Nguyễn Dũng Niên đã 60 tuổi, còn 5 năm nữa là về hưu
Ông muốn thừa dịp trong tay còn ít quyền lực để đẩy con trai bước vào giới này.
Trong buổi tiệc, vô tình gặp được vợ chồng Bí thư Thẩm
Sau khi hàn huyên một lúc, Bí thư Thẩm cẩn thận đánh giá Nguyễn Tấn và khen ngợi: “Bộ trưởng Nguyễn, nhiều năm không gặp con trai nhà ông
Tôi nhớ khi còn bé, cậu ấy khô đét như cọng giá đỗ, bây giờ dáng vóc đã cao lớn rắn chắc thế này
Rất tốt, đúng là người có tài.”
Nguyễn Tân còn nhớ lần Bí thư Thẩm gặp anh khi trước là lúc anh tham dự mít tinh hổi đại học, hai bên cha mẹ muốn để hai bên con cái gặp mặt nhau.
Lúc đó Bí thư Thẩm gặp anh, thấy anh thì nói anh trông như con gái, lúc ấy sắc mặt2ba anh không vui chút nào
Nhưng lúc ấy Thẩm Giai Dĩnh không xuất hiện
Sau đó cũng không có chuyện gì nữa.
Hôm nay gặp mặt lại sau mười năm, Bí thư Thẩm đã phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa.
Nguyễn Dũng Niên và Bí thư Thẩm trò chuyện, Nguyễn Tấn mượn cớ đi rửa tay để rời đi, Trịnh Ngọc Thục theo ngày sau chân anh: “Tân, xem ra Bí thư Thẩm có ấn tượng tốt với con.” “Mẹ, Bí thư Thẩm chỉ nịnh bợ thôi
Trước kia chức vụ của ba nhỏ hơn ông ta, ông ta chẳng coi trọng chúng ta
Bây giờ chức vụ của ba cao hơn ông ta một chút, ông ta lập tức móc nối làm thân.” “Cái này không tính là nịnh bợ, trước kia chúng ta chẳng phải cũng muốn kết thân với người ta sao? Đây là chuyện thường tình, ai không muốn trèo9cao chứ?”
Nguyễn Tấn khinh thường nói: “Không phải Thẩm Giai Dĩnh và Trương Phàm, con trai nhà Cục trưởng Trương đang quen nhau rất hợp à? Tại sao lại không thành vậy?”
Trịnh Ngọc Thục thở dài nói: “Chuyện này không trách Thẩm Giai Dĩnh được, là Trương Phàm có người khác bên ngoài
Thể còn chưa tỉnh, không kết hôn thì cũng không là gì cả, nhưng khó giải quyết là cô gái đó lại có thai
Cha mẹ cô ta đến Cục tìm Cục trưởng Trường làm ẩm lên một trận
Vì chuyện đó, Cục trưởng Trương còn bị xử phạt cảnh cáo
Bí thư Thẩm cắt cuộc hôn nhân này ngay, nghe nói Cục trưởng Trương bị điều đi địa phương rồi, có lẽ cả đời này cũng không lên được nữa.”
“Thẩm Giai Dĩnh có ý kiến gì không? Cô ta nguyện ý mặc cho gia đình sắp đặt à?”
“Con đừng nói chuyện6không tích cực như vậy có được không? Cha mẹ làm chủ chuyện hôn nhân của con cái thì có gì không đúng? Chẳng lẽ cha mẹ còn có thể hại các con chắc? Thẩm Giai Dĩnh là một cô gái có tính cách hòa nhã
Mẹ đã gặp rồi, tính tình con bé rất ôn hòa, không có chút ngạo mạn hay tùy tiện của tiểu thư nhà quan nào, là một cô gái dễ chung sống.” Nguyễn Tân nửa tin nửa ngờ, chất vấn: “Cô ta mà tốt như mẹ nói vậy sao đã ba mươi còn chưa lấy chồng?” Trịnh Ngọc Thục trừng anh và hỏi ngược lại: “Vậy sao con đã ba lãm mà cũng chưa cưới vợ? Mọi người chẳng phải cũng nói con rất xuất sắc sao?”
“..” Nguyễn Tấn không nói được gì.
Trịnh Ngọc Thục nói lời thấm thía: “Bọn trẻ các con đấy, lúc trẻ0ai không có một chút nông nổi, ương ngạnh, nhiệt huyết thanh xuân
Ném vào xã hội rèn luyện mấy năm, không tới năm năm là những gai góc, ương ngạnh cũng bị mài mòn hết, đây chính là hiện thực tàn khốc
Con xem con đi, trước kia gây gổ với ba con, con còn lớn tiếng hơn cả ông ấy
Ông ấy nói đông thì con nói tây, bây giờ chẳng phải cũng có thể ngồi chung với nhau, ăn cơm, nói chuyện thật vui vẻ đó sao? Thẩm Giai Dĩnh cũng vậy
Trước kia tuổi còn nhỏ, chuyện hôn nhân chắc chắn không nghe theo sắp xếp của Bí thư Thẩm
Nhưng bây giờ đã ba mươi tuổi rồi, con bé cũng chỉ có thể cam chịu số phận, con cũng chấp nhận đi.”
Nguyễn Tấn lắc đầu, bướng bỉnh nói: “Con không chấp nhận.”
Trịnh Ngọc Thục lập tức trừng mắt với anh và7cảnh cáo: “Lời này còn có thể nói trước mặt mẹ, nhưng đừng bao giờ nói trước mặt ba con.” Buổi tiệc kết thúc, về đến nhà, Nguyễn Dũng Niên không có ý định nghỉ ngơi mà tranh thủ gọi Nguyễn Tấn đến phòng sách
Trịnh Ngọc Thục nhìn con trai ý muốn nói, đi đi, ngoan ngoãn nghe lời
Nguyễn Tấn rất bất đắc dĩ
Trong phòng sách, Nguyễn Dũng Niên đang ngồi ngay ngắn, mặc dù là ở nhà, mặc dù là ngồi trên ghế mát xa, ông cũng sẽ không hoàn toàn thả lỏng
“Chơi chán rồi thì về đi, ba sắp xếp cho con một chức vụ
Con trở về là có thể nhậm chức
Trước tiên cứ bắt đầu từ tầng dưới cùng đã, rèn luyện một hai năm rồi cất nhắc lên
Trước khi ba về hưu, ba sẽ trải đường sắn giúp con.” Nguyễn Tấn ngồi ở phía đối diện với ba, hai tay nắm hờ đặt trên đầu gối, anh nghiêm túc nói: “Dự án con chịu trách nhiệm bên kia mới đi vào quỹ đạo, con không đi được.” Trước mắt, anh chỉ có thể lấy công việc làm lý do kéo dài
“Dự án vớ va vớ vẩn gì chứ?” “Ba, ba không thể nhục mạ công việc của con như vậy
Con không có hứng thú làm chính trị, cho dù có quay về, con cũng sẽ trở lại làm việc tiếp ở Viễn Đại.” Nguyễn Dũng Niên im lặng không lên tiếng, nhìn anh trừng trừng, bầu không khí một lần nữa như bị đóng băng
Nguyễn Tân nói thật cẩn thận: “Bây giờ Dương Thâm đang cần con, sức khỏe của ba anh ấy không tốt
Người già trẻ nhỏ đều cần anh ấy bên cạnh
Nếu bây giờ con đi, anh ấy làm sao đây? Ba, trước kia ba anh ấy từng giúp ba, ba không thể bảo con dứt áo ra đi vào lúc này được.” Nguyễn Dũng Niên thấp giọng hỏi: “Sức khỏe của ông Dương thế nào?” “Trước mắt coi như ổn định
Dẫu sao cũng đã lớn tuổi, đi lại cũng không thuận tiện, đi ra ngoài phải ngồi xe lăn
Ba nói xem lúc rối ren này, thân là con trai, Dương Thâm sao có thể chỉ chú tâm vào sự nghiệp, bỏ mặc cha già?”
Nguyễn Dũng Niên lùi một bước hỏi: “Vậy con cần bao lâu?”
Nguyễn Tấn thầm nghĩ, tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải cách
Nếu có thể thay đổi ý định của ba thì không thể tốt hơn nữa
Vì vậy, anh thong thả nói: “Ba, con với Thẩm Giai Dĩnh cũng chỉ chơi cùng nhau khi còn bé
Sau khi lớn lên cũng không gặp mặt, có thể nói căn bản là không quen biết
Hai người xa lạ mà lập tức nói chuyện cưới hỏi có phải buồn cười quá hay không?”
Nguyễn Dũng Niên không thể hiện cảm xúc, gõ ngón tay từng nhịp và nói: “Thẩm Giai Dĩnh là con gái duy nhất của Bí thư Thẩm
Các con kết hôn, con chính là một nửa con trai của Bí thư Thẩm, sau này sẽ rất có lợi đối với con
Không quen biết nhau thì đã sao, ăn một bữa cơm gặp mặt là quen biết
Tình cảm có thể từ từ bồi đắp
Con chơi bời nhiều năm như vậy cũng đã đủ rồi.” “Ba, ba không thể độc tài như vậy, con.” “Câm miệng!” Nguyễn Dũng Niên quát lớn: “Con tưởng ba không biết đường đi nước bước của con ở Hàng Châu hay sao? Con không muốn trở về là vì một nhân viên quèn ở công ty con thôi có phải không?” “...” Lòng Nguyễn Tấn khẽ run lên, xem ra mẹ không lừa anh
Đúng là ba anh đã điều tra Hạ Chí.
“Chẳng qua là ba quan tâm xem rốt cuộc con làm gì ở Hàng Châu
Ba cũng chỉ điều tra xem quanh con có những ai
Con đừng nói là ba không tôn trọng con.” Nguyễn Tấn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, ắt hẳn là không phải ba nhằm vào Hạ Chí.
“Tân, đó chỉ là một con bé bừa bãi, con chơi đùa cũng được, ba có thể không quan tâm
Trước kia lúc ở Đô Thành ba có từng quản con chưa? Nhưng bây giờ tuổi con cũng lớn rồi, chơi cũng chơi đủ rồi chứ? Trở về Đô Thành di, tìm một người có thể giúp con, môn đăng hộ đối là tốt nhất
Đã đến lúc con nên quay đầu rồi đó.”
Nguyễn Tấn không biết làm sao, xem ra con đường này không đi được
Anh chỉ có thể lần lữa thoái thác với lý do công việc: “Nhưng bây giờ con thật sự không thể mặc kệ công ty
Con đã đồng ý với Dương Thâm, ba bảo con thất hứa hay sao?”
Nguyễn Dũng Niên lặng lẽ thở dài: “Haiz, sức khỏe ông Dương kém cũng không còn cách nào
Dương Thâm cũng ngoan, hiếu thảo là đáng phải thế
Vậy hãy làm nốt năm nay đi, con giáp Dương Thẩm xem xét chọn người thay thế, bàn giao lại công việc, xong rồi con trở về.”
“Con quay về cũng là quay về Viễn Đại!” Nguyễn Tấn khăng khăng nói
Nguyễn Dũng Niên đứng bật dậy, đập “bếp” vào tay vịn: “Con ở Viễn Đại đã ngồi vào ghế Tổng giám đốc, không lên thêm được nữa, đã đến đỉnh cao rồi, làm thuê cho người khác thật không có tiền đồ.”
“Vậy ba không phải cũng làm thuê cho nhà nước sao?” “Con...” Nguyễn Dũng Niên tức giận, huyết áp tăng vọt và bị choáng
Nguyễn Tấn sợ hết hồn, vội vàng bước sang hỏi: “Ba, ba không sao chứ? Được, được, được, con đều nghe theo ba được chưa?” Nguyễn Dũng Niên hít thở sâu, miệng há ra, tay run rẩy chỉ anh, chỉ hận sắt không thể rèn thành thép nói: “Con đó, sao con cứ phải chống lại ý ba, ba có thể hại con hay sao? Ba cũng là vì muốn tốt cho con mà!” “Phải phải, ba bớt giận, con làm theo lời ba là được
Ba, hôm nay muộn rồi
Ba mau đi nghỉ ngơi đi, có lời gì mai hãy nói.” Nguyễn Dũng Niên từ từ dựa vào ghế, nghèn nghẹn nói: “Ừ.” Ba là một người rất ngoan cố, quan niệm mấy mươi năm rồi cũng không thể dễ dàng thay đổi được
Nguyễn Tân chỉ có thể tìm cách khác.
Ngày hôm sau, có người đến đến thăm, chính là vợ chồng Bí thư Thẩm
Hai vợ chồng họ đặc biệt tới xin lỗi, còn mua rất nhiều quà
“Bộ trưởng Nguyễn, liên quan tới chuyện của hai đứa trẻ, tôi vẫn còn thiếu anh một lời xin lỗi, lần trước là tôi lỡ hẹn, thật có lỗi.” Nguyễn Dũng Niên khách sáo nói: “Bí thư Thẩm khách sáo quá, lần trước cũng chưa coi ngày sinh tháng đẻ gì mà, không coi là ông lỡ hẹn.”
Bí thư Thẩm thở dài, nét mặt rất bất đắc dĩ, ông ta nói: “Mấy năm trước tôi cũng không vội, nhưng kéo dài hết năm này qua năm khác, Giai Dĩnh cũng đã thành gái lỡ thì, tôi và mẹ nó cũng sốt ruột.”
Lời này đúng là đúng với ý Nguyễn Dũng Niên: “Đúng vậy, Nguyễn Tấn nhà tôi tuy nói là đàn ông, nhưng cũng đã 35, không thể kéo dài nữa.”
Nguyễn Tấn một mực ngồi yên bên cạnh làm nền
Anh biết rõ ba mình muốn kết thông gia với nhà họ Thẩm, nhưng vì nhà họ Thẩm đã lỡ hẹn nên trong lòng khó chịu
Hôm nay nhà họ Thẩm tự mình tới xin lỗi, có thể coi như giữ mặt mũi cho ông nên ông càng phấn khởi.
Nguyễn Tấn im lặng thở dài, một người ngoan cố đã đủ khó khăn rồi, hai người ngoan cổ càng khó thuyết phục hơn
Hôm nay chỉ có thể trông cậy vào việc Thẩm Giai Dĩnh không đồng ý thôi.
Đang lúc Nguyễn Tân thất thần suy nghĩ, người lớn hai bên đã kéo chủ đề câu chuyện sang anh
Bà Thẩm hỏi: “Nguyễn Tấn, nghe nói cháu làm việc ở nơi khác, định lúc nào thì trở về vậy?” Nguyễn Tấn vừa định nói thì Nguyễn Dũng Niên đã trả lời: “Làm hết năm nay sẽ về
Trước nó qua đó cũng là giúp bạn quản lý một công ty tài chính
Haiz, thật không có tiền đổ.” Bà Thẩm: “Ông Nguyễn, ông chớ nói vậy
Có thể quản lý tài chính của công ty sao lại không có tiền đồ được? Giai Dĩnh nhà tôi chẳng qua chỉ mở một cửa tiệm nhỏ, vậy lại càng không có tiền đồ.” Nguyễn Dũng Niên: “Ít nhất Giai Dĩnh là tự mình làm chủ, còn nó chỉ đi làm thuê cho người ta
Tính chất không giống nhau.” Bà Thẩm cười nói: “Ôi dào, tự mình làm chủ nhưng năm nào cũng lỗ vốn, đều là ba nó bù cho, Còn lâu mới bằng được Nguyễn Tấn.” Nguyễn Tấn chỉ có thể ngồi cười xòa, khi cha mẹ muốn khoe khoang thì khen con gái của mình đến tận trời, lúc khiêm tốn thì vùi xuống đất, thật là mệt mỏi! Vợ chồng Bí thư Thẩm ngồi một lát rồi ra về, có thể thấy được họ rất hài lòng về Nguyễn Tấn
Bất kể sự nghiệp hay là bản thân anh đều làm họ hài lòng
Lần này Nguyễn Dũng Niên càng đắc ý, còn nói vợ đi đặt chỗ nhà hàng trước cho đầu xuân năm sau, tránh đến lúc đó hết chỗ
“Ông này, ông gấp gáp cái gì chứ? Còn chưa coi ngày sinh tháng đẻ đâu.” “Bà biết cái gì? Bí thư Thẩm đích thân tới đã thể hiện thái độ của nhà họ, chúng ta không phải cũng nên chuẩn bị sớm sao?” “Chuyện đặt nhà hàng cũng còn sớm quá, hai đứa trẻ còn chưa gặp mặt nói chuyện mà
Dựa vào tên tuổi của ông với Bí thư Thẩm, sao lại không đạt được nhà hàng chứ?” Khuyên can mãi Nguyễn Dũng Niên mới đồng ý: “Được được, chuyện này nghe bà.” Nguyễn Tấn đau cả đầu
Trong ba cứ như ngày mai có thể được ôm cháu trai ấy, đúng là đủ lắm rồi.
Danh sách chương