Cô búi tóc lên rồi kẹp lại, vài sợi tóc rơi xuống cần cổ dài nhỏ của cô. Dưới ánh đèn nhè nhẹ, chiếc cổ quyến rũ của cô càng trở nên mĩ miều trong nhiệt độ ấm nóng của dòng suối. Gương mặt trắng nõn ứng

hồng, hàng lông mi dài công làm đôi mắt trong vắt của cô càng nổi bật. Làn da mịn màng và mỏng manh như lụa, cứ như chỉ một cơn gió sẽ làm da cổ đang đỏ vậy.

Giang Hạo khẽ sửng sốt một hồi, ánh mắt anh lộ vẻ kinh ngạc và còn hiện lên sự dịu dàng âu yếm. Anh không kìm lòng được xoa nhẹ gương mặt cô, nó non nớt đến mức có thể nhéo chảy ra nước được.

Kiều Tâm Duy đắc ý cười, cổ từ từ dán sát vào, những ngón tay mơn trớn gáy và bờ vai của anh.

Không biết là vì suối nước nóng hay là nguyên nhân nào khác, anh cảm thấy mình như sắp ngừng thở và bị cơn nóng thiêu đốt. Anh ôm cổ, bất giác siết chặt lấy vòng eo vừa thon thả vừa mềm mại của cô, cảm xúc ngất ngây.

Vợ đẹp đang gần bên, Giang Hạo hít sâu một hơi. Anh nhắm mắt lại một cách tự nhiên, cánh môi hơi vểnh lên.

Ngay lúc đó, Kiều Tâm Duy bỗng bật cười, thậm chí còn phun đầy nước bọt: “Ha ha ha, Thủ trưởng Giang bị lừa rồi, Thủ trưởng Giang bị lừa rồi...”

Giang Hạo vừa tức vừa bực bội, anh giữ mặt cô lại rồi hôn lên môi cô, cắn nó một cái: “Con nhóc, dám trêu anh à, xem anh phạt em thế nào?!”

Nói xong, anh chặn lấy cánh môi đang định thốt nên lời của cô rồi mút mạnh. Anh cảm thấy cực kỳ hưng phấn, xoay người lại để cả hai đổi vị trí cho nhau. Anh đặt cô ngồi trên những hàng đá cuội, đỡ lấy lưng để cô không đập vào vách đá cứng đằng sau, tay khác giữ cằm để cố không thể né mặt sang chỗ khác.

Sự trừng phạt của anh chính là một nụ hôn triền miên.

“Ông xã, anh biết tại sao em thích dạ lan hương không?”

“Tại sao?”

“Sau khi qua mùa nở hoa, nếu dạ lan hương muốn nở thêm một lần nữa thì phải cắt hết những bông trước đó đi. Vậy nên, hoa dạ lan hương mang ý nghĩa quên đi quá khứ đau buồn, bắt đầu một tình yêu mới, hay nói khác chính là tình yêu tái sinh. Ông xã, em không biết phải diễn tả thế nào với anh, rằng em đã dùng bao nhiêu can đảm để yêu một người khác, mối tình trước đây như khiến em tan vỡ, mặc dù vậy, em vẫn muốn cảm ơn họ. Vì nhờ sự phản bội đó mới giúp em gặp được một người tốt hơn. Cảm ơn anh đã xuất hiện vào lúc em đau khổ nhất. Em yêu anh.”

Dạ lan hương, tình yêu tái sinh. Giang Hạo rất xúc động, đối với anh, không phải chỉ một có mỗi mình cô đang bắt đầu, anh cũng sẽ có một khởi đầu mới từ giây phút này.

Trong làn khói mông lung, anh ôm lấy gương mặt cố và cẩn thận ngắm nhìn từng đường nét. Cô là Kiều Tâm Duy chứ không phải một ai khác, cô vừa nóng nảy vừa cá tính, đôi khi lại ngốc nghếch đến đáng yêu, cố giàu lòng tự trọng nhưng cũng biết nhẫn nhịn, cô kiêu ngạo nhưng biết cách làm mọi thứ thật hoàn hảo. Cô hoàn toàn khác với cô ấy.

“Kiểu Tâm Duy Anh gọi tên cô.

“Um?”

“Anh sẽ chăm sóc em, cả đời này...”

Cuối cùng, anh vẫn không dám nói từ yêu, nó quá nặng nề. Tình yêu của anh đã bị cô gái ấy mang đi, anh không thể lừa có được.

Kiều Tâm Duy chớp chớp mắt, cô cảm thấy hơi sai sai nhưng không thể nói nên lời được: “Không yêu em à?”

Ánh mắt Giang Hạo lộ vẻ hoảng hốt. Anh xấu hổ cười cười, sau đó anh đặt tay lên đầu cô rồi kéo cổ tựa vào vai mình

Kiều Tâm Duy nóng nảy nói: “Anh không yêu em?” Cô truy hỏi, mặc dù cảm thấy việc bất chấp mặt mũi hỏi một người đàn ông có yêu mình hay không là một chuyện rất tổn thương lòng tự trọng. Nhưng mà, người đàn ông này là chồng của cô, có sao đâu chứ.

Họng Giang Hạo cứng đờ. Anh nói nặng nề: “Yêu... Em lại đanh đá nữa rồi, đừng có hỏi những cầu ngây thơ như vậy chứ?” Trước khi cô lại tiếp tục hỏi gặng, anh nhanh chóng cắt đứt chủ đề này. Anh thật sự rất sợ vấn đề đó.

Chồng yêu vợ là một việc rất bình thường, yêu cô là thứ anh nên làm.

“Ha ha, được rồi.” Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện