Kỷ Tiểu Hải ngồi bàn bên cạnh, mặt đỏ bừng, dần dần, bắt đầu có tiếng thầm thì xì xào, anh ta cảm thấy bản thân như một người bị bệnh bạch tạng, phải chịu sự kinh ngạc chỉ trỏ của người khác.
Đã có một khoảng thời gian không liên hệ với Tôn Dung Tuyên, đối với việc ly hôn, cô ta thay đổi thất thường, đã đến Cục Dân chính ba lần rồi, mỗi một lần đến bước ký tên cuối cùng cô ta đều đổi ý. Kiên nhẫn của anh ta cũng bị mài mòn hoàn toàn, mặc kệ cô ta có đồng ý hay không, cứ giao hết cho tòa án phán xử đi.
Muốn ly hôn, lại vẫn chưa ly hôn được.
Đối mặt với ánh mắt giật mình của các bạn học, trái lại Tôn Dung Tuyên cực kỳ bình tĩnh: “Được thôi, tôi ngồi cạnh Tiểu Hải vậy, ít nhất cho tới giờ, trên pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng.” Lời này khiến cho những bạn học ở đây thổn thức không thôi, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của người ta, mọi người lại đều là bạn học đã lâu không gặp, cũng không tiện nói gì nữa. Kiều Tâm Duy lườm Lưu Kim Nặc, cứ như vậy, ngược lại là cô trở thành kẻ đáng thương trong mắt mọi người.
Lưu Kim Nặc ném cho cô một ánh mắt, khẽ nói: “Hãy chờ xem, xem mình làm sao trút giận cho cậu.” “Cậu đừng làm bậy nữa, mình không cần như thế, huống hồ bây giờ Kỷ Tiểu Hải cũng rất thảm rồi.”
“Tâm Duy, cậu chỉ cần cần ngồi yên thôi.” Đặng Tiểu Chi cũng chen vào: “Người bọn mình dạy dỗ là Tôn Dung Tuyên, bọn mình mới không thèm để ý đến Kỷ Tiểu Hải, trước kia bốn chúng mình cùng phòng ngủ, cô ta còn có mặt mũi gây ra loại chuyện này, bọn mình không giúp cậu xả giận thì ai giúp?!” Đặng Tiểu Chi là một cô bé Đông Bắc tiêu chuẩn, ngay thẳng, đanh đá, lại rất đáng yêu.
Không biết vì sao, nếu ngày thường chắc cô sẽ ngăn cản, rốt cuộc một dịp lớn thế này, nhiều bạn học như vậy, Kiều Tâm Duy khó lắm mới có thể một lần nữa hòa nhập với mọi người, thực sự không muốn sau này họp lớp đều không thể tham gia nữa. Có đôi khi cô quá hiểu thắng, để ý đến lời nói của người khác, để ý cái nhìn của người khác, không dám nói cho ba mẹ, không dám nói cho bạn học, việc chia tay cũng trong im lặng. May mà hôm nay Lưu Kim Nặc đưa cô theo, bằng không chỉ sợ cô sẽ mãi mãi phải giã từ các buổi họp mặt bạn học.
Nhưng hôm nay, Kiều Tâm Duy có lòng tàn nhẫn thật, nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi, cô hoàn toàn không hề ngăn cản. Đặng Tiểu Chi nói: “Tối nay phải bắt cô ta trả hết món nợ này.”
Lưu Kim Nặc gật đầu.
Rất nhiều tiết mục nhàm chán từng cái trôi qua, đều là những bạn học đứng giữa hai bàn kể đủ loại chuyện cười, có chia sẻ trải nghiệm một năm nay ở Đô Thành, có chia sẻ cuộc sống sau khi kết hôn, có gian khổ cũng có hạnh phúc, có nụ cười và có nước mắt.
Xem ra một năm này, tất cả đều trưởng thành lên không ít.
Đến lượt Kỷ Tiểu Hải, vượt ngoài dự đoán của mọi người là, trước mặt tất cả, anh ta lại nói lên vấn đề tình cảm mà mọi người đều tò mò, anh ta không dùng nhiều biện pháp tu từ, giọng nói vững vàng, cảm xúc bình thường, toàn bộ quá trình đều rất kín tiếng: “Tốt nghiệp được một năm, tôi đã trải qua chuyện ngoại tình, chia tay, kết hôn, giờ đang chờ ly dị, tôi cảm thấy bản thân đã đi đến đáy thung lũng, đại diện cho khởi đầu của sự trỗi dậy, bây giờ tôi chỉ tập trung vào sự nghiệp.” Anh ta nói xong, ánh mắt liếc nhìn về phía Kiều Tâm Duy: “Còn nữa, tôi hy vọng người từng bị tôi làm tổn thương có thể hạnh phúc.” Kỷ Tiểu Hải nói xong, mọi người im lặng ba giây đồng hồ, sau đó mọi người không hẹn mà cùng nhau vỗ tay.
Đặng Tiểu Chi nói nhỏ một câu: “May mà thằng nhóc đó thẳng thắn như vậy, hiểu được dừng cương trước bờ vực đúng lúc, nếu giờ mà anh ta còn chưa nhìn rõ Tôn Dung Tuyên, mình sẽ đánh anh ta đến tận khi sáng mắt ra.” Đặng Tiểu Chi chỉ mới biết được chuyện này, thật sự là cô ấy tức quá đỗi, cũng đau lòng cho Kiều Tâm Duy quá đỗi.
Đến lượt Lưu Kim Nặc, cô vừa đứng ra giữa đã bày trận: “Chào mọi người, mình là Lưu Kim Nặc, độc thân, đúng vậy, mình và Đại Miêu đã chia tay một thời gian rồi, cho nên, bây giờ các bạn học vẫn còn độc thân có thể đăng ký theo đuổi mình.” Phía dưới đều cười ha hả: “Còn nữa, không phải độc thân cũng có thể giúp bạn bè độc thân bên cạnh mình đăng ký, mình nói sơ điều kiện đăng ký đấy, điều kiện chỉ có ba thôi: cao, giàu, đẹp trai.”
Không khí lập tức bị đẩy lên cao trào, trước kia Lưu Kim Nặc chính là thành viên tích cực trong lớp, bây giờ lại càng hơn thế: “Được rồi được rồi, kể tiếp chúng ta long trọng hoan nghênh ủy viên ban vui chơi giải trí của chúng ta, Tôn Dung Tuyên”
Tôn Dung Tuyên lắc đầu nói: “Không đâu không đâu.” “Ôi dào sao lại không chứ, đây là lần đầu tiên chúng ta họp lớp, nếu cậu đã tới thì phải chia sẻ với mọi người một chút chứ, như vậy đi, chúng ta đổi hình thức khác, tôi hỏi cậu đáp, đáp đúng thì qua cửa, đáp sai phải chịu phạt, thể nào?”
Mọi người sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen hay, khuyến khích Tôn Dung Tuyên đi lên, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, loại người đào góc tường của bạn thân là đáng hận nhất.
Tôn Dung Tuyên không từ chối được, chậm rãi đi ra giữa: “Phạt cái gì thế, tôi không biết uống rượu đâu.” “Không bắt cậu uống rượu, uống Coca thôi, đều là chuyện đời thường cả, đáp được là xong, đáp không được hoặc đáp sai, chúng ta trừng phạt nhẹ nhàng một chút, như vậy không quá đáng chứ?” Tôn Dung Tuyên gật đầu.
Lưu Kim Nặc bắt đầu hỏi: “Cậu tên là gì.”
Tôn Dung Tuyên hơi khựng lại, nói: “Tôn Dung Tuyên.”
“Kết hôn chưa?” Tôn Dung Tuyên liếc nhìn Kỷ Tiểu Hải: “Rồi.” “Hôm nay tại sao lại tới đây?” “Muốn cùng tụ tập với mọi người.” Lưu Kim Nặc lập tức lớn tiếng nói: “Sai” Cô cầm lấy một lon Coca: “Uống một hơi hết lon Coca này trong vòng một phút.” Tổn Dung Tuyên ngơ ngẩn nhìn cô ấy, các bạn học đang ngồi không ai đứng ra nói giúp, Kỷ Tiểu Hải đưa lưng về phía các cô, yên lặng ngồi đó. Lưu Kim Nặc: “Đáp án chính xác là, da mặt quá dày nên đến cho mọi người cười nhạo, uống!”
Tôn Dung Tuyên cầm Coca chậm chạp không mở ra, thế này rõ rành rành là bắt nạt người khác, cô ta bất lực nhìn Kỷ Tiểu Hải, Kỷ Tiểu Hải đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cô ta. Cô ta xoay người muốn đi, một bạn học nữ gần đó dang tay chặn đường: “Tới cũng đã tới rồi, đi cái gì hả, không phải muốn tụ tập ư, chúng tôi còn chưa tan mà, cậu đi cái gì?”
Lưu Kim Nặc lại nói: “Không uống cũng được, nhưng vấn đề tiếp theo phải trả lời đúng sự thật, một khi phát hiện giả dối sẽ trừng phạt gấp bội.” Lúc này, lòng Kiều Tâm Duy bắt đầu lo lắng, nhìn dáng vẻ tất cả mọi người đều muốn chỉnh Tôn Dung Tuyên, nhưng mà, mỗi một lần Lưu Kim Nặc chất vấn Tôn Dung Tuyên, cô cũng nhân tiện được thông cảm một lần, thực tế cô đã bỏ qua lâu rồi, không cần thiết nữa. Cô không muốn xem những chuyện này, đứng dậy muốn đi, lại bị Đặng Tiểu Chi ẩn ngồi xuống.
Lưu Kim Nặc lại tiếp tục hỏi: “Có học lễ nghĩa liêm sỉ chưa?” Tôn Dung Tuyền biết mình chạy không thoát, nói: “Có học.” “Vậy cậu có biết cướp vị hôn phu của người khác là trái ngược với lễ nghĩa liêm sỉ không?”
Tôn Dung Tuyên đáp rất nhỏ: “Biết.” “Biết mà còn cướp là hành vi gì?”
Tôn Dung Tuyên không nói gì.
Lưu Kim Nặc khí phách nói: “Không trả lời cũng bị phạt, phạt gấp bội.” Cô lại cầm hai lon Coca đặt lên bàn.
Một bạn học nữ khác ở bên kia nói: “Người không biết không có tội, người biết mà vẫn phạm phải là có tội.”
Đang nói, Đặng Tiểu Chi bỗng đứng vụt lên, đi ra giữa túm lấy tóc Tôn Dung Tuyên, ẩn đầu cô ta xuống lon Coca: “Ở cùng phòng ngủ bốn năm, tạo điển với mày không ít lần rồi, mày còn nhớ Trần Thiệu Thông chứ, mẹ nó, trước kia mày cướp mối tình đầu của tao, bây giờ lại cướp vị hôn phu của Tâm Duy, mày đúng là khá quá nhỉ?”
Đã có một khoảng thời gian không liên hệ với Tôn Dung Tuyên, đối với việc ly hôn, cô ta thay đổi thất thường, đã đến Cục Dân chính ba lần rồi, mỗi một lần đến bước ký tên cuối cùng cô ta đều đổi ý. Kiên nhẫn của anh ta cũng bị mài mòn hoàn toàn, mặc kệ cô ta có đồng ý hay không, cứ giao hết cho tòa án phán xử đi.
Muốn ly hôn, lại vẫn chưa ly hôn được.
Đối mặt với ánh mắt giật mình của các bạn học, trái lại Tôn Dung Tuyên cực kỳ bình tĩnh: “Được thôi, tôi ngồi cạnh Tiểu Hải vậy, ít nhất cho tới giờ, trên pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng.” Lời này khiến cho những bạn học ở đây thổn thức không thôi, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của người ta, mọi người lại đều là bạn học đã lâu không gặp, cũng không tiện nói gì nữa. Kiều Tâm Duy lườm Lưu Kim Nặc, cứ như vậy, ngược lại là cô trở thành kẻ đáng thương trong mắt mọi người.
Lưu Kim Nặc ném cho cô một ánh mắt, khẽ nói: “Hãy chờ xem, xem mình làm sao trút giận cho cậu.” “Cậu đừng làm bậy nữa, mình không cần như thế, huống hồ bây giờ Kỷ Tiểu Hải cũng rất thảm rồi.”
“Tâm Duy, cậu chỉ cần cần ngồi yên thôi.” Đặng Tiểu Chi cũng chen vào: “Người bọn mình dạy dỗ là Tôn Dung Tuyên, bọn mình mới không thèm để ý đến Kỷ Tiểu Hải, trước kia bốn chúng mình cùng phòng ngủ, cô ta còn có mặt mũi gây ra loại chuyện này, bọn mình không giúp cậu xả giận thì ai giúp?!” Đặng Tiểu Chi là một cô bé Đông Bắc tiêu chuẩn, ngay thẳng, đanh đá, lại rất đáng yêu.
Không biết vì sao, nếu ngày thường chắc cô sẽ ngăn cản, rốt cuộc một dịp lớn thế này, nhiều bạn học như vậy, Kiều Tâm Duy khó lắm mới có thể một lần nữa hòa nhập với mọi người, thực sự không muốn sau này họp lớp đều không thể tham gia nữa. Có đôi khi cô quá hiểu thắng, để ý đến lời nói của người khác, để ý cái nhìn của người khác, không dám nói cho ba mẹ, không dám nói cho bạn học, việc chia tay cũng trong im lặng. May mà hôm nay Lưu Kim Nặc đưa cô theo, bằng không chỉ sợ cô sẽ mãi mãi phải giã từ các buổi họp mặt bạn học.
Nhưng hôm nay, Kiều Tâm Duy có lòng tàn nhẫn thật, nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi, cô hoàn toàn không hề ngăn cản. Đặng Tiểu Chi nói: “Tối nay phải bắt cô ta trả hết món nợ này.”
Lưu Kim Nặc gật đầu.
Rất nhiều tiết mục nhàm chán từng cái trôi qua, đều là những bạn học đứng giữa hai bàn kể đủ loại chuyện cười, có chia sẻ trải nghiệm một năm nay ở Đô Thành, có chia sẻ cuộc sống sau khi kết hôn, có gian khổ cũng có hạnh phúc, có nụ cười và có nước mắt.
Xem ra một năm này, tất cả đều trưởng thành lên không ít.
Đến lượt Kỷ Tiểu Hải, vượt ngoài dự đoán của mọi người là, trước mặt tất cả, anh ta lại nói lên vấn đề tình cảm mà mọi người đều tò mò, anh ta không dùng nhiều biện pháp tu từ, giọng nói vững vàng, cảm xúc bình thường, toàn bộ quá trình đều rất kín tiếng: “Tốt nghiệp được một năm, tôi đã trải qua chuyện ngoại tình, chia tay, kết hôn, giờ đang chờ ly dị, tôi cảm thấy bản thân đã đi đến đáy thung lũng, đại diện cho khởi đầu của sự trỗi dậy, bây giờ tôi chỉ tập trung vào sự nghiệp.” Anh ta nói xong, ánh mắt liếc nhìn về phía Kiều Tâm Duy: “Còn nữa, tôi hy vọng người từng bị tôi làm tổn thương có thể hạnh phúc.” Kỷ Tiểu Hải nói xong, mọi người im lặng ba giây đồng hồ, sau đó mọi người không hẹn mà cùng nhau vỗ tay.
Đặng Tiểu Chi nói nhỏ một câu: “May mà thằng nhóc đó thẳng thắn như vậy, hiểu được dừng cương trước bờ vực đúng lúc, nếu giờ mà anh ta còn chưa nhìn rõ Tôn Dung Tuyên, mình sẽ đánh anh ta đến tận khi sáng mắt ra.” Đặng Tiểu Chi chỉ mới biết được chuyện này, thật sự là cô ấy tức quá đỗi, cũng đau lòng cho Kiều Tâm Duy quá đỗi.
Đến lượt Lưu Kim Nặc, cô vừa đứng ra giữa đã bày trận: “Chào mọi người, mình là Lưu Kim Nặc, độc thân, đúng vậy, mình và Đại Miêu đã chia tay một thời gian rồi, cho nên, bây giờ các bạn học vẫn còn độc thân có thể đăng ký theo đuổi mình.” Phía dưới đều cười ha hả: “Còn nữa, không phải độc thân cũng có thể giúp bạn bè độc thân bên cạnh mình đăng ký, mình nói sơ điều kiện đăng ký đấy, điều kiện chỉ có ba thôi: cao, giàu, đẹp trai.”
Không khí lập tức bị đẩy lên cao trào, trước kia Lưu Kim Nặc chính là thành viên tích cực trong lớp, bây giờ lại càng hơn thế: “Được rồi được rồi, kể tiếp chúng ta long trọng hoan nghênh ủy viên ban vui chơi giải trí của chúng ta, Tôn Dung Tuyên”
Tôn Dung Tuyên lắc đầu nói: “Không đâu không đâu.” “Ôi dào sao lại không chứ, đây là lần đầu tiên chúng ta họp lớp, nếu cậu đã tới thì phải chia sẻ với mọi người một chút chứ, như vậy đi, chúng ta đổi hình thức khác, tôi hỏi cậu đáp, đáp đúng thì qua cửa, đáp sai phải chịu phạt, thể nào?”
Mọi người sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen hay, khuyến khích Tôn Dung Tuyên đi lên, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, loại người đào góc tường của bạn thân là đáng hận nhất.
Tôn Dung Tuyên không từ chối được, chậm rãi đi ra giữa: “Phạt cái gì thế, tôi không biết uống rượu đâu.” “Không bắt cậu uống rượu, uống Coca thôi, đều là chuyện đời thường cả, đáp được là xong, đáp không được hoặc đáp sai, chúng ta trừng phạt nhẹ nhàng một chút, như vậy không quá đáng chứ?” Tôn Dung Tuyên gật đầu.
Lưu Kim Nặc bắt đầu hỏi: “Cậu tên là gì.”
Tôn Dung Tuyên hơi khựng lại, nói: “Tôn Dung Tuyên.”
“Kết hôn chưa?” Tôn Dung Tuyên liếc nhìn Kỷ Tiểu Hải: “Rồi.” “Hôm nay tại sao lại tới đây?” “Muốn cùng tụ tập với mọi người.” Lưu Kim Nặc lập tức lớn tiếng nói: “Sai” Cô cầm lấy một lon Coca: “Uống một hơi hết lon Coca này trong vòng một phút.” Tổn Dung Tuyên ngơ ngẩn nhìn cô ấy, các bạn học đang ngồi không ai đứng ra nói giúp, Kỷ Tiểu Hải đưa lưng về phía các cô, yên lặng ngồi đó. Lưu Kim Nặc: “Đáp án chính xác là, da mặt quá dày nên đến cho mọi người cười nhạo, uống!”
Tôn Dung Tuyên cầm Coca chậm chạp không mở ra, thế này rõ rành rành là bắt nạt người khác, cô ta bất lực nhìn Kỷ Tiểu Hải, Kỷ Tiểu Hải đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cô ta. Cô ta xoay người muốn đi, một bạn học nữ gần đó dang tay chặn đường: “Tới cũng đã tới rồi, đi cái gì hả, không phải muốn tụ tập ư, chúng tôi còn chưa tan mà, cậu đi cái gì?”
Lưu Kim Nặc lại nói: “Không uống cũng được, nhưng vấn đề tiếp theo phải trả lời đúng sự thật, một khi phát hiện giả dối sẽ trừng phạt gấp bội.” Lúc này, lòng Kiều Tâm Duy bắt đầu lo lắng, nhìn dáng vẻ tất cả mọi người đều muốn chỉnh Tôn Dung Tuyên, nhưng mà, mỗi một lần Lưu Kim Nặc chất vấn Tôn Dung Tuyên, cô cũng nhân tiện được thông cảm một lần, thực tế cô đã bỏ qua lâu rồi, không cần thiết nữa. Cô không muốn xem những chuyện này, đứng dậy muốn đi, lại bị Đặng Tiểu Chi ẩn ngồi xuống.
Lưu Kim Nặc lại tiếp tục hỏi: “Có học lễ nghĩa liêm sỉ chưa?” Tôn Dung Tuyền biết mình chạy không thoát, nói: “Có học.” “Vậy cậu có biết cướp vị hôn phu của người khác là trái ngược với lễ nghĩa liêm sỉ không?”
Tôn Dung Tuyên đáp rất nhỏ: “Biết.” “Biết mà còn cướp là hành vi gì?”
Tôn Dung Tuyên không nói gì.
Lưu Kim Nặc khí phách nói: “Không trả lời cũng bị phạt, phạt gấp bội.” Cô lại cầm hai lon Coca đặt lên bàn.
Một bạn học nữ khác ở bên kia nói: “Người không biết không có tội, người biết mà vẫn phạm phải là có tội.”
Đang nói, Đặng Tiểu Chi bỗng đứng vụt lên, đi ra giữa túm lấy tóc Tôn Dung Tuyên, ẩn đầu cô ta xuống lon Coca: “Ở cùng phòng ngủ bốn năm, tạo điển với mày không ít lần rồi, mày còn nhớ Trần Thiệu Thông chứ, mẹ nó, trước kia mày cướp mối tình đầu của tao, bây giờ lại cướp vị hôn phu của Tâm Duy, mày đúng là khá quá nhỉ?”
Danh sách chương