Khoảng tầm mười giờ dì Phương sẽ đến, anh đã nói với dì về em rồi.” “Được.” Hạ Chí không mở mắt, tối qua ngủ rõ muộn, ai ngờ anh có thể lực tốt thế giằng co cả tối rồi mà sớm vẫn dậy nổi

Nguyễn Tấn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô và cười nói: “Nếu không anh bảo dì Phương chiều rồi đến? Em ngủ thêm một chút?” Hạ Chí mở mắt ra: “Không cần, không cần, em chắc chắn sẽ dậy trước mười giờ.” Nói xong, cô lại nhắm mắt, mệt quá.

“Thế anh đi dây, có gì thì gọi điện thoại.”

“Vâng.”

Nguyễn Tấn lại hôn lên trán cô, sau đó tự mình thay đồ đi làm.

Khoảng mười giờ, chuông cửa3vang lên, Hạ Chí vẫn còn ngủ trên giường, sau khi nghe tiếng mở cửa, Hạ Chí mới mở mắt ra, bật dậy.

Ai da mẹ ơi, mất mặt quá! Cô nhanh chóng mặc áo ngủ vào và rời giường

Mở cửa ra ngoài đúng lúc dì Phương đi vào, Hạ Chí ngại ngùng chào hỏi: “Chào dì Phương, à tôi..

tôi mới dậy.”

Dì Phương là một phụ nữ trung niên rất bình thường, cười nhiều, bà nói: “Cô là cô Hạ đúng không? Cậu Nguyễn đã nói về cô rồi, tôi nhấn chuông nhưng cho rằng cô không ở nhà nên mới tự mở cửa vào, làm phiền rồi.”

“Không không, dì Phương đừng nói thế, dì nói thế tôi thấy ngại lắm, dì đừng0gọi tôi là cô Hạ gì đó, gọi tôi là Hạ Chí đi.”

Dì Phương nhìn mái tóc rối bù của Hạ Chí, trong mắt còn ghèn, trên người mặc bộ đồ ngủ lớn, không hề làm cao gì, bà cười đồng ý: “Ừ, được, Hạ Chí, tên cô hay lắm.”

“Ha ha, thể dì Phương cứ làm đi

Tối đi rửa mặt đã.”

Dì Phương bắt đầu dọn dẹp, cách một ngày đến một lần nên không bẩn lắm.

“Dì Phương, nghe Tấn bảo năm nay con trai dì thi đại học phải không?”

“Đúng thế, có điểm rồi, khá tốt, con trai đã làm rạng danh nhà chúng tôi.”

“Cậu ấy ghi danh trường nào?”

“Tôi không biết, tôi không học nhiều nên nghe xong cũng quên

Nó bảo5ở Đô Thành, sau này phải ở lại đây.”

“Thật sự có chí khí

Dì Phương, túi cạnh tủ quần áo là đồ cũ mà Tân mới dọn ra hôm qua, dì cầm đi vứt nhé.” Dì Phương nhìn, mấy thứ này là hàng hiệu lại còn mới, sao lại ném rồi? Hạ Chí nói: “Quần áo của anh ấy nhiều quá, không ném thì không có chỗ để đồ của tôi, cho nên làm phiền dị Phương rồi.”

“Đây là đồ đắt tiền đó, bỏ thật sao?”

“Vâng, bỏ thật” “Thể cho tôi nhé!” “Được ạ, dì cứ xử lý thoải mái.”

Trên mặt dì Phương không ngăn được vui sướng, bà liên tục nói: “Cảm ơn, cảm ơn cô cậu nhiều.” “Là tôi cảm ơn4dì mới phải

Tôi đang nghĩ phải xử lý những thứ này kiểu gì đây.” Cô nhìn người phụ nữ ngang tuổi mẹ mình, trên mặt có đầy nếp nhăn vì tuổi tác, dựa vào đôi tay mình để sống tại Đô Thành này không dễ tí nào, cô rất khâm phục dì.

Hạ Chí rửa mặt xong thì đến bếp, trong tủ lạnh có nhiều đồ ăn, toàn bộ là đồ mới mua hôm qua

Dì Phương quét dọn toàn bộ cẩn thận, dọn dẹp xong cũng đến trưa.

“Dì Phương, buổi trưa ở lại đây ăn cơm đi

Tôi nấu cơm.”

Dì Phương được thương mà lo: “Không không không, sao để cô nấu cơm cho tôi được, tôi dọn xong sẽ đi liền, cơm trưa9sẽ tự ăn.” “Một bữa cơm thôi mà, hơn nữa một mình tôi ăn thì khó nấu, dì cứ coi như chiều theo tôi đi, tôi chỉ làm mấy món thường ngày, được không?”

Thấy Hạ Chí nhiệt tình thể, dì Phương không từ chối nữa: “Vậy được, cảm ơn.” Lát sau, mùi thơm từ nhà bếp bay ra, dì Phương quét dọn xong thì rửa tay lấy bát đũa

“Dì Phương ngồi đi.”

“A được

Hạ Chí, cô tốt thật, cũng là người nhiệt tình như cậu Nguyễn

Tôi đã dọn dẹp nhà cửa cho cậu Nguyễn năm, sáu năm rồi nhưng chưa thấy cậu ấy đưa ai về

Tôi tưởng cậu ấy kết hôn xong thì không cần tôi dọn dẹp chỗ này nữa, không ngờ cậu ấy vẫn ở đây

Tôi cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ cảm thấy cậu ấy kết hôn mà sao không vui vẻ.” Hạ Chí nở nụ cười lúng túng, không biết nói gì

Thật ra cô không muốn nghe chuyện của vợ Nguyễn Tấn, điều này cứ như đang nhắc nhở thân phận người thứ ba của cô

Dì Phương lại nói: “Trước kia cậu Nguyễn có bạn bè, sau này kết hôn lại không ở chung

Có lần tôi nghi ngờ xu hướng giới tính của cậu ấy có vấn đề

Hôm nay gặp cô thì tôi hiểu, chẳng những cậu Nguyễn là đàn ông bình thường, mà mắt nhìn còn rất cao.”

Hạ Chí cúi đầu ăn cơm: “Thể ạ? Anh ấy có bạn sao có thể kể với dì được?”

“Cũng phải

Ôi, Hạ Chí, cô nấu ăn ngon thật đấy

Ừm, sau này cậu Nguyễn có lộc ăn rồi.” Dì Phương là kiểu phụ nữ rất phổ thông, chịu khó làm việc, con người thành thật nhưng lại rất nhiều chuyện

Sau khi ăn xong, dì Phương chủ động dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch bát đũa rồi vui vẻ ôm đống quần áo cũ của Nguyễn Tân đi.

Hạ Chí bắt đầu sắp xếp hành lý của mình, cô mang không nhiều quần áo nên treo xong rất nhanh

Sau đó cô bắt đầu dạo Taobao* tìm đồ, rèm cửa sổ chắc chắn phải thay, chăn nệm cũng phải mua mới.

(*) Kênh thương mại điện tử như Shopee hay Lazada của Việt Nam Nguyễn Tân chưa bao giờ mong ngóng giờ tan làm như hôm nay

Ngay cả trợ lý Thẩm cũng nhận ra anh đứng ngồi không yên

“Nguyễn tổng có chuyện gì gấp sao?” Nguyễn Tấn rất ngượng, lắc đầu đáp: “Không có.” Lát sau anh lại nói: “Hạ Chí đến rồi.”

Trợ lý Thẩm hơi ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười hiểu ý: “Tôi hiểu rồi.” Vừa đến giờ là Nguyễn Tấn lập tức đi về, tiệc tùng hay xã giao gì đó đều từ chối hết, anh không thể chờ nổi mà muốn về nhà rồi

“Anh về rồi đây!” Vừa vào cửa, Nguyễn Tấn đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, trước cửa trải tấm thảm mới màu đỏ sậm trông ấm áp lạ thường, trên bàn còn có một bình thủy tiên tươi, trên lan can cũng có rất nhiều chậu cây xanh um, bất ngờ trải đầy trước mắt

Hạ Chí đeo tạp dề đang ở nhà bếp, nhô đầu ra nói: “Rửa tay đi rồi ăn cơm.”

“Được.”

Sau đó mỗi ngày về đều có ngạc nhiên mới, đổi rèm cửa sổ, thay ga trải giường, trên sofa còn có thẩm mới, trên tường sau lưng ghế sofa còn có nhiều khung ảnh xếp thành hình trái tim khiến căn nhà trở nên ấm áp hơn

Mà điều làm anh bất ngờ và cảm động nhất là trong những bức ảnh trên tường đều là hình của họ, có tự chụp cũng có chụp chung.

“Chụp tấm này khi nào thế?” Nguyễn Tấn chỉ vào một tấm hình chụp mình và hỏi.

Hạ Chí cảm thán: “Tấm hình này có cái tên rất cay đắng, tên là “Nam thần tối thích thầm không thuộc về tôi”

Đó là bức ảnh Nguyễn Tấn làm việc chăm chỉ, là ảnh sườn mặt, chụp từ lúc còn cùng nhau làm việc ở Hoa Mậu

Hạ Chí vẫn nhớ tình huống khi đó

Mấy ngày vô cùng bận rộn, Nguyễn Tấn tăng ca liên tục bốn ngày

Trưa đó mọi người đều nghỉ trưa, anh vẫn đứng ở cạnh cửa sổ uống cà phê để nâng cao tinh thần

Trời xanh mây trắng, trước cửa sổ sát đất có một bóng người cao ráo mang giày da mặc áo vest, hình ảnh đó rất quyến rũ

Hạ Chí lén lấy điện thoại di động ra chụp lại hình ảnh này.

Cô cứ tưởng mình đã làm mất bức ảnh này rồi, vì đã thay điện thoại

Mấy hôm trước dọn dẹp hình ảnh mới phát hiện, bức ảnh này đã được sao lưu vào cloud

Vì vậy cô lập tức in ảnh ra, xem như là để kỷ niệm quãng thời gian thầm mến khó quên kia.

Nguyễn Tân đứng ở đó nhìn bức ảnh một lát, sau đó xoay người ôm cô vào lòng: “Tiểu Chí, anh cảm thấy lúc này anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này

Anh yêu em, cũng cảm ơn vì em đã yêu anh.” Hạ Chí nhón chân chủ động hôn lên môi anh, đột nhiên cô nghịch ngợm nói: “À, đều quẹt thẻ của anh đó.”

Nguyễn Tấn cười: “Đáng giá mà, làm nhà cửa trở nên rất đẹp.” “Đương nhiên rồi, tốt hơn căn phòng mang phong cách âm u của anh trước kia

Đúng rồi, Tân, em đã gửi CV vài nơi, họ nhắn lại bảo em đi phỏng vấn

Có mấy chỗ trùng giờ phỏng vấn, anh xem em nên đi chỗ nào thì tốt hơn?”

Nói tới công việc, Nguyễn Tấn nghiêm mặt: “Không nên gấp gáp chuyện công việc, anh đã giữ chỗ cho em, em nghỉ ngơi một thời gian rồi tính.”

“Em không đến công ty anh đâu, không muốn mang tai tiếng nữa, hi vọng anh có thể hiểu

Chuyện công việc em sẽ tự tìm, anh đừng quan tâm.”

Nguyễn Tấn đề nghị: “Tiểu Chí, trong thẻ anh có không ít tiền, em có thể chọn việc em thích mà làm, không cần vất vả vì tiền

Hoặc em có thể mở một cửa tiệm nhỏ để giết thời gian.”

“Muốn làm thì phải làm hết sức mình

Mẹ em nói rồi, nếu như không cần thiết phải ở nhà thì phụ nữ nên có sự nghiệp riêng của mình, không chỉ chủ động mặt kinh tế mà quan trọng hơn là trạng thái của bản thân, không thể đánh mất năng lực sinh tồn được.”

Nguyễn Tấn cười cười: “Không ngờ bình thường mẹ em hay cười nói mà thỉnh thoảng lại bật ra những cầu triết lý như thế?

“Đương nhiên, tốt xấu gì mẹ em cũng là sinh viên đại học đó, khi đó học sinh đại học rất khan hiếm, rất kiêu ngạo đó.” “Ba mẹ em đều không dễ dàng gì.” Đang nói chuyện, điện thoại Nguyễn Tân rung lên, anh nhìn màn hình nói: “Suyt, là mẹ anh.” Hạ Chí mím môi, sau đó hô hấp trở nên căng thẳng cứ như đang đứng trước mặt mẹ Nguyễn Tấn.

“Alo, mę.”

“Con trai, đã đưa cô bé kia tới rồi à?”

“Vâng, mới tới vào tuần trước.” “Con cũng thật là, sao không nói sớm với mẹ? Khi nào dẫn về nhà ăn bữa cơm, để chúng ta gặp mặt chứ?” Nguyễn Tấn từ chối: “Mẹ, bây giờ chưa phải lúc, còn chưa có tin của Thẩm Giai Dinh.” “Hai đứa tỉnh đợi tới khi nào?”

“Thể cũng phải đợi chứ, không còn cách nào mà.”

“Được rồi, con tự tính chuyện con đi

Ở nhà đều ổn, ba con cũng khỏe, đừng lo lắng.” “Vâng, không có gì thì con cúp máy đây ạ, đang định ăn cơm.” “Ăn ở nhà à? Con bé nấu hả?”

“Đúng ạ.” “Tốt lắm, ít nhất thì giỏi hơn Thẩm Giai Dĩnh

Cúp máy nhé, hai đứa ăn đi.” “Vâng, con cúp ạ, tạm biệt mẹ.” Sau khi cúp máy, Nguyễn Tấn cúi đầu nói với Hạ Chí: “Anh hi vọng sau khi anh khôi phục sự độc thân sẽ dẫn em đến nhà anh một cách quang minh chính đại.” “Em hiểu, chuẩn bị ăn cơm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện