Kiều Tâm Duy tìm thấy xe mới dưới gara ở tầng hầm mà Giang Hạo nói, chiếc xe sang trọng thuần màu | trắng rất phù hợp cho phái nữ. Dấu hiệu bốn vòng tròn ở đầu xe còn sáng bóng hơn cả chìa khóa xe nữa,
trong Đô Thành khắp nơi đây siêu xe thì chiếc này cũng không bắt mắt lắm, thế nhưng người bình thường cũng chẳng mua nổi.
Kiều Tâm Duy đứng trước xe, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chìa khóa xe, nhớ lại lời của Giang Hạo, nhớ lại hiện thực mà cô gặp phải, dường như “chấp nhận” là lựa chọn duy nhất của cô.
Vì tôn nghiêm nhất thời, vì không bị quấy rối nhất thời, cố chấp nhận mọi thứ, nhưng trớ trêu thay, cô cũng không biết lái xe. Cuối cùng, cô chỉ đành phải ấn nút khóa cửa.
Cô khinh thường việc mình cúi đầu trước hiện thực, nhưng lại cứ phải cúi đầu hết lần này tới lần khác. Rất nhiều lúc, cô cũng không biết mình đang kiên trì vì điều gì.
Đang đi về phía cửa tiểu khu, phía sau bỗng vang lên hai tiếng còi ô tô, Kiều Tâm Duy nhìn lại, cô biết chắc đấy là Giang Hạo.
Quả nhiên, Giang Hạo nắm vô lăng lái xe chậm rì rì đi theo bước chân cổ: “Sao thế, không thích xe mới à? Còn trẻ thì đừng lái xe tốt, bắt mắt quá, dùng loại bình thường này là ổn nhất, hơn bốn mươi vạn là mua được, va chạm hoặc đâm vào đầu cũng sẽ chẳng đau lòng lắm”
Kiều Tâm Duy quay lại liếc xéo anh, nghe giọng điệu nói chuyện của tên này xem, giống hệt mấy gã phú nhị đại vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngông cuồng tự cao không coi ai ra gì. Dường như trong mắt anh, những kẻ sinh ra là dân thường như các cô đây thuộc một giống loài khác ấy.
Thật chẳng muốn để ý đến anh, Kiều Tâm Duy đi tiếp.
Hình như Giang Hạo muốn giằng co với cố, xe chạy rất chậm và ổn định: “Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, đừng thấy giờ còn ấm mà ỷ y, lát nữa mặt trời lặn có thể sẽ trở lạnh đấy, nếu không tôi đưa em về nhé? Lên xe đi, còn khách sáo với tôi làm gì?”
Kiều Tâm Duy lại trừng anh, người này sao càng nhìn càng đáng ghét thế: “Không cần, phía trước có trạm tàu điện ngầm, tối về nhà rất tiện”
Giang Hạo cố ý nói: “Vậy à, về nhà tiện chút cũng tốt, đến lúc đó giận dỗi về nhà mẹ đẻ gì đó thì bỏ đi cũng tiện” Chuyện vừa rồi trên lầu khiến anh quá tức giận, anh không tin mình đường đường là Thủ trưởng của một trung đoàn mà lại bại dưới tay một cô nhóc nhỏ nhoi. Kể cả những gã đàn ông Đông Bắc cường tráng cũng bị anh đào tạo cho ngoan ngoãn dễ bảo hết cơ mà.
Loại chuyện cố ý gây sự này, Kiều Tâm Duy thật sự rất khinh thường, cô tặng hẳn cho Giang Hạo hai chữ: “Trẻ con.”
Giang Hạo lại nóng nảy: “Này em nói gì đấy? Ai trẻ con? Rốt cuộc là ai trẻ con hả?” Xe chạy nhanh hơn một chút rồi mất hướng, Giang Hạo không theo kịp đành vội vàng dừng xe, đảo tay lái: “Kiều Tâm Duy, thói kiêu ngạo của em moi từ đầu ra thế, em có tư cách gì mà vênh váo tự đắc ở trước mặt tôi? Em có biết tôi là ai không? Em giả bộ thanh cao hay là ngu ngốc thật đấy?”
Chính Giang Hạo cũng không nhận ra, mấy vấn đề liên tiếp mà anh hỏi đã bộc lộ hoàn toàn nỗi lo âu của mình.
Thấy anh lo âu, ngược lại cô càng thêm bình tĩnh: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không phức tạp như anh nghĩ vậy đâu, tôi chỉ đơn giản là muốn đi dạo quanh đây một chút, làm quen đường sá thôi” Cô chỉ về phía trước, tốt bụng nhắc nhở: “Đằng trước có tảng đá, cẩn thận kẻo đâm phải”
Giang Hạo nhìn phía trước, đầu xe đối diện một tảng xi măng, anh quả quyết đạp phanh, nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện. Đầu xe “tiếp xúc thân mật” thật mạnh với tảng xi măng.
Giang Hạo chán nản đập lên tay lái: “Sao lại thế này?” Anh giận đến mức mặt mũi xanh lè, mạch máu trên trán đều hằn rõ.
Kiều Tâm Duy nhún vai, nhàn nhã thảnh thơi nói: “Tôi đã nhắc anh rồi...” Nhìn bảo vệ cách đó không xa đang chạy vội lại, cố cười nói: “Thủ trưởng Giang đừng gấp, tốc độ xe chậm nên không không gây trở ngại gì đâu, cùng lắm là xước một miếng sơn. Tối đi trước đây, lát nữa mặt trời lặn có thể sẽ trở lạnh, tôi vẫn nên về sớm một chút thì tốt hơn, bye bye”
“...” Giang Hạo mím môi, hơi thở nặng nề phập phồng trong khoang mũi, khắc tinh, cô gái này chắc chắn là khắc tinh của anh! Chao ôi, lần này đúng là nhìn lầm rồi.
trong Đô Thành khắp nơi đây siêu xe thì chiếc này cũng không bắt mắt lắm, thế nhưng người bình thường cũng chẳng mua nổi.
Kiều Tâm Duy đứng trước xe, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chìa khóa xe, nhớ lại lời của Giang Hạo, nhớ lại hiện thực mà cô gặp phải, dường như “chấp nhận” là lựa chọn duy nhất của cô.
Vì tôn nghiêm nhất thời, vì không bị quấy rối nhất thời, cố chấp nhận mọi thứ, nhưng trớ trêu thay, cô cũng không biết lái xe. Cuối cùng, cô chỉ đành phải ấn nút khóa cửa.
Cô khinh thường việc mình cúi đầu trước hiện thực, nhưng lại cứ phải cúi đầu hết lần này tới lần khác. Rất nhiều lúc, cô cũng không biết mình đang kiên trì vì điều gì.
Đang đi về phía cửa tiểu khu, phía sau bỗng vang lên hai tiếng còi ô tô, Kiều Tâm Duy nhìn lại, cô biết chắc đấy là Giang Hạo.
Quả nhiên, Giang Hạo nắm vô lăng lái xe chậm rì rì đi theo bước chân cổ: “Sao thế, không thích xe mới à? Còn trẻ thì đừng lái xe tốt, bắt mắt quá, dùng loại bình thường này là ổn nhất, hơn bốn mươi vạn là mua được, va chạm hoặc đâm vào đầu cũng sẽ chẳng đau lòng lắm”
Kiều Tâm Duy quay lại liếc xéo anh, nghe giọng điệu nói chuyện của tên này xem, giống hệt mấy gã phú nhị đại vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngông cuồng tự cao không coi ai ra gì. Dường như trong mắt anh, những kẻ sinh ra là dân thường như các cô đây thuộc một giống loài khác ấy.
Thật chẳng muốn để ý đến anh, Kiều Tâm Duy đi tiếp.
Hình như Giang Hạo muốn giằng co với cố, xe chạy rất chậm và ổn định: “Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, đừng thấy giờ còn ấm mà ỷ y, lát nữa mặt trời lặn có thể sẽ trở lạnh đấy, nếu không tôi đưa em về nhé? Lên xe đi, còn khách sáo với tôi làm gì?”
Kiều Tâm Duy lại trừng anh, người này sao càng nhìn càng đáng ghét thế: “Không cần, phía trước có trạm tàu điện ngầm, tối về nhà rất tiện”
Giang Hạo cố ý nói: “Vậy à, về nhà tiện chút cũng tốt, đến lúc đó giận dỗi về nhà mẹ đẻ gì đó thì bỏ đi cũng tiện” Chuyện vừa rồi trên lầu khiến anh quá tức giận, anh không tin mình đường đường là Thủ trưởng của một trung đoàn mà lại bại dưới tay một cô nhóc nhỏ nhoi. Kể cả những gã đàn ông Đông Bắc cường tráng cũng bị anh đào tạo cho ngoan ngoãn dễ bảo hết cơ mà.
Loại chuyện cố ý gây sự này, Kiều Tâm Duy thật sự rất khinh thường, cô tặng hẳn cho Giang Hạo hai chữ: “Trẻ con.”
Giang Hạo lại nóng nảy: “Này em nói gì đấy? Ai trẻ con? Rốt cuộc là ai trẻ con hả?” Xe chạy nhanh hơn một chút rồi mất hướng, Giang Hạo không theo kịp đành vội vàng dừng xe, đảo tay lái: “Kiều Tâm Duy, thói kiêu ngạo của em moi từ đầu ra thế, em có tư cách gì mà vênh váo tự đắc ở trước mặt tôi? Em có biết tôi là ai không? Em giả bộ thanh cao hay là ngu ngốc thật đấy?”
Chính Giang Hạo cũng không nhận ra, mấy vấn đề liên tiếp mà anh hỏi đã bộc lộ hoàn toàn nỗi lo âu của mình.
Thấy anh lo âu, ngược lại cô càng thêm bình tĩnh: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không phức tạp như anh nghĩ vậy đâu, tôi chỉ đơn giản là muốn đi dạo quanh đây một chút, làm quen đường sá thôi” Cô chỉ về phía trước, tốt bụng nhắc nhở: “Đằng trước có tảng đá, cẩn thận kẻo đâm phải”
Giang Hạo nhìn phía trước, đầu xe đối diện một tảng xi măng, anh quả quyết đạp phanh, nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện. Đầu xe “tiếp xúc thân mật” thật mạnh với tảng xi măng.
Giang Hạo chán nản đập lên tay lái: “Sao lại thế này?” Anh giận đến mức mặt mũi xanh lè, mạch máu trên trán đều hằn rõ.
Kiều Tâm Duy nhún vai, nhàn nhã thảnh thơi nói: “Tôi đã nhắc anh rồi...” Nhìn bảo vệ cách đó không xa đang chạy vội lại, cố cười nói: “Thủ trưởng Giang đừng gấp, tốc độ xe chậm nên không không gây trở ngại gì đâu, cùng lắm là xước một miếng sơn. Tối đi trước đây, lát nữa mặt trời lặn có thể sẽ trở lạnh, tôi vẫn nên về sớm một chút thì tốt hơn, bye bye”
“...” Giang Hạo mím môi, hơi thở nặng nề phập phồng trong khoang mũi, khắc tinh, cô gái này chắc chắn là khắc tinh của anh! Chao ôi, lần này đúng là nhìn lầm rồi.
Danh sách chương