Đến lúc kiểm tra bệnh nhân, bác sĩ quan sát Giang Hạo thật kĩ, ông có thể chắc chắn rằng, người đàn ông dũng cảm can trường trước mặt không phải là một trong hai người đàn ông đêm hôm qua.
Kiều Tâm Duy nhìn ra sự khó hiểu của bác sĩ, cô vội giải thích: “Bác sĩ, anh ấy là chồng tôi.”
“A, thì ra hai người kia không phải, tôi còn đang thắc mắc sao không có ai ở lại qua đêm cả.”
Mặt Giang Hạo cứng đờ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Bác sĩ, cô ấy không sao chứ? Sau khi về nhà có cần kiêng khem gì không?”
“Không ăn đồ quá cay hoặc quá nhiều dầu mỡ, những thứ khác thì vẫn bình thường.
Uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều vào, bị sốt không phải chỉ do dị ứng mà vì sức đề kháng yếu, mỗi ngày nhớ rèn luyện sức khỏe.”
“Vậy những nốt đỏ này khi nào sẽ hết?”
“Uống nhiều nước sẽ giúp cơ thể thải độc, nghỉ ngơi thật tốt thì người sẽ khỏe, muốn lặn nhanh hơn thì nhớ bôi thuốc.”
“Bác sĩ, chúng tôi đang dự tính mang thai, bị dị ứng có ảnh hưởng đến việc mang thai không?”
“Dự định mang thai ư, vậy sao không nói cho tôi biết trước...
Để an toàn thì tháng sau hẵng bắt đầu, dù sao cũng đã dùng thuốc hạ sốt.”
“À, vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Kiều Tâm Duy đỏ mặt, những nốt phát ban trông càng rõ hơn, những vệt đỏ liên miên không dứt.
Bác sĩ cười cười nói: “Chồng cô suy nghĩ chu đáo đấy, được rồi, hai người lấy đơn thuốc xong thì về được rồi, nhớ là phải uống nhiều nước.”
Bác sĩ vừa đi, Giang Hạo đã bắt đầu chất vấn: “Hai người đàn ông tối hôm qua là ai?”
“Còn ai vào đây nữa, không phải Nguyễn Tấn và Cố Vinh Sầm thì là ai? Hôm qua bọn em cùng đi tiệc chúc mừng Nguyễn Tấn thăng chức, ăn ở nhà hàng Nhật Bản, em không cẩn thận ăn phải mù tạt...
Anh có ý gì, chẳng lẽ anh định tức giận vì chuyện này à? Ai u Đại Thủ trưởng Giang, ăn dấm không phải ăn như đâu.”
Giang Hạo cúi người, bỗng nhiên chồm đến trước mặt cô: “Vậy mà hôm qua không nói cho anh biết, đừng tiếp xúc nhiều với Cố Vinh Sâm, em quên rồi à?”
Kiều Tâm Duy không cười hớn hở nữa, cô nghiêm túc nói: “Em không nói cho anh vì em không muốn anh lo lắng, hôm qua Tổng giám đốc Nguyễn uống rượu nên Tổng giám đốc cổ lái xe, bình thường em cũng không thân thiết với anh ta lắm, nhưng dù sao cũng cùng một đội, không giao lưu qua lại là việc không thể, anh còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
Giang Hạo cong cong môi, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên gò má, như khiến cả người anh tỏa sáng, ngay cả những mỏi mệt vì bôn ba cũng biến mất.
Khuôn mặt tươi cười của anh vừa khỏe khoắn và đầy sức sống, nhưng cũng chứa đựng sự dịu dàng và đa tình.
“Báo cáo Thủ trưởng phu nhân, tôi muốn hỏi một vấn đề cuối cùng, em có bằng lòng cho tôi chút mặt mũi để về nhà nấu cháo cho em không?”
Kiều Tâm Duy bị chọc cười: “Em bằng lòng...
Đúng rồi, sao anh biết em ở bệnh viện này?”
“Thiết bị định vị trên điện thoại.”
“What, anh giám sát em?”
“Không, là vì an toàn của em.”
Kiều Tâm Duy cảm thấy lòng ấm áp, có vụ bắt cóc là vết xe đổ, cô có thể cảm nhận được Giang Hạo càng ngày càng quan tâm đến mình: “Vậy anh có cần quay lại trình diện không?”
“Mọi chuyện đều được sắp xếp xong rồi, không cần nữa, anh chỉ cần về nhà ở bên em thôi.”
Giang Hạo đã có một cuộc hành trình kéo dài suốt đêm, anh đi từ khách sạn đến sân bay, sau đó chờ check-in, rồi hai tiếng ngồi máy bay, và từ sân bay đi thẳng đến bệnh viện, không hề bỏ phí một giây nào.
Anh chỉ mới chợp mắt nghỉ ngơi một lát trên máy bay mà thôi.
Sáng sớm mùa đông, nhiệt độ rất thấp, sương mù giăng đầy ngoài đường như những tên lính hăm he chiếc dao sắc lẻm trên tay.
Vừa bước chân vào, chúng đã điên cuồng bao vây lấy người đi đường chực chờ nuốt trọn.
Giang Hạo cầm thuốc, tay kia ôm Kiều Tâm Duy, nhanh chóng đi tới chỗ đỗ xe.
Tết Nguyên Đán cũng là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người.
Bọn họ đã sắp xếp xong xuôi, buổi sáng sẽ đến nhà họ Cảnh ăn cơm trưa, xế chiều thì đến nhà họ Giang ăn bữa cơm tối.
Một ngày cứ như thế trôi qua, sau đó, hai người dự định sẽ ở nhà đánh một giấc no nê.
Còn về sinh nhật, cô không nhắc, Giang Hạo cũng không nói gì.
Nhưng anh không quên mua một cái bánh kem ở ngoài và lặng lẽ đặt trên tủ đầu giường.
Mười giờ sáng là khoảnh khắc ấm áp nhất trong ngày đông giá rét.
Kiều Tâm Duy duỗi thẳng lưng mệt mỏi ở trong ổ chăn, mãi mà không muốn rời giường.
Vị trí bên cạnh đã trống không, cũng đúng, từ trước đến nay Giang Hạo không ngủ nướng.
Cô kiểm tra thử nhiệt độ đệm chăn thì thấy đã ám hơi lạnh.
Cô vươn tay ra sờ soạng, lấy được điện thoại lại nhanh chóng rút về ổ chăn của mình.
Điện thoại không có tin nhắn, năm ngoái còn nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Vân Thanh và Kỷ Tiểu Hải, năm nay một tin cũng không có.
Cô nhấn vào bảng tin của bạn bè và nhìn thấy những lời chúc mừng năm mới.
Lướt một lúc, cô phát hiện vào lúc mười hai giờ đêm qua Giang Hạo đã đăng một bức hình, đây là lần đầu tiên anh đăng bài trên bảng tin, kèm một dòng trạng thái – Mọi cố gắng làm việc chăm chỉ đều vì em.
Chỉ một câu ngắn gọn cũng khiến mũi cô hơi chua xót, hai mắt đỏ lên.
Tấm ảnh là khi cô đang chơi tuyết, ánh sáng ban đêm không đủ nên hình ảnh không rõ ràng lắm, nhưng nửa gương mặt của cô vẫn được chụp rất xinh đẹp, nụ cười cũng không hề thua kém cảnh tuyết vào ban đêm chút nào.
Cô không quen biết nhiều bạn bè của anh, cũng không thể thấy người ta bình luận như thế nào.
Nhưng cô có thể trông thấy anh trả lời từng bình luận của mọi người, hầu hết đều là hai chữ cảm ơn, lời ít mà ý nhiều.
Anh trả lời từng cái, có thể nhận ra anh rất coi trọng việc này.
Cô nhìn thấy có bình luận của Nguyễn Tấn bên dưới, anh ấy nói chúc cho hai người mãi mãi hạnh phúc, và bình luận của Trần Kinh Nghiệp, trân trọng người trước mắt.
Đương nhiên, chắc chắn cũng không thể thiếu Tiểu Thiên Ái, cô ấy chỉ thả like, không bình luận gì thêm.
Trong ổ chăn rất nóng, cô chỉ hà hơi một cái mà màn hình đã mờ.
Cô dùng ngón tay cái xoa xoa gõ bình luận: “Đây là bà xã của anh hả? Đẹp thật, trông có vẻ là hiền thê lương mẫu.”
Chỉ một lát sau, cô đã thấy Giang Hạo trả lời bình luận, anh nói: “Đúng vậy, cô ấy cần phải nhanh hơn em, nên rời giường từ sớm để dọn vệ sinh.”
Hừm, mới đó mà đã mắng mình rồi, cô trả lời lại bằng một câu rất đàng hoàng: “Có anh là có cả thế giới.”
Giang Hạo cũng trả lời ngay: “Có em là có cả thế giới.”
Cũng không biết Nguyễn Tân đang ở đâu làm gì, anh không bình tĩnh nổi nữa, hồi đáp ngay một câu: “Hai người đủ rồi đấy, yêu đương công khai như thế thì mấy thanh niên độc thân biết sống sao?!”
Kiều Tâm Duy cười khùng khục, cô bực bội nước mắt và mồ hôi đang ròng ròng khắp mặt, nên lặng lẽ nhô đầu ra ngoài.
Vốn định dọa Giang Hạo một lát, không ngờ lại kinh ngạc nhìn thấy bánh kem đang đặt trên tủ đầu giường.
Bánh kem chỉ lớn bằng bàn tay, được thiết kế như một chiếc mũ dạ, vừa đáng yêu vừa tinh xảo.
Cô cầm bánh ga-tô lên và cắn một miếng nhỏ, vị sữa chua lan khắp khoang miệng, mùi hương rất đậm đà, không ngọt gắt.
Lần này thì tốt rồi, nước mắt không thể ngừng rơi được.
Một năm sau đám cưới, cô mới bắt đầu hiểu được sinh hoạt là gì, hôn nhân là gì, đạo lí giữa vợ chồng là gì.
Người đàn ông như một cánh diều, dù có bay cao bao nhiêu, thì luôn có một người phụ nữ nắm lấy đầu bên kia sợi dây để giữ anh lại.
Phụ nữ thông minh luôn luôn hiểu bản thân phải giữ một khoảng cách phù hợp, quá xa thì kéo lại, đôi lúc lại thả lỏng dây ra.
Đàn ông ngốc nghếch luôn luôn muốn thoát khỏi sợi dây gò bó này, rốt cuộc càng bay càng xa, cho đến một ngày phải gánh chịu nhiều thương tích đến nỗi không thể cất cánh được nữa, thì đã không còn ai thăm hỏi và chăm sóc nữa rồi.
Giang Hạo là một người đàn ông giỏi giang, mà cô cũng không phải là người phụ nữ ngu ngốc.
Giang Hạo nghe thấy tiếng nức nở nên đi tới xem thử: “U, anh còn tưởng sao lại có tiếng mà người thì không thấy đâu, thì ra người ta đang trốn trong chăn lén ăn gì đó.
Em được lắm Kiều Tâm Duy, vừa mở mắt ra đã ăn rồi, còn không chịu đánh răng nữa, quá lắm rồi đấy.”
Kiều Tâm Duy cười ngượng ngùng, cô lau khô nước mắt rồi ăn tiếp.
Mười giờ rồi, cô đói có được không hả? Cô ăn chầm chậm từng miếng, say sưa ngon lành.
Ánh mắt Giang Hạo hiện lên sự kinh ngạc vì vẻ đẹp trước mắt, sau đó anh thở dài, ngồi trên mép giường như không có việc gì, anh nói: “Bà xã, em cúi đầu nhìn xem.”
Kiều Tâm Duy không rõ lắm, cô cúi đầu nhìn thử, thấy những mẫu bánh kem rơi trên nội y của mình.
Cô vô ý lấy tay quệt một miếng rồi cho vào miệng, hoàn toàn không để ý sự khác lạ của Giang Hạo.
Hình ảnh này thật sự quá quyến rũ động lòng người, Giang Hạo mừng rỡ, trái tim đã lệch mất nửa nhịp.
“Ông xã, cảm ơn anh, ăn ngon lắm...
Nhưng anh có thể tiết lộ cho em biết là bánh của tiệm nào không? Sau này em muốn mua, bánh của tiệm này ăn ngon quá...
Này, em đang hỏi anh đấy, ông xã...?”
Cô vừa quay đầu, Giang Hạo đã chìm người đến: “Á, anh làm gì, em còn chưa ăn xong mà.”
“Em cứ lo ăn của em, anh ăn của anh.”
Giang Hạo dán sát vào ngực cô vừa liếm vừa gặm, không thèm để ý cô chỉ vừa mới ăn được một nửa bánh kem, lại đang cảm thấy vừa bẩn vừa hốt hoảng.
Giây phút này giống như câu nói nọ, có người như có cả thế giới.
*** Kì nghỉ Tết Nguyên Đán vừa kết thúc, Giang Hạo lại phải đi công tác, nhưng đợt này khá đặc biệt, anh công tác ngay tại quê nhà trong vòng một tháng.
“Đợi tắt điện vào buổi tối, anh không thể lén về nhà à?”
“Lính mới vừa đến, lỡ đâu có chuyện gì thì phải làm sao, anh phải ở đó.”
“Mỗi hai mươi phút đường xe thôi, anh không thể về nhà một chuyến à?”
“Vấn đề không phải là quãng đường dài hay ngắn, cũng không phải vấn đề thời gian, đây là vấn đề nguyên tắc, quy định không thể rời đội nên không thể là không thể.”
Dù đã nói hết lời nhưng kết quả vẫn như cũ, Kiều Tâm Duy cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
“Này, đây là công việc của anh, anh biết phải làm sao đây?”
Giang Hạo vội chạy đến, anh sợ mình sẽ ngủ ở ngoài phòng khách mất: “Tâm Duy, em đừng khó ở như vậy, nhớ năm ngoái ở núi Đại Tuyết không, năm nay được ở lại thủ đô là tốt rồi, em còn muốn thể nào nữa?”
Kiều Tâm Duy đứng bên cạnh cửa: “Em chỉ muốn anh về thăm em một chút thôi mà.”
Giang Hạo bất đắc dĩ nói: “Đây là quy định, quân đội có kỷ luật của quân đội, có ai đi công tác mà suốt ngày chạy về nhà chứ?”
“Không phải suốt ngày, một tháng mà, về nhà một lần cũng không được...? Thôi, anh đừng nói nữa, em biết anh gương mẫu rồi, được rồi, cuộc nói chuyện đến đây kết thúc, em muốn đi tắm, anh đừng quấy rầy em.”
Nói xong, cô đóng cửa phòng tắm lại.
Giang Hạo ảo não bứt tóc, phụ nữ đúng là dễ thay đổi mà.
Tối hôm qua còn ngọt ngào nói là thông cảm cho công việc của anh, đêm nay lại lật lọng, cũng nhanh quá đi mất.
Anh gõ cửa nói: “Tâm Duy, em nghe anh nói đã...”
“Em không nghe, anh đừng nói nữa, dù sao đó là công việc của anh, anh không cần phải giải thích với em, em không thể đòi hỏi được, em hiểu.”
“Thủ trưởng Cận định từ chức, ông ấy đã nói là sẽ đề cử anh lên.
Trong khoảng thời gian này, anh cần phải biểu hiện bản thân tốt một chút đúng không?”
Vì đó là Kiều Tâm Duy, nên anh cần phải kiên nhẫn giải thích như vậy: “Thủ trưởng Cận còn nói muốn gặp em một lần, biết đâu sẽ có ngày anh đón em vào đơn vị gặp mặt.”
“Gặp mặt? Còn có trò này nữa à, em không đi, công việc của người ta bận lắm.”
“Bà xã...”
Giang Hạo xoay nắm tay cửa, cửa không khóa, anh hớn hở đẩy vào.
Sau đó, một thùng nước lạnh từ trên trời giáng ầm xuống, tiếng cười khùng khục lọt vào tai anh.
Hay lắm, đường đường là một Đại Thủ trưởng, thế mà anh lại bị chơi khăm.
Kiều Tâm Duy nhìn ra sự khó hiểu của bác sĩ, cô vội giải thích: “Bác sĩ, anh ấy là chồng tôi.”
“A, thì ra hai người kia không phải, tôi còn đang thắc mắc sao không có ai ở lại qua đêm cả.”
Mặt Giang Hạo cứng đờ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Bác sĩ, cô ấy không sao chứ? Sau khi về nhà có cần kiêng khem gì không?”
“Không ăn đồ quá cay hoặc quá nhiều dầu mỡ, những thứ khác thì vẫn bình thường.
Uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều vào, bị sốt không phải chỉ do dị ứng mà vì sức đề kháng yếu, mỗi ngày nhớ rèn luyện sức khỏe.”
“Vậy những nốt đỏ này khi nào sẽ hết?”
“Uống nhiều nước sẽ giúp cơ thể thải độc, nghỉ ngơi thật tốt thì người sẽ khỏe, muốn lặn nhanh hơn thì nhớ bôi thuốc.”
“Bác sĩ, chúng tôi đang dự tính mang thai, bị dị ứng có ảnh hưởng đến việc mang thai không?”
“Dự định mang thai ư, vậy sao không nói cho tôi biết trước...
Để an toàn thì tháng sau hẵng bắt đầu, dù sao cũng đã dùng thuốc hạ sốt.”
“À, vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Kiều Tâm Duy đỏ mặt, những nốt phát ban trông càng rõ hơn, những vệt đỏ liên miên không dứt.
Bác sĩ cười cười nói: “Chồng cô suy nghĩ chu đáo đấy, được rồi, hai người lấy đơn thuốc xong thì về được rồi, nhớ là phải uống nhiều nước.”
Bác sĩ vừa đi, Giang Hạo đã bắt đầu chất vấn: “Hai người đàn ông tối hôm qua là ai?”
“Còn ai vào đây nữa, không phải Nguyễn Tấn và Cố Vinh Sầm thì là ai? Hôm qua bọn em cùng đi tiệc chúc mừng Nguyễn Tấn thăng chức, ăn ở nhà hàng Nhật Bản, em không cẩn thận ăn phải mù tạt...
Anh có ý gì, chẳng lẽ anh định tức giận vì chuyện này à? Ai u Đại Thủ trưởng Giang, ăn dấm không phải ăn như đâu.”
Giang Hạo cúi người, bỗng nhiên chồm đến trước mặt cô: “Vậy mà hôm qua không nói cho anh biết, đừng tiếp xúc nhiều với Cố Vinh Sâm, em quên rồi à?”
Kiều Tâm Duy không cười hớn hở nữa, cô nghiêm túc nói: “Em không nói cho anh vì em không muốn anh lo lắng, hôm qua Tổng giám đốc Nguyễn uống rượu nên Tổng giám đốc cổ lái xe, bình thường em cũng không thân thiết với anh ta lắm, nhưng dù sao cũng cùng một đội, không giao lưu qua lại là việc không thể, anh còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
Giang Hạo cong cong môi, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên gò má, như khiến cả người anh tỏa sáng, ngay cả những mỏi mệt vì bôn ba cũng biến mất.
Khuôn mặt tươi cười của anh vừa khỏe khoắn và đầy sức sống, nhưng cũng chứa đựng sự dịu dàng và đa tình.
“Báo cáo Thủ trưởng phu nhân, tôi muốn hỏi một vấn đề cuối cùng, em có bằng lòng cho tôi chút mặt mũi để về nhà nấu cháo cho em không?”
Kiều Tâm Duy bị chọc cười: “Em bằng lòng...
Đúng rồi, sao anh biết em ở bệnh viện này?”
“Thiết bị định vị trên điện thoại.”
“What, anh giám sát em?”
“Không, là vì an toàn của em.”
Kiều Tâm Duy cảm thấy lòng ấm áp, có vụ bắt cóc là vết xe đổ, cô có thể cảm nhận được Giang Hạo càng ngày càng quan tâm đến mình: “Vậy anh có cần quay lại trình diện không?”
“Mọi chuyện đều được sắp xếp xong rồi, không cần nữa, anh chỉ cần về nhà ở bên em thôi.”
Giang Hạo đã có một cuộc hành trình kéo dài suốt đêm, anh đi từ khách sạn đến sân bay, sau đó chờ check-in, rồi hai tiếng ngồi máy bay, và từ sân bay đi thẳng đến bệnh viện, không hề bỏ phí một giây nào.
Anh chỉ mới chợp mắt nghỉ ngơi một lát trên máy bay mà thôi.
Sáng sớm mùa đông, nhiệt độ rất thấp, sương mù giăng đầy ngoài đường như những tên lính hăm he chiếc dao sắc lẻm trên tay.
Vừa bước chân vào, chúng đã điên cuồng bao vây lấy người đi đường chực chờ nuốt trọn.
Giang Hạo cầm thuốc, tay kia ôm Kiều Tâm Duy, nhanh chóng đi tới chỗ đỗ xe.
Tết Nguyên Đán cũng là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người.
Bọn họ đã sắp xếp xong xuôi, buổi sáng sẽ đến nhà họ Cảnh ăn cơm trưa, xế chiều thì đến nhà họ Giang ăn bữa cơm tối.
Một ngày cứ như thế trôi qua, sau đó, hai người dự định sẽ ở nhà đánh một giấc no nê.
Còn về sinh nhật, cô không nhắc, Giang Hạo cũng không nói gì.
Nhưng anh không quên mua một cái bánh kem ở ngoài và lặng lẽ đặt trên tủ đầu giường.
Mười giờ sáng là khoảnh khắc ấm áp nhất trong ngày đông giá rét.
Kiều Tâm Duy duỗi thẳng lưng mệt mỏi ở trong ổ chăn, mãi mà không muốn rời giường.
Vị trí bên cạnh đã trống không, cũng đúng, từ trước đến nay Giang Hạo không ngủ nướng.
Cô kiểm tra thử nhiệt độ đệm chăn thì thấy đã ám hơi lạnh.
Cô vươn tay ra sờ soạng, lấy được điện thoại lại nhanh chóng rút về ổ chăn của mình.
Điện thoại không có tin nhắn, năm ngoái còn nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Vân Thanh và Kỷ Tiểu Hải, năm nay một tin cũng không có.
Cô nhấn vào bảng tin của bạn bè và nhìn thấy những lời chúc mừng năm mới.
Lướt một lúc, cô phát hiện vào lúc mười hai giờ đêm qua Giang Hạo đã đăng một bức hình, đây là lần đầu tiên anh đăng bài trên bảng tin, kèm một dòng trạng thái – Mọi cố gắng làm việc chăm chỉ đều vì em.
Chỉ một câu ngắn gọn cũng khiến mũi cô hơi chua xót, hai mắt đỏ lên.
Tấm ảnh là khi cô đang chơi tuyết, ánh sáng ban đêm không đủ nên hình ảnh không rõ ràng lắm, nhưng nửa gương mặt của cô vẫn được chụp rất xinh đẹp, nụ cười cũng không hề thua kém cảnh tuyết vào ban đêm chút nào.
Cô không quen biết nhiều bạn bè của anh, cũng không thể thấy người ta bình luận như thế nào.
Nhưng cô có thể trông thấy anh trả lời từng bình luận của mọi người, hầu hết đều là hai chữ cảm ơn, lời ít mà ý nhiều.
Anh trả lời từng cái, có thể nhận ra anh rất coi trọng việc này.
Cô nhìn thấy có bình luận của Nguyễn Tấn bên dưới, anh ấy nói chúc cho hai người mãi mãi hạnh phúc, và bình luận của Trần Kinh Nghiệp, trân trọng người trước mắt.
Đương nhiên, chắc chắn cũng không thể thiếu Tiểu Thiên Ái, cô ấy chỉ thả like, không bình luận gì thêm.
Trong ổ chăn rất nóng, cô chỉ hà hơi một cái mà màn hình đã mờ.
Cô dùng ngón tay cái xoa xoa gõ bình luận: “Đây là bà xã của anh hả? Đẹp thật, trông có vẻ là hiền thê lương mẫu.”
Chỉ một lát sau, cô đã thấy Giang Hạo trả lời bình luận, anh nói: “Đúng vậy, cô ấy cần phải nhanh hơn em, nên rời giường từ sớm để dọn vệ sinh.”
Hừm, mới đó mà đã mắng mình rồi, cô trả lời lại bằng một câu rất đàng hoàng: “Có anh là có cả thế giới.”
Giang Hạo cũng trả lời ngay: “Có em là có cả thế giới.”
Cũng không biết Nguyễn Tân đang ở đâu làm gì, anh không bình tĩnh nổi nữa, hồi đáp ngay một câu: “Hai người đủ rồi đấy, yêu đương công khai như thế thì mấy thanh niên độc thân biết sống sao?!”
Kiều Tâm Duy cười khùng khục, cô bực bội nước mắt và mồ hôi đang ròng ròng khắp mặt, nên lặng lẽ nhô đầu ra ngoài.
Vốn định dọa Giang Hạo một lát, không ngờ lại kinh ngạc nhìn thấy bánh kem đang đặt trên tủ đầu giường.
Bánh kem chỉ lớn bằng bàn tay, được thiết kế như một chiếc mũ dạ, vừa đáng yêu vừa tinh xảo.
Cô cầm bánh ga-tô lên và cắn một miếng nhỏ, vị sữa chua lan khắp khoang miệng, mùi hương rất đậm đà, không ngọt gắt.
Lần này thì tốt rồi, nước mắt không thể ngừng rơi được.
Một năm sau đám cưới, cô mới bắt đầu hiểu được sinh hoạt là gì, hôn nhân là gì, đạo lí giữa vợ chồng là gì.
Người đàn ông như một cánh diều, dù có bay cao bao nhiêu, thì luôn có một người phụ nữ nắm lấy đầu bên kia sợi dây để giữ anh lại.
Phụ nữ thông minh luôn luôn hiểu bản thân phải giữ một khoảng cách phù hợp, quá xa thì kéo lại, đôi lúc lại thả lỏng dây ra.
Đàn ông ngốc nghếch luôn luôn muốn thoát khỏi sợi dây gò bó này, rốt cuộc càng bay càng xa, cho đến một ngày phải gánh chịu nhiều thương tích đến nỗi không thể cất cánh được nữa, thì đã không còn ai thăm hỏi và chăm sóc nữa rồi.
Giang Hạo là một người đàn ông giỏi giang, mà cô cũng không phải là người phụ nữ ngu ngốc.
Giang Hạo nghe thấy tiếng nức nở nên đi tới xem thử: “U, anh còn tưởng sao lại có tiếng mà người thì không thấy đâu, thì ra người ta đang trốn trong chăn lén ăn gì đó.
Em được lắm Kiều Tâm Duy, vừa mở mắt ra đã ăn rồi, còn không chịu đánh răng nữa, quá lắm rồi đấy.”
Kiều Tâm Duy cười ngượng ngùng, cô lau khô nước mắt rồi ăn tiếp.
Mười giờ rồi, cô đói có được không hả? Cô ăn chầm chậm từng miếng, say sưa ngon lành.
Ánh mắt Giang Hạo hiện lên sự kinh ngạc vì vẻ đẹp trước mắt, sau đó anh thở dài, ngồi trên mép giường như không có việc gì, anh nói: “Bà xã, em cúi đầu nhìn xem.”
Kiều Tâm Duy không rõ lắm, cô cúi đầu nhìn thử, thấy những mẫu bánh kem rơi trên nội y của mình.
Cô vô ý lấy tay quệt một miếng rồi cho vào miệng, hoàn toàn không để ý sự khác lạ của Giang Hạo.
Hình ảnh này thật sự quá quyến rũ động lòng người, Giang Hạo mừng rỡ, trái tim đã lệch mất nửa nhịp.
“Ông xã, cảm ơn anh, ăn ngon lắm...
Nhưng anh có thể tiết lộ cho em biết là bánh của tiệm nào không? Sau này em muốn mua, bánh của tiệm này ăn ngon quá...
Này, em đang hỏi anh đấy, ông xã...?”
Cô vừa quay đầu, Giang Hạo đã chìm người đến: “Á, anh làm gì, em còn chưa ăn xong mà.”
“Em cứ lo ăn của em, anh ăn của anh.”
Giang Hạo dán sát vào ngực cô vừa liếm vừa gặm, không thèm để ý cô chỉ vừa mới ăn được một nửa bánh kem, lại đang cảm thấy vừa bẩn vừa hốt hoảng.
Giây phút này giống như câu nói nọ, có người như có cả thế giới.
*** Kì nghỉ Tết Nguyên Đán vừa kết thúc, Giang Hạo lại phải đi công tác, nhưng đợt này khá đặc biệt, anh công tác ngay tại quê nhà trong vòng một tháng.
“Đợi tắt điện vào buổi tối, anh không thể lén về nhà à?”
“Lính mới vừa đến, lỡ đâu có chuyện gì thì phải làm sao, anh phải ở đó.”
“Mỗi hai mươi phút đường xe thôi, anh không thể về nhà một chuyến à?”
“Vấn đề không phải là quãng đường dài hay ngắn, cũng không phải vấn đề thời gian, đây là vấn đề nguyên tắc, quy định không thể rời đội nên không thể là không thể.”
Dù đã nói hết lời nhưng kết quả vẫn như cũ, Kiều Tâm Duy cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
“Này, đây là công việc của anh, anh biết phải làm sao đây?”
Giang Hạo vội chạy đến, anh sợ mình sẽ ngủ ở ngoài phòng khách mất: “Tâm Duy, em đừng khó ở như vậy, nhớ năm ngoái ở núi Đại Tuyết không, năm nay được ở lại thủ đô là tốt rồi, em còn muốn thể nào nữa?”
Kiều Tâm Duy đứng bên cạnh cửa: “Em chỉ muốn anh về thăm em một chút thôi mà.”
Giang Hạo bất đắc dĩ nói: “Đây là quy định, quân đội có kỷ luật của quân đội, có ai đi công tác mà suốt ngày chạy về nhà chứ?”
“Không phải suốt ngày, một tháng mà, về nhà một lần cũng không được...? Thôi, anh đừng nói nữa, em biết anh gương mẫu rồi, được rồi, cuộc nói chuyện đến đây kết thúc, em muốn đi tắm, anh đừng quấy rầy em.”
Nói xong, cô đóng cửa phòng tắm lại.
Giang Hạo ảo não bứt tóc, phụ nữ đúng là dễ thay đổi mà.
Tối hôm qua còn ngọt ngào nói là thông cảm cho công việc của anh, đêm nay lại lật lọng, cũng nhanh quá đi mất.
Anh gõ cửa nói: “Tâm Duy, em nghe anh nói đã...”
“Em không nghe, anh đừng nói nữa, dù sao đó là công việc của anh, anh không cần phải giải thích với em, em không thể đòi hỏi được, em hiểu.”
“Thủ trưởng Cận định từ chức, ông ấy đã nói là sẽ đề cử anh lên.
Trong khoảng thời gian này, anh cần phải biểu hiện bản thân tốt một chút đúng không?”
Vì đó là Kiều Tâm Duy, nên anh cần phải kiên nhẫn giải thích như vậy: “Thủ trưởng Cận còn nói muốn gặp em một lần, biết đâu sẽ có ngày anh đón em vào đơn vị gặp mặt.”
“Gặp mặt? Còn có trò này nữa à, em không đi, công việc của người ta bận lắm.”
“Bà xã...”
Giang Hạo xoay nắm tay cửa, cửa không khóa, anh hớn hở đẩy vào.
Sau đó, một thùng nước lạnh từ trên trời giáng ầm xuống, tiếng cười khùng khục lọt vào tai anh.
Hay lắm, đường đường là một Đại Thủ trưởng, thế mà anh lại bị chơi khăm.
Danh sách chương