Qua lễ Giáng sinh, Giang Hạo lại phải đi công tác.
Đợt công tác này kéo dài qua cả ngày kỷ niệm kết hôn và sinh nhật của cô.
Giang Hạo cảm thấy rất có lỗi, nhưng cô an ủi anh và bảo: “Anh cứ đi đi, công việc quan trọng hơn, ngày kỷ niệm không quan trọng bằng việc chúng ta sống với nhau thật tốt, lúc đó mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm.
Còn sinh nhật em ấy à, em không tổ chức sinh nhật bao giờ, anh biết mà.”
Giang Hạo vuốt ve gương mặt và ôm cô vào lòng: “Đừng lo lắng, nhiệm vụ lần này không gian nan lắm đâu, anh sẽ cố gắng về sớm một chút.”
Một năm trôi qua, chia ly vô số kể, nhưng không lần nào họ cảm thấy khó đành lòng chia tay như bây giờ.
“Ở nhà tự chăm sóc bản thân thật tốt, chờ anh về sẽ dẫn em đi gặp lão Thủ trưởng Cận.”
“Được, anh đi đi, chút nữa tan tầm sẽ tắc đường.”
Giang Hạo xoa xoa cằm vợ rồi cúi đầu hôn lên môi cô, anh cảm thấy thật khó để rời khỏi cô biết bao.
Trong phòng thiết kế, Kiều Tâm Duy đang lao đầu vào công việc thì bỗng di động rung lên: “Đến nơi an toàn, xin lãnh đạo yên tâm.”
Cô mỉm cười, gỗ mục Giang Hạo cuối cùng biết báo bình an với cô rồi.
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh: “Ai là lãnh đạo của anh, em thì không phải rồi đó, em đang bận, anh cứ làm việc của mình đi.”
Tin nhắn vừa gửi đi không được bao lâu, Giang Hạo đã trả lời ngay: “Tuân lệnh, em mãi mãi là lãnh đạo tối cao nhất của anh.”
Kiều Tâm Duy che miệng cười, cô sợ mình cười ra tiếng sẽ bị các đồng nghiệp khác nghe thấy.
Từ khi nhóm nhân viên của Tập đoàn Vạn Đạt đến, nhân viên ở phòng Thiết kế nhiều hơn trước đây gấp đôi, ai có điều gì gió thổi cỏ lay thì càng nhiều người biết hơn.
Kiều Tâm Duy thấy văn kiện đặt ở bên cạnh máy tính, đây là tư liệu về người dân ở thôn Tây do Cổ Vinh Sâm đưa cho cô mấy ngày trước.
Cô lật văn kiện ra và xem cẩn thận thêm một lần nữa, sự chú của cô dồn vào một sự kiện: Nhiếp Thiếu Hoa bỏ trốn sau khi gây tai nạn vào năm năm trước, vụ tai nạn này khiến người bị đâm tàn tật hai chân.
Mặc dù chỉ có hai câu ngắn gọn nhưng không hiểu sao, cô vẫn cảm thấy vụ tai nạn này có liên quan đến Tiêu Thiên Ái.
Bởi vì cuộc đời cô đã dính líu đến quá nhiều đến tai nạn giao thông, nên cô không thể nào không chú ý đến nó được.
Do dự mãi, cô quyết định ẩn mở khung chat của Cố Vinh Sâm.
“Tổng giám đốc Cổ, anh có thể nói cho tôi biết rõ hơn về tai nạn của Nhiếp Thiếu Hoa vào năm năm trước được không?”
“Bên chỗ tôi không có thông tin về vụ này.”
“Tôi có thể tìm thông tin ở đâu?”
“Tư liệu của những thôn dân này được bí thư thôn cung cấp, nếu cô muốn biết cụ thể hơn thì hỏi bí thư thôn.
Cô cần cái này để làm gì?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn hiểu hơn về quá khứ của những người này thôi, đúng rồi, tường bao thế nào rồi? “Đã bắt đầu rồi, tiến độ ok.”
Kiều Tâm Duy cảm thấy khá hụt hẫng.
