Cuộc sống trong quân đội luôn rất kỷ luật, ngoài tiếng còi và tiếng hô khẩu hiệu trên thao trường thì không còn tiếng nào khác.
Hèn gì Giang Hạo làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như vậy, đây là thói quen được hình thành theo năm tháng.
Giang Hạo ngồi trên sofa xem điện thoại, Kiều Tâm Duy ở trong trang điểm thay đồ, việc đi gặp Thủ trưởng Cận làm cô có hơi căng thẳng.
“Tâm Duy, đã xong chưa? Em lại kéo dài nữa thì sẽ tới giờ ăn cơm trưa mất.”
“Thủ trưởng Cận ở đâu thế? Xa chỗ này không?”
“ở khu làm việc, lái xe khoảng mười phút.”
“Ông ấy không ở quân doanh ạ?”
“Ở chứ, khu làm việc của quân doanh.”
Kiều Tâm Duy vội vàng đi ra: “Vậy được không?”
Nhìn nửa ngày nhưng không thấy gì khác lạ, Giang Hạo đút điện thoại vào túi, kéo cô đi.
Khu làm việc của quân đội cách thao trường một đoạn đường, đa phần những người có chức cao chức nhỏ trong quân đội đều làm việc ở đó, thiết bị và điều kiện tốt hơn khu này nhiều, nếu Giang Hạo không phải huấn luyện binh thì anh sẽ làm việc ở đó.
Giang Hạo một tay cầm tay lái, tay kia nắm tay cô, cô hất tay ra nói: “Tập trung lái xe đi.”
“Tự động mà, lái một tay là được rồi.”
Anh quay sang nhìn cô một chút, bây giờ mới thấy được chỗ khác biệt: “Ồ, em trang điểm à?”
Nói xong, anh sờ khóe mắt của cô.
Kiều Tâm Duy hất tay anh ra: “Anh làm gì thế?”
Giang Hạo chà ngón tay: “Em đừng động, anh thấy chỗ này hơi dài một chút nên chà giúp em, để ngắn thì đẹp hơn.”
Kiều Tâm Duy mở gương ra soi, mẹ ơi, xém chút thì cô tức giận quát: “Giang Hạo, do anh hết đấy, anh xem chuyện tốt anh làm đi này.”
Giang Hạo xin lỗi: “Thấy em bôi đi xóa lại cả nửa ngày cũng không khác gì mấy, chùi đi.”
“Anh đáng ghét!”
“Haha, vợ anh quyến rũ trời sinh, đâu cần phải trang điểm chứ, gặp Thủ trưởng Cận thôi mà, đơn giản một chút là được rồi.”
“Hừ, anh đáng ghét thật!”
Kiều Tâm Duy nhìn mắt trái trong gương, đuôi mắt đen thùi lùi lại còn rất đậm, xấu tới mức không muốn gặp người.
Cô rút giấy, không có nước, hết cách rồi, cô đánh liếm lên giấy rồi lau khóe mắt: “Anh lái cẩn thận vào, lau trúng chỗ khác là thảm em.”
Giang Hạo đạp phanh một cái, xe chậm lại, lại đạp thêm cái nữa, xe đi nhanh hơn, Kiều Tâm Duy tức giận trừng nhưng anh chỉ cười.
Mãi cũng đến tòa nhà văn phòng, ở đây hiện đại hơn trại huấn luyện lúc nãy rất nhiều, cho dù là kiến trúc hay con đường cũng rất trang nghiêm.
Quốc kỳ bay dưới trời không, đứng dưới nó, cô đột nhiên cảm thấy yêu nước hơn rất nhiều.
Kiều Tâm Duy đi theo Giang Hạo vào văn phòng, gặp người thì chào hỏi.
“Chào Thủ trưởng Giang.”
Chào theo kiểu quân đội.
“Xin chào, đây là vợ tôi.”
“Chào Thủ trưởng phu nhân.”
Lại một cái chào kiểu quân đội.
Kiều Tâm Duy chỉ có thể cười đáp lại: “Xin chào.”
