“Em rể, mạt chược ở đây không giống với ở phương Bắc, cậu phải chú ý đừng chọn sai.” Nói chuyện mấy lần, Thôi Nghệ đã quen miệng gọi Nguyễn Tấn là em rể.

Nguyễn Tấn rất thông minh, học gì cũng nhanh, càng đừng nói mạt chược phương Nam: “Anh yên tâm, không đâu

Em đã ở Hàng Châu một thời gian dài, em biết rõ cách chơi mạt chược ở đây hơn anh nhiều.” Thôi Nghệ bị móc lại nhưng đây lại là lời nói thật, đúng là anh thấy khá lạ lẫm cho nên đành nịnh nọt anh rể: “Anh rể, anh phải bảo vệ em trai anh đó.” Anh rể Thôi Nghệ cũng là người buôn bán khôn khéo và có khả năng, mở một tiệm bán thiết bị điện, tự mình làm chủ, anh cười nói: “Thế thì anh sẽ mệt3lắm, vừa phải bảo vệ chị cậu, lại còn bảo vệ cậu

Nhưng cũng tốt, chúng ta ba chọi một, thắng chắc.” Nguyễn Tấn không chơi: “Anh rể, mọi người chơi vậy không tốt đâu, kéo bè kéo cánh trắng trợn vậy thì còn chơi gì nữa.”

Anh rể lại nói: “Phải chơi chứ, Nguyễn Tấn, bọn anh đang kiểm tra cậu

Đánh giá nhân phẩm trên bàn mạt chược, nếu cậu muốn cưới Tiểu Chí thì phải qua cái của anh chị em chúng tôi.” Nguyễn Tấn phấn chấn tinh thần nói: “Được, chơi luôn!”

Hạ Chí ở cạnh cười, Hà Hoàn kéo con gái nói: “Tiểu Tân có gánh được không thế?” Hạ Chí: “Không biết, để bọn họ chơi đi.” Hà Hoàn nhắc nhở: “Đừng để nó thua thảm quá.” Nguyễn Tấn bên này nghe mẹ vợ tương lai nói vậy thì nói: “Dì yên0tâm, cháu là người được nhận tiền lì xì, có tiền nên thoải mái!”

Mọi người cười to vui vẻ

Trong sự mong đợi của mọi người, tiếng chuông vang lên lúc 0 giờ, mọi người nói “Chúc mừng năm mới” với nhau.

Pháo hoa xung quanh vang lên hết đợt này đến đợt khác

Nhìn từ cửa sổ, xung quanh tràn ngập pháo hoa, giữa bầu trời đêm đen nhánh nở rộ rất nhiều đóa hoa cực kỳ xinh đẹp.

Qua giao thừa, mọi người đều về nhà, nhà cô cả cách đây không xa, anh rể lái xe mười phút là đến.

Thôi Nghệ bể cháu trai của mình, cậu bé ngủ từ sớm

Lần đầu gặp hai người đã thân thiết vô cùng, cháu trai còn đòi ngủ chung với cậu tối nay.

Nhìn cháu trai, Thôi Nghệ nhớ đến hình ảnh mình hồi bé

Anh không nên như vậy,5mặc dù từ bé anh không có ba nhưng anh chưa từng cảm thấy sự khác biệt giữa mình với đứa bé khác, cậu đối xử với anh giống như con ruột vậy

Nhưng mà lúc cậu cần anh, anh lại không thể về, anh thẹn với cậu.

“Tiểu Nghệ, sao em không chịu về nhà? Em có biết mấy năm nay mẹ nhớ em lắm không?” Thôi Nghệ cúi đầu như đứa bé làm sai: “Mẹ, chị, con sai rồi, con có lỗi với hai người, cũng có lỗi với cậu

Bây giờ con hiểu rồi, cho dù chuyện gì cũng sẽ thay đổi nhưng chỉ có người nhà là không

Con lại vì một người phụ nữ mà làm mọi người tổn thương, là lỗi của con.”

Thì ra nhận sai không khó như vậy

Lúc anh học đại học có quen một cô gái, là người Đô4Thành, sau khi tốt nghiệp anh muốn cắm rễ ở Đô Thành, để hoàn thành hoài bão, cũng vì muốn cho bạn gái một cuộc sống an ổn

Ai ngờ sau khi bạn gái đi làm gặp được một cậu ấm nhà giàu, nhẫn tâm đá anh

Anh nuốt không trôi cơn giận này, thì phải làm cho cô ta hối hận

Anh cố gắng làm việc, không nghỉ lễ, cả năm không nghỉ, anh cố lần mò lăn lộn rồi học được cách lừa lọc nhau

Trong quá trình trèo lên cao, anh cũng nếm hết mùi vị cô đơn

Vì một người tổn thương anh mà anh lại làm tổn thương những người yêu thương mình, anh đúng là rất ngu xuẩn.