Cô muốn biết nhiều thông tin hơn về Nhiếp Thiếu Hoa, nhưng lại không muốn gây phiền phức cho Cố Vinh Sâm, cô vẫn ít nhiều nghi ngờ Cố Vinh Sâm.
“Ngày mai tôi có hẹn với bí thư thôn Tây, cô có muốn đi cùng không?”
Kiều Tâm Duy nhìn màn ảnh và do dự trong chốc lát, cô xúc động gõ bàn phím trả lời: “Được.”
Hôm nay, thời tiết se se lạnh, những khối tuyết đọng trên mặt đất đang dần tan ra.
Ánh nắng sáng sủa cùng những cơn gió thốc vào da thịt, khiến cho người đi đường không biết nên yêu hay ghét.
Kiều Tâm Duy khoác một bộ áo lông dày sụ, choàng khăn quàng thật to che hết cổ và hai tai.
Cô đứng chờ xe ở ven đường, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến cô cóng hết cả người và run lập cập.
Một lát sau, một chiếc xe thương vụ màu xám bạc trờ tới, cửa xe hạ xuống, Cổ Vinh Sâm vẫy tay ra hiệu: “Kiều Tâm Duy, mau lên xe đi.”
Chân Kiều Tâm Duy đã lạnh cóng đến mức mất cảm giác, nhìn thấy anh ta, cô đi nhanh đến.
“Xe của ai thế?”
Cô hỏi.
“Xe công ty, xe của tôi bị hỏng nặng, phải hơn nửa tháng may ra mới sửa xong.
Tổng giám đốc Nguyễn duyệt xe này cho tôi.”
Cổ Vinh Sâm chỉ chỉ dây an toàn ra hiệu cho cô thắt lại, còn nói: “Tổng giám đốc Nguyễn đúng là rất tốt, hào phóng, có khí độ, là một người làm chuyện lớn.”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Nguyễn là người có chí tiến thủ, cùng rất tinh mắt.”
Cố Vinh Sâm cười, không nói lời nào cả, bỗng nhiên, anh ta chồm người qua.
Kiều Tâm Duy giật nảy mình, theo bản năng đưa hai tay ngắn lại: “Tổng giám đốc Cổ, anh làm gì vậy?”
Khoảng cách gần như vậy làm cô hoảng hốt, môi của cô xem chút đã chạm vào má anh ta.
Cô có thể ngửi thấy mùi hương riêng tỏa ra từ cơ thể anh ta, dù không diễn tả được cảm giác của mình, nhưng cô cảm thấy nó rất quen thuộc.
Trí nhớ thường không nhanh nhạy như thị giác và thính giác, mùi hương trên cơ thể Cổ Vinh Sâm khiến cô hoảng sợ sâu sắc.
Cố Vinh Sâm bật cười, nhoài người đến cầm lấy dây an toàn: “Mãi mà cô không chịu thắt dây an toàn, làm sao tôi lái xe được?”
Anh ta cầm dây an toàn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt sợ hãi của cô, anh ta nhanh chóng lui về sau nói: “Làm gì mà nhìn tôi như vậy, tôi chưa làm chuyện gì xấu xa với cô mà.”
Trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim của Kiều Tâm Duy tăng lên đến mức cao nhất, nghe rõ cả tiếng đập thình thịch.
Cô cau mày, e dè nhìn Cố Vinh Sâm: “Anh...
Tổng giám đốc Cố có anh em sinh đôi không?”
Nếu có thì cô đã tìm ra lời giải thích cho cảm xúc của mình rồi.
Nhưng mà, cổ Vinh Sâm buồn cười cong cong môi, tỏ ra thành thật nói: “Không có, nhà chỉ có một mình tôi là con trai thôi, không có chị em gì cả, sao thế?”
Kiều Tâm Duy chỉ biết ngượng ngùng lắc đầu, nói: “Không có gì...
Đi mau lên, có hẹn với bí thư thôn mà, không thể để người ta đợi mình được.”
Kiều Tâm Duy khiến Cổ Vinh Sâm không thể hiểu nổi: “Kiều Tâm Duy, cô chắc là chỗ này của mình không có vấn đề gì đấy chứ?”
Anh vừa nói vừa chỉ vào đầu mình.
Kiều Tâm Duy trừng anh ta một cái, đồng thời nói: “Lái xe mau lên.”
Từ nội thành đến ngoại ô mất hơn một tiếng đi xe, bây giờ, Ủy ban thôn Tây đã trở thành Trung tâm phục vụ cộng đồng của Thành Tây và được sửa lại như một tòa nhà Thị chính, gạch ngói màu xanh lục, bãi đỗ xe phòng cháy chữa cháy đang được hoàn thiện.
Chính sách phá dỡ và cải cách nông nghiệp đã biến thôn Tây trở thành biểu tượng cao cấp hơn.
Kiều Tâm Duy nhìn xung quanh, cảnh quan ở đây rất được, không gian yên tĩnh, giao thông thuận lợi, vị trí địa lí của thôn Tây mới có nhiều ưu điểm lớn.
Năm năm qua, khu vực này phát triển rất nhanh chóng, giá nhà và giá đất cũng tăng theo.
“Không thể hiểu nổi, người dân ở thôn này cũng kiếm được kha khá đấy, mặc dù tiền bồi thường giải tỏa không nhiều, nhưng giá nhà tăng cao trong vòng mấy năm gần đây hẳn phải khiến bọn họ cảm thấy thỏa mãn.
Với lại, khoản bồi thường được chia theo giá cả của năm đó, bọn Nhiếp Thiếu Hoa cũng không nên gây sự nữa chứ.”
Cổ của Cố Vinh Sâm chưa được linh hoạt như cũ, băng gạc ở gáy vẫn chưa được tháo ra.
Chắc chắn ngày mai anh ta sẽ đi tháo băng thay thuốc ở bệnh viện, còn bây giờ anh ta không thể quay đầu với biên độ lớn, nếu không vết thương sẽ lại rách ra.
Anh ta ôm cổ từ từ chuyển động xương khớp một chút: “Bọn lưu manh Nhiếp Thiếp Hoa chắc là đã bán nhà từ lâu, tiêu sạch tiền rồi...
Xuống xe đi, gặp bí thư rồi nói tiếp.”
“Ừ được.”
Thấy anh ta thỉnh thoảng lại sờ gáy, Kiều Tâm Duy cảm thấy rất có lỗi, không không lại bị thương như thế: “Tổng giám đốc Cố, cổ của anh có đau không?”
Cố Vinh Sâm lắc đầu: “Đã lành lâu rồi, chỉ là hơi ngứa thôi.”
Xe đỗ ở bãi đỗ xe trong xã Tây, hai người xuống xe và đi dọc theo con đường lát đá vôi để đến tòa Thị chính.
Tòa Thị chính không những được xây rất bề thế, mà bên trong cũng được trang trí không hề kém cạnh.
Văn phòng bí thư ở tầng hai, hai người cùng nhau đi lên chiếc cầu thang hình nửa vòng cung trông rất sang trọng.
Đi được nửa đường, lọt vào mắt họ là logo của Tập đoàn Vạn Đạt được lắp trên tường.
Kiều Tâm Duy nói: “Tập đoàn Vạn Đạt của anh bỏ vốn xây tòa cao ốc này đúng không?”
Cố Vinh Sâm đáp: “Đúng vậy, cao ốc và cả đường đi đều là của Vạn Đạt, hơn một nửa kiến trúc ở đây là do Vạn Đạt đầu tư hoặc tài trợ, vậy nên những lãnh đạo đó khá nể nang người của Vạn Đạt.”
Đang nói, hai người đàn ông trung niên đang đứng ở tầng hai đi đến nhiệt tình chào đón họ: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Tổng giám đốc Cố, mau mau vào trong, trà đã được pha rồi.”
Người mở lời chính là bí thư của thôn Tây, người đứng bên cạnh ông ta hẳn là thư ký.
Cố Vinh Sâm bước lên trước, giới thiệu: “Đây là nhân viên kế hoạch của Viện Đại, đồng thời là người chịu trách nhiệm chính trong việc sắp xếp kế hoạch cho người dân và dự án siêu thị tổng hợp...
Tâm Duy, đây là thư ký Lý, nguyên là bí thư của thôn Tây, bây giờ là bí thư xã.”
Thư ký Lý nhiệt tình bắt tay Tâm Duy, hồ hởi nói: “Ai nha, nghe đại danh đã lâu, cảm ơn cảm ơn, người dân và chúng tôi rất may mắn khi có các anh chị ở đây.”
Kiều Tâm Duy thụ sủng nhược kinh, là dân cùng một thôn nhưng thái độ đối xử lại khác biệt lớn như thế, thật khiến người ta thổn thức biết bao.
Cô khách sáo nói: “Thư ký Lý, ông khách sáo quá, vô công bất thụ lộc, cầu cảm ơn của ông tôi thật sự không dám nhận.”
Cố Vinh Sâm bảo: “Cô cứ nhận đi, tôi cũng mới nhận dự án này gần đây thôi, thế mà họ đã tiếp đãi tôi nhiệt tình như thế này, nên cô cứ xem như đang nhận thay cho sếp của mình là được.”
“Đúng vậy đúng vậy, cô Kiều đừng khách sáo quá.”
Thư ký Lý chú ý đến vết thương sau gáy Cố Vinh Sâm, ông ta xin lỗi: “A, Tổng giám đốc Cổ, tôi cũng không biết phải nói gì bây giờ, anh bị mấy tên lưu manh kia làm bị thương nhiều lần, tôi cảm thấy hổ thẹn với anh quá!”
Cố Vinh Sâm an ủi: “Thư ký Lý, họ là họ, ông là ông, hôm nay tôi đến đây là vì chuyện của họ đây.”
Thư ký Lý vội vàng gật đầu nói: “Được, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện đi, bên phía các anh chị đưa ra cách nào thì chúng tôi cũng đồng ý hỗ trợ, tôi cũng cảm thấy đau đầu với mấy tên lưu manh đó lắm rồi.”
Văn phòng của thư ký Lý rất bình thường, không hề trang trí những đồ đạc lố lăng gì, mấy chậu cây xanh trên bệ cửa sổ khiến căn phòng thoáng đãng và mát mẻ hơn.
Thư ký mời trà vừa khách sáo vừa lịch sự.
Đầu tiên, Cố Vinh Sâm bày tỏ thái độ của mình: “Chúng tôi đã có một cuộc họp để thảo luận về chuyện này, chúng tôi cho rằng lý do chính là vì bọn Nhiếp Thiếu Hoa quá nhàn rỗi, lại không có tiền nên mới đến đây gây sự và dọa nạt.
Nếu họ đồng ý, Tập đoàn Vạn Đạt rất chào đón họ.
Nhưng tôi cũng nói trước, họ chỉ có thể được nhận vào cơ sở mệt nhất và khổ nhất.
Hoặc họ muốn làm việc gì đó, chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình, có công việc, có thu nhập, họ sẽ sống an ổn mà không gây phiền phức nữa.”
Thư ký Lý lo lắng nói: “Trước đây Nhiếp Thiếu Hoa từng làm nhân viên chuyển phát nhanh, làm hai tuần thì nghỉ việc, không biết hắn ta có đồng ý hay không.”
“Trước mắt cứ khuyên bảo đi, thương lượng với người nhà của họ, đợi họ ló mặt ra thì để người nhà khuyên bảo.
Tôi tin rằng chỉ cần một người đồng ý thì những người còn lại cũng sẽ như vậy.”
Cố Vinh Sâm nhìn Kiều Tâm Duy một lát và nói tiếp: “Còn nữa, thư ký Lý, ông có biết vụ tai nạn bỏ trốn của Nhiếp Thiếu Hoa vào năm năm trước không?”
“Tôi biết một chút, sao vậy?”
Kiều Tâm Duy hỏi: “Vậy thư ký Lý, ông có tài liệu cá nhân của người bị tàn tật hai chân trong tai nạn đó không?”
Đợt công tác này kéo dài qua cả ngày kỷ niệm kết hôn và sinh nhật của cô.
Giang Hạo cảm thấy rất có lỗi, nhưng cô an ủi anh và bảo: “Anh cứ đi đi, công việc quan trọng hơn, ngày kỷ niệm không quan trọng bằng việc chúng ta sống với nhau thật tốt, lúc đó mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm.
Còn sinh nhật em ấy à, em không tổ chức sinh nhật bao giờ, anh biết mà.”
Giang Hạo vuốt ve gương mặt và ôm cô vào lòng: “Đừng lo lắng, nhiệm vụ lần này không gian nan lắm đâu, anh sẽ cố gắng về sớm một chút.”
Một năm trôi qua, chia ly vô số kể, nhưng không lần nào họ cảm thấy khó đành lòng chia tay như bây giờ.
“Ở nhà tự chăm sóc bản thân thật tốt, chờ anh về sẽ dẫn em đi gặp lão Thủ trưởng Cận.”
“Được, anh đi đi, chút nữa tan tầm sẽ tắc đường.”
Giang Hạo xoa xoa cằm vợ rồi cúi đầu hôn lên môi cô, anh cảm thấy thật khó để rời khỏi cô biết bao.
Trong phòng thiết kế, Kiều Tâm Duy đang lao đầu vào công việc thì bỗng di động rung lên: “Đến nơi an toàn, xin lãnh đạo yên tâm.”
Cô mỉm cười, gỗ mục Giang Hạo cuối cùng biết báo bình an với cô rồi.
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh: “Ai là lãnh đạo của anh, em thì không phải rồi đó, em đang bận, anh cứ làm việc của mình đi.”
Tin nhắn vừa gửi đi không được bao lâu, Giang Hạo đã trả lời ngay: “Tuân lệnh, em mãi mãi là lãnh đạo tối cao nhất của anh.”
Kiều Tâm Duy che miệng cười, cô sợ mình cười ra tiếng sẽ bị các đồng nghiệp khác nghe thấy.
Từ khi nhóm nhân viên của Tập đoàn Vạn Đạt đến, nhân viên ở phòng Thiết kế nhiều hơn trước đây gấp đôi, ai có điều gì gió thổi cỏ lay thì càng nhiều người biết hơn.
Kiều Tâm Duy thấy văn kiện đặt ở bên cạnh máy tính, đây là tư liệu về người dân ở thôn Tây do Cổ Vinh Sâm đưa cho cô mấy ngày trước.
Cô lật văn kiện ra và xem cẩn thận thêm một lần nữa, sự chú của cô dồn vào một sự kiện: Nhiếp Thiếu Hoa bỏ trốn sau khi gây tai nạn vào năm năm trước, vụ tai nạn này khiến người bị đâm tàn tật hai chân.
Mặc dù chỉ có hai câu ngắn gọn nhưng không hiểu sao, cô vẫn cảm thấy vụ tai nạn này có liên quan đến Tiêu Thiên Ái.
Bởi vì cuộc đời cô đã dính líu đến quá nhiều đến tai nạn giao thông, nên cô không thể nào không chú ý đến nó được.
Do dự mãi, cô quyết định ẩn mở khung chat của Cố Vinh Sâm.
“Tổng giám đốc Cổ, anh có thể nói cho tôi biết rõ hơn về tai nạn của Nhiếp Thiếu Hoa vào năm năm trước được không?”
“Bên chỗ tôi không có thông tin về vụ này.”
“Tôi có thể tìm thông tin ở đâu?”
“Tư liệu của những thôn dân này được bí thư thôn cung cấp, nếu cô muốn biết cụ thể hơn thì hỏi bí thư thôn.
Cô cần cái này để làm gì?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn hiểu hơn về quá khứ của những người này thôi, đúng rồi, tường bao thế nào rồi? “Đã bắt đầu rồi, tiến độ ok.”
Kiều Tâm Duy cảm thấy khá hụt hẫng.
Cô muốn biết nhiều thông tin hơn về Nhiếp Thiếu Hoa, nhưng lại không muốn gây phiền phức cho Cố Vinh Sâm, cô vẫn ít nhiều nghi ngờ Cố Vinh Sâm.
“Ngày mai tôi có hẹn với bí thư thôn Tây, cô có muốn đi cùng không?”
Kiều Tâm Duy nhìn màn ảnh và do dự trong chốc lát, cô xúc động gõ bàn phím trả lời: “Được.”
Hôm nay, thời tiết se se lạnh, những khối tuyết đọng trên mặt đất đang dần tan ra.
Ánh nắng sáng sủa cùng những cơn gió thốc vào da thịt, khiến cho người đi đường không biết nên yêu hay ghét.
Kiều Tâm Duy khoác một bộ áo lông dày sụ, choàng khăn quàng thật to che hết cổ và hai tai.
Cô đứng chờ xe ở ven đường, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến cô cóng hết cả người và run lập cập.
Một lát sau, một chiếc xe thương vụ màu xám bạc trờ tới, cửa xe hạ xuống, Cổ Vinh Sâm vẫy tay ra hiệu: “Kiều Tâm Duy, mau lên xe đi.”
Chân Kiều Tâm Duy đã lạnh cóng đến mức mất cảm giác, nhìn thấy anh ta, cô đi nhanh đến.
“Xe của ai thế?”
Cô hỏi.
“Xe công ty, xe của tôi bị hỏng nặng, phải hơn nửa tháng may ra mới sửa xong.
Tổng giám đốc Nguyễn duyệt xe này cho tôi.”
Cổ Vinh Sâm chỉ chỉ dây an toàn ra hiệu cho cô thắt lại, còn nói: “Tổng giám đốc Nguyễn đúng là rất tốt, hào phóng, có khí độ, là một người làm chuyện lớn.”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Nguyễn là người có chí tiến thủ, cùng rất tinh mắt.”
Cố Vinh Sâm cười, không nói lời nào cả, bỗng nhiên, anh ta chồm người qua.
Kiều Tâm Duy giật nảy mình, theo bản năng đưa hai tay ngắn lại: “Tổng giám đốc Cổ, anh làm gì vậy?”
Khoảng cách gần như vậy làm cô hoảng hốt, môi của cô xem chút đã chạm vào má anh ta.
Cô có thể ngửi thấy mùi hương riêng tỏa ra từ cơ thể anh ta, dù không diễn tả được cảm giác của mình, nhưng cô cảm thấy nó rất quen thuộc.
Trí nhớ thường không nhanh nhạy như thị giác và thính giác, mùi hương trên cơ thể Cổ Vinh Sâm khiến cô hoảng sợ sâu sắc.
Cố Vinh Sâm bật cười, nhoài người đến cầm lấy dây an toàn: “Mãi mà cô không chịu thắt dây an toàn, làm sao tôi lái xe được?”
Anh ta cầm dây an toàn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt sợ hãi của cô, anh ta nhanh chóng lui về sau nói: “Làm gì mà nhìn tôi như vậy, tôi chưa làm chuyện gì xấu xa với cô mà.”
Trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim của Kiều Tâm Duy tăng lên đến mức cao nhất, nghe rõ cả tiếng đập thình thịch.
Cô cau mày, e dè nhìn Cố Vinh Sâm: “Anh...
Tổng giám đốc Cố có anh em sinh đôi không?”
Nếu có thì cô đã tìm ra lời giải thích cho cảm xúc của mình rồi.
Nhưng mà, cổ Vinh Sâm buồn cười cong cong môi, tỏ ra thành thật nói: “Không có, nhà chỉ có một mình tôi là con trai thôi, không có chị em gì cả, sao thế?”
Kiều Tâm Duy chỉ biết ngượng ngùng lắc đầu, nói: “Không có gì...
Đi mau lên, có hẹn với bí thư thôn mà, không thể để người ta đợi mình được.”
Kiều Tâm Duy khiến Cổ Vinh Sâm không thể hiểu nổi: “Kiều Tâm Duy, cô chắc là chỗ này của mình không có vấn đề gì đấy chứ?”
Anh vừa nói vừa chỉ vào đầu mình.
Kiều Tâm Duy trừng anh ta một cái, đồng thời nói: “Lái xe mau lên.”
Từ nội thành đến ngoại ô mất hơn một tiếng đi xe, bây giờ, Ủy ban thôn Tây đã trở thành Trung tâm phục vụ cộng đồng của Thành Tây và được sửa lại như một tòa nhà Thị chính, gạch ngói màu xanh lục, bãi đỗ xe phòng cháy chữa cháy đang được hoàn thiện.
Chính sách phá dỡ và cải cách nông nghiệp đã biến thôn Tây trở thành biểu tượng cao cấp hơn.
Kiều Tâm Duy nhìn xung quanh, cảnh quan ở đây rất được, không gian yên tĩnh, giao thông thuận lợi, vị trí địa lí của thôn Tây mới có nhiều ưu điểm lớn.
Năm năm qua, khu vực này phát triển rất nhanh chóng, giá nhà và giá đất cũng tăng theo.
“Không thể hiểu nổi, người dân ở thôn này cũng kiếm được kha khá đấy, mặc dù tiền bồi thường giải tỏa không nhiều, nhưng giá nhà tăng cao trong vòng mấy năm gần đây hẳn phải khiến bọn họ cảm thấy thỏa mãn.
Với lại, khoản bồi thường được chia theo giá cả của năm đó, bọn Nhiếp Thiếu Hoa cũng không nên gây sự nữa chứ.”
Cổ của Cố Vinh Sâm chưa được linh hoạt như cũ, băng gạc ở gáy vẫn chưa được tháo ra.
Chắc chắn ngày mai anh ta sẽ đi tháo băng thay thuốc ở bệnh viện, còn bây giờ anh ta không thể quay đầu với biên độ lớn, nếu không vết thương sẽ lại rách ra.
Anh ta ôm cổ từ từ chuyển động xương khớp một chút: “Bọn lưu manh Nhiếp Thiếp Hoa chắc là đã bán nhà từ lâu, tiêu sạch tiền rồi...
Xuống xe đi, gặp bí thư rồi nói tiếp.”
“Ừ được.”
Thấy anh ta thỉnh thoảng lại sờ gáy, Kiều Tâm Duy cảm thấy rất có lỗi, không không lại bị thương như thế: “Tổng giám đốc Cố, cổ của anh có đau không?”
Cố Vinh Sâm lắc đầu: “Đã lành lâu rồi, chỉ là hơi ngứa thôi.”
Xe đỗ ở bãi đỗ xe trong xã Tây, hai người xuống xe và đi dọc theo con đường lát đá vôi để đến tòa Thị chính.
Tòa Thị chính không những được xây rất bề thế, mà bên trong cũng được trang trí không hề kém cạnh.
Văn phòng bí thư ở tầng hai, hai người cùng nhau đi lên chiếc cầu thang hình nửa vòng cung trông rất sang trọng.
Đi được nửa đường, lọt vào mắt họ là logo của Tập đoàn Vạn Đạt được lắp trên tường.
Kiều Tâm Duy nói: “Tập đoàn Vạn Đạt của anh bỏ vốn xây tòa cao ốc này đúng không?”
Cố Vinh Sâm đáp: “Đúng vậy, cao ốc và cả đường đi đều là của Vạn Đạt, hơn một nửa kiến trúc ở đây là do Vạn Đạt đầu tư hoặc tài trợ, vậy nên những lãnh đạo đó khá nể nang người của Vạn Đạt.”
Đang nói, hai người đàn ông trung niên đang đứng ở tầng hai đi đến nhiệt tình chào đón họ: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Tổng giám đốc Cố, mau mau vào trong, trà đã được pha rồi.”
Người mở lời chính là bí thư của thôn Tây, người đứng bên cạnh ông ta hẳn là thư ký.
Cố Vinh Sâm bước lên trước, giới thiệu: “Đây là nhân viên kế hoạch của Viện Đại, đồng thời là người chịu trách nhiệm chính trong việc sắp xếp kế hoạch cho người dân và dự án siêu thị tổng hợp...
Tâm Duy, đây là thư ký Lý, nguyên là bí thư của thôn Tây, bây giờ là bí thư xã.”
Thư ký Lý nhiệt tình bắt tay Tâm Duy, hồ hởi nói: “Ai nha, nghe đại danh đã lâu, cảm ơn cảm ơn, người dân và chúng tôi rất may mắn khi có các anh chị ở đây.”
Kiều Tâm Duy thụ sủng nhược kinh, là dân cùng một thôn nhưng thái độ đối xử lại khác biệt lớn như thế, thật khiến người ta thổn thức biết bao.
Cô khách sáo nói: “Thư ký Lý, ông khách sáo quá, vô công bất thụ lộc, cầu cảm ơn của ông tôi thật sự không dám nhận.”
Cố Vinh Sâm bảo: “Cô cứ nhận đi, tôi cũng mới nhận dự án này gần đây thôi, thế mà họ đã tiếp đãi tôi nhiệt tình như thế này, nên cô cứ xem như đang nhận thay cho sếp của mình là được.”
“Đúng vậy đúng vậy, cô Kiều đừng khách sáo quá.”
Thư ký Lý chú ý đến vết thương sau gáy Cố Vinh Sâm, ông ta xin lỗi: “A, Tổng giám đốc Cổ, tôi cũng không biết phải nói gì bây giờ, anh bị mấy tên lưu manh kia làm bị thương nhiều lần, tôi cảm thấy hổ thẹn với anh quá!”
Cố Vinh Sâm an ủi: “Thư ký Lý, họ là họ, ông là ông, hôm nay tôi đến đây là vì chuyện của họ đây.”
Thư ký Lý vội vàng gật đầu nói: “Được, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện đi, bên phía các anh chị đưa ra cách nào thì chúng tôi cũng đồng ý hỗ trợ, tôi cũng cảm thấy đau đầu với mấy tên lưu manh đó lắm rồi.”
Văn phòng của thư ký Lý rất bình thường, không hề trang trí những đồ đạc lố lăng gì, mấy chậu cây xanh trên bệ cửa sổ khiến căn phòng thoáng đãng và mát mẻ hơn.
Thư ký mời trà vừa khách sáo vừa lịch sự.
Đầu tiên, Cố Vinh Sâm bày tỏ thái độ của mình: “Chúng tôi đã có một cuộc họp để thảo luận về chuyện này, chúng tôi cho rằng lý do chính là vì bọn Nhiếp Thiếu Hoa quá nhàn rỗi, lại không có tiền nên mới đến đây gây sự và dọa nạt.
Nếu họ đồng ý, Tập đoàn Vạn Đạt rất chào đón họ.
Nhưng tôi cũng nói trước, họ chỉ có thể được nhận vào cơ sở mệt nhất và khổ nhất.
Hoặc họ muốn làm việc gì đó, chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình, có công việc, có thu nhập, họ sẽ sống an ổn mà không gây phiền phức nữa.”
Thư ký Lý lo lắng nói: “Trước đây Nhiếp Thiếu Hoa từng làm nhân viên chuyển phát nhanh, làm hai tuần thì nghỉ việc, không biết hắn ta có đồng ý hay không.”
“Trước mắt cứ khuyên bảo đi, thương lượng với người nhà của họ, đợi họ ló mặt ra thì để người nhà khuyên bảo.
Tôi tin rằng chỉ cần một người đồng ý thì những người còn lại cũng sẽ như vậy.”
Cố Vinh Sâm nhìn Kiều Tâm Duy một lát và nói tiếp: “Còn nữa, thư ký Lý, ông có biết vụ tai nạn bỏ trốn của Nhiếp Thiếu Hoa vào năm năm trước không?”
“Tôi biết một chút, sao vậy?”
Kiều Tâm Duy hỏi: “Vậy thư ký Lý, ông có tài liệu cá nhân của người bị tàn tật hai chân trong tai nạn đó không?”
Danh sách chương