Tai nạn mù tạt bất thình lình làm Kiều Tâm Duy đau khổ vô cùng.
Ngoài cay mũi rát họng, nước mắt nước mũi chảy không ngừng thì còn có những cơn ho khan đeo đẳng, đau đớn hơn là hình ảnh này còn đập vào mắt hai người đàn ông độc thân đang đứng trước mặt.
Nguyễn Tấn đỡ cô lên xe, rồi vòng ra sau xe mở cốp lấy vài chai nước khoáng.
Cố Vinh Sâm vừa nhận chìa khóa xong thì nhanh chóng lái xe ra ngoài với tốc độ sấm sét.
Cô uống ừng ực vài ngụm nước khoáng, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng những nốt đỏ trên người càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng nóng rát hơn.
Cô có thể cảm giác được hai má mình vừa rát vừa ngứa, chạm vào thì càng ngứa hơn.
Nguyễn Tấn và Cố Vinh Sâm đều là cấp trên, thế mà hai vị sếp lại cùng đưa cô tới bệnh viện, đồng thời chứng kiến bộ dạng thê thảm của cô khi bị dị ứng.
Cô cảm thấy mất mặt quá, còn mất mặt hơn cả việc mình bị dị ứng nữa! Nguyễn Tấn khá bối rối, tay cầm nước, tay cầm khăn, không biết phải làm sao để giúp cô giảm bớt khó chịu.
Kiều Tâm Duy cố gắng hô hấp, lần đầu ăn mù tạt khi còn bé, cô sốt ba ngày ba đêm, xém chút nữa thì...
toi rồi.
Lên Đại học có một lần ăn nhầm, nhưng có lẽ là cơ thể sinh kháng thể nên cô chỉ sốt hai ngày hai đêm, cũng đủ sức để lết lên lớp học.
Giây phút này, cô đang dựa vào cửa sổ bên cạnh, cảm giác lồng ngực mình căng lên, tim đập rất mạnh, khủng khiếp nhất chính là cơn phát ban đang lan từ cổ xuống cả người, vừa ngứa vừa nhột.
Cô hi vọng người đưa cô đến bệnh viện và ở bên cạnh mình lúc này là Giang Hạo.
“Uống nước nữa không?”
Cô lắc đầu, uống nước cũng vô dụng thôi, chỉ làm cô no thêm thôi.
Cô ôm mặt nói: “Các anh để tôi ở cổng bệnh viện là được, tôi tự đi vào.”
“Làm vậy sao được, nhìn em lúc này sao anh yên tâm nổi?”
Lời vừa thốt ra, Nguyễn Tấn đã cảm thấy không ổn lắm, anh sửa lại ngay lập tức: “A Hạo đi công tác, nếu cậu ấy biết anh dẫn em ra ngoài ăn cơm mà biến thành thế này, cậu ấy chắc chắn cắt đứt quan hệ với anh mất.”
Cô Vinh Sâm liếc nhìn kính chiếu hậu xem tình hình phía sau một lát, bộ dạng gấp gáp và chột dạ của Nguyễn Tấn chẳng phải đã quá rõ ràng à? Không thể trêu vợ của bạn, Tổng giám đốc Nguyễn à, anh quan tâm Kiều Tâm Duy như vậy, anh có thể lừa dối được cô ấy sao? Cố Vinh Sâm cảm thấy kinh ngạc trước phát hiện bất ngờ này.
Họ đến bệnh viện rất nhanh, áo phòng cấp cứu và kiểm tra nhiệt độ, kết quả là 38,8 độ, sốt cao.
Kiều Tâm Duy đau đớn thốt lên: “Không ngờ sức khỏe trâu bò của tôi đã bị quật ngã bởi một chút mù tạt.”
Nguyễn Tấn, người vẫn luôn cau mày từ nãy đến giờ bật cười thành tiếng: “Anh cũng không ngờ em sốt đến 38,8 độ mà còn nói đùa được.”
Bác sĩ nhìn cô một cái sau, đó lại nhìn hai người đàn ông cao lớn đứng đằng sau hỏi: “Cô này, ai là người yêu của cô thế?”
Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt: “Không phải a.”
– Sao vậy chứ, cái này có liên quan gì đến việc dị ứng mù tạt? Bác sĩ bây giờ nhiều chuyện thật đấy.
Bác sĩ “à”
, sau đó nói: “Vậy thì mời hai anh ra ngoài chờ một lát, tôi cần kiểm tra cơ thể cô ấy cặn kẽ hơn.”
Nguyễn Tấn và cố Vinh Sâm đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Ngoài hành lang, hai người mặt đối mặt đứng dựa lưng vào tường nhìn nhau.
Một cảm giác thân quen mà lúng túng bao quanh cả hai, họ đều nhìn thấy sự lo âu trong ánh mắt của đối phương.
Nguyễn Tân nói trước: “Tổng giám đốc Cố, hôm nay cảm ơn anh, vốn là mời anh đi căn cơm thư giãn một chút, nào ngờ anh phải đưa bọn tôi đến bệnh viện.”
Cố Vinh Sâm hơi hé môi, như cười như không đáp lại: “Đừng ngại, mặc dù hai chúng ta không làm cùng công ty, nhưng bây giờ ở cùng một đội, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau cả.”
Nụ cười của cả hai trở nên vừa cứng ngắc vừa xấu hổ, bầu không khí lạnh đến nỗi như muốn đóng băng.
Nguyễn Tấn không dám nói thẳng ra, cho dù là gì thì cũng chỉ là cảm giác của anh mà thôi.
Nói toạc ra mà lỡ đâu không phải, chẳng lẽ lại làm trò cười cho người ta, sau này còn phải hợp tác với anh ta lâu dài.
Nhưng Cổ Vinh Sâm lại không lo ngại gì, anh ta ám chỉ trực tiếp nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, nghe nói chồng của Kiều Tâm Duy là bạn thân của anh, nhưng tôi nhìn thái độ của anh, ha ha, trông anh quan tâm cấp dưới của mình lắm đấy.”
Nguyễn Tân cảm thấy lúng túng không thôi, ánh mắt né tránh mãi không nói thành lời.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Đúng vậy, A Hạo là bạn tốt nhất của tôi, với lại, dự án xây dựng lại thôn Tây đang trong thời điểm quan trọng, sao có thể thiếu người lập kế hoạch được? Về tình về lý, tôi không thể để Kiều Tâm Duy xảy ra bất cứ vấn đề gì, anh nói đúng không?”
“Ừ, đúng.”
Cố Vinh Sâm mỉm cười gật gật đầu.
Anh ta đâu cần lời giải thích của Nguyễn Tấn, chẳng ăn nhập gì cả.
Đều là đàn ông với nhau nên anh ta hiểu.
Một lát sau cửa phòng mở ra, Kiều Tâm Duy đẩy cửa ra ngoài, áo lông khoác hờ trên người.
Cô vừa lấy máu xét nghiệm nên tay đang giữ một miếng bông trắng, cô yếu ớt nói: “Bác sĩ nói chờ có kết quả xét nghiệm rồi mới kê thuốc, nói chung là chờ khoảng nửa tiếng.”
Nguyễn Tấn không nói gì cả mà nhanh chóng đỡ cô, gương mặt cô còn tái hơn trước nhiều, trắng bệch như tờ giấy, những nốt đỏ dày đặc ngày càng rõ ràng, trán còn đổ mồ hôi, trông như thể sắp ngất xỉu đến nơi.
Gương mặt Cổ Vinh Sâm cũng nghiêm túc, lòng anh ta hơi nôn nao: “Sốt hơn nửa tiếng thì đầu óc cũng hỏng mất, nhiệt độ cơ thể có tăng lên không?”
Giây phút đó, trong đầu anh ta đột nhiên tồn tại một suy nghĩ đáng sợ, Giang Hạo không thể làm một người chồng tốt, nhưng anh ta thì có thể.
Kiều Tâm Duy dựa vào khung cửa kính, đồng thời vẫy vẫy tay nói chậm rãi: “Bác sĩ tiêm cho tôi một mũi hạ sốt, nửa tiếng sau là thấy hiệu quả.”
Bác sĩ cũng đi ra sau nói: “Đến phòng truyền nước tìm giường nằm ngủ đi, từ từ mới hạ sốt được, sau khi hết sốt thì cơ thể cô cũng rất yếu, uống nhiều nước nóng vào.”
Bác sĩ nhìn hai người đàn ông, sau đó nói tiếp: “Một trong hai anh đi tìm nước nóng đi, bệnh viện chỉ cung cấp nước nóng đến tám giờ tối thôi, nên bây giờ không có.
Một người lấy số bệnh của cô ấy đến sảnh lớn chờ đi, bây giờ ít người, chắc kết quả xét nghiệm sẽ có nhanh thôi, sau khi lấy thì đưa ngay cho tôi để tôi kê đơn dị ứng, những nốt đỏ này là lý do làm cho sốt cao, thuốc hạ sốt không phải lúc nào cũng có hiệu quả đâu.”
Kiều Tâm Duy nào có gan để hai vị sếp bận bịu vì mình cơ chứ, cô sốt sắng nói: “Tôi không dám, để tôi tự đi là được rồi...”
Không đợi cô nói xong, Nguyễn Tấn và Cố Vinh Sâm đã một trái một phải dẫn cô đến phòng truyền dịch.
Sau đó hai người chia thành hai hướng, Nguyễn Tấn cầm đơn đến sảnh lớn chờ kết quả xét nghiệm.
Ở đây sử dụng máy móc tự phục vụ, chỉ cần quét mã vạch thì có thể nhận kết quả, cứ một lát thì anh quét một lần.
Cố Vinh Sâm lái xe đi tìm cửa hàng tiện lợi, chắc chắc ở đó có nước nóng.
Kiều Tâm Duy nằm trên giường, cảm thấy rất khó chịu.
sốt cao khiến cơ thể cô mềm nhũn, phát ban lại gây ngứa ngáy nhưng không thể gãi.
Tay nắm chặt hai cây cột ở hai bên giường, cô nhắm mắt lại, cắn chặt răng, im lặng chịu đựng.
Túi cô đặt ở bên gối, nên khi điện thoại đổ chuông là cô biết ngay.
“A lô, ông xã...”
Cô khó chịu đến nỗi muốn khóc, nhớ anh đến muốn khóc, lúc bị bệnh không có anh bên cạnh lại càng muốn khóc hơn.
Giang Hạo nhận ra giọng cô không ổn lắm, mà hiểm lắm cô mới gọi anh là “ông xã”
như trước đây.
Anh vội hỏi: “Em sao thế? Đừng khóc đừng khóc...”
Anh có thể tưởng tượng ra cảnh cô đang mếu máo như thế nào: “Xảy ra chuyện gì?”
Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi rồi nói: “Hôm nay đơn vị liên hoan, tổ chức ở nhà hàng Nhật Bản, em không cẩn thận ăn phải mù tạt, em bị dị ứng mù tạt...
Bây giờ đang ở bệnh viện...”
“Có nặng không?”
“...”
Mắt cô ầng ậc nước: “Không nặng lắm.”
“Em nói dối anh, rốt cuộc có năng không?”
Giọng nói của Giang Hạo rất nghiêm khắc, anh đang ở cách cô ngàn dặm, không nhìn thấy người nên chỉ có thể lo lắng suông.
Kiều Tâm Duy nói chầm chậm, giả bộ thoải mái trả lời: “Không sao cả, nhưng mà muộn quá, cần phải truyền nước, bác sĩ bảo em ở lại một đêm.”
“Thật sự là không có chuyện gì?”
“Thật đấy.”
Giang Hạo thở dài, tiếng thở dài thườn thượt của anh truyền đến tại của Kiều Tâm Duy qua loa điện thoại.
Anh tự trách, nhưng cũng rất bất đắc dĩ: “Một mình em ở bệnh viện không ổn, để anh bảo mẹ qua ở với em.”
“Không cần không cần, em thật sự không có chuyện gì đâu, để mẹ qua ở với em đêm hôm khuya khoắt thế này không tiện chút nào, em ngại lắm, anh hiểu mà.”
“Vậy làm phiền mẹ vợ một chút, đợi anh về sẽ cảm ơn bà thật tốt.”
“Không cần, đến cũng không làm gì đâu, em đang truyền nước, ở đây có y tá trông, ngủ một giấc rồi sáng mai em về nhà.”
“Sao lại để em một mình được, em ở bệnh viện nào, để anh gọi cho viện trưởng.”
“...
Ôi anh phiền chết đi được, em nói không cần là không cần mà.”
Nước xa không cứu được lửa gần, Giang Hạo thực sự không thể lay chuyển được cô.
Anh hít mạnh hai cái, đau lòng nói: “Em như thể khiến anh không tập trung làm việc được.”
Kiều Tâm Duy nuốt hết tất cả uất ức của mình, cô nói khẽ: “Ông xã, anh mau hoàn thành nhiệm vụ rồi về với em.”
“Được.”
cố Vinh Sâm đang đứng ở ngay cửa phòng truyền dịch, tay anh ta cầm bình thủy, tay khác xách một cái túi nhựa.
Kiều Tâm Duy cúp điện thoại, những dòng nước mắt kìm nén chảy xuống gò má.
Nếu đã gả cho một quân nhân, cô cần phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với việc chồng không ở bên cạnh một cách thường xuyên, đồng thời phải chấp nhận việc bản thân chịu khổ chịu mệt một mình.
“Sốt đến mức này mà còn bảo không có chuyện gì?”
Cố Vinh Sâm ung dung đi đến, trong giọng nói quở trách xen lẫn thương yêu.
Kiều Tâm Duy mở choàng mắt: “Anh đi nhanh thế, tôi...
để tôi tự làm...”
“Cô nằm xuống đi.”
Gương mặt anh ta rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc: “Đối diện bệnh viện có một cửa hàng tiện lợi nên tôi ôm bình nước đến đó hứng, còn mua thêm chút bánh mì với bánh quy nữa, tối nay cô chưa ăn gì cả, không ăn no thì sao chịu nổi được?!”
Cố Vinh Sâm rót một ly nước nóng, rồi xé gói bánh mì đưa cho cô: “Ăn đi, lấp bao tử.”
Cô không tiện từ chối lòng tốt của người khác: “Tôi không có khẩu vị...”
“Không thấy ngon thì cũng phải ăn, hay là bánh mì khó nuốt quá, tôi ra ngoài mua cho cô chút cháo nhé?”
“Không cần, thật sự không cần đâu, Tổng giám đốc Cố, ngài không cần chu đáo như vậy, tôi ngại lắm.”
Lại là từ “ngài”
Anh ta rất ghét cô dùng từ này để kéo giãn khoảng cách giữa hai người, anh ta nói: “Nếu Nguyễn Tấn làm điều này vì cô, cô sẽ không thấy ngại đúng không?”
Kiều Tâm Duy ngây ra một lúc, ban đầu bộ não của cô vẫn còn trì trệ vì cơn sốt cao, nhưng sau đó, cô cảm thấy rất khó chịu khi nghe thấy lời này.
Liên quan quái gì đến Nguyễn Tân chứ, cô ấp úng nói: “Không có đâu, tôi rất cảm ơn anh và Tổng giám đốc Nguyễn, đợi y tá đến truyền nước biển thì các anh về đi, tối ở đây một mình là được rồi.”
Cố Vinh Sâm đang ngồi trên giường, anh ta bỗng thẫn thờ nhìn cô và chất vấn: “Kiều Tâm Duy, sao cô lại gả cho Giang Hạo, dù là Nguyễn Tấn, tôi cũng sẽ không làm như thế...”
Ngoài cay mũi rát họng, nước mắt nước mũi chảy không ngừng thì còn có những cơn ho khan đeo đẳng, đau đớn hơn là hình ảnh này còn đập vào mắt hai người đàn ông độc thân đang đứng trước mặt.
Nguyễn Tấn đỡ cô lên xe, rồi vòng ra sau xe mở cốp lấy vài chai nước khoáng.
Cố Vinh Sâm vừa nhận chìa khóa xong thì nhanh chóng lái xe ra ngoài với tốc độ sấm sét.
Cô uống ừng ực vài ngụm nước khoáng, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng những nốt đỏ trên người càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng nóng rát hơn.
Cô có thể cảm giác được hai má mình vừa rát vừa ngứa, chạm vào thì càng ngứa hơn.
Nguyễn Tấn và Cố Vinh Sâm đều là cấp trên, thế mà hai vị sếp lại cùng đưa cô tới bệnh viện, đồng thời chứng kiến bộ dạng thê thảm của cô khi bị dị ứng.
Cô cảm thấy mất mặt quá, còn mất mặt hơn cả việc mình bị dị ứng nữa! Nguyễn Tấn khá bối rối, tay cầm nước, tay cầm khăn, không biết phải làm sao để giúp cô giảm bớt khó chịu.
Kiều Tâm Duy cố gắng hô hấp, lần đầu ăn mù tạt khi còn bé, cô sốt ba ngày ba đêm, xém chút nữa thì...
toi rồi.
Lên Đại học có một lần ăn nhầm, nhưng có lẽ là cơ thể sinh kháng thể nên cô chỉ sốt hai ngày hai đêm, cũng đủ sức để lết lên lớp học.
Giây phút này, cô đang dựa vào cửa sổ bên cạnh, cảm giác lồng ngực mình căng lên, tim đập rất mạnh, khủng khiếp nhất chính là cơn phát ban đang lan từ cổ xuống cả người, vừa ngứa vừa nhột.
Cô hi vọng người đưa cô đến bệnh viện và ở bên cạnh mình lúc này là Giang Hạo.
“Uống nước nữa không?”
Cô lắc đầu, uống nước cũng vô dụng thôi, chỉ làm cô no thêm thôi.
Cô ôm mặt nói: “Các anh để tôi ở cổng bệnh viện là được, tôi tự đi vào.”
“Làm vậy sao được, nhìn em lúc này sao anh yên tâm nổi?”
Lời vừa thốt ra, Nguyễn Tấn đã cảm thấy không ổn lắm, anh sửa lại ngay lập tức: “A Hạo đi công tác, nếu cậu ấy biết anh dẫn em ra ngoài ăn cơm mà biến thành thế này, cậu ấy chắc chắn cắt đứt quan hệ với anh mất.”
Cô Vinh Sâm liếc nhìn kính chiếu hậu xem tình hình phía sau một lát, bộ dạng gấp gáp và chột dạ của Nguyễn Tấn chẳng phải đã quá rõ ràng à? Không thể trêu vợ của bạn, Tổng giám đốc Nguyễn à, anh quan tâm Kiều Tâm Duy như vậy, anh có thể lừa dối được cô ấy sao? Cố Vinh Sâm cảm thấy kinh ngạc trước phát hiện bất ngờ này.
Họ đến bệnh viện rất nhanh, áo phòng cấp cứu và kiểm tra nhiệt độ, kết quả là 38,8 độ, sốt cao.
Kiều Tâm Duy đau đớn thốt lên: “Không ngờ sức khỏe trâu bò của tôi đã bị quật ngã bởi một chút mù tạt.”
Nguyễn Tấn, người vẫn luôn cau mày từ nãy đến giờ bật cười thành tiếng: “Anh cũng không ngờ em sốt đến 38,8 độ mà còn nói đùa được.”
Bác sĩ nhìn cô một cái sau, đó lại nhìn hai người đàn ông cao lớn đứng đằng sau hỏi: “Cô này, ai là người yêu của cô thế?”
Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt: “Không phải a.”
– Sao vậy chứ, cái này có liên quan gì đến việc dị ứng mù tạt? Bác sĩ bây giờ nhiều chuyện thật đấy.
Bác sĩ “à”
, sau đó nói: “Vậy thì mời hai anh ra ngoài chờ một lát, tôi cần kiểm tra cơ thể cô ấy cặn kẽ hơn.”
Nguyễn Tấn và cố Vinh Sâm đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Ngoài hành lang, hai người mặt đối mặt đứng dựa lưng vào tường nhìn nhau.
Một cảm giác thân quen mà lúng túng bao quanh cả hai, họ đều nhìn thấy sự lo âu trong ánh mắt của đối phương.
Nguyễn Tân nói trước: “Tổng giám đốc Cố, hôm nay cảm ơn anh, vốn là mời anh đi căn cơm thư giãn một chút, nào ngờ anh phải đưa bọn tôi đến bệnh viện.”
Cố Vinh Sâm hơi hé môi, như cười như không đáp lại: “Đừng ngại, mặc dù hai chúng ta không làm cùng công ty, nhưng bây giờ ở cùng một đội, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau cả.”
Nụ cười của cả hai trở nên vừa cứng ngắc vừa xấu hổ, bầu không khí lạnh đến nỗi như muốn đóng băng.
Nguyễn Tấn không dám nói thẳng ra, cho dù là gì thì cũng chỉ là cảm giác của anh mà thôi.
Nói toạc ra mà lỡ đâu không phải, chẳng lẽ lại làm trò cười cho người ta, sau này còn phải hợp tác với anh ta lâu dài.
Nhưng Cổ Vinh Sâm lại không lo ngại gì, anh ta ám chỉ trực tiếp nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, nghe nói chồng của Kiều Tâm Duy là bạn thân của anh, nhưng tôi nhìn thái độ của anh, ha ha, trông anh quan tâm cấp dưới của mình lắm đấy.”
Nguyễn Tân cảm thấy lúng túng không thôi, ánh mắt né tránh mãi không nói thành lời.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Đúng vậy, A Hạo là bạn tốt nhất của tôi, với lại, dự án xây dựng lại thôn Tây đang trong thời điểm quan trọng, sao có thể thiếu người lập kế hoạch được? Về tình về lý, tôi không thể để Kiều Tâm Duy xảy ra bất cứ vấn đề gì, anh nói đúng không?”
“Ừ, đúng.”
Cố Vinh Sâm mỉm cười gật gật đầu.
Anh ta đâu cần lời giải thích của Nguyễn Tấn, chẳng ăn nhập gì cả.
Đều là đàn ông với nhau nên anh ta hiểu.
Một lát sau cửa phòng mở ra, Kiều Tâm Duy đẩy cửa ra ngoài, áo lông khoác hờ trên người.
Cô vừa lấy máu xét nghiệm nên tay đang giữ một miếng bông trắng, cô yếu ớt nói: “Bác sĩ nói chờ có kết quả xét nghiệm rồi mới kê thuốc, nói chung là chờ khoảng nửa tiếng.”
Nguyễn Tấn không nói gì cả mà nhanh chóng đỡ cô, gương mặt cô còn tái hơn trước nhiều, trắng bệch như tờ giấy, những nốt đỏ dày đặc ngày càng rõ ràng, trán còn đổ mồ hôi, trông như thể sắp ngất xỉu đến nơi.
Gương mặt Cổ Vinh Sâm cũng nghiêm túc, lòng anh ta hơi nôn nao: “Sốt hơn nửa tiếng thì đầu óc cũng hỏng mất, nhiệt độ cơ thể có tăng lên không?”
Giây phút đó, trong đầu anh ta đột nhiên tồn tại một suy nghĩ đáng sợ, Giang Hạo không thể làm một người chồng tốt, nhưng anh ta thì có thể.
Kiều Tâm Duy dựa vào khung cửa kính, đồng thời vẫy vẫy tay nói chậm rãi: “Bác sĩ tiêm cho tôi một mũi hạ sốt, nửa tiếng sau là thấy hiệu quả.”
Bác sĩ cũng đi ra sau nói: “Đến phòng truyền nước tìm giường nằm ngủ đi, từ từ mới hạ sốt được, sau khi hết sốt thì cơ thể cô cũng rất yếu, uống nhiều nước nóng vào.”
Bác sĩ nhìn hai người đàn ông, sau đó nói tiếp: “Một trong hai anh đi tìm nước nóng đi, bệnh viện chỉ cung cấp nước nóng đến tám giờ tối thôi, nên bây giờ không có.
Một người lấy số bệnh của cô ấy đến sảnh lớn chờ đi, bây giờ ít người, chắc kết quả xét nghiệm sẽ có nhanh thôi, sau khi lấy thì đưa ngay cho tôi để tôi kê đơn dị ứng, những nốt đỏ này là lý do làm cho sốt cao, thuốc hạ sốt không phải lúc nào cũng có hiệu quả đâu.”
Kiều Tâm Duy nào có gan để hai vị sếp bận bịu vì mình cơ chứ, cô sốt sắng nói: “Tôi không dám, để tôi tự đi là được rồi...”
Không đợi cô nói xong, Nguyễn Tấn và Cố Vinh Sâm đã một trái một phải dẫn cô đến phòng truyền dịch.
Sau đó hai người chia thành hai hướng, Nguyễn Tấn cầm đơn đến sảnh lớn chờ kết quả xét nghiệm.
Ở đây sử dụng máy móc tự phục vụ, chỉ cần quét mã vạch thì có thể nhận kết quả, cứ một lát thì anh quét một lần.
Cố Vinh Sâm lái xe đi tìm cửa hàng tiện lợi, chắc chắc ở đó có nước nóng.
Kiều Tâm Duy nằm trên giường, cảm thấy rất khó chịu.
sốt cao khiến cơ thể cô mềm nhũn, phát ban lại gây ngứa ngáy nhưng không thể gãi.
Tay nắm chặt hai cây cột ở hai bên giường, cô nhắm mắt lại, cắn chặt răng, im lặng chịu đựng.
Túi cô đặt ở bên gối, nên khi điện thoại đổ chuông là cô biết ngay.
“A lô, ông xã...”
Cô khó chịu đến nỗi muốn khóc, nhớ anh đến muốn khóc, lúc bị bệnh không có anh bên cạnh lại càng muốn khóc hơn.
Giang Hạo nhận ra giọng cô không ổn lắm, mà hiểm lắm cô mới gọi anh là “ông xã”
như trước đây.
Anh vội hỏi: “Em sao thế? Đừng khóc đừng khóc...”
Anh có thể tưởng tượng ra cảnh cô đang mếu máo như thế nào: “Xảy ra chuyện gì?”
Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi rồi nói: “Hôm nay đơn vị liên hoan, tổ chức ở nhà hàng Nhật Bản, em không cẩn thận ăn phải mù tạt, em bị dị ứng mù tạt...
Bây giờ đang ở bệnh viện...”
“Có nặng không?”
“...”
Mắt cô ầng ậc nước: “Không nặng lắm.”
“Em nói dối anh, rốt cuộc có năng không?”
Giọng nói của Giang Hạo rất nghiêm khắc, anh đang ở cách cô ngàn dặm, không nhìn thấy người nên chỉ có thể lo lắng suông.
Kiều Tâm Duy nói chầm chậm, giả bộ thoải mái trả lời: “Không sao cả, nhưng mà muộn quá, cần phải truyền nước, bác sĩ bảo em ở lại một đêm.”
“Thật sự là không có chuyện gì?”
“Thật đấy.”
Giang Hạo thở dài, tiếng thở dài thườn thượt của anh truyền đến tại của Kiều Tâm Duy qua loa điện thoại.
Anh tự trách, nhưng cũng rất bất đắc dĩ: “Một mình em ở bệnh viện không ổn, để anh bảo mẹ qua ở với em.”
“Không cần không cần, em thật sự không có chuyện gì đâu, để mẹ qua ở với em đêm hôm khuya khoắt thế này không tiện chút nào, em ngại lắm, anh hiểu mà.”
“Vậy làm phiền mẹ vợ một chút, đợi anh về sẽ cảm ơn bà thật tốt.”
“Không cần, đến cũng không làm gì đâu, em đang truyền nước, ở đây có y tá trông, ngủ một giấc rồi sáng mai em về nhà.”
“Sao lại để em một mình được, em ở bệnh viện nào, để anh gọi cho viện trưởng.”
“...
Ôi anh phiền chết đi được, em nói không cần là không cần mà.”
Nước xa không cứu được lửa gần, Giang Hạo thực sự không thể lay chuyển được cô.
Anh hít mạnh hai cái, đau lòng nói: “Em như thể khiến anh không tập trung làm việc được.”
Kiều Tâm Duy nuốt hết tất cả uất ức của mình, cô nói khẽ: “Ông xã, anh mau hoàn thành nhiệm vụ rồi về với em.”
“Được.”
cố Vinh Sâm đang đứng ở ngay cửa phòng truyền dịch, tay anh ta cầm bình thủy, tay khác xách một cái túi nhựa.
Kiều Tâm Duy cúp điện thoại, những dòng nước mắt kìm nén chảy xuống gò má.
Nếu đã gả cho một quân nhân, cô cần phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với việc chồng không ở bên cạnh một cách thường xuyên, đồng thời phải chấp nhận việc bản thân chịu khổ chịu mệt một mình.
“Sốt đến mức này mà còn bảo không có chuyện gì?”
Cố Vinh Sâm ung dung đi đến, trong giọng nói quở trách xen lẫn thương yêu.
Kiều Tâm Duy mở choàng mắt: “Anh đi nhanh thế, tôi...
để tôi tự làm...”
“Cô nằm xuống đi.”
Gương mặt anh ta rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc: “Đối diện bệnh viện có một cửa hàng tiện lợi nên tôi ôm bình nước đến đó hứng, còn mua thêm chút bánh mì với bánh quy nữa, tối nay cô chưa ăn gì cả, không ăn no thì sao chịu nổi được?!”
Cố Vinh Sâm rót một ly nước nóng, rồi xé gói bánh mì đưa cho cô: “Ăn đi, lấp bao tử.”
Cô không tiện từ chối lòng tốt của người khác: “Tôi không có khẩu vị...”
“Không thấy ngon thì cũng phải ăn, hay là bánh mì khó nuốt quá, tôi ra ngoài mua cho cô chút cháo nhé?”
“Không cần, thật sự không cần đâu, Tổng giám đốc Cố, ngài không cần chu đáo như vậy, tôi ngại lắm.”
Lại là từ “ngài”
Anh ta rất ghét cô dùng từ này để kéo giãn khoảng cách giữa hai người, anh ta nói: “Nếu Nguyễn Tấn làm điều này vì cô, cô sẽ không thấy ngại đúng không?”
Kiều Tâm Duy ngây ra một lúc, ban đầu bộ não của cô vẫn còn trì trệ vì cơn sốt cao, nhưng sau đó, cô cảm thấy rất khó chịu khi nghe thấy lời này.
Liên quan quái gì đến Nguyễn Tân chứ, cô ấp úng nói: “Không có đâu, tôi rất cảm ơn anh và Tổng giám đốc Nguyễn, đợi y tá đến truyền nước biển thì các anh về đi, tối ở đây một mình là được rồi.”
Cố Vinh Sâm đang ngồi trên giường, anh ta bỗng thẫn thờ nhìn cô và chất vấn: “Kiều Tâm Duy, sao cô lại gả cho Giang Hạo, dù là Nguyễn Tấn, tôi cũng sẽ không làm như thế...”
Danh sách chương