Anh nghĩ ngoài việc trong lòng cô ấy bài xích quan hệ của anh và cô ấy, cô ấy chắc chắn cũng ngại người yêu của mình.” Hạ Chí cảm thán: “Bĩnh tĩnh mà xét thì họ còn khó khăn hơn chúng ta nhiều.” Nguyễn Tấn cười: “Chuyện người khác anh không lo, anh chỉ để ý em
Em yên tâm đi, đợi tháng sau Thẩm Giai Dĩnh ở cữ xong thì bọn anh sẽ đi làm thủ tục ly hôn, đến lúc đó anh có thể quang minh chính đại mà đến nhà em rồi.”
Hạ Chí: “Chỉ mong thuận lợi được như anh nói.” Nguyễn Tấn: “Được rồi, anh phải lái xe.”
Hạ Chí: “Dạ.” Từ sau khi chuyện có bạn trai bị ba mẹ biết, Hạ Chí đã trở thành đích ngắm trong nhóm phụ nữ, phải biết rằng bình thường có như người vô hình.
Nhóm phụ3nữ trên WeChat nổ tung trong chốc lát
Em họ: [ối chị ơi, bạn trai của chị không phải là anh lính kia à? Em còn muốn tranh công mà.] Hà Hoàn: Không phải anh lính, là anh Tân.
Chị họ gửi lên icon mê mẩn nói: [Em rể thật đẹp trai, rất xứng với em gái, quay đầu nhìn lại bụng bia tròn trịa của anh rể các em, tâm trạng tốt phút chốc tan biến.]
Mợ cả: [Bên cháu thì có là gì, ai có thể hơn được bụng của dượng mấy đứa?]
Mọi người quỳ lạy, mợ cả quá bốc
Mợ cả nói tiếp: [Tiểu Chí, bạn trai của cháu bổ mắt quá
Cháu đó, mắt biết kén chọn, thảo nào cháu không vừa mắt ai trong những đối tượng xem mắt trước đây.]
Hạ Chí mượn lúc rảnh rỗi xem sơ nhóm trên WeChat, đúng lúc nhìn thấy lời mợ0cả, cô nói: [Oan uổng cho cháu, mấy lần xem mắt không thành công là do hai người không có duyên phận] Lúc này người giới thiệu nhiều đối tượng nhất cho Hạ Chí ra mặt nói: [Đừng nhắc tới mấy đối tượng đó nữa, không so được với bạn trai Tiểu Chí đâu
Mấy người đó làm nền cho bạn trai Tiểu Chỉ thôi, vẫn là mắt nhìn của Tiểu Chí tốt nhất.] Hà Hoàn: (Đúng thế, cũng không xem là con gái của ai chứ.]
Hạ Chí thấy họ trò chuyện đến điên đảo, thật sự dở khóc dở cười: [Mọi người trò chuyện đi, con phải tập trung làm việc rồi.] Dì cả bỗng gửi đến một câu: [Tiểu Chí, cháu phải tập trung chuẩn bị mang thai.] Sau đó mọi người đều ào ào bấm like, một tràng dài các icon ngón tay cái
Hạ Chí5bật cười, làm cho mọi người trong văn phòng đều nói: “Chị Hạ Chí yêu đương nên cũng trở nên cởi mở hơn rồi, ma lực của tình yêu mạnh thật.” Hạ Chí đẩy nhẹ Lưu Dương, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Mùa hè ở Đô Thành giống như bị đun trên lò lửa, nóng bức mà lại khô hanh.
Có vài bí mật, bạn muốn lấy giấy gói lại không cho người khác phát hiện ra, nhưng suy cho cùng giấy cũng không gói được lửa
Chuyện Thẩm Giai Dĩnh sinh non, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh đã truyền đến tai của Trịnh Ngọc Thục
Hôm đó Nguyễn Tân đang họp, thư ký lặng lẽ đi vào, nói nhỏ bên tai anh: “Nguyễn tổng, mẹ của anh đến.” Nguyễn Tấn ngạc nhiên: “Mẹ tôi?” Thư ký gật đầu: “Đúng, bà ấy nói có việc gấp muốn4gặp anh ngay” Nguyễn Tấn nhìn đồng hồ và nói: “Để bà ấy đến văn phòng đợi tôi một chút, mười phút.” “Vâng ạ.” Trong văn phòng Tổng giám đốc, Trịnh Ngọc Thục lo lắng không yên, đi qua đi lại, thư ký đã thay trà cho bà hai lần nhưng bà cũng không uống một ngụm nào
Lần thứ ba thư ký đi vào, Trịnh Ngọc Thục nói: “Không cần thay, tôi không uống
Sao Nguyễn Tấn vẫn chưa tới? Cô đi hối thúc lần nữa giúp tôi, nói tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, chuyện rất gấp.”
Thư ký nói không nhanh không châm: “Nguyễn tổng nói là mười phút, vẫn còn hai phút nữa
Chắc anh ấy sắp qua tới rồi.” “Vẫn chưa tới mười phút hả?” Sao bà cảm thấy giống như đã qua nửa ngày rồi?
Thư ký ngại ngùng cười: “Dạ vâng, vẫn chưa9tới.”
Trịnh Ngọc Thục phất tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài, bà thật sự rất sốt ruột.
Chốc lát sau của văn phòng mở ra, Nguyễn Tấn bước vào.
“Con trai.” Trịnh Ngọc Thục lập tức chạy vội qua, vừa nôn nóng vừa lo lắng: “Chuyện Thẩm Giai Dĩnh sinh non là thật hả?”
Lúc đó Nguyễn Tấn ngơ ra, vội vàng đóng cửa lại
Trịnh Ngọc Thục truy hỏi: “Nhanh nói mẹ biết, có phải sự thật không?” Nguyễn Tân chỉ đành gật đầu.
“Chuyện lớn như vậy sao không lại không nói mẹ biết? Nếu không phải hôm nay vợ của Bộ trưởng Trương nói thì mẹ vẫn chẳng hay biết gì
Con trai à, mọi người đều đang ngầm truyền tai nhau chuyện này, con có biết hay không?” Vẻ mặt Nguyễn Tấn vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Vậy sao, mọi người cũng nhiều chuyện quá.” “Các con kết hôn một năm rưỡi rồi, ai cũng đều ngó chừng cái bụng của vợ con
Con trai, rốt cuộc là hiện giờ con nghĩ gì vậy? Không phải vẫn ở riêng sao? Sao lại.”
Nguyễn Tân nhìn mẹ mình mà không biết làm sao: “Chuyện này không tiện nói.” “Cái gì mà không tiện nói, có gì mà không tiện? Con trai, mẹ biết tình trạng của con với Thẩm Giai Dĩnh, nếu hai đứa suy nghĩ cẩn thận muốn chung sống với nhau thì đó là chuyện không thể tốt hơn
Chuyện sinh non lớn như thế con nên sớm nói với mẹ, con bé sinh non còn phải ở một mình, người ngoài không phải sẽ nói nhà họ Nguyễn chúng ta sao?”
“Mẹ, chúng con không định chung sống với nhau.”
Trịnh Ngọc Thục hỏi lại: “Không có ý định mà con còn làm con bé mang thai?” Thấy Nguyễn Tấn khó xử không chịu nói, bà tự đoán: “Ngoài ý muốn?” “Không có nhiều ngoài ý muốn vậy đâu, mẹ đừng hỏi nữa, chuyện hai chúng con mẹ đừng lo nhiều.” “Sao mẹ có thể không lo được, con dâu của mẹ mang thai sinh non, ai cũng đều đang bàn tán, vậy mà mẹ lại biết sau cùng
Con có thể đứng ở lập trường của mẹ mà nghĩ tới cảm nhận của mẹ không? Cả nhà chúng ta sẽ bị người ta chỉ trích đó con trai à!”
Nguyễn Tấn vẫn không chịu nói.
“Nhà họ Thẩm biết không?”
“Mẹ cô ấy biết, ba cô ấy biết hay chưa thì con không rõ.” Trịnh Ngọc Thục càng thêm lo lắng: “Không xong rồi, không xong rồi
Chắc chắn là Bí thư Thẩm đã biết
Con trai à, ba con về hưu rồi, Bí thư Thẩm vẫn còn tại chức
Quyền lực của ông ta lớn, nếu như con đối xử với Thẩm Giai Dĩnh không tốt, chắc chắn Bí thư Thẩm sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho con.”
Đấu tranh về chính trị tàn khốc hơn đấu tranh trên thương trường, lại còn lặng lẽ không tiếng động
Trong giới quan chức, một khi đắc thế thì người xum xoe vây quanh, một khi thất thế thì giậu đổ bìm leo, còn khốc liệt hơn thương trường.
Đây là lý do Nguyễn Tấn luôn chống lại sự sắp đặt của cha mình
“Mẹ nghĩ nhiều rồi, mẹ không cần lo chuyện này.”
Trịnh Ngọc Thục tức đến mức thở phì phì, lên tiếng cảnh cáo: “Tân, con đừng cho rằng hiện giờ ba con nằm trên giường bệnh thì không biết con đang làm gì
Chuyện gần đây con thường xuyên đi Hàng Châu, trong lòng ba con biết rõ, chỉ là giờ ông ấy không còn sức nói con mà thôi.”
“..” Cả người Nguyễn Tấn uất ức mà không thể nói gì
“Con trai, nghe mẹ một câu đi
Nếu con làm chuyện có lỗi với Thẩm Giai Dĩnh, Bí thư Thẩm sẽ không bỏ qua cho con, càng không tha cho cô gái kia, ba con cũng không bảo vệ được các con đâu.”
Nguyễn Tấn nghẹn cơn giận và nói: “Mẹ, mẹ không biết gì thì đừng làm rối lên được không? Con và Thẩm Giai Dĩnh chưa từng ở cùng nhau, một ngày cũng không có, một lần cũng không có.”
“Vậy sao nó lại có thai?” Trịnh Ngọc Thục có linh cảm không tốt: “Lẽ nào nó..
đứa bé kia..
nó cắm sừng con?”
Nguyễn Tấn nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ nghe cho rõ đây, chuyện này con chỉ nói với mẹ
Cho dù mẹ muốn nói đến mấy cũng phải cắn răng nuốt vào bụng
Mẹ hiểu không?”
“Con và Thẩm Giai Dĩnh đã thỏa thuận chuyện ly hôn từ lâu, từ hôm kết hôn bọn con đã bàn nhau tìm thời điểm thích hợp để ly hôn
Bọn con vẫn luôn thân ai nấy lo, cho nên cô ấy thế nào con không rõ lắm
Con nói như vậy mẹ có hiểu không?”
Trịnh Ngọc Thục gật đầu, muốn chứng thực: “Vậy đứa con nó sinh non là của ai?”
“Con nói rồi, con không rõ lắm.”
“Vợ của con mang thai đứa con của người khác mà con không rõ lắm?”
Nguyễn Tấn cắn răng, nói rõ lần nữa: “Bọn con thân ai nấy lo.”
“Cái này..
vậy nó cũng thật quá đáng! Sao lại làm ra chuyện như vậy?” Trịnh Ngọc Thục biết được sự việc càng thêm căm tức, còn giận dữ hơn lúc nãy: “Dù gì Bí thư Thẩm cũng là quan chức lớn, sao lại dạy dỗ ra đứa con gái không biết xấu hổ như thế? Thật sự không nhìn ra mà, mẹ còn luôn thấy có lỗi với cô ta.”
Nguyễn Tấn cạn lời, anh hỏi: “Mẹ cảm thấy có lỗi chuyện gì?” “Không phải bên ngoài con vẫn luôn có người khác sao?”
“.” Nguyễn Tấn không đáp lời được, hít sâu một hơi và nói: “Không phải vẫn luôn, chỉ là chuyện mới đây thôi.”
“Cô gái đó là cấp dưới trước đây con từng yêu đương hả?”
“Vâng, mẹ đừng hỏi nữa được không? Đến lúc thích hợp tự nhiên con sẽ kể với mẹ! Bên phía Thẩm Giai Dĩnh mẹ cũng đừng nhúng tay vào, đừng để ba biết.”
Trịnh Ngọc Thục thở dài: “Sao mẹ dám để ba con biết? Sau này chắc ngay cả công viên cũng không dám cho ông ấy đi nữa, lỡ như đụng phải người quen nhiều chuyện thì làm sao?” Nguyễn Tấn thành khẩn nói: “Mẹ, con với Thẩm Giai Dĩnh chắc chắn phải ly hôn, lúc nào thích hợp mẹ khuyên nhủ ba nhé.”
“Vì cô gái ở Hàng Châu đó sao?” “Không vì ai cả, là bản thân con muốn sống cuộc sống của người bình thường.”
Trịnh Ngọc Thục lặng thinh, bỗng nhiên rất xót xa cho con trai
Mấy năm nay bên cạnh anh cũng không có phụ nữ chăm sóc, người cùng tuổi anh trên cơ bản đều đã kết hôn sinh con
Chỉ có anh đã kết hôn rồi mà giống như chưa kết hôn.
Bà thở dài nói: “Con trai, là do ba mẹ làm lỡ chuyện của con..
Mẹ sẽ tìm cơ hội thích hợp để lộ cho ba con, ám chỉ một chút cho ông ấy, đỡ cho đến lúc đó ông ấy không chấp nhận nổi
Mẹ đi đây, con làm việc cho tốt, buổi tối đừng thức khuya, ăn cơm đúng giờ.” “Mẹ, con không phải trẻ con nữa
Hay là con bảo tài xế đưa mẹ về?” “Không cần
Con làm việc đi, mẹ đi đây.”
Nguyễn Tấn không yên tâm nên dặn dò: “Mẹ, chuyện này đừng nói ra ngoài.”
“Mẹ cũng không ngốc, nói ra để người ta cười cho hả? Yên tâm, mẹ con không hồ đồ đâu, đi đây.” Nguyễn Tân nhìn theo mẹ rời đi
Ba của anh cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, ba anh vừa ngã bệnh, sức lực của mẹ cũng hao hơn một nửa.
Anh muốn sống cuộc sống như người bình thường, anh muốn cùng với cô gái mình yêu sinh con dạy cái, chẳng những là vì bản thân, vì Hạ Chí, mà cũng vì ba mẹ mình.
Danh sách chương