“Chuyện em không thể chấp nhận nhất chính là lừa dối và phản bội, vấn đề cuối cùng của em là, anh có phải loại người này không?”

Nghe thấy điều này, ánh mắt Giang Hạo hiện lên vẻ ngạc nhiên, anh ấn đầu cô vào ngực mình, cực kỳ đau lòng cho cô.

Bị bạn trai và bạn thân phản bội cùng lúc, đây là một thử thách rất lớn trong đời.

“Chuyện từ khi nào?”

“A...”

Cô bấm tay tính thủ: “Gần nửa năm rồi, có điều đã qua hết rồi, nếu không phải vì họ, em cũng sẽ không gặp được anh”

“Em đi xem mắt là để quên chuyện này à?”

“Phải mà cũng không phải...

Ấy ấy ấy, bây giờ là em hỏi anh hay anh hỏi em đấy, anh mau trả lời đi, tương lai sau này anh có lén lút làm chuyện có lỗi với em, về nhà còn tìm đủ kiểu để lừa dối em hay không?”

Giang Hạo khẽ than, nghiêm túc nói: “Anh cũng không dám bảo đảm tương lai sẽ có ngày đó không, cho dù bảo đảm cũng là dỗ dành em mà thôi, anh chỉ muốn nói, anh không phải loại người như vậy, tin hay không thì tùy em.”

“Nói cũng như không”

Cổ lại ngẩng đầu: “Anh không thể cho em một lời chính xác à?”

Sự kiên nhẫn của Giang Hạo có hạn, bị hạch hỏi lâu như vậy, lại toàn là mấy vấn đề nhàm chán, anh thật sự thấy hơi phiền: “Sẽ không có ngày đó, ngoan, ngủ đi”

Gào gào, hình như càng nói càng tỉnh, hoàn toàn không buồn ngủ mất rồi.

“Nếu không ngủ được”

Giang Hạo đột nhiên ghé sát vào mặt cô: “Chúng ta có thể làm thêm một lần nữa!”

“Á không, em ngủ, em ngủ, em ngủ ngay đây”

Cổ lục tục trở mình, vùi đầu vào trong chăn.

Làm cái *beep* ý, người sướng là anh, người đau là em có biết không? *** Cửa ải cuối năm đến gần, huấn luyện ở núi tuyết đến cuối năm là kết thúc, sang năm sẽ có một nhóm người mới đến đây.

Trong ngọn núi tuyết rộng lớn này, trước không thôn xóm sau không cửa hàng, ngay cả xem TV cũng bị hạn chế thời gian, đối với người mỗi ngày chạy đua với thời gian để đi làm mà nói thì đúng là không quen được.

Vì thế, Kiều Tâm Duy chỉ có ôm điện thoại nấu cháo: “Không phải chứ, cậu nói bây giờ mỗi ngày Chu Tiểu Y đều bám đuôi tới công ty à?”

Trong điện thoại, Văn Thanh đè thấp giọng nói: “Còn không phải à, bây giờ cô ta tự cho mình là vợ của Tổng Giám đốc, mỗi ngày đúng hai giờ chiều sẽ xuất hiện, sét đánh cũng không đổi.

Nguyễn Tấn cũng rất đau đầu, hôm qua hai người còn vì việc này mà cãi nhau ở văn phòng đỏ”

“Cãi nhau? Kết quả thế nào?”

Bởi vì nhàm chán nên có nhiều chuyện.

“Haiz, cũng không biết Nguyễn Tấn thích Chu Tiểu Y ở điểm nào, anh ấy lại ngoan ngoãn nghe lời cổ ta như vậy.

Tâm Duy, cậu không ở đây nên không biết đâu, lúc đầu chúng ta cứ ngỡ Chu Tiểu Y nũng nịu như thiên thần, nhưng thời gian dài, vừa nghe thấy giọng cô ta thì mình hết cả hồn, nổi cả da gà lên, cậu hiểu không.

Chẳng biết sao Nguyễn Tân lại chịu được cô ta nữa”

Kiều Tâm Duy lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp Chu Tiểu Y, không cẩn thận nghe thấy đoạn đối thoại ở cửa phòng VIP nhà hàng: “Nếu thế, sao Tổng Giám đốc Nguyễn còn...

ở bên cô ta?”

“Ai biết đâu, chắc đầu bị cửa kẹp...

Tâm Duy, không nói chuyện với cậu nữa, Chu Tiểu Y tới, mình cúp nhé, có rảnh thì lại gọi”

“Ừ, ok? Cúp điện thoại, Kiều Tâm Duy nhìn trần nhà đơn điệu đến phát rẩu: “Grào, mình chịu không nổi rồi”

Cô gào lên rồi ngồi bật dậy: “Mình phải ra ngoài”

Ra khỏi ký túc xá, một cơn gió lạnh thấu xương ập vào mặt, cô lùi về sau theo bản năng, kéo áo khoác bông quấn chặt vào người, có cần phải lạnh như thế không đây?! “Chào chị dâu”

Một cậu lính bếp đi ngang qua, vác nửa bao bột mì: “Chị dâu đi đâu thế?”

“A ha ha, đi dạo thổi, đi dạo thổi, cậu làm việc đi.”

Cậu lính cười rõ hiền hòa: “Chị dâu chú ý an toàn nhé”

“Ừ, được, được”

Tuy còn khá lạ lẫm, nhưng cô cũng dần làm quen với xưng hô này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện