Trước đây vì để lấy lòng Giang Hạo, Thẩm Lộ luôn cố tỏ ra thanh lịch trước mặt anh.
Mặc dù bị Giang Hạo từ chối nhiều lần, nhưng chỉ cần anh chưa kết hôn thì cô ta vẫn còn cơ hội.
Bây giờ thì hay rồi, Giang Hạo đã làm giấy kết hôn, những điều cô ta làm cũng chỉ tốn công sức mà thôi.
Cô ta là con gái rượu của thị trưởng, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, ai cũng cố gắng khen ngợi, nịnh nọt và lấy lòng, thế nhưng cô ta lại chưa từng nhận được cái ngó nhìn của người đàn ông mà mình yêu nhiều năm.
Cô ta òa khóc như thể vò đã mẻ không sợ vỡ.
Trong khi đó, Thẩm Lộ càng tỏ ra như vậy thì Giang Hạo lại càng ghét cô ta.
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ có tình cảm với người phụ nữ này.
“Khóc đủ chưa, khóc đủ rồi thì ra ngoài cho tôi.
Chỗ này không phải nhà cô, không tới lượt cô đến diễu võ giương oai.”
“Giang Hạo, sao anh có thể đối xử với em vô tình như vậy? Anh không cảm nhận được tình yêu của em ư?”
“Ngại quá cố Thẩm, cô yêu tôi thì tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
Việc cố quậy phá ở đây bây giờ vẫn có thể đè xuống, nhưng nếu cô không dừng lại thì chỉ sợ là giấu không được nữa.
Lan truyền chuyện này đi khắp nơi chỉ làm cô thêm xấu hổ thôi, không chừng còn liên lụy đến cả ba cô nữa.
Cô tự nghĩ đi”
Lời này của Giang Hạo không phải để lừa cô ta, quân khu chính là nơi có kỷ luật chặt chẽ nhất cả nước.
Đầu tiên, việc cô ta xông vào đã là bị cấm rồi, tiếp đó, những sĩ quan bên ngoài đều trông thấy cảnh này, chưa kể trong đó có một vài trưởng bối cấp cao là người quen của ba cô ta, mặt mũi của cô ta không gánh nổi chuyện xấu hổ này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cũng cảm thấy mình đã làm náo loạn quá mức: “A Hạo, xin lỗi, em kích động quá.”
Cô ta từ từ đứng dậy, sau đó chùi nước mắt: “Hôm qua ăn cơm với bác Cận, em vô tình nghe thấy anh đã đăng kí kết hôn nên mới biết chuyện này.
Hôm nay không phải em cố ý đến gây sự, vì em quá đau buồn...
Tối qua em không ngủ nổi, cứ khóc cả đêm...”
Bác Cận mà Thẩm Lộ nhắc tới chính là lãnh đạo trực tiếp của anh, ông ấy lớn hơn anh một cấp, báo cáo kết hôn của anh đúng là do ông ấy phê duyệt.
“A Hạo, sau khi chị Tiểu bỏ đi, em ngỡ là mình sẽ có cơ hội, em cố gắng trở thành mẫu người mà anh thích, nhưng dù em cố gắng thế nào cũng không thể chiếm được tình cảm của anh, em không cam lòng.
Em có thể gặp Kiểu Tâm Duy không? Em muốn biết cô gái mà anh thích rốt cuộc là người như thế nào? Nhìn gương mặt tèm lem mascara của Thẩm Lộ mà cô nàng không hề hay biết, Giang Hạo hời hợt trả lời: “Không cần, đúng như có nghĩ, cô ấy chính là một cô gái bình thường còn hơn cả bình thường, từ điều kiện gia đình, trình độ, ngoại hình đều không bằng cô.
Thẩm Lộ, hôn nhân không duy trì bằng cảm giác yêu hay thích, chỉ cần phù hợp hoặc không phù hợp mà thôi.”
Thẩm Lộ cái hiểu cái không nhìn anh: “Ý của anh là...
em không phù hợp với anh? A Hạo, bác Cận đã lớn tuổi nên sớm muộn gì cũng về hưu, những Thủ trưởng khác lớn tuổi hơn anh, kinh nghiệm cũng dày dặn hơn anh, nếu có sự hỗ trợ của ba em, sau này vị trí của bác Cận chính là của anh, em không dám chắc 100%, nhưng 70 đến 80% là nắm chắc đó.”
Giang Hạo lắc đầu: “Thẩm Lộ, cô đánh giá tôi quá cao rồi, tôi không tốt như lời cô nói đâu, và mãi mãi cô cũng không hiểu tối”
Anh không muốn phí thời gian ở đây nói chuyện với cô nàng, nên lại đuổi khéo: “Đi đi, nhân lúc mọi chuyện còn chưa lớn”
Thẩm Lộ đứng im, đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn anh chằm chằm.
“Tiểu Phương, gọi người vào đây dọn dẹp đi.”
Giang Hạo ra lệnh trực tiếp.
Những cảnh vệ viên đứng bên ngoài chờ lệnh đồng thanh đáp rồi ào vào trong, lời của Thủ trưởng chính là quân lệnh.
Thẩm Lộ nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, cầm lấy túi xách rồi vội chạy ra ngoài.
Cô ta biết Giang Hạo cố ý làm như vậy, mục đích là để đuổi mình đi.
Nhưng cô ta yêu tính cách dứt khoát và quả quyết này, anh càng đối xử lạnh lùng thì cô ta càng yêu anh hơn.
Thời gian trôi qua lâu thế rồi, nhưng cô ta vẫn không thể giải thoát bản thân mình ra khỏi cảm xúc đó.
Mặc dù bị Giang Hạo từ chối nhiều lần, nhưng chỉ cần anh chưa kết hôn thì cô ta vẫn còn cơ hội.
Bây giờ thì hay rồi, Giang Hạo đã làm giấy kết hôn, những điều cô ta làm cũng chỉ tốn công sức mà thôi.
Cô ta là con gái rượu của thị trưởng, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, ai cũng cố gắng khen ngợi, nịnh nọt và lấy lòng, thế nhưng cô ta lại chưa từng nhận được cái ngó nhìn của người đàn ông mà mình yêu nhiều năm.
Cô ta òa khóc như thể vò đã mẻ không sợ vỡ.
Trong khi đó, Thẩm Lộ càng tỏ ra như vậy thì Giang Hạo lại càng ghét cô ta.
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ có tình cảm với người phụ nữ này.
“Khóc đủ chưa, khóc đủ rồi thì ra ngoài cho tôi.
Chỗ này không phải nhà cô, không tới lượt cô đến diễu võ giương oai.”
“Giang Hạo, sao anh có thể đối xử với em vô tình như vậy? Anh không cảm nhận được tình yêu của em ư?”
“Ngại quá cố Thẩm, cô yêu tôi thì tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
Việc cố quậy phá ở đây bây giờ vẫn có thể đè xuống, nhưng nếu cô không dừng lại thì chỉ sợ là giấu không được nữa.
Lan truyền chuyện này đi khắp nơi chỉ làm cô thêm xấu hổ thôi, không chừng còn liên lụy đến cả ba cô nữa.
Cô tự nghĩ đi”
Lời này của Giang Hạo không phải để lừa cô ta, quân khu chính là nơi có kỷ luật chặt chẽ nhất cả nước.
Đầu tiên, việc cô ta xông vào đã là bị cấm rồi, tiếp đó, những sĩ quan bên ngoài đều trông thấy cảnh này, chưa kể trong đó có một vài trưởng bối cấp cao là người quen của ba cô ta, mặt mũi của cô ta không gánh nổi chuyện xấu hổ này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cũng cảm thấy mình đã làm náo loạn quá mức: “A Hạo, xin lỗi, em kích động quá.”
Cô ta từ từ đứng dậy, sau đó chùi nước mắt: “Hôm qua ăn cơm với bác Cận, em vô tình nghe thấy anh đã đăng kí kết hôn nên mới biết chuyện này.
Hôm nay không phải em cố ý đến gây sự, vì em quá đau buồn...
Tối qua em không ngủ nổi, cứ khóc cả đêm...”
Bác Cận mà Thẩm Lộ nhắc tới chính là lãnh đạo trực tiếp của anh, ông ấy lớn hơn anh một cấp, báo cáo kết hôn của anh đúng là do ông ấy phê duyệt.
“A Hạo, sau khi chị Tiểu bỏ đi, em ngỡ là mình sẽ có cơ hội, em cố gắng trở thành mẫu người mà anh thích, nhưng dù em cố gắng thế nào cũng không thể chiếm được tình cảm của anh, em không cam lòng.
Em có thể gặp Kiểu Tâm Duy không? Em muốn biết cô gái mà anh thích rốt cuộc là người như thế nào? Nhìn gương mặt tèm lem mascara của Thẩm Lộ mà cô nàng không hề hay biết, Giang Hạo hời hợt trả lời: “Không cần, đúng như có nghĩ, cô ấy chính là một cô gái bình thường còn hơn cả bình thường, từ điều kiện gia đình, trình độ, ngoại hình đều không bằng cô.
Thẩm Lộ, hôn nhân không duy trì bằng cảm giác yêu hay thích, chỉ cần phù hợp hoặc không phù hợp mà thôi.”
Thẩm Lộ cái hiểu cái không nhìn anh: “Ý của anh là...
em không phù hợp với anh? A Hạo, bác Cận đã lớn tuổi nên sớm muộn gì cũng về hưu, những Thủ trưởng khác lớn tuổi hơn anh, kinh nghiệm cũng dày dặn hơn anh, nếu có sự hỗ trợ của ba em, sau này vị trí của bác Cận chính là của anh, em không dám chắc 100%, nhưng 70 đến 80% là nắm chắc đó.”
Giang Hạo lắc đầu: “Thẩm Lộ, cô đánh giá tôi quá cao rồi, tôi không tốt như lời cô nói đâu, và mãi mãi cô cũng không hiểu tối”
Anh không muốn phí thời gian ở đây nói chuyện với cô nàng, nên lại đuổi khéo: “Đi đi, nhân lúc mọi chuyện còn chưa lớn”
Thẩm Lộ đứng im, đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn anh chằm chằm.
“Tiểu Phương, gọi người vào đây dọn dẹp đi.”
Giang Hạo ra lệnh trực tiếp.
Những cảnh vệ viên đứng bên ngoài chờ lệnh đồng thanh đáp rồi ào vào trong, lời của Thủ trưởng chính là quân lệnh.
Thẩm Lộ nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, cầm lấy túi xách rồi vội chạy ra ngoài.
Cô ta biết Giang Hạo cố ý làm như vậy, mục đích là để đuổi mình đi.
Nhưng cô ta yêu tính cách dứt khoát và quả quyết này, anh càng đối xử lạnh lùng thì cô ta càng yêu anh hơn.
Thời gian trôi qua lâu thế rồi, nhưng cô ta vẫn không thể giải thoát bản thân mình ra khỏi cảm xúc đó.
Danh sách chương