầu một cái. Vừa vặn thang máy đã tới rồi liền dẫn người mới bước vào, mà Tần Chu và Tô Đường thì đang đợi một cái thang máy khác.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, người mới không nhịn được tò mò hỏi: "Trịnh ca, đó chính là Tần Chu sao?"

"Ừm." Người đại diện tùy ý đáp.

"Em xem trên mạng thấy khắp nơi đều khen mắt anh ta rất đẹp, lúc nãy nhìn thấy hóa ra cũng chỉ tầm thường như vậy..." Giọng điệu của người mới đến có chút khinh bỉ, lấy trong túi ra một chiếc gương trang điểm nhỏ soi soi khuôn mặt của mình nói: "Còn không đẹp bằng em nữa."
Chàng trai nhìn đôi mắt đào hoa trong gương, hơi nheo mắt lại: "Nếu là em đóng MV thì nhất định cũng sẽ nổi tiếng."

"Lần này Tần Chu may mắn vận khí tốt, chỉ trong thời gian ngắn mà phát hỏa." Người đại diện nhàn nhạt nói.

Rốt cuộc Lâm Trì Tiêu cũng đã mười năm đều không nổi cũng không chìm, chính là ai cũng không nghĩ tới bài hát mới lần này lại bùng nổ nổi tiếng như vậy, thậm chí ngay cả Tần Chu được hưởng ké cũng tăng không ít nhân khí. 

Soi gương xong, người mới lại có chút tò mò hỏi: "Trịnh ca, lần này sao anh không gọi Tần Chu đến a?"

"Cậu ta cứ ra vẻ đạo đức giả, sống chết cũng không chịu bán thân, kêu cậu ta lại đây làm gì cho lãng phí." Trịnh Hồng Khải nhíu mày.

Trong giới giải trí việc nghệ sĩ tìm kim chủ rất bình thường, chẳng qua Tần Chu theo gã hai năm vẫn luôn không muốn làm chuyện này. Vốn dĩ gã còn tưởng rằng Tần Chu có quan hệ gì đó với Viên tổng, bất quá trong khoảng thời gian này gã để ý quan sát một chút thì phát hiện giữa Viên tổng và Tần Chu không có chút liên hệ nào.
Hơn nữa Viên tổng gần đây còn đang thân thiết với một nhân viên khác trong công ty, gã đặc biệt đi hỏi thăm tin tức thì biết được nhân viên đó cũng là một phú nhị đại có bối cảnh. Về phần Tần Chu, có thể là bị Viên tổng chơi chán rồi.

Gã cũng lười đi quản Tần Chu nữa, dù sao Tần Chu không chịu bồi ngủ, cho tài nguyên cũng là lãng phí, liền dứt khoát giữ tài nguyên lại dành cho mấy tên biết điều thì tốt hơn, còn Tần Chu thì cho tự sinh tự diệt. 

Người mới ở bên cạnh gật gật đầu, nhân cơ hội trang điểm lại một chút, không thảo luận cái đề tài này nữa. 

Chẳng mấy chốc, thang máy đã lên đến tầng. Trịnh Hồng Khải cùng người mới đi ra rồi xuyên qua hành lang tới phòng bao giải trí lớn nhất. 

Trong phòng, một đám thiếu gia phú nhị đại đang ngồi trên sô pha cười nói, còn mấy người khác thì đang chơi đánh bài ở bàn bên kia. Trừ bỏ đám phú nhị đại còn có mấy chàng trai trẻ mặc trang phục nam hầu đang bận bịu hầu hạ đám thiếu gia ăn chơi này. 
Trên mặt Trịnh Hồng Khải mang theo tươi cười lấy lòng, đi tới bàn đánh bài cung kính nhìn một người trong số đó nói: "Tề thiếu, tôi đã dẫn người đến rồi đây!"

Người mới cũng ngoan ngoãn gọi: "Xin chào Tề thiếu, em là Tiểu Cửu."

Tề thiếu tùy ý liếc mắt một cái, thuận miệng hỏi: "Mấy tuổi rồi?"

"Tháng trước em mới vừa tròn mười tám."

"Mới vừa thành niên à..." Tề thiếu gật gật đầu, lại tựa hồ là không có hứng thú lắm, thu hồi tầm mắt tiếp tục chơi bài.

Tiểu Cửu nhìn thấy Tề thiếu không chú ý đến mình, khẽ nhíu mày vặn vẹo khuôn mặt nhìn thoáng qua Trịnh Hồng Khải.

Trịnh Hồng Khải vội vàng chỉ chỉ ly rượu trên bàn bên cạnh, Tiểu Cửu cũng ngầm hiểu nhanh chóng bưng một ly rượu lên. Cậu ta quỳ trên mặt đất, đưa ly rượu tới trước mặt Tề thiếu.

"Tề thiếu, ngài có muốn uống rượu không?" Tiểu Cửu cố ý mềm giọng nói, trên mặt cũng lộ ra đôi má lúm đồng tiền, bộ dáng trông vô cùng ngoan ngoãn.
Bất quá Tề thiếu còn đang chơi bài, chơi thật cao hứng vậy nên không có thời gian cùng Tiểu Cửu tán tỉnh, tùy ý nói: "Yên phận một chút đi, đừng lộn xộn."

Trịnh Hồng Khải nghe xong, cũng không dám quấy rầy Tề thiếu nữa, vội vàng lôi kéo Tiểu Cửu đến một góc khác ngồi đợi.

Trịnh Hồng Khải nhỏ giọng dặn dò: "Đừng vội, chờ bọn họ chơi xong rồi cậu lại tới bồi rượu."

Tiểu Cửu gật đầu, đành phải yên lặng ngồi im lặng trên sô pha, nhân cơ hội quan sát những người khác trong phòng. Đột nhiên, cậu ta chú ý tới một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi một mình trên ghế sô pha bên kia. 

Người đàn ông dựa vào sô pha uống rượu, vẻ mặt có chút lãnh đạm, tựa hồ không có chút hứng thú gì với hết thảy mọi thứ xung quanh. Tiểu Cửu híp mắt đánh giá nam nhân kia, mặc dù không biết anh ta là ai, nhưng khí chất trên người nọ rất mạnh, là loại khí chất riêng biệt toát ra từ trong xương tủy thuộc về những người có địa vị gia thế vững chắc.
Thân phận của người đàn ông này dường như rất cao, Tiểu Cửu loáng thoáng nghe thấy có người khác trên sô pha gọi người đàn ông đó là "Hạ thiếu."

Cậu ta suy nghĩ một chút, lại liếc nhìn thoáng qua Tề thiếu. Bàn bên kia vừa vặn kết thúc một trận, mà trong lòng ngực Tề thiếu thì đang ôm một chàng trai trẻ mặc đồ hầu nam, hai người bọn họ còn đang tán tỉnh nhau.

Tiểu Cửu thấy một màn như vậy cũng biết chắc khả năng chính mình không có cơ hội nữa. Vì vậy cậu ta lại nhìn về phía sô pha bên kia, phát hiện bên người Hạ thiếu không có ai bồi. Vì thế cậu ta quyết đoán từ bỏ Tề thiếu, lấy một ly rượu từ trên bàn lên đi về phía sô pha.

Trịnh Hồng Khải chú ý tới động tác của Tiểu Cửu, tim thót lên muốn ngăn lại nhưng đã không kịp. Tiểu Cửu từng bước đi về phía nam nhân, tiến lại gần sô pha bên kia.
Mà nam nhân lúc này cũng chú ý tới Tiểu Cửu, đưa mắt nhìn sang.

Tiểu Cửu quỳ xuống thảm, bộ dáng nhu hòa ngẩng đầu lên, giọng nói mềm như bông phát ra: "Hạ thiếu, có muốn uống rượu không?"

--------------------------------------------------------

- nhân khí: độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ

- bạo hồng: trở nên cực kỳ nổi tiếng, gây sốt diện rộng.

- thương diễn "商演": Là một buổi biểu diễn chẳng hạn như ra mắt sản phẩm, lễ kỉ niệm của một công ty,... Thường là để tăng hiệu quả kinh doanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện