Vào trong, bức tường màu vàng làm lối đi trở nên sáng sủa và rực rỡ hơn, trông còn lóa mắt hơn cả két đựng tiền.
Kiều Tâm Duy nhìn trái một chút rồi nhìn phải một hồi.
Trên menu, giá thuê phòng, giá rượu và các món ăn đều được ghi công khai, dù giá tiền đắt đến nỗi làm người ta phải líu lưỡi, nhưng vì cách trang trí, nhân viên phục vụ và đẳng cấp ở đây nên dù giá cả có chút thì cũng rất phù hợp.
“Tổng Giám đốc Nguyễn, sao trông giống khách sạn thế này?”
Nhìn gương mặt thoải mái của cô, Nguyễn Tân nhắc nhở thêm một lần nữa: “Không được tự tiện dùng đồ uống ở đây, bao gồm cả nước khoáng chưa mở nắp”
“Không ghế đến mức đó chứ, cẩn thận là tốt, nhưng anh hơi quá rồi đấy...”
Nguyễn Tấn vẫn nghiêm túc nhìn cô.
“Được được được, tôi nghe lời anh mà.”
Cô giơ hai tay đầu hàng.
Thú thật, cả ngày ngồi trong phòng làm việc cũng rất chán, hôm nay là lần đầu tiên đi xã giao với sếp, cô vừa mang nỗi tò mò, lại vừa có chút hứng khởi.
Có lẽ vì thời gian còn sớm nên khách không nhiều lắm, nhưng nhân viên phục vụ đã chuẩn bị rất sẵn sàng.
“Thưa quý khách, xin hỏi ngài có hẹn trước chứ ạ?”
“Có, người đặt là Tổng Giám đốc Thẩm của Vạn Đạt.”
“Mời sang bên này, Tổng Giám đốc Thẩm đang chờ ngài trong phòng Hai người vào trong theo sự hướng dẫn của nhân viên.
Quả đúng là nơi cao cấp có khác, dù đang giữa mùa đông nhưng chậu tử vi nằm ngay khúc cua vẫn nở rộ rực rỡ.
Đi qua cánh cửa bằng kim loại, cô có thể cảm nhận sự khác biệt của thời tiết, khí hậu ấm áp ở đây hoàn toàn tương phản với khí hậu bên ngoài.
Nhưng hình ảnh bên trong lại khiến Kiều Tâm Duy hít một hơi lạnh tê người.
Trên sofa, một người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi có mái tóc húi cua đang ngồi trịch thượng.
Ông ta đã cởi áo vest ngoài ra, còn cái áo sơ mi trắng lại không thể giấu nổi cái bụng bia to đùng.
Bên trái và phải của ông ta là hai cô gái xinh đẹp trong bộ bikini mát mẻ, dáng cô nào cũng chuẩn đét, gương mặt cực kỳ xinh đẹp.
Tay của người đàn ông xoa nắn một bên eo một cô gái, tay khác lại đặt trên bắp đùi trắng như tuyết của người đẹp khác.
Hai cô gái xinh đẹp cũng tỏ thái độ lấy lòng, vừa rót rượu vừa mớm nước trái cây.
Cô đã hoàn toàn kiểm chứng được câu nói: Đại gia càng mập thì càng thích mỹ nữ chân dài.
Người đàn ông trung niên này có thể nói là hưởng hết phước đức của tổ tiên rồi.
Thấy có người đến, Tổng Giám đốc Thẩm tự nhiên chào hỏi: “Ai dô, thì ra là Tổng Giám đốc Nguyễn, thằng nhãi cậu vẫn đẹp trai vẫn trẻ trung như xưa nhỉ? Nào nào nào, ngồi xuống đi”
Nhìn thấy Kiều Tâm Duy đang đứng đằng sau Tổng Giám đốc Nguyễn, mắt Tổng Giám đốc Thẩm bỗng trở nên đắm đuối: “Wow, Tổng Giám đốc Nguyễn còn dẫn theo một quý cô xinh đẹp nữa...
Cô bé, tên em là gì thế?”
Kiều Tâm Duy hiểu ra ngay vì sao Tổng Giám đốc Nguyễn cứ nhắc đi nhắc lại mãi là phải cẩn thận.
Thì ra, KTV này đúng là không giống là KTV bình thường, treo đầu dê bán thịt chó mà.
Không đợi cô trả lời, Nguyễn Tấn đã đứng chắn trước mặt cô, giới thiệu trước: “Tổng Giám đốc Thẩm, hân hạnh được gặp mặt, cô ấy chính là người mà ngài chỉ tên muốn gặp để kí hợp đồng, tên Kiểu Tâm Duy Anh khá hối hận vì đã đồng ý với bạn là sẽ nhận hợp đồng này, vị Tổng Giám đốc Thẩm này trông chẳng mấy đáng tin.
Thẩm tổng chợt “A”
lên, ánh mắt sâu xa lướt nhìn Kiều Tâm Duy.
Sau đó, ông ta quay sang nói với nhóm mỹ nữ đang ở bên cạnh: “Các cô ra ngoài đi”
Mấy cô gái xinh đẹp mặc bikini rất ngoan ngoãn, Tổng Giám đốc Thẩm nói gì thì các cổ đều làm thế ấy.
Lúc đi ngang qua Nguyễn Tấn, ánh mắt quyến rũ của các cô nàng còn bắn chíu chíu tới anh.
Kiều Tâm Duy đứng bên cạnh thấy hình ảnh đó rõ ràng, cũng biết đây là nghề của họ.
Sự hồ hởi nho nhỏ lúc ban đầu đã biến thành nỗi sốt sắng, cô nhút nhát dịch lại gần bến Nguyễn Tấn, không dám lơ là nữa.
“Nào nào nào, ngồi xuống đi”
Thẩm tổng đứng lên gọi: “Đừng hiểu lầm, tôi và bạn góp vốn mở quán này, lí do chọn bàn hợp đồng ở đây là để tiện cho việc khảo sát mà thôi.
Tổng Giám đốc Nguyễn, cổ Kiều, mời ngồi, tôi là một người làm ăn rất nghiêm túc”
Kiều Tâm Duy nhìn trái một chút rồi nhìn phải một hồi.
Trên menu, giá thuê phòng, giá rượu và các món ăn đều được ghi công khai, dù giá tiền đắt đến nỗi làm người ta phải líu lưỡi, nhưng vì cách trang trí, nhân viên phục vụ và đẳng cấp ở đây nên dù giá cả có chút thì cũng rất phù hợp.
“Tổng Giám đốc Nguyễn, sao trông giống khách sạn thế này?”
Nhìn gương mặt thoải mái của cô, Nguyễn Tân nhắc nhở thêm một lần nữa: “Không được tự tiện dùng đồ uống ở đây, bao gồm cả nước khoáng chưa mở nắp”
“Không ghế đến mức đó chứ, cẩn thận là tốt, nhưng anh hơi quá rồi đấy...”
Nguyễn Tấn vẫn nghiêm túc nhìn cô.
“Được được được, tôi nghe lời anh mà.”
Cô giơ hai tay đầu hàng.
Thú thật, cả ngày ngồi trong phòng làm việc cũng rất chán, hôm nay là lần đầu tiên đi xã giao với sếp, cô vừa mang nỗi tò mò, lại vừa có chút hứng khởi.
Có lẽ vì thời gian còn sớm nên khách không nhiều lắm, nhưng nhân viên phục vụ đã chuẩn bị rất sẵn sàng.
“Thưa quý khách, xin hỏi ngài có hẹn trước chứ ạ?”
“Có, người đặt là Tổng Giám đốc Thẩm của Vạn Đạt.”
“Mời sang bên này, Tổng Giám đốc Thẩm đang chờ ngài trong phòng Hai người vào trong theo sự hướng dẫn của nhân viên.
Quả đúng là nơi cao cấp có khác, dù đang giữa mùa đông nhưng chậu tử vi nằm ngay khúc cua vẫn nở rộ rực rỡ.
Đi qua cánh cửa bằng kim loại, cô có thể cảm nhận sự khác biệt của thời tiết, khí hậu ấm áp ở đây hoàn toàn tương phản với khí hậu bên ngoài.
Nhưng hình ảnh bên trong lại khiến Kiều Tâm Duy hít một hơi lạnh tê người.
Trên sofa, một người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi có mái tóc húi cua đang ngồi trịch thượng.
Ông ta đã cởi áo vest ngoài ra, còn cái áo sơ mi trắng lại không thể giấu nổi cái bụng bia to đùng.
Bên trái và phải của ông ta là hai cô gái xinh đẹp trong bộ bikini mát mẻ, dáng cô nào cũng chuẩn đét, gương mặt cực kỳ xinh đẹp.
Tay của người đàn ông xoa nắn một bên eo một cô gái, tay khác lại đặt trên bắp đùi trắng như tuyết của người đẹp khác.
Hai cô gái xinh đẹp cũng tỏ thái độ lấy lòng, vừa rót rượu vừa mớm nước trái cây.
Cô đã hoàn toàn kiểm chứng được câu nói: Đại gia càng mập thì càng thích mỹ nữ chân dài.
Người đàn ông trung niên này có thể nói là hưởng hết phước đức của tổ tiên rồi.
Thấy có người đến, Tổng Giám đốc Thẩm tự nhiên chào hỏi: “Ai dô, thì ra là Tổng Giám đốc Nguyễn, thằng nhãi cậu vẫn đẹp trai vẫn trẻ trung như xưa nhỉ? Nào nào nào, ngồi xuống đi”
Nhìn thấy Kiều Tâm Duy đang đứng đằng sau Tổng Giám đốc Nguyễn, mắt Tổng Giám đốc Thẩm bỗng trở nên đắm đuối: “Wow, Tổng Giám đốc Nguyễn còn dẫn theo một quý cô xinh đẹp nữa...
Cô bé, tên em là gì thế?”
Kiều Tâm Duy hiểu ra ngay vì sao Tổng Giám đốc Nguyễn cứ nhắc đi nhắc lại mãi là phải cẩn thận.
Thì ra, KTV này đúng là không giống là KTV bình thường, treo đầu dê bán thịt chó mà.
Không đợi cô trả lời, Nguyễn Tấn đã đứng chắn trước mặt cô, giới thiệu trước: “Tổng Giám đốc Thẩm, hân hạnh được gặp mặt, cô ấy chính là người mà ngài chỉ tên muốn gặp để kí hợp đồng, tên Kiểu Tâm Duy Anh khá hối hận vì đã đồng ý với bạn là sẽ nhận hợp đồng này, vị Tổng Giám đốc Thẩm này trông chẳng mấy đáng tin.
Thẩm tổng chợt “A”
lên, ánh mắt sâu xa lướt nhìn Kiều Tâm Duy.
Sau đó, ông ta quay sang nói với nhóm mỹ nữ đang ở bên cạnh: “Các cô ra ngoài đi”
Mấy cô gái xinh đẹp mặc bikini rất ngoan ngoãn, Tổng Giám đốc Thẩm nói gì thì các cổ đều làm thế ấy.
Lúc đi ngang qua Nguyễn Tấn, ánh mắt quyến rũ của các cô nàng còn bắn chíu chíu tới anh.
Kiều Tâm Duy đứng bên cạnh thấy hình ảnh đó rõ ràng, cũng biết đây là nghề của họ.
Sự hồ hởi nho nhỏ lúc ban đầu đã biến thành nỗi sốt sắng, cô nhút nhát dịch lại gần bến Nguyễn Tấn, không dám lơ là nữa.
“Nào nào nào, ngồi xuống đi”
Thẩm tổng đứng lên gọi: “Đừng hiểu lầm, tôi và bạn góp vốn mở quán này, lí do chọn bàn hợp đồng ở đây là để tiện cho việc khảo sát mà thôi.
Tổng Giám đốc Nguyễn, cổ Kiều, mời ngồi, tôi là một người làm ăn rất nghiêm túc”
Danh sách chương