Lúc cuối năm, anh gặp lại cô bạn gái cũ kia, bây giờ cô ta đã là một người phụ nữ ly hôn đầy tang thương,9mang theo một đứa bé làm một công việc có thu nhập ít ỏi nhưng vẫn đắc ý vì có hộ khẩu ở Đô Thành, vẫn nói không ít lời khắc nghiệt với anh.

Lúc đó anh phát hiện mình không hề bực bội chút nào, ngược lại còn thấy thương hại cô ta

Vật đổi sao dời, oán hận bị đá năm xưa đã bị thời gian vùi lấp

Anh nhớ nhà mình, nhớ mẹ và chị của mình, cũng nhớ người cậu như cha ruột kia

Vì vậy, lúc Hạ Chí khuyên anh cùng về quê ăn Tết, anh vui vẻ đồng ý, mang theo tâm trạng hổ thẹn và chuộc tội về quê.

Anh rể là người từng trải, nhỏ giọng khuyên: “Bây giờ chỗ chúng ta phát triển cũng tốt

Đô Thành lắm người tứ xứ, bây giờ mẹ già rồi, chỉ mong đứa con trai là cậu thành gia lập nghiệp

Cậu về làm lại từ đầu đi, mọi người sẽ giúp

cậu.”

Thôi Nghệ bể cháu trai đã ngủ say, hai vai hơn run, mắt mơ hồ, anh xa nhà quá lâu, khoảng thời gian xa nhà này cũng quá khổ.

Mọi người đều nghỉ ngơi rồi, Nguyễn Tấn và Hạ Chí cũng về phòng chuẩn bị ngủ

Nguyễn Tấn nhìn điện thoại di động, trong điện thoại có nhiều tin nhắn, đều gửi vào lúc 0 giờ

Trong đó có một số lạ gây sự chú ý của anh, nội dung là: [Tân, năm mới vui vẻ

Mân Y.]

Nguyễn Tấn cau mày, không biết ai cho số của anh nữa

Trước kia bọn họ có nhiều bạn chung, nếu cô ta muốn tìm thì sẽ có được, dù sao số của anh cũng không phải là bí mật gì.

“Sao thế?” Nguyễn Tân quơ điện thoại trước mặt Hạ Chí: “Không biết cô ta lấy số của anh từ đâu nữa.” Hạ Chí vừa nhìn hai chữ “Mân Y” thì thấy chướng mắt vô cùng, thậm chí còn không thèm ghi họ: “Người ta gửi lời chúc năm mới cho anh, thể anh nhắn lại cho người ta đi.” Cô ghen tị

Nguyễn Tân đưa tay ôm cô vào lòng và nói: “Anh đều trả lời chung là “Cảm ơn, bạn cũng vậy, không có trường hợp đặc biệt.” Thấy cô còn ngoảnh đầu đi, anh nói thêm: “Thế anh không trả lời cô ấy, kéo số cô ấy vào sổ đen nhé?”

Hạ Chí đè tay anh lại nói: “Đừng, dù sao cũng là lời chúc của người khác..

Thôi, thật ra em cũng không giận, em tin anh là được

Không quan tâm mục đích của cô ta là gì, chỉ cần anh không cho cô ta cơ hội thì cô ta có làm nhiều cỡ nào cũng chỉ là phí công.”

Nguyễn Tấn cười: “Ừ, Tiểu Chí của anh ngày càng hiểu lý lẽ.” Hạ Chí nhéo má anh, oán trách: “Em không hiểu lý lẽ khi nào? Anh nói thử em nghe coi?”

Nguyễn Tân ôm cô ngả ra đằng sau, thuận thể lật người đè cô dưới thân, anh không nói nhiều mà cúi đầu hôn lên môi cô, tay cũng không yên phận mà thăm dò vào vạt áo của cô

Nụ hôn nồng nhiệt bắt đầu, Hạ Chí bị hôn đến mơ màng, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh.

Nguyễn Tấn nhẹ nhàng nói lời trong lòng: “Tại sao chỗ em không có máy sưởi chứ? Lạnh quá!” Lạnh như vậy sẽ chết cóng đó, sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy năng lực ở phương diện kia lắm

Hạ Chỉ cười: “Đợi một lát, điều hòa mới mở thôi, từ từ sẽ ấm lên.” Hừm, cũng không phải không thể

Nguyễn Tân lại hôn lên môi cô, dần dần chuyển qua vành tai, đôi môi anh mềm mại, lưu luyến rời từ vành tai cô xuống, hôn nhè nhẹ kèm với hơi ấm khẽ phả ra từ điều hòa, vô cùng mập mờ

Nhiệt độ trong phòng ấm lên, hai người cởi từng lớp quần áo

Hai tay Hạ Chí đặt lên vai anh, có thể sờ được một lớp mồ hôi mỏng.

Lát sau, Nguyễn Tân nắm cổ tay cô kéo lên trên đỉnh đầu, anh hồn mỗi tấc da thịt của cô một cách thâm tình, thích đến mức không buông tay

Bọn họ lại chào đón một năm mới nữa

Họ đã bỏ qua và lãng phí rất nhiều năm trong quá khứ

Sau này, họ phải nắm tay nhau cùng đối mặt với mưa gió.

Chuyện của Nguyễn Tấn và Hạ Chí đã được lên lịch

Lần này trở về, Hạ Chính Đông và Hà Hoàn sẽ dẫn theo con trai Hạ Thiên đi Đô Thành

Theo ý của Nguyễn Tấn thì phải đưa cả ông bà nội theo, nhưng người già không thích đi xa nên cũng từ chối ý tốt của anh.

“Chú, dì, Tiểu Thiên, mời vào

Chỗ ở không lớn, mọi người tự nhiên ạ.” Hà Hoàn dẫn con trai vào nhà, trong nhà đã chuẩn bị dép cho họ sẵn

Bà quan sát xung quanh, phòng khách rộng rãi sáng sủa, Nam Bắc thông thấu, hai phòng ngủ một phòng đọc sách, đầy đủ chức năng, thích hợp cho hai người ở

Sau này có con, người lớn đến chăm sóc cũng có chỗ nghỉ lại.

Hạ Chính Đông hỏi: “Lúc nãy vừa đến có thấy cổng trường học, đây là khu phức hợp hả?” Nguyễn Tấn: “Dạ, trường tiểu học và cấp hai quanh đây đều khá tốt, sau này con cái đi học cũng không thành vấn đề.” Hà Hoàn càng thêm hài lòng: “Xem TV bảo nhà ở khu phức hợp của Đô Thành đắt lắm, mà vẫn khó kiếm được nhà.”

Nguyễn Tấn: “Vâng, bây giờ muốn mua loại nhà như thế này đã hơn mười triệu, may mà cháu mua sớm, giá nhà không đắt như thế.”

Hà Hoàn: “Tiểu Tân, phòng này còn trả góp không?”

Nguyễn Tấn cười đáp: “Dì yên tâm, cháu sẽ không bắt Tiểu Chí trả tiền với cháu

Nhà này đã trả đủ, không phải trả thêm.” Sự thật là, tất cả bất động sản của anh đều không phải trả góp.

Hà Hoàn gật gù hài lòng: “Tiểu Tân à, cháu đừng có ý kiến với dì, sau này cháu có con gái thì sẽ thông cảm cho dì thôi.”

Nguyễn Tấn: “Cháu hiểu mà

Mọi người giao Tiểu Chí cho cháu thì chắc chắn cháu sẽ không để mọi người hối hận

Đúng rồi, chú và dì, ba cháu muốn hỏi ý kiến của hai người, xem khi nào có thể gặp mặt để ông ấy sắp xếp, hết thảy tôn trọng hết ý kiến của hai người.”

Mục đích chủ yếu lần này đến là để bàn chuyện cưới hỏi của hai đứa, đương nhiên phải gặp mặt, Hạ Chính Đông nói: “Chú và dì đểu sao cũng được.” Nguyễn Tấn: “Vâng, thể để cháu sắp xếp.”

Lần này Thôi Nghệ trở về thì quyết định dứt khỏi Đô Thành, ở lại quê nhà

Nhưng trước đó, anh vẫn phải đến Đô Thành một chuyến, có nhiều chuyện phải kết thúc, anh phải tự mình đi.

“Anh Nghệ rảnh không? Muốn nhờ anh một chuyện.” Hôm thứ hai đến Đô Thành, Nguyễn Tấn gọi điện thoại cho Thôi Nghệ, một câu “Anh Nghệ” làm cả nhà Hạ Chí ở cạnh bật cười.

“Có có có, cậu cứ nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện