“Cô ta chết chính là giải thoát cho tất cả chúng ta.”

Đêm Giáng Sinh, tuyết bay phấp phới, đèn đuốc rực rỡ suốt con đường, sáng như ban ngày.

Đi trên đường, Kiều Tâm Duy lại nghĩ tới những lời này của Kỷ Tiểu Hải, cô ta chết chính là giải thoát cho tất cả chúng ta.

Nghĩ tới lại khiến trái tim băng giá, nhưng sự thật hình như đúng là như thế.

Bạn học cùng lớp đều nói, Tiểu Hải, cậu đã lấy lại được đời mình rồi.

Tin Tôn Dung Tuyên bị tai nạn bỏ mình truyền ra, ai ai cũng nói đây là báo ứng, cả một tang lễ đúng nghĩa mà cô ta cũng không có, không ai nhớ thương, đồng tình, thậm chí là tha thứ cho cô ta cả.

Cô ta chết đi mang theo sự oán hận và khó hiểu của người khác đối với mình.

Nghe nói cha mẹ già của cô ta đã nhận tro cốt đi rồi, sau đó, không có sau đó nữa.

Ầm ĩ một năm, gây sự một năm, cuối cùng, Tôn Dung Tuyên dùng cái chết làm dấu chấm hết cho quan hệ giữa mình và Kỷ Tiểu Hải.

“Anh ơi, mua một bông hồng đi.”

Giang Hạo không chịu nổi sự đeo bám của người bán hàng rong, đành phải bỏ tiền mua một cành, nụ hoa hồng vừa chớm nở, bên trên còn vương bông tuyết đang tan.

Mua hoa xong, Giang Hạo chạy vội đuổi theo: “Tâm Duy, từ từ, Tâm Duy!”

Kiều Tâm Duy đang thất thần giờ mới phát hiện ra Giang Hạo không ở bên cạnh mình mà tụt về sau, cô quay lại, áy náy nói: “Xin lỗi, em lại thất thần rồi.”

Thấy anh đưa một cành hoa, cô sung sướng nhận lấy: “Cảm ơn, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em đấy.”

Giang Hạo cười gượng hai tiếng rồi nói: “Tặng hoa còn không thực tế bằng tặng thẻ.”

“...”

Quân nhân đều không biết lãng mạn như vậy à? Còn chưa đợi Kiều Tâm Duy nói gì, Giang Hạo đã nhìn người đông nghìn nghịt trên đường và nói: “Chúng ta vẫn nên đến trung tâm thương mại đi, ở đây đông người quá.”

Đang nói, một đám thanh niên nam nữ mặc áo quần lố lăng ào sang, anh nhanh chóng ôm cô sát lại cạnh mình: “Lại đây, đừng để bị đụng phải.”

Kiều Tâm Duy nghẹn lời, lắc đầu nói: “Quả nhiên, lễ Giáng Sinh không thích hợp với người lớn tuổi.”

“...”

Lần này đến lượt Giang Hạo cạn lời, anh ôm cổ, cúi đầu nói: “Anh rất già à, em nói thật đi, anh rất già ư? Thật sự rất già ư?”

Bông tuyết bé xíu bay bay rơi xuống tóc, cô nghẹn cười, đôi mắt khẽ híp lại cong cong, phảng phất mỗi một sợi lông mi đều giễu cợt sự tự ti của anh: “Ui, Đại Thủ trưởng Giang, không phải anh không thèm để ý bề ngoài nhất à? Lúc diễn tập thực chiến cả ngày trét bùn lên mặt cũng vẫn kiêu ngạo như vậy, tuổi tác có ảnh hưởng gì tới anh đâu? Dù sao mặt anh cũng phải giấu đi, nhiều hay ít nếp nhăn thì có quan hệ gì chứ?”

Giang Hạo hít sâu một hơi đảo mắt, càng ôm chặt cô hơn: “Giỏi đấy Kiều Tâm Duy, giờ em cũng dám giễu cợt anh đúng không?”

Nụ cười của anh mang theo ý trừng phạt, tay càng siết chặt, mặt cũng dán sát hơn: “Xem ra anh chiều em quá rồi, em có tin bây giờ anh khiêng em về nhà đánh cho một trận không?”

Ba chữ đánh một trận này, sao nghe kiểu gì cũng thấy xấu xa thế, Kiều Tâm Duy không kiềm được cười: “Dạ dạ dạ, em đầu hàng, anh tha cho em đi, em sợ quá.”

Cô cầm hoa hồng chọc chọc vào mũi anh, anh tránh thì cô chọc, anh càng tránh thì cô lại càng chọc.

Người đi ngang không ít, tình nhân càng nhiều, đôi nam cao lớn anh tuấn nữ nhỏ nhắn xinh xắn như họ thu hút ánh nhìn của người qua đường.

Nhìn gương mặt cười ngây thơ của cô, Giang Hạo cảm thán: “Tốt rồi, cuối cùng cũng chọc cho em cười, đúng là không dễ dàng mà.”

Anh cúi xuống in một nụ hôn lên trán cô: “Từ khi thấy vụ tai nạn xe kia, mấy ngày nay em đều mặt ủ mày ê, dỗ thể nào em cũng không vui nổi, anh thật sự sợ em sẽ bị bệnh trầm cảm đấy.”

Cho nên anh cố gắng hoãn lại hết công việc có thể, mỗi ngày đều phải đưa đón cô đi về, nếu cô tăng ca thì anh yên lặng chờ, nếu cô không tăng ca, hai người dựa vào sofa cùng xem phim.

Anh đã quen cô vui đùa ầm ĩ và nói lảm nhảm, cũng quen cô đuổi theo anh ba hoa gây sự, đột nhiên vai trò đảo ngược, từ ban đầu không thích ứng dần dần thêm vài phần thấu hiểu.

Nghĩ đến việc mỗi ngày cô phải đối mặt với bản thân ít khi nói cười, đúng là vất vả.

Kiều Tâm Duy chế nhạo nói: “Vậy còn anh, một năm bốn mùa đều mang gương mặt lạnh như tiền, em còn tưởng rằng anh trời sinh mặt liệt kia.”

Giang Hạo mím môi, mặt như bị táo bón, thật lâu sau mới thốt ra hai chữ: “Em giỏi!”

“Ông xã, gần đây tâm trạng của em không tốt, quanh mình đã xảy ra ba vụ tai nạn gây chết người, có đôi khi em thật sự rất khó hồi phục nổi.

Nghĩ đến sự bất đắc dĩ và đau thương khi họ chết thảm, em lại đồng cảm như mình cũng bị, nhưng anh yên tâm đi, em sẽ tự điều tiết, trong khoảng thời gian này thực sự cảm ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh, em không sao đâu.”

Hiện giờ Giang Hạo rất rõ ràng tình cảm của bản thân, anh đã hoàn toàn bị cô gái ẩn nhẫn mà lại kiên cường này khuất phục, rất nhiều chuyện chưa chắc cô đã nhìn thấu, nhưng chỉ cần cho cô thời gian, đau đớn sẽ dần lành lại.

Anh hy vọng nếu có một ngày chân tướng vụ tai nạn xe của ba bị vạch trần, cô cũng có thể chấp nhận được, tự điều tiết, tự tiêu hóa, bởi vì giai đoạn này không ai giúp được cô cả.

“Được, em nói không sao thì không sao, hôm nay nếu đã ra ngoài, người lại đông, chúng ta cũng phải dạo phố, đi, đưa em đi quẹt thẻ.”

“Ha ha, có hạn chế không?”

“Không giới hạn, miễn là em muốn, miễn là anh có.”

Miễn là em muốn, miễn là anh có, hốc mắt Kiều Tâm Duy hoe đỏ, níu lấy cánh tay anh, không nói gì mà nhanh chóng kéo anh đến khu mua sắm.

Trung tâm thương mại XX chật ních người, mấy khu nghỉ ngơi ở tầng trệt đều không có chỗ trống, ngay cả hành lang ngày thường không hề bày cái gì nay cũng náo nhiệt hiếm có.

Tầng tám trở lên là những quầy chuyên kinh doanh hàng xa xỉ, đồ sang trọng nhất, đắt tiền nhất của cả Đô Thành đều tập trung ở đây, hơn nữa chỉ hạn chế cho VIP vào, như vậy sẽ chặn được khá nhiều người.

Có điều, ở đó cũng rất náo nhiệt.

Kiều Tâm Duy vẫn luôn độc lập về mặt kinh tế, dù đã kết hôn nhưng tiền lương của cô cũng có thể tự nuôi được mình.

Cô không muốn tiêu tiền của Giang Hạo, thẻ anh cho cô vẫn chỉ giữ làm vật trang trí trong ví, cô luôn cảm thấy tiền lương của anh đều là dùng mạng để kiếm về, càng không nỡ tiêu hơn tiền của mình.

“Chậc chậc chậc, đắt quá! Cái áo khoác này có thể bằng ba tháng tiền lương của em đấy, dù mua chắc em cũng không nỡ mặc, không muốn không muốn...

Cái này cũng không cần, không thực dụng, bộ đó cũng không cần, màu sắc quá sặc sỡ, không thích...”

Gương mặt mỉm cười của người phục vụ từ từ đanh lại theo mỗi một bộ quần áo phải cất lại, thế này không phải là làm việc vô ích à? Giang Hạo đứng ra nói: “Ôi chà, vợ của tôi giúp tôi tiết kiệm tiền quá rồi...”

Anh trực tiếp nói với nhân viên: “Mấy thứ vừa rồi cô ấy thử đều gói lại hết đi.”

Nhân viên lập tức mặt mày hớn hở: “Ôi ôi, vâng, xin hai vị chờ một lát!”

“Từ từ, từ từ, này...”

Kiều Tâm Duy muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, nhân viên đã ôm một đống quần áo đi về quầy thu ngân, cô trừng Giang Hạo: “Đừng có lấy hết chứ, không cần xa xỉ như vậy đâu, chỗ đó chỉ sợ là tiền lương cả một năm của em đấy.”

Trái tim cô đang nhỏ máu, đau lòng muốn chết rồi.

“Khó có một lần mua cho em, vừa rồi đều mặc rất hợp.”

“Có gì mà hợp, mua về không có cơ hội mặc đâu, em đi làm đều mặc đồ công sở, không được, em phải nói với nhân viên.”

Giang Hạo giữ chặt cổ tay cô nói: “Sẽ nhanh có cơ hội mặc thôi, Thủ trưởng Cận muốn mời chúng ta ăn cơm.”

Kiều Tâm Duy ngớ ra: “Ai?”

“Thủ trưởng của anh, Cận Tử Kiểm, lão Thủ trưởng Cận.”

Kiều Tâm Duy bắt đầu căng thẳng lạ thường, đó đúng là Đại Thủ trưởng thật đấy: “Vì chuyện gì mà muốn mời chúng ta ăn cơm?”

Giang Hạo nhún vai: “Quan tâm tới cấp dưới chăng?”

Kiều Tâm Duy nghĩ thầm, mẹ chồng nói Giang Hạo có khả năng sẽ lên chức, vì lão Thủ trưởng bên trên sắp về hưu, có lẽ chính là vị Thủ trưởng Cận này.

“Vậy cũng đâu cần mua nhiều quần áo thế.”

“Cuối năm có nhiều tiệc tùng, anh có hai đồng nghiệp kết hôn, mặt khác còn có tiệc xã giao gì đó, đâu thể mỗi lần đều phải đi mua chứ?”

“Vậy cũng đâu cần mua đắt thế, em xuống dưới lầu mua cũng tốt giống như vậy thôi.”

“Dưới lầu người chen người thế thì sao mà xem được, yên tâm, vài bộ quần áo này chồng em vẫn mua nổi.”

Không muốn đôi co với anh, Kiều Tâm Duy thở dài nói: “Tưởng tượng đây đều là tiền anh dùng mạng để kiếm, em không đành lòng...

Bỏ đi bỏ đi, dù sao anh cũng không đau lòng.”

Nhân viên làm việc khá nhanh, không mất bao lâu đã đóng gói xong, càng là cửa hàng sang trọng thì phục vụ càng tốt, đúng là nâng niu khách như thượng đế.

Trong tay Giang Hạo lại có thêm bốn cái túi, anh nắm tay Kiều Tâm Duy tiếp tục đi dạo, từ nhỏ đến giờ anh cũng không thiếu tiền, cần mua hay muốn mua đồ gì cũng không phải nhìn giá, anh không yêu cầu vợ mình phải ăn mặc cần kiệm, chẳng qua, cô tiết kiệm cũng tốt.

Thật ra anh vẫn chưa nói cho cô biết, trừ tiền lương ở quân đội, anh còn có một khối tài sản rất lớn trong công ty chứng khoán, có một đội ngũ ở công ty giúp anh quản lý khối tài sản này, như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Anh dùng lợi nhuận hàng năm để trợ giúp cho học sinh khó khăn của một ngôi trường ở khu dân nghèo, đã liên tiếp mười ba năm rồi, sau này vẫn sẽ tiếp tục.

Khối tài sản này là khoản thừa kế bà nội đã mất để lại cho anh, chính quy, hợp pháp.

Dạo mãi, họ đi ngang qua một tiệm nhạc cụ, bên trong tủ kính trưng bày một chiếc đàn cello, nền là vải nhung màu đen, tối tăm tương phản với ánh đèn từ trên hắt xuống, chiếc đàn cello rất bắt mắt, từng sợi dây đàn đều như nhuốm ánh sáng nhạt.

Kiều Tâm Duy bỗng nghĩ: “Giang Hạo, giờ Tiêu Thiên Ái thế nào rồi?”

“Đội ngũ nòng cốt trong tổ chuyên gia của tiến sĩ Lưu đã về nước, ý của ông ấy là bây giờ điều kiện trong nước không kém nước ngoài, Tiêu Thiên Ái có thể đứng lên hay không có liên quan đến thành bại trong nghiên cứu của họ, thế nên Tiêu Thiên Ái vẫn ở trong bệnh viện quân khu.”

“Ồ, tùy cô ta, em chỉ hỏi chút thôi.”

Giang Hạo cho rằng cô sẽ giận, sẽ lại phát điên lên như trước, nhưng cô không có, ngược lại rất bình tĩnh mà nói tùy cô ta.

“Đây là ba nói cho anh biết, anh cũng không đi hỏi thăm, từ sau khi cô ta phẫu thuật xong anh cũng chưa đến gặp, cô ta cũng không tìm anh.”

Kiều Tâm Duy cười cười: “Như vậy là được rồi, thật ra em đã nghĩ thông suốt, chỉ cần trong lòng anh để ý em thì sẽ không xằng bậy, đúng không?”

Giang Hạo trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên, anh thể bây giờ trong lòng anh chỉ có em”

“Ha ha, có câu nói thế nào ấy nhỉ, được thì là hạnh phúc, mất chính là bởi số mệnh.”

Khi đó, cô nghĩ như vậy, đến rất nhiều năm sau này, cô mới phát hiện ra, thứ vận mệnh này thật sự rất trêu ngươi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện