“Nói lại với Giang Hạo, cô gái anh ta yêu nhất - Tiêu Thiên Ái đang ở trong tay tôi. Mười giờ tối nay anh ta phải đến quảng trường Đại Duyệt.”

Ngoài cửa nhà kho vang lên giọng nói của một người đàn ông đang gọi điện thoại. Kiều Tâm Duy và Tiểu Thiên Ái nhìn nhau, thì thầm nói: “Không phải Thẩm Đại Hải bắt cóc cô, bọn họ nhắm đến Giang Hạo.” Lòng cô hơi đằng đẵng, vì sao bọn họ nói người mà Giang Hạo yêu nhất là Tiêu Thiên Ái, vì sao bọn họ lại muốn bắt cóc Tiêu Thiên Ái để uy hiếp Giang Hạo, vì sao, vì sao chứ?!

Mặc dù cô không nói câu tiếp theo, nhưng Tiểu Thiên Ái không phải đứa ngu. Cô ta nhận ra ánh mắt nghi ngờ và chất vấn của cô: “Sợ là A Hạo đắc tội với ai rồi.”

Kiều Tâm Duy tỉnh táo lại, cô bình tĩnh quan sát cẩn thận tình huống xung quanh. Nhà kho này có hai cửa trước và sau, nhưng cửa sau đã bị khóa bằng dây xích, chỉ cửa trước mới có thể ra vào. Cửa trước có người trông coi, nếu muốn đi ra ngoài thì phải đối đầu chính diện với bọn bắt cóc, không thể đùa được! Ngẩng đầu lên nhìn, cửa sổ trên mái nhà cũng không ít, nhưng cửa sổ ở rất cao, trừ khi có cánh mới bay lên nối, càng không ổn!

“Đau quá...” Tiếu Thiên Ái rên rỉ khe khẽ, tay cô ta bị dây thừng thô cứng trói lại đã đỏ lựng.

Kiều Tâm Duy cũng bị y như vậy. Cô lăn trên đất mấy vòng để đến gần Tiểu Thiên Ái, chịu đựng cơn đau để giúp Tiểu Thiên Ái cởi dây thừng: “Trói chặt quá, cô kiên nhẫn một chút.” Nhưng cố cởi thế nào cũng không cởi lỏng được, vì hai tay cô cũng đang bị buộc chặt. Nếu dùng lực ngón tay thì gần như không thể cởi dây thừng được. Cô dứt khoát cúi xuống dùng răng cắn, dần dần cởi lỏng dây thừng ra. “Cởi lỏng rồi, cô làm giúp tôi đi, nhanh lên.” Đúng lúc đó, cửa nhà kho đột nhiên mở ra. Hai người hùng hùng hổ hổ đi đến. Một người là tên đeo mặt nạ lúc nãy, một tên khác cũng đang bịt kín mặt, nhìn bộ dạng đi vào cực kì tự tin mạnh mẽ của hắn ta, hẳn là “đại ca” của bọn bắt cóc.

“Được đấy, xem ra ả này cũng rất lanh lợi, chắc phải trói chặt bọn mày hơn.” Người đàn ông đi sau vừa nói vừa kéo Kiểu Tâm Duy lên. Gã nắm chặt tay và ném cô sang một bên: “Ngồi xuống, có thành thật ngồi đây đi, nếu cô ngoan ngoãn một chút thì sẽ không phải chịu khổ.”

Người đàn ông cao to có sức lực quá lớn, Kiều Tâm Duy giống như một con cừu non, mặc cho gã ta kéo đến kéo đi: “Ừ.” Lưng cô đụng phải kệ hàng đang chất gỗ bên trên, đau đến nỗi kêu lên thành tiếng: “Rốt cuộc các anh định làm gì, bắt cóc là phạm pháp các anh không biết à?” Người đàn ông to lớn đánh cô một bạt tai: “Bảo có thành thật mà không nghe lời, muốn bình an về nhà thì cố gắng mà ngoan ngoãn một chút, có nghe thấy không?”

Mặt Kiều Tâm Duy đau rát, cái tát này làm tại cô ù đi. Theo lời của bọn bắt cóc, cô không phải là mục tiêu của chúng. Tên đàn ông được cho là đại ca kia vẫn im lặng, hắn đi đến chỗ Tiêu Thiên Ái, ngồi xổm xuống nhìn cô. Mặc dù Tiêu Thiên Ái đã được cởi trói, nhưng hai chân cô ta bị tàn tật, cho nên điều này không giúp ích được gì cả. Trong mắt cô ta ngập tràn nỗi sợ hãi, hắn càng gần sát, cô ta càng muốn chống hai tay lùi về sau theo bản năng.

Sau lớp mặt nạ, tên đại ca bật ra một nụ cười khàn đặc, khinh thường nói: “A, thì ra người phụ nữ của Giang Hạo lại dễ bắt như vậy.” Người đàn ông cao to định lấy dây thừng trói Tiểu Thiên Ái lại, nhưng tên đại ca ngăn lại: “Không cần trói, một đứa tàn tật trốn không thoát.”

Tiêu Thiên Ái lắc đầu, vội vàng hấp tấp nói: “Không, tôi chỉ là bạn bè bình thường của Giang Hạo, không hề có quan hệ giống như các anh nghĩ. Các anh bắt nhầm người rồi.”

“Thật à...” Gã đeo mặt nạ kia rõ ràng tỏ vẻ hắn ta không tin, hắn nắm chặt cằm Tiêu Thiên Ái, châm chọc nói. “Người phụ nữ của Giang Hạo cũng chỉ là loại người thế này thôi sao, đối diện với tình huống nguy hiểm còn không dám nhận là có quan hệ với hắn ta. Thật thiệt thòi cho hắn khi đem giấu cô kín như vậy.”

Tiêu Thiên Ái run rẩy hết cả người: “Tôi thật sự không phải, Giang Hạo có vợ rồi.” Cô ta nghiêng mặt nhìn Kiều Tâm Duy.

“Vợ? A, ai mà chẳng biết Giang Hạo cưới vợ chỉ để làm dáng mà thôi. Nhà họ Giang sĩ diện như vậy, sao có thể cho phép hắn cưới một người phụ nữ bị tàn tật hai chân chứ?!”

Kiều Tâm Duy đang bị bỏ qua ở phía sau, lòng cô đau nhói. Ai mà chẳng biết Giang Hạo cưới vợ chỉ để làm dáng mà thôi, ha ha, thì ra người ngoài đều nghĩ như vậy. Bọn bắt cóc này muốn uy hiếp Giang Hạo, ngay cả việc điều tra vợ Giang Hạo là ai mà cũng chẳng thèm làm. Cô ngồi dưới đất lẳng lặng nghe, có lẽ cô sẽ nghe được một số chuyện do người khác bàn tán. Gã đại ca đứng dậy, chiều cao hơn một mét tám của hắn khiến người khác lạnh run người: “Thân là Thủ trưởng mà kim ốc tàng kiều, tội danh này đủ cho nó thân bại danh liệt, nhưng đối với tao, cái này còn nhẹ nhàng lắm. Tao muốn giết nó, tao muốn chặt đầu nó ra!” Tiêu Thiên Ái vô cùng hoảng sợ, cô ta run rẩy nói: “Rốt cuộc anh và Giang Hạo có hận thù gì?”

“Thù lớn đấy, nó hại tạo cửa nát nhà tan, tao muốn lấy đầu nó để tể rượu.”

Kiều Tâm Duy cũng hoảng sợ vô cùng, mục đích của bọn bắt cóc đã rõ ràng, Giang Hạo đang gặp nguy hiểm. Tiểu Thiên Ái sợ hãi cực kì, lắc đầu nguẩy nguậy: “Tôi không phải là người phụ nữ của Giang Hạo, tôi không có quan hệ với anh ấy, nếu có thì cũng đã là chuyện quá khứ. Anh ấy không bao giờ phản bội gia đình mình.”

“Thật sao, nhưng phải có một con mồi có ích thì nó mới chịu tới đây.”

Xem ra, bọn họ đã điều tra từ trước, Tiểu Thiên Ái chỉ vào Kiều Tâm Duy, nói: “Cô ta mới là người mà Giang Hạo yêu bây giờ. Cô ta là vợ Giang Hạo.” Kiều Tâm Duy hơi hồi hộp trong lòng. Tiêu Thiên Ái, cô giỏi lắm, cứ đợi lúc quan trọng là cô bán đứng tôi. Bây giờ thì ngay đến cả cơ hội chạy về báo tin cũng không có! Gã đại ca đeo mặt nạ quay lại quan sát cẩn thận người phụ nữ đang ngồi dưới đất, hắn hỏi: “Cô là Kiều Tâm Duy?” Hứ, vậy mà biết tên của cô cơ đấy, Kiều Tâm Duy quay mặt sang chỗ khác, khinh thường quan tâm đến hắn ta. “Ha ha ha ha, tôi tưởng rằng mình bắt phải một đứa vô dụng chứ, nhìn kỹ thì ra là Kiều Tâm Duy. Quả là một mũi tên trúng hai con chim, một con là vợ Giang Hạo, một con là người phụ nữ Giang Hạo yêu nhất. Bây giờ có trò hay để xem rồi, tôi phải tra tấn nó thật tốt, để nó sống không bằng chết!” Tên đại ca đeo mặt nạ hất tay: “Trói lên kệ hàng, đừng để cô ta chạy.” Kiều Tâm Duy chợt đứng dậy, quát lớn: “Giang Hạo làm việc vì Tổ quốc, nếu anh ấy hại gia đình anh cửa nát nhà tan, chắc chắn là vì gia đình anh làm chuyện phạm pháp, tôi đoán hẳn là họ bị phán tử hình! Anh vẫn lầm lạc không chịu tỉnh lại thì cái chết cũng cách anh không xa nữa đâu.”

Người đàn ông cao lớn cầm một sợi dây thừng mới trên tay, gã cảm thán nói: “Hừ, con nhỏ mạnh miệng này, ngồi xuống!” Gã kéo tay Kiều Tâm Duy, hất cả người cô ngồi rạp xuống bên cạnh kiện hàng. Chỉ bằng mấy vòng dây đã trói cả người cô lại.

“Bắt cóc phụ nữ, một đám chết tiệt, đáng đời cửa nát nhà tan, đáng đời bị phán tử hình, phải bị xử bắn!” Gã đại ca nắm lấy cổ áo cô, hắn giơ tay lên nhưng lại đặt xuống. Kiều Tâm Duy đã chuẩn bị tinh thần bị đánh, theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng mà, cái tát đau điếng không hề xuất hiện, hắn chỉ nhẹ nhàng tát hai cái: “Cô mắng rất thoải mái nhỉ, hèn gì Giang Hạo muốn kim ốc tàng kiều, một đứa mạnh mẽ như cô là thể loại mà đàn ông không chịu nổi.”

“Tôi nhổ vào, thả rắm chó của anh ra đi!” Kiều Tâm Duy hung hăng phun một bãi nước bọt vào mặt nạ của hắn: “Có gan bắt người nhưng không có can đảm lộ mặt, sợ chết thì nói thẳng đi, sợ chết còn làm chuyện này, nhà giam đang chờ bọn mày đấy, tội chết đang chờ bọn mày đấy.” Gã đại ca không tranh cãi với cô, miệng mồm của con bé này rất lợi hại. Hắn thả cô ra, quay sang nói với người đàn ông cao lớn bên cạnh: “Trông coi hai đứa này cho tốt, đêm nay sẽ đi.”

“Được.” Hai người đi ra ngoài. Kiều Tâm Duy gào lên: “Mấy người định dẫn bọn tối đến chỗ nào, đám chết tiệt, đối phó với phụ nữ là đồ hèn nhát, này, đến đây, thả chúng tôi ra, này, này!” Tiêu Thiên Ái đang ngồi, có Kiều Tâm Duy bên cạnh, cô ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều: “Đừng gào nữa, tiết kiệm chút sức lực đi, chúng ta không đầu lại bọn họ đâu.” Kiều Tâm Duy liếc cô ta: “Vì sao cô lại đẩy tôi ra, họ không biết tôi là ai, tôi có thể chạy về báo tin.”

“Có thể chạy thoát được sao...”

“Cô thì không trốn được, nhưng đừng có nghĩ rằng tôi giống cô.” Tiêu Thiên Ái mở miệng lắp bắp, đúng là vậy, cô ta và cô không giống nhau.

Kiều Tâm Duy đôi khi hơi lạnh mồm lanh miệng, cô nhanh chóng nhận ra mình nói lỡ, nên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không có ý đó. Ý tôi là họ không biết tôi là ai cho nên ít nhất bọn họ sẽ thả lỏng cảnh giác với tôi, tôi sẽ có cơ hội trốn thoát.”

Tiêu Thiên Ái cười chua xót, sau đó ôm mặt nói: “Rốt cuộc là ai liên lụy ai, bây giờ thật khó nói.” “Cô...” Cô ả này, đến khi gặp chuyện dính líu đến tính mạng thì lộ ra bộ mặt thật. Kiều Tâm Duy thở dài, bây giờ cũng chẳng nên so đo với cô ta, cô chỉ lo cho Giang Hạo: “Nếu Giang Hạo đến đây, không chừng sẽ gặp chuyện nguy hiểm. Anh ấy không bao giờ coi trọng tính mạng mình, may là anh ấy đang đi công tác, điện thoại đã tắt máy.” Tiêu Thiên Ái hỏi ngược lại: “Không phải cô bảo anh ấy ở nhà chờ cô nấu cơm à...?” Rất rõ ràng, câu đó để lừa cô ta:“Vậy chẳng phải chúng ta gặp nguy hiểm hơn sao?!” “Ngày mai tôi sẽ đi làm, đợi đến ngày mai họ không thấy tôi đến công ty chắc chắn sẽ liên lạc với tôi. Hai chúng ta đang sống sờ sờ bỗng nhiên mất tích, kiểu gì cũng có người nhận ra thôi.” “Nhưng mà đêm nay họ định dẫn chúng ta đi đâu đó.” Kiều Tâm Duy nhíu mày, nói không sợ là giả, nhưng sợ hãi là thứ chẳng ích lợi gì vào lúc này cả: “Tới đâu hay tới đó, cô yên tâm, tôi không ích kỷ giống cô đâu, nếu tôi trốn thoát được thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát đến cứu cô.” Tiêu Thiên Ái cười nhạt: “A, trốn thoát được hay không còn không biết nữa là.”

“Cô...” Được rồi được rồi, đừng so đo với cô ta. Kiều Tâm Duy nén cơn giận. Chuyện gì cũng vậy, đợi thoát khỏi cảnh tồi tệ trước mắt rồi tính sau, nếu như cô có thể thuận lợi trốn khỏi đây, cô chắc chắn sẽ hỏi Giang Hạo, rốt cuộc cái câu kim ốc tàng kiều là ý gì hả?!

***

Sau khi mở di động, Giang Hạo mới nhận được tin. Vừa mở máy lên, một tin nhắn hiện lên trên màn hình, đó là hình ảnh Tiểu Thiên Ái bị trói hai tay, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Anh gấp gáp gọi điện thoại về nhà: “Mẹ, chuyện Tiểu Phương nói với con, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Lâm Thái Ấm run run nói: “A Hạo, bọn bắt cóc gọi điện thoại đến nhà mình, nói Tiêu Thiên Ái đang ở trong tay bọn họ, bọn chúng muốn con đến quảng trường Đại Duyệt lúc mười giờ tối nay.”

“Mười giờ tối nay?! Nhưng con vẫn đang ở thành phố S, bọn bắt cóc còn nói gì nữa không? Muốn bao nhiêu tiền?”

“Không hề nhắc đến tiền, chúng ta đã báo cảnh sát, con trai à, việc này giao lại cho cảnh sát xử lí đi.” Giang Hạo nói với Tiểu Phương đang đứng bên cạnh: “Đặt vé máy bay ngay lập tức, tôi muốn về thủ đô... Mẹ ở nhà chờ, đừng đi đâu cả. Hơn nữa, mau bảo lái xe đón Kiều Tâm Duy, bảo cô ấy đến ở với mẹ.” “Cái này... Được rồi, mẹ thừa biết con không bỏ mặc được Tiêu Thiên Ái.”

Giang Hạo trịnh trọng nói: “Bất kể là ai, con cũng sẽ đi cứu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện