Một cậu ấm vừa ra đời đã ngậm thìa vàng, một người đàn ông có sự nghiệp thành công, một người nổi bật giữa đám bạn đồng trang lứa, chỉ vì mượn hai vạn mà dẫn theo bạn gái cũ của bạn tốt, đồng thời cũng là cô ả tiểu tam mà mình đã ngoại tình đến nỗi to bụng, đường đường chính chính đến vay tiền ở phòng làm việc của bạn thân nhất, thậm chí còn không thèm đóng cửa.

Có thể nói, Trần Kinh Nghiệp chẳng những phản bội Vân Thanh mà còn phản bội cả Nguyễn Tân nữa.

Đối với Trần Kính Nghiệp, hai vạn tệ giống như là một bữa cơm, một ván mạt chược, một bộ quần áo mới, một đôi giày da hoặc nói thẳng ra là một số tiền nhỏ tiện tay bố thí.

Vì hai vạn, anh ta chấp nhận sự chỉ trỏ xôn xao của mọi người, cái này không logic chút nào.

Không, đây không phải là anh ta.

Kiều Tâm Duy và Nguyễn Tấn đều không thể hiểu nổi.

“Kính Nghiệp không phải người như thế, đây không phải là phong cách của cậu ấy.

Hôm trước cậu ấy còn chắc chắn không cho Chu Tiểu Y sinh con mà, cậu ấy là người nói được thì sẽ làm được.”

Mặc dù Kiều Tâm Duy cũng khá nghi ngờ, nhưng nhớ đến nhân cách của Trần Kinh Nghiệp thì cô không dám gật bừa: “Thôi, từ khi anh ta không chung thủy với Vân Thanh, hình tượng của anh ta vốn dĩ đã mất sạch rồi.

Bây giờ không chỉ riêng tôi, tất cả đồng nghiệp ở văn phòng đều cảm thấy anh ta làm hơi quá, Vân Thanh chết thảm như thế mà anh ta vẫn dẫn tiểu tam đi đi về về một đôi, quá bẩn thỉu.”

Dù sao đi nữa thì đó cũng là bạn thân nối khố của mình, nghe Kiều Tâm Duy đánh giá về Trần Kính Nghiệp như vậy, lòng Nguyễn Tấn không dễ chịu chút nào.

Nhưng anh không thể thay cậu ấy tranh cãi với cô được, anh hỏi: “Dạo này A Hạo có bận không? Không biết Kinh Nghiệp có vay tiền A Hạo không, hoặc nói gì đó với cậu ấy không.”

“Quân khu của Giang Hạo có lính mới nhập ngũ, không biết ai ra quy định, anh ấy phải ở lại quân doanh một tháng.

Hai tuần rồi anh ấy chưa về, ngoài cuộc gọi lúc ban đêm thì những lúc khác có lẽ cũng không liên lạc được với anh ấy.

Nếu không thì anh gửi tin nhắn cho anh ấy xem, đợi tối anh ấy sẽ nhắn lại thôi.”

Nguyễn Tân gật gật đầu, cũng chỉ còn cách đó.

Trong ba người bọn họ, Giang Hạo là người nhạy cảm nhất, có lẽ cậu ấy sẽ phát hiện được gì đó.

Tóm lại, Trần Kinh Nghiệp cư xử không hề bình thường chút nào.

“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi đi làm việc đây.”

“Ừ, đi đi.”

Kiều Tâm Duy Quay lại bàn làm việc của mình, việc đầu tiên cô làm chính là cầm chậu nước và khăn đến lau chùi bàn ghế, coi như dọn sạch không khí, đồng thời để xả cơn tức.

Tiểu Mật vừa đến đã nghe kể về chuyện này, cô nàng còn làm lố hơn, cầm ngay chai nước hoa xịt khắp phòng, vừa tức giận vừa bất bình nói: “May mà bọn họ đi nhanh không để chị đây bắt gặp, nếu lỡ mà gặp phải chị mày, chị mời bọn nó hai ly trà để qua đêm hai ngày nhé.

Khử độc khử độc này, chị phải phun nhiều vào, xui xẻo mau biến đi.

Cái con nhỏ Chu Tiểu Tam kia để tiện quá mức mà, con hồ ly đó hồi chết đi được!”

Lần đầu tiên nghe thấy nước hoa có thể khử độc, nhưng qua chuyện này có thể thấy Trần Kính Nghiệp và Chu Tiểu Y đã biến thành linh vật bị cả phòng tế lên trời rồi.

Một đợt khí lạnh ùa đến, cả thủ đô lại bị bao phủ bởi mưa tuyết, suốt ngày hôm đó, những bông tuyết như chiếc lông ngỗng chao liệng giữa thinh không.

Trong một góc phòng làm việc, Kiều Tâm Duy cầm tách trà nóng, thơ thẩn ngắm khung cảnh trắng xóa bên ngoài.

Nhớ năm ngoái, cô đột ngột bị dẫn đến núi Đại Tuyết, dù điều kiện ở đó rất khốc liệt và nghèo nàn, nhưng lại làm tâm trạng cô bình tĩnh biết bao.

Cũng chỉ ở nơi đó, cô cảm thấy Giang Hạo mới là của riêng mình cô.

Bây giờ, khung cảnh ngoài kia đã bị màu trắng ngự trị, từ con đường, nóc xe ô tô, đến hàng cây xanh ven đường, ngay cả nóc nhà cũng bị một lớp tuyết dày bao bọc.

Xem ra hôm nay cô phải đi bộ về nhà rồi, trong thời tiết như thế này, một người mới tập lái xe như cô không dám cầm vô lăng, cô nghĩ.

Tuyết vẫn còn rơi nhưng đã vơi đi bớt rất nhiều, lúc đang đứng trước cổng, Nguyễn Tấn đỗ xe trước mặt cô: “Tâm Duy, xe của em đâu?”

“Tuyết lớn như vậy, tôi không dám lái.”

“Vậy tôi đưa em về nhé?”

“Không được, anh đưa tôi về rồi phải vòng xe lại.

Bây giờ là giờ cao điểm, ít nhất cũng tốn một tiếng của anh, tôi đi bộ về nhanh lắm, coi như rèn luyện sức khỏe.”

Nguyễn Tấn nhìn đồng hồ đeo tay: “Vậy cũng được, tối nay tôi còn một bữa tiệc quan trọng, em nhớ giữ an toàn.”

“Được rồi, chỗ này không được đỗ xe, anh đi nhanh lên.”

Nguyễn Tấn khẽ gật đầu, đóng cửa sổ rồi lái xe đi.

Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, hôm nay trời lạnh quá, mặc dù cô đang khoác một chiếc áo lông dày nhất trong tủ.

Giang Hạo ơi Giang Hạo, anh độc ác quá, nói không về là không về.

Dù ở cùng một thành phố, tại sao em có cảm giác anh ở cách em rất xa chứ?! Khoảng cách vì nỗi nhớ mà trở nên dài hơn, và chờ đợi cũng vì nỗi nhớ mà đong đầy ý nghĩa hơn biết bao nhiêu.

“Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy.”

Bỗng nhiên, giọng nói của Cổ Vinh Sâm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cô ngoái đầu nhìn lại, Cố Vân Sâm đang lái xe lần theo làn đường gần sát lề, phía trước còn có một điểm đón xe buýt.

Cô kinh ngạc hỏi: “Tổng giám đốc Cố, có chuyện gì không?”

“Lên xe hẵng nói, mau lên.”

“...

Chuyện gì?”

“Công việc, lên xe rồi nói.”

Thấy cách anh ta đang lái xe, tuyết đọng lại rất dày, xe buýt ở phía sau cũng đang chờ đến, cô không có thời gian đắn đo, đành nhanh chóng chạy đến ven đường.

“Ai nha!”

Cô trượt chân ngã, hai đầu gối cà xuống mặt đất, cô ngồi bệt trên vỉa hè: “A...

đau quá...”

Thấy thế, cố Vinh Sâm cũng giật thót, anh ta nhanh chóng dừng xe lại và xuống xe: “Sao lại ngã thế, cô không sao chứ?”

Anh ta từ từ đỡ Kiều Tâm Duy dậy.

Đường trơn quá, đi không cẩn thận thì dễ bị trượt chân, khó trách cô lại bị ngã: “Là tôi không tốt, không nên giục cô.”

Kiều Tâm Duy cắn răng chịu đựng, hai đầu gối đau nhức như thể bị gãy xương, một lát sau vẫn không đỡ hơn chút nào.

Vừa đi, cô vừa nhận ra cổ chân mình đau đến nỗi không giẫm xuống được.

“Tổng giám đốc Cố, không phải lỗi của anh, là do tôi không cẩn thận.”

Ngay lúc đó, chiếc xe buýt ở đằng sau đã chờ đến, tiếng còi dồn dập vang lên nhằm nhắc nhở họ mau lái xe đi.

Cổ Vinh Sâm không suy nghĩ nhiều thêm nữa, anh ta kéo tay Kiều Tâm Duy vòng ra sau cổ mình, một tay đỡ lấy eo cô đi về hướng xe của mình.

“Này, anh làm gì thế?”

Kiều Tâm Duy phản kháng: “Thả tôi ra, anh đừng có ở trước của công ty lôi lôi kéo kéo tôi.”

Cố Vinh Sâm trịnh trọng nói với cô: “Cô còn lèo nhèo nữa là tôi bế cô lên luôn đấy.”

“...”

Tên này là loại người gì vậy, loại người kiểu gì vậy, tôi có thể kiện anh tội quấy rối tình dục được không? Tôi là phụ nữ đã lập gia đình, là phụ nữ, đã kết hôn mà! Trong lúc Kiều Tâm Duy lặng căm, Cố Vinh Sâm đã nhanh nhẹn dìu cô ngồi vào ghế lái phụ.

Sau đó anh ta vòng qua ghế bên kia rồi khởi động xe.

Ngồi trong xe, cô càng ngày càng cảm thấy cổ chân mình vừa đau vừa nhức.

Cô cởi giày, xắn ống quần lên, cổ chân như bột đang lên men, sưng thành một cái bánh bao, ngay cả giày cũng không đi vừa nữa.

“Đừng cố nhét chân vào, để tôi chở cô đến bệnh viện.”

Nhưng rồi họ bị tắc đường, giữa biển tuyết mênh mông, không biết khi nào mới có thể thoát ra ngoài, mà ở gần đây cũng không có bệnh viện nào cả.

Kiều Tâm Duy từ chối: “Không cần, đầu gối không sao cả, chỉ bị trật thôi, về nhà xoa dầu hồng hoa là được rồi.”

“Đi bệnh viện kiểm tra thử xem có bị gãy xương gì không.”

Cố Vinh Sâm đã từng là bác sĩ, thấy mắt cá chân của cô sưng quá to, anh ta đoán có thể đã bị trật dây chằng: “Ít nhất cũng phải xem có bị thương dây chằng không, nếu dây chằng bị đứt thì sau này cô sẽ không đi được nữa đâu.”

“Không nghiêm trọng như vậy chứ...”

Cô chưa bao giờ nghe thấy ai đó bị trật chân mà biến thành tàn tật luôn cả.

“Tôi là bác sĩ, cô phải nghe lời tôi.”

“Nhìn anh chắc là bỏ nghề lâu rồi.”

Cố Vinh Sầm nhìn cô một cái, bất đắc dĩ nói: “Kiều Tâm Duy, cô bướng bỉnh thật!”

“Tôi không bướng bỉnh, tôi chỉ là không lẻo mép mà thôi.”

Vừa chịu đựng cơn đau âm ỉ, vừa đề phòng người đàn ông này, cô cảm thấy quá là vất vả.

“Được rồi, dù sao tắc đường ở đây cũng không đi được...”

Nhìn mắt cá chân của cô, anh ta quyết định: “Cô ngồi chờ tôi một lát.”

Nói xong, anh ta mở cửa xuống xe và đi đến hàng cây xanh ven đường.

Anh ta dùng tay không cào lấy một quả cầu tuyết, sau đó quay lại xe.

“Nâng chân lên, tôi giúp cô xoa một chút.”

Thấy cô do dự, anh ta thúc giục nói: “Nhanh lên, cô nghe lời thì sẽ không làm tình trạng nặng thêm, bây giờ tôi không phải là bác sĩ, nhưng ít ra tôi cũng học y mấy năm trời, tin tôi đi.”

Có lẽ ánh mắt kiên định của anh ta khiến cô không có lý do gì không tin tưởng, Kiều Tâm Duy từ từ nâng chân lên, gác lên đùi anh ta.

Cố Vinh Sâm dùng tay lăn nhẹ quả tuyết hình cầu xung quanh mắt cá chân của cô, sau đó đè xuống.

Dần dần tuyết tan ra thấm vào quần, nhưng anh ta không hề để ý, vẫn chăm chú xử lý vết thương của cô.

“Còn đau nhiều không?”

Kiều Tâm Duy gật gật đầu: “Không đau như hồi nãy nữa.”

“Chút nữa về nhà lấy dầu hoa hồng bôi vào, đừng sợ đau, nếu ngày mai vết thương nặng hơn hoặc vẫn sưng giống thế này, cô phải đi bệnh viện chụp X-quang thử xem.”

“Ừ...

Tổng giám đốc Cố, không phải anh muốn bàn chuyện công việc với tôi à? Chuyện gì thế?”

Cố Vinh Sâm tỉnh táo lại, cố lấy giọng bình thường nói: “A, hỏi thăm tin tức thôi, là cô gái tên là Chu Tiểu Y mà cả phòng làm việc xôn xao cả ngày hôm nay đấy.”

“Chuyện này mà cũng là công việc hả?!”

“Tôi không nói thế thì cô đầu chịu lên xe.”

“Không ngờ anh cũng nhiều chuyện thật, nghe ngóng mấy chuyện này không hay lắm đâu.”

“Đây gọi là quan tâm đồng nghiệp, Tổng giám đốc Nguyễn cũng coi như là nửa cấp trên của tôi, tôi quan tâm anh ấy một chút không được à?”

“Không đúng, chắc chắn anh biết gì đó...”

Kiều Tâm Duy nhìn thấy sự lạ lùng trong ánh mắt anh ta: “Mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu.”

cổ Vinh Sâm thở dài một hơi, anh ta nhíu mày nói: “Không có gì, chỉ là có một hôm đến quán bar, tôi thấy một cô gái lớn bụng đi cùng nhóm lưu manh, lúc ấy tôi để ý cô ta ngay, vì mang thai nhưng cô ta vẫn rất hào phóng rót rượu hay mời rượu bạn bè.

Tôi bị ấn tượng sâu sắc luôn.”

“Thật à? Anh chắc chắn cô gái đó là Chu Tiểu Y?”

“Không sai được, người cô ấy be bé, bụng rất lớn, hôm nay vừa gặp là tôi nhận ra ngay.

Tôi còn định hỏi xem cô ấy có quan hệ gì với cô, sao lại ngồi ở chỗ của cô.

Sau này nghe các đồng nghiệp thảo luận, tôi sợ Tổng giám đốc Nguyễn bị đe dọa.”

Xem ra, Cổ Vinh Sâm chỉ biết một mà không biết hai rồi, anh ấy nghĩ là Chu Tiểu Y đến đe dọa Nguyễn Tấn.

Kiều Tâm Duy lại hỏi: “Tổng giám đốc Cố, vậy anh có thấy Trần Kính Nghiệp đi cùng họ không?”

Cố Vinh Sâm lắc đầu: “Tôi không có ấn tượng gì với đàn ông cả.”

“Anh chỉ ấn tượng với giới nữ thôi hả?!”

Kiều Tâm Duy hỏi ngược lại.

“Không phải, bởi vì cô ấy mang thai, một người phụ nữ mang thai đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở quán bar thì không hợp lý chút nào, nên tôi mới có ấn tượng mạnh, chỉ thế thôi, cô đừng hiểu lầm.”

Kiều Tấm Duy không có tâm trạng giải thích vấn đề với anh ta, chuyện này đúng là quá kì lạ, Trần Kinh Nghiệp không phải gặp chuyện lớn gì rồi đấy chứ?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện