Kiều Tâm Duy cứng người, không dám thở mạnh, có thể làm gì ngoài ngoan ngoãn nghe theo hắn chứ? Cô nhìn hắn, hỏi khẽ: “Xin anh hãy nói cho tôi biết Giang Hạo thế nào rồi, xin anh.”
Từ Nhật Thăng nhìn cô, không biết trong cơ thể nhỏ bé của cô chảy dòng máu mạnh tới mức nào, mà sau khi xảy ra chuyện kia vẫn nhớ nhung tới Giang Hạo, vết thương trên trán cô vẫn còn chảy máu, thế mà cô lại liên tục hỏi tình hình của Giang Hạo. “Cô quan tâm Giang Hạo thế à?”
“Đương nhiên.” Kiều Tâm Duy đáp: “Anh ấy là chồng tôi, là tất cả của tôi.” Từ Nhật Thăng bật cười: “Cô xem hắn là tất cả, nhưng hắn lại liều mạng để cứu người phụ nữ khác, hắn bỏ cô lại để cứu người phụ nữ khác, cô vẫn coi hắn là tất cả à?” Ánh mắt Kiều Tâm Duy tối lại, xoay người né ánh mắt của hắn: “Đừng gây xích mích tình cảm của chúng tôi.” “Ha, trong lòng cô có quỷ nên mới cảm thấy tôi đang phá hủy tình cảm của hai người.” Kiều Tâm Duy mím môi thở dài, không cần lắm lời với kẻ không cùng lập trường. “Cô gái như cô có cá tính đấy, không theo ý cô thì không nói nữa.”
“Có nói hay không là chuyện của anh, có nghe hay không là chuyện của tôi.” “Ồ, ngạc nhiên thật, cô không sợ tôi hay sao mà dùng thái độ này vậy?” “Sợ gì chứ, cùng lắm thì mất mạng thôi.” Từ Nhật Thăng gật gù đầy thích thú, hắn đã thấy rất nhiều người phụ nữ cầu xin tha thứ, nhưng dám cãi lại hắn thì đây là người đầu tiên. Hắn tìm hòm thuốc trong ngăn kéo, đương nhiên là không rảnh tới mức xử lý vết thương cho cô: “Tự xử lý vết thương đi, đừng để nặng hơn.” “Tôi còn chưa đủ nặng à?” Kiều Tâm Duy oán hận: “Tai nạn mấy ngày nay tôi gặp phải đều do anh gây ra, nhưng mà, nếu anh nói cho tôi biết tung tích của Giang Hạo thì tôi không so đo với anh nữa.”
Từ Nhật Thằng cười to, đây là lần đầu hắn gặp người to gan và buồn cười như cô: “Tôi cho phép cô so đo với tôi.” Nói đoạn, hắn bước về phía cửa: “Tôi có chuyện phải làm, không chơi với cô nữa, tự cô băng bó rồi dọn dẹp chỗ này, lát gặp lại.”
“Này, đợi đã... Ôi, anh đừng đi, mau nói cho tôi biết anh làm gì Giang Hạo rồi? Đợi đã..” Từ Nhật Thăng đi vào thang máy, cô cố gọi mấy lần, nhưng hắn ta không nghe: “Không cởi trói cho tôi thì tôi băng bó kiểu gì?”
Cô nhìn xung quanh, chỗ này trang trí xa hoa, mặc dù nằm dưới lòng đất nhưng không mang cảm giác bức bối, đèn lớn sáng trưng sạch sẽ vô cùng, bầu không khí rất lành mạnh. Nhìn nơi này, đằng trước là màn hình treo tường cực lớn, bên trái là phòng bếp, bên phải rất rộng, ở giữa còn có vách ngăn, nhưng cô không có hứng thú đi tham quan. Cô đứng dậy, đi tới nhà bếp, cầm cây dao gọt hoa quả trên giá đựng dao kéo, dao gọt hoa quả hơi dài, lúc cô đưa nó ra sau, chưa kịp cắt dây thừng thì đã tự làm mình bị thương trước, dao rất sắc. Sau khi tháo dây trói tay, cô nhìn mình qua gạch men tráng kính, kêu lên, suýt nữa thì bị hù chết, tóc rối tung, máu chảy từ trán tới cằm. Nếu không phải đang buổi tối thì hẳn là đã hù chết một đám người rồi. Cô mở vòi nước rửa sạch vết thương, trán sưng u một cục, cô cau mày sờ lên nó, máu ngừng chảy những vết thương lại rất rõ ràng.
Cô không đụng vào hòm thuốc của Từ Nhật Thăng, ai biết anh ta có bỏ độc gì trong đó không. Cô bắt đầu tìm đường ra, đi tới cạnh thang máy, không có nút bấm, cô sững người, không lẽ thang máy này chỉ đi xuống không thể đi lên? Không đúng, lúc nãy anh của Từ Nhật Gia đi lên mà? Kiều Tâm Duy bị nhốt trong nhà, còn Giang Hạo thì ở trên khoang tàu. Anh cúi đầu, kéo tay áo nhìn đồng hồ, thời gian giống tối qua, anh cau mày, không biết thứ đồ chơi này có thể phát tín hiệu cho đội trưởng Thẩm sau khi bị va hỏng không nữa. Anh sờ tai mấy cái, dùng như chưa bị hỏng hóc gì. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng người khác trên tàu: “Mau dẫn người tới, đại ca bảo rồi, không được để Giang Hạo chết dễ dàng như vậy.”
Tiếng người càng lúc càng gần, người đàn ông mặt sẹo mở khoang tàu ra, hắn thấy Giang Hạo đứng vững, lùi về sau hai bước theo bản năng: “Đưa tay ra, xoay người.” Gã đàn ông mặt sẹo cầm súng chỉ vào Giang Hạo: “Xoay sang chỗ khác, nghe không? Ngồi xuống.”
Giang Hạo làm theo lời của gã, bây giờ chưa phải lúc phản kháng. Ánh mắt anh lạnh lẽo như hai con dao có thể chém người bất cứ lúc nào, là chúng bắt nạt Kiều Tâm Duy trên boong tàu lúc nãy, anh tàn nhẫn trừng. Đợi đấy, món nơi này sẽ thanh toán từ từ.
“Nhìn cái gì? Mau ngồi xuống!” Những người sợ hãi luôn to mồm để phô trương thanh thể, gã mặt sẹo chính là kiểu người như vậy: “Hai đứa mày, gô thằng Giang Hạo này lại, đi mau!” Giang Hạo cười, thẳng thắn giơ tay ra để chúng trói.
“Bịt mắt lại.” Gã mặt sẹo ra lệnh. Hai người đàn ông kia thấy Giang Hạo nghe lời thì đột nhiên thấy sợ: “Nhị ca, anh tới gần chút, cầm súng chắc vào.”
“Bớt nói nhảm, mau lên!”
Giang Hạo bị kéo ra ngoài, Tiêu Thiên Ái chưa tỉnh lại, bị vứt lại trong khoang tàu, không ai lo lắng cô ta sẽ bỏ chạy. Tấm ván gỗ, bùn cát, đất cứng, bậc thang, đá hoa cương, Giang Hạo ghi nhớ cảm xúc dưới chân khi đi từng bước, sau đó đoán vị trí và hoàn cảnh từ những cảm giác này. Hòn đảo không người trên vùng biển tự do, kiến trúc xa hoa trên đảo không người, kết cấu của kiến trúc rất phức tạp, anh có thể dám chắc đây là đại bản doanh của Từ Nhật Thăng.
“Vào đi!” Anh bị đẩy một cái, sau đó cửa đóng sầm lại: “Ngoan ngoãn ở đây, Thủ trưởng lớn chứ gì? Trâu bò quá nhỉ, tao khinh, xem lần này mày sống được bao lâu.” Tiếng bước chân xa dần, Giang Hạo cắt dây, sau đó kéo miếng vải đen bịt mắt xuống, đây đúng là một thất như anh đoán. Anh cúi xuống nhìn đồng hồ, mặc dù kim chỉ nam chỉ thời gian không đúng, nhưng kim chỉ nam đã thay đổi rồi, anh bình thản thả tay, quay đầu tìm tòi, sau đó đứng trong góc bật cười.
Anh vừa đứng lại, trần nhà mở ra, anh ngẩng đầu lên thì thấy Từ Nhật Thăng đang nhìn mình từ phía trên.
“Hạo Tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Giang Hạo nở nụ cười bình thản: “Chỗ này của mày lắm cơ quan thật, đúng là đại bản doanh của trùm ma túy hàng đầu thế giới, chỉ mỗi mày dám xây cung điện dưới lòng đất trên đảo không người thôi đấy.” Từ Nhật Thăng kính nể, vỗ tay khen thưởng: “Anh bình tĩnh thật đấy, đầu óc lại thông minh, có can đảm có học thức, ba tôi thua trong tay anh là kiếp nạn của ông ấy. Giang Hạo, tôi bàn vài điều kiện với anh nhé?”
Giang Hạo hứng thú nhìn hắn: “Mày nói đi.” “Tôi có thể không báo thù, có thể thả Tiểu Thiên Ái và Kiều Tâm Duy đi, tôi thậm chí còn có thể giúp anh chiếm giữ hai người phụ nữ này cùng lúc, chỉ cần anh chịu giúp tôi, chúng ta sẽ cùng sở hữu của cải trên đời này.” Thì ra đây mới là mục đích thật sự của Từ Nhật Thăng.