Vua hổ, xong chưa, hóa ra anh dắt chó đi dạo à, ai cũng nhìn em như động vật ấy.
Đi nửa đường thì thấy Tiểu Chính Dĩnh, cô hơi lúng túng nhưng không thể không chào hỏi, cô cười nói: “Tới rồi à, Thủ trưởng Cận đang có khách, hai người đợi một lát, tới phòng họp nhỏ đi, có thể ngồi đó một chút.”
Kiều Tâm Duy chào hỏi Tiểu Chính Dĩnh, cô rất phục nữ đặc chủng này, nghe rất oai, nhưng ít ai chịu được gian khó đằng sau cái danh đó, giống như Giang Hạo vậy, cô đau lòng anh khổ cực, huống chi Tiểu Chính Dĩnh lại còn là phụ nữ.
Cho nên thấy cô ấy, cô không có ghen ghét mà chỉ có kính nể mà thôi.
“Cảm ơn khoa trưởng Tiếu.”
Kiều Tâm Duy chủ động nói.
Tiểu Chính Dĩnh sửng sốt một chút, hai giây sau, cô mỉm cười gật đầu, sau đó vẫy tay chào tạm biệt, bảo còn có việc khác phải làm.
Giang Hạo cũng bất ngờ, xoa tay cô cười nói: “Cơ trí thật, không ghen nữa à?”
Kiều Tâm Duy húc cùi chỏ vào ngực anh: “Em nhỏ nhen đến thế à?”
“Khụ khụ, ừ rồi, em rất độ lượng.”
Đợi trong phòng họp nhỏ khoảng nửa tiếng, cửa phòng mới mở ra, một người đàn ông trung niên lạnh lùng đầy uy nghi bước vào, nếp nhăn bên khóe mắt đã làm lộ tuổi tác của ông, dù có hơi mập nhưng lại rất khỏe khoắn.
Giang Hạo đứng lên trước, chào theo kiểu quân đội: “Chào Thủ trưởng, đây là vợ tôi, Kiều Tâm Duy.
Tâm Duy, ông ấy là Thủ trưởng Cận.”
Kiều Tâm Duy nói thầm, trời ạ, Thủ trưởng Cận tự tới à? Em em em em còn chưa chuẩn bị xong nữa, cô sợ tới mức run lên, sau đó thả hai chân xuống, đứng sau Giang Hạo, nói lí nhí: “Chào lãnh đạo.”
Á, nói sai rồi: “Chào Thủ trưởng!”
Thủ trưởng Cận nghe xong thì bật cười, vết nhăn trên gương mặt lạnh lùng sâu hơn, nhưng lại hiền hòa hơn trước nhiều: “Chào cháu, ừ, A Hạo có phúc thật, tìm được cô vợ hiểu chuyện yên tĩnh như vậy.”
Kiều Tâm Duy cười ngại ngùng, Giang Hạo lại tố cáo: “Thủ trưởng nhìn nhầm rồi, cô ấy không yên tĩnh chút nào đâu.”
Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét! Kiều Tâm Duy trừng anh, Thủ trưởng Cận bật cười khi thấy hành động này: “A, hai cái miệng nhỏ lại đấu võ mồm rồi, còn rất hiểu chuyện.”
Thủ trưởng Cận ngừng cười, mặt cũng nghiêm túc hơn: “A Hạo, cậu ra ngoài trước đi, tôi cần phải nói chuyện riêng với cô bé.”
Cái gì, còn gặp riêng à? Thủ trưởng, ngài muốn tâm sự chuyện đời thì đừng tìm tôi, tôi không hợp đầu.
Giang Hạo gật đầu, đi ra ngoài.
Khí thế của Kiều Tâm Duy hạ xuống, đứng thẳng ngay đơ, không dám thở mạnh.
Trong phòng họp nhỏ chỉ còn hai người, Thủ trưởng Cận cười: “Cô bé, tới đây ngồi nào.”
Hai chữ “cô bé”
làm lòng Kiều Tâm Duy nóng lên, tất cả căng thẳng lo lắng đều biến mất, cô ngồi đối diện Thủ trưởng Cận, hỏi: “Thủ trưởng tìm cháu có chuyện gì ạ?”
Đương nhiên là có chuyện rồi, cơ mật cấp cao nhất, ngay cả Giang Hạo cũng chưa từng nói, nhưng mục đích hôm nay của ông là thăm dò thử thôi.
Ông hỏi: “Nghe A Hạo bảo cháu đang làm ở Tập đoàn Viễn Đại? Đang làm gì thế?”
Kiều Tâm Duy, “Cháu làm ở mảng thiết kế dự án, những lúc không có dự án thì rất rảnh, nhưng có dự án lại khá bận, nhưng Tập đoàn lớn như Đại Viễn rất ít khi không có dự án.”
Thủ trưởng Cận nói: “Nói vậy cháu cũng khá bận nhỉ? Công việc của A Hạo cũng rất bận, ít khi về nhà, cháu sẽ khổ hơn nhiều.”
Kiều Tâm Duy đáp lời: “Thủ trưởng, không nói dối gì chú, trước kia cháu cảm thấy anh ấy cứ như không ở nhà vậy, một lần đi thì đi hơn nửa tháng, mỗi khi trong nhà có chuyện thì chẳng giúp được gì.
Nhưng sau này nghĩ kĩ lại thì thấy cũng bình thường, cháu không thể cứ dựa vào anh ấy mãi, cháu có thể dựa vào bản thân mình, công việc bận chút cũng không sao, quan trọng là vui vẻ, dù sao sống vui vẻ cũng quan trọng hơn.”
Thủ trưởng Cận cười: “Ồ, tâm lý của cháu rất tốt, ít người trẻ tuổi có thể nhìn thoáng được như vậy.”
Kiều Tâm Duy cười cười, cô nghĩ thầm: Không lẽ chỉ hỏi có những thứ này thôi? Trọng điểm tới rồi.
Thủ trưởng Cận bảo: “Chú rất thích A Hạo, thằng nhóc chưa bao giờ làm chú thất vọng, nhưng gần đây nó có quá nhiều lo lắng, phần lớn là vì cháu.
Cho nên chú hi vọng cháu có thể hiểu cho công việc của nó, lấy đại cục làm trọng.
Tính chất công việc của A Hạo khá đặc thù, có nhiều nhiệm vụ các cháu không ngờ nổi đâu, cực kì nguy hiểm, trước kia nó luôn xung phong nhận nhiệm vụ, nhưng bây giờ lại phải cân nhắc hệ số nguy hiểm trước, nắm chắc được bao nhiêu mới nhận.
Chủ nghĩ, đây có lẽ là tác dụng của việc lập gia đình, có nhà thì sẽ có lo nghĩ.”
Kiều Tâm Duy cái hiểu cái không, đoạn này có nghĩa là, Thủ trưởng hi vọng cô đừng gây ảnh hưởng công việc của Giang Hạo, ôi, chỉ mấy chữ đơn giản vậy thôi mà nói dài quá khó hiểu thật.
Thủ trưởng Cận nói tiếp: “Là người nhà của quân nhân, chú hi vọng cháu có thể hiểu, quân nhân chúng tôi xem vinh dự của đất nước trên hết, cho dù có hi sinh cũng là chuyện vinh quang.
Năm nay có một chuyện khó giải quyết, bên trên rất xem trọng, chú vẫn chưa quyết định nên giao cho ai làm, có nên làm nó không.”
Kiều Tâm Duy đột nhiên cảm thấy đề tài này rất nặng nề: “Ý Thủ trưởng là Giang Hạo ạ?”
Thủ trưởng Cận gật đầu.
Kiều Tâm Duy cười nhạt: “Thủ trưởng, Giang Hạo từng bảo nhiệm vụ của các chú không được lộ ra ngoài, cũng không cho người ngoài hỏi thăm, cho dù ruột thịt cũng không thể nhưng tại sao chú lại nói cho cháu biết vậy?”
Thủ trưởng Cận: “Còn chưa nói cho cháu biết mà, cháu có muốn biết không?”
Kiều Tâm Duy cảm thấy không ổn, cười gượng, lắc đầu nói: “Không tốt đâu ạ..”
Ai ai, Thủ trưởng Cận đang tính toán cái gì thế, sao cứ luôn đi vòng như vậy, có thể nói thẳng ra không? Thủ trưởng Cận cười cười, Kiều Tâm Duy cảm thấy bất an.
Cuộc nói chuyện kết thúc như vậy, từ đầu tới cuối cô vẫn không biết Thủ trưởng Cận nói cái gì, mục đích là gì, ôi, người làm quan nói chuyện khó hiểu quá.
Ra khỏi phòng họp nhỏ, cô trông thấy Giang Hạo.
Anh ngồi ở sofa bên ngoài, đang nói chuyện với một cặp vợ chồng, đó là Thủ trưởng khác và vợ ông ấy.
Cô vừa đi ra thì người Thủ trưởng đó với vợ ông ta đi vào gặp Thủ trưởng Cận.
Ngày thăm của người thân gì chứ, phải nói là ngày tra hỏi người thân mới đúng.
Nghĩ kĩ lại, ý của Thủ trưởng Cận hẳn là nói cho cô biết, nhiệm vụ mà Giang Hạo nhận rất nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng, người nhà như cô phải chấp nhận nó, phải xem nó là vinh quang đúng không? Đây không phải là vua hổ à? Chồng tôi chết rồi thì tôi phải vui vẻ thấy vinh dự á? Ai làm được chứ tôi thì không.
Hay cô đã hiểu sai ý của Thủ trưởng Cận rồi? Giang Hạo thấy vẻ mặt không ổn của cô thì hỏi thử Thủ trưởng Cận nói gì, nhưng cô chỉ nói cho anh mấy chữ
- kì kì lạ lạ.
Ra khỏi văn phòng, gió thổi mạnh như dao cắt vào mặt làm cô đau điếng, mấy năm sau, khi nhớ lại cuộc nói chuyện này với Thủ trưởng Cận, cô mới hiểu được, hi sinh ở đây không phải chỉ là tính mạng, mà còn là gia đình, hạnh phúc, hoặc là hi sinh cả người nhà.
Hèn gì Giang Hạo làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như vậy, đây là thói quen được hình thành theo năm tháng.
Giang Hạo ngồi trên sofa xem điện thoại, Kiều Tâm Duy ở trong trang điểm thay đồ, việc đi gặp Thủ trưởng Cận làm cô có hơi căng thẳng.
“Tâm Duy, đã xong chưa? Em lại kéo dài nữa thì sẽ tới giờ ăn cơm trưa mất.”
“Thủ trưởng Cận ở đâu thế? Xa chỗ này không?”
“ở khu làm việc, lái xe khoảng mười phút.”
“Ông ấy không ở quân doanh ạ?”
“Ở chứ, khu làm việc của quân doanh.”
Kiều Tâm Duy vội vàng đi ra: “Vậy được không?”
Nhìn nửa ngày nhưng không thấy gì khác lạ, Giang Hạo đút điện thoại vào túi, kéo cô đi.
Khu làm việc của quân đội cách thao trường một đoạn đường, đa phần những người có chức cao chức nhỏ trong quân đội đều làm việc ở đó, thiết bị và điều kiện tốt hơn khu này nhiều, nếu Giang Hạo không phải huấn luyện binh thì anh sẽ làm việc ở đó.
Giang Hạo một tay cầm tay lái, tay kia nắm tay cô, cô hất tay ra nói: “Tập trung lái xe đi.”
“Tự động mà, lái một tay là được rồi.”
Anh quay sang nhìn cô một chút, bây giờ mới thấy được chỗ khác biệt: “Ồ, em trang điểm à?”
Nói xong, anh sờ khóe mắt của cô.
Kiều Tâm Duy hất tay anh ra: “Anh làm gì thế?”
Giang Hạo chà ngón tay: “Em đừng động, anh thấy chỗ này hơi dài một chút nên chà giúp em, để ngắn thì đẹp hơn.”
Kiều Tâm Duy mở gương ra soi, mẹ ơi, xém chút thì cô tức giận quát: “Giang Hạo, do anh hết đấy, anh xem chuyện tốt anh làm đi này.”
Giang Hạo xin lỗi: “Thấy em bôi đi xóa lại cả nửa ngày cũng không khác gì mấy, chùi đi.”
“Anh đáng ghét!”
“Haha, vợ anh quyến rũ trời sinh, đâu cần phải trang điểm chứ, gặp Thủ trưởng Cận thôi mà, đơn giản một chút là được rồi.”
“Hừ, anh đáng ghét thật!”
Kiều Tâm Duy nhìn mắt trái trong gương, đuôi mắt đen thùi lùi lại còn rất đậm, xấu tới mức không muốn gặp người.
Cô rút giấy, không có nước, hết cách rồi, cô đánh liếm lên giấy rồi lau khóe mắt: “Anh lái cẩn thận vào, lau trúng chỗ khác là thảm em.”
Giang Hạo đạp phanh một cái, xe chậm lại, lại đạp thêm cái nữa, xe đi nhanh hơn, Kiều Tâm Duy tức giận trừng nhưng anh chỉ cười.
Mãi cũng đến tòa nhà văn phòng, ở đây hiện đại hơn trại huấn luyện lúc nãy rất nhiều, cho dù là kiến trúc hay con đường cũng rất trang nghiêm.
Quốc kỳ bay dưới trời không, đứng dưới nó, cô đột nhiên cảm thấy yêu nước hơn rất nhiều.
Kiều Tâm Duy đi theo Giang Hạo vào văn phòng, gặp người thì chào hỏi.
“Chào Thủ trưởng Giang.”
Chào theo kiểu quân đội.
“Xin chào, đây là vợ tôi.”
“Chào Thủ trưởng phu nhân.”
Lại một cái chào kiểu quân đội.
Kiều Tâm Duy chỉ có thể cười đáp lại: “Xin chào.”
Vua hổ, xong chưa, hóa ra anh dắt chó đi dạo à, ai cũng nhìn em như động vật ấy.
Đi nửa đường thì thấy Tiểu Chính Dĩnh, cô hơi lúng túng nhưng không thể không chào hỏi, cô cười nói: “Tới rồi à, Thủ trưởng Cận đang có khách, hai người đợi một lát, tới phòng họp nhỏ đi, có thể ngồi đó một chút.”
Kiều Tâm Duy chào hỏi Tiểu Chính Dĩnh, cô rất phục nữ đặc chủng này, nghe rất oai, nhưng ít ai chịu được gian khó đằng sau cái danh đó, giống như Giang Hạo vậy, cô đau lòng anh khổ cực, huống chi Tiểu Chính Dĩnh lại còn là phụ nữ.
Cho nên thấy cô ấy, cô không có ghen ghét mà chỉ có kính nể mà thôi.
“Cảm ơn khoa trưởng Tiếu.”
Kiều Tâm Duy chủ động nói.
Tiểu Chính Dĩnh sửng sốt một chút, hai giây sau, cô mỉm cười gật đầu, sau đó vẫy tay chào tạm biệt, bảo còn có việc khác phải làm.
Giang Hạo cũng bất ngờ, xoa tay cô cười nói: “Cơ trí thật, không ghen nữa à?”
Kiều Tâm Duy húc cùi chỏ vào ngực anh: “Em nhỏ nhen đến thế à?”
“Khụ khụ, ừ rồi, em rất độ lượng.”
Đợi trong phòng họp nhỏ khoảng nửa tiếng, cửa phòng mới mở ra, một người đàn ông trung niên lạnh lùng đầy uy nghi bước vào, nếp nhăn bên khóe mắt đã làm lộ tuổi tác của ông, dù có hơi mập nhưng lại rất khỏe khoắn.
Giang Hạo đứng lên trước, chào theo kiểu quân đội: “Chào Thủ trưởng, đây là vợ tôi, Kiều Tâm Duy.
Tâm Duy, ông ấy là Thủ trưởng Cận.”
Kiều Tâm Duy nói thầm, trời ạ, Thủ trưởng Cận tự tới à? Em em em em còn chưa chuẩn bị xong nữa, cô sợ tới mức run lên, sau đó thả hai chân xuống, đứng sau Giang Hạo, nói lí nhí: “Chào lãnh đạo.”
Á, nói sai rồi: “Chào Thủ trưởng!”
Thủ trưởng Cận nghe xong thì bật cười, vết nhăn trên gương mặt lạnh lùng sâu hơn, nhưng lại hiền hòa hơn trước nhiều: “Chào cháu, ừ, A Hạo có phúc thật, tìm được cô vợ hiểu chuyện yên tĩnh như vậy.”
Kiều Tâm Duy cười ngại ngùng, Giang Hạo lại tố cáo: “Thủ trưởng nhìn nhầm rồi, cô ấy không yên tĩnh chút nào đâu.”
Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét! Kiều Tâm Duy trừng anh, Thủ trưởng Cận bật cười khi thấy hành động này: “A, hai cái miệng nhỏ lại đấu võ mồm rồi, còn rất hiểu chuyện.”
Thủ trưởng Cận ngừng cười, mặt cũng nghiêm túc hơn: “A Hạo, cậu ra ngoài trước đi, tôi cần phải nói chuyện riêng với cô bé.”
Cái gì, còn gặp riêng à? Thủ trưởng, ngài muốn tâm sự chuyện đời thì đừng tìm tôi, tôi không hợp đầu.
Giang Hạo gật đầu, đi ra ngoài.
Khí thế của Kiều Tâm Duy hạ xuống, đứng thẳng ngay đơ, không dám thở mạnh.
Trong phòng họp nhỏ chỉ còn hai người, Thủ trưởng Cận cười: “Cô bé, tới đây ngồi nào.”
Hai chữ “cô bé”
làm lòng Kiều Tâm Duy nóng lên, tất cả căng thẳng lo lắng đều biến mất, cô ngồi đối diện Thủ trưởng Cận, hỏi: “Thủ trưởng tìm cháu có chuyện gì ạ?”
Đương nhiên là có chuyện rồi, cơ mật cấp cao nhất, ngay cả Giang Hạo cũng chưa từng nói, nhưng mục đích hôm nay của ông là thăm dò thử thôi.
Ông hỏi: “Nghe A Hạo bảo cháu đang làm ở Tập đoàn Viễn Đại? Đang làm gì thế?”
Kiều Tâm Duy, “Cháu làm ở mảng thiết kế dự án, những lúc không có dự án thì rất rảnh, nhưng có dự án lại khá bận, nhưng Tập đoàn lớn như Đại Viễn rất ít khi không có dự án.”
Thủ trưởng Cận nói: “Nói vậy cháu cũng khá bận nhỉ? Công việc của A Hạo cũng rất bận, ít khi về nhà, cháu sẽ khổ hơn nhiều.”
Kiều Tâm Duy đáp lời: “Thủ trưởng, không nói dối gì chú, trước kia cháu cảm thấy anh ấy cứ như không ở nhà vậy, một lần đi thì đi hơn nửa tháng, mỗi khi trong nhà có chuyện thì chẳng giúp được gì.
Nhưng sau này nghĩ kĩ lại thì thấy cũng bình thường, cháu không thể cứ dựa vào anh ấy mãi, cháu có thể dựa vào bản thân mình, công việc bận chút cũng không sao, quan trọng là vui vẻ, dù sao sống vui vẻ cũng quan trọng hơn.”
Thủ trưởng Cận cười: “Ồ, tâm lý của cháu rất tốt, ít người trẻ tuổi có thể nhìn thoáng được như vậy.”
Kiều Tâm Duy cười cười, cô nghĩ thầm: Không lẽ chỉ hỏi có những thứ này thôi? Trọng điểm tới rồi.
Thủ trưởng Cận bảo: “Chú rất thích A Hạo, thằng nhóc chưa bao giờ làm chú thất vọng, nhưng gần đây nó có quá nhiều lo lắng, phần lớn là vì cháu.
Cho nên chú hi vọng cháu có thể hiểu cho công việc của nó, lấy đại cục làm trọng.
Tính chất công việc của A Hạo khá đặc thù, có nhiều nhiệm vụ các cháu không ngờ nổi đâu, cực kì nguy hiểm, trước kia nó luôn xung phong nhận nhiệm vụ, nhưng bây giờ lại phải cân nhắc hệ số nguy hiểm trước, nắm chắc được bao nhiêu mới nhận.
Chủ nghĩ, đây có lẽ là tác dụng của việc lập gia đình, có nhà thì sẽ có lo nghĩ.”
Kiều Tâm Duy cái hiểu cái không, đoạn này có nghĩa là, Thủ trưởng hi vọng cô đừng gây ảnh hưởng công việc của Giang Hạo, ôi, chỉ mấy chữ đơn giản vậy thôi mà nói dài quá khó hiểu thật.
Thủ trưởng Cận nói tiếp: “Là người nhà của quân nhân, chú hi vọng cháu có thể hiểu, quân nhân chúng tôi xem vinh dự của đất nước trên hết, cho dù có hi sinh cũng là chuyện vinh quang.
Năm nay có một chuyện khó giải quyết, bên trên rất xem trọng, chú vẫn chưa quyết định nên giao cho ai làm, có nên làm nó không.”
Kiều Tâm Duy đột nhiên cảm thấy đề tài này rất nặng nề: “Ý Thủ trưởng là Giang Hạo ạ?”
Thủ trưởng Cận gật đầu.
Kiều Tâm Duy cười nhạt: “Thủ trưởng, Giang Hạo từng bảo nhiệm vụ của các chú không được lộ ra ngoài, cũng không cho người ngoài hỏi thăm, cho dù ruột thịt cũng không thể nhưng tại sao chú lại nói cho cháu biết vậy?”
Thủ trưởng Cận: “Còn chưa nói cho cháu biết mà, cháu có muốn biết không?”
Kiều Tâm Duy cảm thấy không ổn, cười gượng, lắc đầu nói: “Không tốt đâu ạ..”
Ai ai, Thủ trưởng Cận đang tính toán cái gì thế, sao cứ luôn đi vòng như vậy, có thể nói thẳng ra không? Thủ trưởng Cận cười cười, Kiều Tâm Duy cảm thấy bất an.
Cuộc nói chuyện kết thúc như vậy, từ đầu tới cuối cô vẫn không biết Thủ trưởng Cận nói cái gì, mục đích là gì, ôi, người làm quan nói chuyện khó hiểu quá.
Ra khỏi phòng họp nhỏ, cô trông thấy Giang Hạo.
Anh ngồi ở sofa bên ngoài, đang nói chuyện với một cặp vợ chồng, đó là Thủ trưởng khác và vợ ông ấy.
Cô vừa đi ra thì người Thủ trưởng đó với vợ ông ta đi vào gặp Thủ trưởng Cận.
Ngày thăm của người thân gì chứ, phải nói là ngày tra hỏi người thân mới đúng.
Nghĩ kĩ lại, ý của Thủ trưởng Cận hẳn là nói cho cô biết, nhiệm vụ mà Giang Hạo nhận rất nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng, người nhà như cô phải chấp nhận nó, phải xem nó là vinh quang đúng không? Đây không phải là vua hổ à? Chồng tôi chết rồi thì tôi phải vui vẻ thấy vinh dự á? Ai làm được chứ tôi thì không.
Hay cô đã hiểu sai ý của Thủ trưởng Cận rồi? Giang Hạo thấy vẻ mặt không ổn của cô thì hỏi thử Thủ trưởng Cận nói gì, nhưng cô chỉ nói cho anh mấy chữ
- kì kì lạ lạ.
Ra khỏi văn phòng, gió thổi mạnh như dao cắt vào mặt làm cô đau điếng, mấy năm sau, khi nhớ lại cuộc nói chuyện này với Thủ trưởng Cận, cô mới hiểu được, hi sinh ở đây không phải chỉ là tính mạng, mà còn là gia đình, hạnh phúc, hoặc là hi sinh cả người nhà.
Danh sách chương