Khi các cô sắp đi, bỗng nhiên quản lý quán lẩu và bốn cảnh sát từ đối diện đi đến cản đường.
Quản lý nói: “Chính là mấy cô gái này”.
Cảnh sát nhìn các cô, sau đó nhìn Kỷ Tiểu Hải đứng phía sau và nói: “Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, nói rằng các anh chị ép người ta tự sát tại quán ăn này.”
“Nói vớ vẩn gì thế, ai nhiều chuyện báo cảnh sát vậy?” Lưu Kim Nặc nhảy ra tức giận nói: “Cô ta thích tự sát là chuyện của cô ta, chúng tôi không ép cô ta, là chúng tôi đưa cô ta đến bệnh viện thì có.”
Kỷ Tiểu Hải cũng đi lên nói: “Lúc đó tôi cũng ở đây, tôi có thể chứng minh việc Tôn Dung Tuyên muốn tự sát không liên quan đến họ. Đây không phải là lần đầu cô ta tự sát.” Cảnh sát: “Nhưng mà người báo cảnh sát nói rằng các anh chị vây quanh đánh chửi cô gái đó. Chúng tôi đã lập án điều tra, mời ba vị về Cục Cảnh sát với chúng tôi một chuyến.” Đặng Tiểu Chí lí luận nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh lấy cớ gì mà bắt chúng tôi, chẳng lẽ chỉ từ mấy lời khơi khơi ấy sao?” Cô trừng quản lý quán lẩu, chất vấn hỏi: “Anh có biết sự thật không, anh có nghe thấy bọn tối nói chuyện gì không, con mắt nào của anh nhìn thấy ba chúng tôi đánh cô ta?”
Quản lý lùi về sau đồng chí cảnh sát, nói nhỏ: “Không phải tôi báo cảnh sát, là khách hàng báo, tôi chỉ đến đây xác nhận lại thôi.” Cảnh sát tiến lên, tức giận quát Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi: “Muốn giải thích thì đến Cục Cảnh sát, lúc đó sẽ cho các cô cơ hội để giải thích, nhân chứng có rất nhiều, vật chứng có video, người bị các cô gây thương tích cũng được dẫn về Cục rồi.”
“Vậy thì chuyện này cũng không liên quan gì đến cô ấy.” Lưu Kim Nặc chỉ Kiều Tâm Duy nói: “Cô ấy vẫn luôn thành thật ngồi ở đó, vì sao cô ấy cũng trở thành người bị tình nghi?!”
“Đúng vậy, bắt chúng tôi còn được, bắt cô ấy làm gì, cô ấy thậm chí còn khuyên chúng tôi.”
Cảnh sát sửa lại: “Các cô không phải là người bị tình nghi, các cô chỉ cần về đồn hỗ trợ điều tra, chúng tôi cũng cần lấy khẩu cung của người bị hại.”
Thấy hai cô bạn định cãi tay đôi với cảnh sát, Kiều Tâm Duy chen ngang: “Đi đi đi thôi, chúng ta cùng nhau đi, ở đây là bệnh viện, Arnold, Tiểu Chi, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau gánh vác.”
***
Đêm đã khuya nhưng Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi vẫn đang bị thẩm vấn ở phòng kín, Kiều Tâm Duy cũng được lấy khẩu cung, nhưng cô đã hoàn thành việc này từ lâu rồi.
Nhìn đồng hồ trên tường, thì ra đã là mười giờ đêm, các cô đã ở Cục Cảnh sát ròng rã ba tiếng đồng hồ. Chuyện gì nên nói thì cũng đã nói, cô cảm thấy mình chẳng chờ nổi nữa. Cô đi đến bàn trực của nhân viên cảnh sát, dò hỏi: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi hai người bạn của tôi sao còn chưa ra?”
Nhân viên cảnh sát nhìn cô, thành thật bảo: “Cô nên về trước đi, các cô ấy dính líu đến việc cố ý gây thương tích cho người khác, không thả ra nhanh như thế đâu.”
Kiều Tâm Duy kinh ngạc nói: “Cái gì, cố ý gây thương tích? Các anh hiểu lầm gì phải không, Tôn Dung Tuyên tự sát, hai cô ấy hoàn toàn không liên quan.”
“Người bị hại Tôn Dung Tuyên nói rằng các cô ấy cố tình đánh và dùng ngôn ngữ nhục mạ, vì vậy cô ấy mới nghĩ quẩn tìm đến cách tự sát. Nhân chứng vật chứng đều có, tóm lại chúng tôi không thể thả người ra được, cô nên mời luật sư đi”
“Chuyện này... Những lời tôi cung cấp cũng là bằng chứng. Vì nhân phẩm Tôn Dung Tuyên không tốt nên mới bị chỉ trích, chuyện này cùng lắm chỉ là mâu thuẫn giữa bạn bè cùng lớp, sao lại thành cố ý gây thương tích cho người khác?” “Cân nhắc đến quan hệ giữa cô và người trong cuộc, lời khai của cô chỉ mang tính tham khảo trong quá trình điều tra. Cô Kiều, dù nhân phẩm không tốt thì các cô cũng không được ra tay đánh người. Tôi thấy cô vẫn nên về nhà thì hơn, cô lý luận với tôi ở đây cũng vô dụng thôi, tốt hơn là cô nên tìm một luật sư tốt cho các cô ấy đi.”
Kiều Tâm Duy luống cuống, từ trước đến nay cô chưa từng đối mặt với những tình huống như thế này.
Lúc đó, Giang Hạo bỗng xuất hiện, hơn nữa là Cục trưởng dẫn anh vào. Nhân viên cảnh sát ở bàn trực kinh ngạc, anh ta vội đứng thẳng dậy chào: “Chào Cục trưởng.”
Kiều Tâm Duy nhìn lại: “Giang Hạo” Cô nhào vào lòng anh: “Sao anh lại đến đây?”
Giang Hạo vỗ lưng cô an ủi nói: “Muốn vậy rồi mà em chưa về, có biết anh lo lắng thế nào không? Mới thả em ra ngoài hẹn với bạn bè một lát, mà một cuộc điện thoại cũng không gọi, em đúng là chẳng nhớ anh chút nào.” “Nhắn tin xong cho anh thì máy em hết pin, sao anh lại ở đây?”.
“Anh đứng chờ em ở ngoài Đại Duyệt Thành, chờ mãi vẫn không thấy em nên đành hỏi thử xem sao. Hỏi ra mới biết có chuyện, con nhóc này, sao có chuyện mà không gọi cho anh? Em có để anh trong lòng không đấy?” Anh rất để ý đến chuyện này.
Kiều Tâm Duy không rảnh nũng nịu với anh ở một nơi như thế này, cô vội vàng nói: “Hai bạn học của em đang bị nhốt, phải làm sao bây giờ?” Cục trưởng hỏi tình huống, ông ấy bảo không có cách nào trừ nộp phạt: “Vụ này không nghiêm trọng, nếu người bị hại đồng ý giải quyết trong hòa bình thì chuyện cũng tốt đẹp. Nếu cô ấy kiên trì muốn kiện lên tòa thì phần thắng rất lớn, vì có video đánh người làm bằng chứng, không còn cách nào khác phải bồi thường bằng tiến.” Giang Hạo vỗ ngực nói: “Việc này để anh xử lí, chắc chắn anh sẽ không để bạn của em phải chịu tội, mau làm thủ tục cho các cô ấy về đi.”
Đi ra Cục Cảnh sát, Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi cùng có cảm giác trong hoạn nạn gặp chân tình. Gặp phải loại người như Tôn Dung Tuyên chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp, nhưng hai cô vẫn chuyện trò vui vẻ với nhau, tâm trạng không hề bị vấn đề vừa rồi ảnh hưởng chút nào.
Lưu Kim Nặc liếc nhìn Giang Hạo, nói: “Tâm Duy, đây chính là anh trai quân nhân của cậu đấy à? Chậc, chắc chắn là tuyệt hơn tên Kỷ Tiểu Hải kia nhiều. Cuối cùng thì Tôn Dung Tuyên cùng làm được một việc tốt, ha ha, mau mau giới thiệu cho bọn mình đi.”
Kiều Tâm Duy hơi xấu hổ nói: “Anh ấy là Giang Hạo... Hai người này là bạn cùng phòng thời Đại học của em, Lưu Kim Nặc, Đặng Tiểu Chi.” Giang Hạo lịch sự nhã nhặn chào hỏi các cô: “Xin chào, Tâm Duy có hai người bạn dũng cảm nghĩa tình như vậy, tôi rất yên tâm.” “Ôi trời, anh trai quân nhân nói chuyện hay quá. Mấy câu của bọn này toàn gây phiền phức thôi, anh không trách chúng tôi gây chuyện liên lụy tới Tâm Duy là may lắm rồi.” “Đương nhiên sẽ không, nhưng loại người như cô ta thì không cần phải đóng tay động chân đâu, tránh xa là cách tốt nhất.” “Lời của anh trai quân nhân rất chi li, cũng do chúng tôi không chịu giác ngộ sớm hơn.” Nhìn bộ dạng nịnh nọt của Lưu Kim Nặc, Kiều Tâm Duy vỗ mông có một cái: “Cậu nói bình thường một chút được không?” “Oa, sao mi dám sàm sỡ bà đây hả, không muốn sống nữa phải không?!” Giang Hạo hơi sửng sốt, sau đó bật cười, anh khoác vai Kiều Tâm Duy nói: “Ha ha ha, bạn của em rất đáng yêu.”
Giang Hạo lái xe lần lượt đưa hai người về nhà, muộn như thế rồi, ai cũng muốn về nghỉ ngơi. Trong xe chỉ còn lại anh và Kiều Tâm Duy, anh vừa lái xe vừa dùng một tay sờ trán cô: “Mệt không, em thấy ổn chứ?” Kiều Tâm Duy hất tay anh ra: “Rất ổn.”
“Nhưng sao anh nghe có vẻ cậy mạnh thế?” “Không có.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh ban đêm vẫn rực rỡ dù bầu trời đang trong thời khắc già cỗi nhất của một ngày.
Giang Hạo thở dài: “Đừng không nghe lời anh mãi thể, chuyện xảy ra hôm nay không có vấn đề gì đâu, ngày mai hẹn gặp luật sư rồi hẵng nghĩ kĩ cách giải quyết. Đến nhà tắm nước nóng xong thì cứ ngủ một giấc thật ngon, em đừng quên em còn...”
“Suyt!” Kiều Tâm Duy nhíu mày quan sát anh một lát, đồng thời đưa ngón trỏ lên chặn miệng anh lại: “Đừng lải nhải nữa, em không phải là trẻ lên ba, em tự biết sức khỏe của mình.”
“Em càng ngày càng không nghe lời.” Kiều Tâm Duy bật cười: “Vậy thì sao nào?”
Quản lý nói: “Chính là mấy cô gái này”.
Cảnh sát nhìn các cô, sau đó nhìn Kỷ Tiểu Hải đứng phía sau và nói: “Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, nói rằng các anh chị ép người ta tự sát tại quán ăn này.”
“Nói vớ vẩn gì thế, ai nhiều chuyện báo cảnh sát vậy?” Lưu Kim Nặc nhảy ra tức giận nói: “Cô ta thích tự sát là chuyện của cô ta, chúng tôi không ép cô ta, là chúng tôi đưa cô ta đến bệnh viện thì có.”
Kỷ Tiểu Hải cũng đi lên nói: “Lúc đó tôi cũng ở đây, tôi có thể chứng minh việc Tôn Dung Tuyên muốn tự sát không liên quan đến họ. Đây không phải là lần đầu cô ta tự sát.” Cảnh sát: “Nhưng mà người báo cảnh sát nói rằng các anh chị vây quanh đánh chửi cô gái đó. Chúng tôi đã lập án điều tra, mời ba vị về Cục Cảnh sát với chúng tôi một chuyến.” Đặng Tiểu Chí lí luận nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh lấy cớ gì mà bắt chúng tôi, chẳng lẽ chỉ từ mấy lời khơi khơi ấy sao?” Cô trừng quản lý quán lẩu, chất vấn hỏi: “Anh có biết sự thật không, anh có nghe thấy bọn tối nói chuyện gì không, con mắt nào của anh nhìn thấy ba chúng tôi đánh cô ta?”
Quản lý lùi về sau đồng chí cảnh sát, nói nhỏ: “Không phải tôi báo cảnh sát, là khách hàng báo, tôi chỉ đến đây xác nhận lại thôi.” Cảnh sát tiến lên, tức giận quát Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi: “Muốn giải thích thì đến Cục Cảnh sát, lúc đó sẽ cho các cô cơ hội để giải thích, nhân chứng có rất nhiều, vật chứng có video, người bị các cô gây thương tích cũng được dẫn về Cục rồi.”
“Vậy thì chuyện này cũng không liên quan gì đến cô ấy.” Lưu Kim Nặc chỉ Kiều Tâm Duy nói: “Cô ấy vẫn luôn thành thật ngồi ở đó, vì sao cô ấy cũng trở thành người bị tình nghi?!”
“Đúng vậy, bắt chúng tôi còn được, bắt cô ấy làm gì, cô ấy thậm chí còn khuyên chúng tôi.”
Cảnh sát sửa lại: “Các cô không phải là người bị tình nghi, các cô chỉ cần về đồn hỗ trợ điều tra, chúng tôi cũng cần lấy khẩu cung của người bị hại.”
Thấy hai cô bạn định cãi tay đôi với cảnh sát, Kiều Tâm Duy chen ngang: “Đi đi đi thôi, chúng ta cùng nhau đi, ở đây là bệnh viện, Arnold, Tiểu Chi, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau gánh vác.”
***
Đêm đã khuya nhưng Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi vẫn đang bị thẩm vấn ở phòng kín, Kiều Tâm Duy cũng được lấy khẩu cung, nhưng cô đã hoàn thành việc này từ lâu rồi.
Nhìn đồng hồ trên tường, thì ra đã là mười giờ đêm, các cô đã ở Cục Cảnh sát ròng rã ba tiếng đồng hồ. Chuyện gì nên nói thì cũng đã nói, cô cảm thấy mình chẳng chờ nổi nữa. Cô đi đến bàn trực của nhân viên cảnh sát, dò hỏi: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi hai người bạn của tôi sao còn chưa ra?”
Nhân viên cảnh sát nhìn cô, thành thật bảo: “Cô nên về trước đi, các cô ấy dính líu đến việc cố ý gây thương tích cho người khác, không thả ra nhanh như thế đâu.”
Kiều Tâm Duy kinh ngạc nói: “Cái gì, cố ý gây thương tích? Các anh hiểu lầm gì phải không, Tôn Dung Tuyên tự sát, hai cô ấy hoàn toàn không liên quan.”
“Người bị hại Tôn Dung Tuyên nói rằng các cô ấy cố tình đánh và dùng ngôn ngữ nhục mạ, vì vậy cô ấy mới nghĩ quẩn tìm đến cách tự sát. Nhân chứng vật chứng đều có, tóm lại chúng tôi không thể thả người ra được, cô nên mời luật sư đi”
“Chuyện này... Những lời tôi cung cấp cũng là bằng chứng. Vì nhân phẩm Tôn Dung Tuyên không tốt nên mới bị chỉ trích, chuyện này cùng lắm chỉ là mâu thuẫn giữa bạn bè cùng lớp, sao lại thành cố ý gây thương tích cho người khác?” “Cân nhắc đến quan hệ giữa cô và người trong cuộc, lời khai của cô chỉ mang tính tham khảo trong quá trình điều tra. Cô Kiều, dù nhân phẩm không tốt thì các cô cũng không được ra tay đánh người. Tôi thấy cô vẫn nên về nhà thì hơn, cô lý luận với tôi ở đây cũng vô dụng thôi, tốt hơn là cô nên tìm một luật sư tốt cho các cô ấy đi.”
Kiều Tâm Duy luống cuống, từ trước đến nay cô chưa từng đối mặt với những tình huống như thế này.
Lúc đó, Giang Hạo bỗng xuất hiện, hơn nữa là Cục trưởng dẫn anh vào. Nhân viên cảnh sát ở bàn trực kinh ngạc, anh ta vội đứng thẳng dậy chào: “Chào Cục trưởng.”
Kiều Tâm Duy nhìn lại: “Giang Hạo” Cô nhào vào lòng anh: “Sao anh lại đến đây?”
Giang Hạo vỗ lưng cô an ủi nói: “Muốn vậy rồi mà em chưa về, có biết anh lo lắng thế nào không? Mới thả em ra ngoài hẹn với bạn bè một lát, mà một cuộc điện thoại cũng không gọi, em đúng là chẳng nhớ anh chút nào.” “Nhắn tin xong cho anh thì máy em hết pin, sao anh lại ở đây?”.
“Anh đứng chờ em ở ngoài Đại Duyệt Thành, chờ mãi vẫn không thấy em nên đành hỏi thử xem sao. Hỏi ra mới biết có chuyện, con nhóc này, sao có chuyện mà không gọi cho anh? Em có để anh trong lòng không đấy?” Anh rất để ý đến chuyện này.
Kiều Tâm Duy không rảnh nũng nịu với anh ở một nơi như thế này, cô vội vàng nói: “Hai bạn học của em đang bị nhốt, phải làm sao bây giờ?” Cục trưởng hỏi tình huống, ông ấy bảo không có cách nào trừ nộp phạt: “Vụ này không nghiêm trọng, nếu người bị hại đồng ý giải quyết trong hòa bình thì chuyện cũng tốt đẹp. Nếu cô ấy kiên trì muốn kiện lên tòa thì phần thắng rất lớn, vì có video đánh người làm bằng chứng, không còn cách nào khác phải bồi thường bằng tiến.” Giang Hạo vỗ ngực nói: “Việc này để anh xử lí, chắc chắn anh sẽ không để bạn của em phải chịu tội, mau làm thủ tục cho các cô ấy về đi.”
Đi ra Cục Cảnh sát, Lưu Kim Nặc và Đặng Tiểu Chi cùng có cảm giác trong hoạn nạn gặp chân tình. Gặp phải loại người như Tôn Dung Tuyên chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp, nhưng hai cô vẫn chuyện trò vui vẻ với nhau, tâm trạng không hề bị vấn đề vừa rồi ảnh hưởng chút nào.
Lưu Kim Nặc liếc nhìn Giang Hạo, nói: “Tâm Duy, đây chính là anh trai quân nhân của cậu đấy à? Chậc, chắc chắn là tuyệt hơn tên Kỷ Tiểu Hải kia nhiều. Cuối cùng thì Tôn Dung Tuyên cùng làm được một việc tốt, ha ha, mau mau giới thiệu cho bọn mình đi.”
Kiều Tâm Duy hơi xấu hổ nói: “Anh ấy là Giang Hạo... Hai người này là bạn cùng phòng thời Đại học của em, Lưu Kim Nặc, Đặng Tiểu Chi.” Giang Hạo lịch sự nhã nhặn chào hỏi các cô: “Xin chào, Tâm Duy có hai người bạn dũng cảm nghĩa tình như vậy, tôi rất yên tâm.” “Ôi trời, anh trai quân nhân nói chuyện hay quá. Mấy câu của bọn này toàn gây phiền phức thôi, anh không trách chúng tôi gây chuyện liên lụy tới Tâm Duy là may lắm rồi.” “Đương nhiên sẽ không, nhưng loại người như cô ta thì không cần phải đóng tay động chân đâu, tránh xa là cách tốt nhất.” “Lời của anh trai quân nhân rất chi li, cũng do chúng tôi không chịu giác ngộ sớm hơn.” Nhìn bộ dạng nịnh nọt của Lưu Kim Nặc, Kiều Tâm Duy vỗ mông có một cái: “Cậu nói bình thường một chút được không?” “Oa, sao mi dám sàm sỡ bà đây hả, không muốn sống nữa phải không?!” Giang Hạo hơi sửng sốt, sau đó bật cười, anh khoác vai Kiều Tâm Duy nói: “Ha ha ha, bạn của em rất đáng yêu.”
Giang Hạo lái xe lần lượt đưa hai người về nhà, muộn như thế rồi, ai cũng muốn về nghỉ ngơi. Trong xe chỉ còn lại anh và Kiều Tâm Duy, anh vừa lái xe vừa dùng một tay sờ trán cô: “Mệt không, em thấy ổn chứ?” Kiều Tâm Duy hất tay anh ra: “Rất ổn.”
“Nhưng sao anh nghe có vẻ cậy mạnh thế?” “Không có.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh ban đêm vẫn rực rỡ dù bầu trời đang trong thời khắc già cỗi nhất của một ngày.
Giang Hạo thở dài: “Đừng không nghe lời anh mãi thể, chuyện xảy ra hôm nay không có vấn đề gì đâu, ngày mai hẹn gặp luật sư rồi hẵng nghĩ kĩ cách giải quyết. Đến nhà tắm nước nóng xong thì cứ ngủ một giấc thật ngon, em đừng quên em còn...”
“Suyt!” Kiều Tâm Duy nhíu mày quan sát anh một lát, đồng thời đưa ngón trỏ lên chặn miệng anh lại: “Đừng lải nhải nữa, em không phải là trẻ lên ba, em tự biết sức khỏe của mình.”
“Em càng ngày càng không nghe lời.” Kiều Tâm Duy bật cười: “Vậy thì sao nào?”
Danh sách chương