Từ Nhật Thăng nhìn cô, không biết trong cơ thể nhỏ bé của cô chảy dòng máu mạnh tới mức nào, mà sau khi xảy ra chuyện kia vẫn nhớ nhung tới Giang Hạo, vết thương trên trán cô vẫn còn chảy máu, thế mà cô lại liên tục hỏi tình hình của Giang Hạo. “Cô quan tâm Giang Hạo thế à?”
“Đương nhiên.” Kiều Tâm Duy đáp: “Anh ấy là chồng tôi, là tất cả của tôi.” Từ Nhật Thăng bật cười: “Cô xem hắn là tất cả, nhưng hắn lại liều mạng để cứu người phụ nữ khác, hắn bỏ cô lại để cứu người phụ nữ khác, cô vẫn coi hắn là tất cả à?” Ánh mắt Kiều Tâm Duy tối lại, xoay người né ánh mắt của hắn: “Đừng gây xích mích tình cảm của chúng tôi.” “Ha, trong lòng cô có quỷ nên mới cảm thấy tôi đang phá hủy tình cảm của hai người.” Kiều Tâm Duy mím môi thở dài, không cần lắm lời với kẻ không cùng lập trường. “Cô gái như cô có cá tính đấy, không theo ý cô thì không nói nữa.”
“Có nói hay không là chuyện của anh, có nghe hay không là chuyện của tôi.” “Ồ, ngạc nhiên thật, cô không sợ tôi hay sao mà dùng thái độ này vậy?” “Sợ gì chứ, cùng lắm thì mất mạng thôi.” Từ Nhật Thăng gật gù đầy thích thú, hắn đã thấy rất nhiều người phụ nữ cầu xin tha thứ, nhưng dám cãi lại hắn thì đây là người đầu tiên. Hắn tìm hòm thuốc trong ngăn kéo, đương nhiên là không rảnh tới mức xử lý vết thương cho cô: “Tự xử lý vết thương đi, đừng để nặng hơn.” “Tôi còn chưa đủ nặng à?” Kiều Tâm Duy oán hận: “Tai nạn mấy ngày nay tôi gặp phải đều do anh gây ra, nhưng mà, nếu anh nói cho tôi biết tung tích của Giang Hạo thì tôi không so đo với anh nữa.”
Từ Nhật Thằng cười to, đây là lần đầu hắn gặp người to gan và buồn cười như cô: “Tôi cho phép cô so đo với tôi.” Nói đoạn, hắn bước về phía cửa: “Tôi có chuyện phải làm, không chơi với cô nữa, tự cô băng bó rồi dọn dẹp chỗ này, lát gặp lại.”
“Này, đợi đã... Ôi, anh đừng đi, mau nói cho tôi biết anh làm gì Giang Hạo rồi? Đợi đã..” Từ Nhật Thăng đi vào thang máy, cô cố gọi mấy lần, nhưng hắn ta không nghe: “Không cởi trói cho tôi thì tôi băng bó kiểu gì?”
Cô nhìn xung quanh, chỗ này trang trí xa hoa, mặc dù nằm dưới lòng đất nhưng không mang cảm giác bức bối, đèn lớn sáng trưng sạch sẽ vô cùng, bầu không khí rất lành mạnh. Nhìn nơi này, đằng trước là màn hình treo tường cực lớn, bên trái là phòng bếp, bên phải rất rộng, ở giữa còn có vách ngăn, nhưng cô không có hứng thú đi tham quan. Cô đứng dậy, đi tới nhà bếp, cầm cây dao gọt hoa quả trên giá đựng dao kéo, dao gọt hoa quả hơi dài, lúc cô đưa nó ra sau, chưa kịp cắt dây thừng thì đã tự làm mình bị thương trước, dao rất sắc. Sau khi tháo dây trói tay, cô nhìn mình qua gạch men tráng kính, kêu lên, suýt nữa thì bị hù chết, tóc rối tung, máu chảy từ trán tới cằm. Nếu không phải đang buổi tối thì hẳn là đã hù chết một đám người rồi. Cô mở vòi nước rửa sạch vết thương, trán sưng u một cục, cô cau mày sờ lên nó, máu ngừng chảy những vết thương lại rất rõ ràng.
Cô không đụng vào hòm thuốc của Từ Nhật Thăng, ai biết anh ta có bỏ độc gì trong đó không. Cô bắt đầu tìm đường ra, đi tới cạnh thang máy, không có nút bấm, cô sững người, không lẽ thang máy này chỉ đi xuống không thể đi lên? Không đúng, lúc nãy anh của Từ Nhật Gia đi lên mà? Kiều Tâm Duy bị nhốt trong nhà, còn Giang Hạo thì ở trên khoang tàu. Anh cúi đầu, kéo tay áo nhìn đồng hồ, thời gian giống tối qua, anh cau mày, không biết thứ đồ chơi này có thể phát tín hiệu cho đội trưởng Thẩm sau khi bị va hỏng không nữa. Anh sờ tai mấy cái, dùng như chưa bị hỏng hóc gì. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng người khác trên tàu: “Mau dẫn người tới, đại ca bảo rồi, không được để Giang Hạo chết dễ dàng như vậy.”
Tiếng người càng lúc càng gần, người đàn ông mặt sẹo mở khoang tàu ra, hắn thấy Giang Hạo đứng vững, lùi về sau hai bước theo bản năng: “Đưa tay ra, xoay người.” Gã đàn ông mặt sẹo cầm súng chỉ vào Giang Hạo: “Xoay sang chỗ khác, nghe không? Ngồi xuống.”
Giang Hạo làm theo lời của gã, bây giờ chưa phải lúc phản kháng. Ánh mắt anh lạnh lẽo như hai con dao có thể chém người bất cứ lúc nào, là chúng bắt nạt Kiều Tâm Duy trên boong tàu lúc nãy, anh tàn nhẫn trừng. Đợi đấy, món nơi này sẽ thanh toán từ từ.
“Nhìn cái gì? Mau ngồi xuống!” Những người sợ hãi luôn to mồm để phô trương thanh thể, gã mặt sẹo chính là kiểu người như vậy: “Hai đứa mày, gô thằng Giang Hạo này lại, đi mau!” Giang Hạo cười, thẳng thắn giơ tay ra để chúng trói.
“Bịt mắt lại.” Gã mặt sẹo ra lệnh. Hai người đàn ông kia thấy Giang Hạo nghe lời thì đột nhiên thấy sợ: “Nhị ca, anh tới gần chút, cầm súng chắc vào.”
“Bớt nói nhảm, mau lên!”
Giang Hạo bị kéo ra ngoài, Tiêu Thiên Ái chưa tỉnh lại, bị vứt lại trong khoang tàu, không ai lo lắng cô ta sẽ bỏ chạy. Tấm ván gỗ, bùn cát, đất cứng, bậc thang, đá hoa cương, Giang Hạo ghi nhớ cảm xúc dưới chân khi đi từng bước, sau đó đoán vị trí và hoàn cảnh từ những cảm giác này. Hòn đảo không người trên vùng biển tự do, kiến trúc xa hoa trên đảo không người, kết cấu của kiến trúc rất phức tạp, anh có thể dám chắc đây là đại bản doanh của Từ Nhật Thăng.
“Vào đi!” Anh bị đẩy một cái, sau đó cửa đóng sầm lại: “Ngoan ngoãn ở đây, Thủ trưởng lớn chứ gì? Trâu bò quá nhỉ, tao khinh, xem lần này mày sống được bao lâu.” Tiếng bước chân xa dần, Giang Hạo cắt dây, sau đó kéo miếng vải đen bịt mắt xuống, đây đúng là một thất như anh đoán. Anh cúi xuống nhìn đồng hồ, mặc dù kim chỉ nam chỉ thời gian không đúng, nhưng kim chỉ nam đã thay đổi rồi, anh bình thản thả tay, quay đầu tìm tòi, sau đó đứng trong góc bật cười.
Anh vừa đứng lại, trần nhà mở ra, anh ngẩng đầu lên thì thấy Từ Nhật Thăng đang nhìn mình từ phía trên.
“Hạo Tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Giang Hạo nở nụ cười bình thản: “Chỗ này của mày lắm cơ quan thật, đúng là đại bản doanh của trùm ma túy hàng đầu thế giới, chỉ mỗi mày dám xây cung điện dưới lòng đất trên đảo không người thôi đấy.” Từ Nhật Thăng kính nể, vỗ tay khen thưởng: “Anh bình tĩnh thật đấy, đầu óc lại thông minh, có can đảm có học thức, ba tôi thua trong tay anh là kiếp nạn của ông ấy. Giang Hạo, tôi bàn vài điều kiện với anh nhé?”
Giang Hạo hứng thú nhìn hắn: “Mày nói đi.” “Tôi có thể không báo thù, có thể thả Tiểu Thiên Ái và Kiều Tâm Duy đi, tôi thậm chí còn có thể giúp anh chiếm giữ hai người phụ nữ này cùng lúc, chỉ cần anh chịu giúp tôi, chúng ta sẽ cùng sở hữu của cải trên đời này.” Thì ra đây mới là mục đích thật sự của Từ Nhật Thăng.
Danh sách chương