Tả Tịnh Nghiên thấy anh múc một muỗng dầu ớt lớn đổ vào bát, lại hơi rũ mắt. Thì ra anh thích ăn cay? Nhưng có biết sở thích của anh cũng vô dụng, bản thân cô cũng không còn ở trong cái nhà này bao lâu nữa.
Cô không tiếp tục quan tâm tới Lục Hạo Đình mà bắt đầu ăn. Dù sao thì mỗi người cũng ngồi một ghế, anh lại là một thành viên trong cái nhà này, không cần phải khách sáo mà gắp đồ ăn cho anh.
Lục Hạo Đình thấy dáng vẻ Tả Tịnh Nghiên ăn sủi cảo, lông mày hơi nhíu lại. Rốt cuộc cô học được điệu bộ này từ ai?
Trước đây cô ăn nhai nuốt ngấu nghiến, trong miệng đã tràn đầy đồ ăn rồi còn cố nhét vào trong, ăn trong bát còn ngó trong nồi, hệt như sợ người khác cướp mất của mình vậy.
Nhưng hôm nay cô ăn rất văn nhã, một cái sủi cảo cắn hai miếng, cẩn thận nhấm nuốt, nhưng tốc độ ăn của cô cũng không chậm.
Trước đây mỗi khi ăn cơm, trong phòng vang vọng tiếng chép miệng của cô, hôm nay cô ăn lại không phát ra một chút tiếng động nào!
Cũng là khuôn mặt ngày xưa, nhưng trước đây anh thấy cô kiêu ngạo ngang tàng, homo nay lại văn nhã lịch sự, khí chất trái ngược hoàn toàn.
Tả Tịnh Nghiên cảm giác được ánh mắt dò xét của Lục Hạo Đình, trong lòng giật thột. Sao cô lại quên mất người đàn ông đối diện là quân nhân?
Quân nhân rất nhạy bén, đột nhiên mình có thay đổi khác hẳn với nguyên chủ như vậy chắc chắn sẽ khiến anh nghi ngờ. Lỡ anh coi cô thành gián điệp thì nguy.
Trong đầu Tả Tịnh Nghiên hồi tưởng lại dáng vẻ của nguyên chủ mỗi lần ăn cơm, lại học nguyên chủ nhai nuốt ngấu nghiến.
Cô nhét một lúc cả ba cái sủi cảo vào miệng, mãi tới khi không thể nhét thêm nổi nữa mới bắt đầu cố sức nhấm nuốt.
Thấy dáng vẻ như mấy đời chưa được ăn của Tả Tịnh Nghiên, nghi ngờ trong mắt Lục Hạo Đình giảm bớt, còn tưởng cô đã thay đổi rồi, không ngờ chỉ giả vờ được đúng ba giây.
Lục Hạo Đình không nhìn cô nữa, cúi đầu ăn sủi cảo. Tả Tịnh Nghiên mở to mắt trộm nhìn anh một cái, thấy Lục Hạo Đình đã bắt đầu chuyên tâm ăn uống, không còn nhìn chằm chằm cô dò xét nữa, cô mới thở phào một hơi.
Phải nhồi một đống sủi cảo vào miệng như vậy thật khó chịu, cô không thể không cố sức nuốt xuống. Nhưng giờ thì hay rồi, sủi cảo nghẹn chỗ cổ họng, thiếu chút nữa khiến cô bị nghẹn chết, nghẹn tới không thở nổi, nước mắt còn suýt chảy ra.
Bất chấp Lục Hạo Đình còn ngồi đối diện, Tả Tịnh Nghiên vội vàng đứng dậy chạy vào trong phòng bếp, cô phải tìm ít nước giảm nghẹn cho mình.
Cô vừa đứng lên, Lục Hạo Đình đã cảnh giác ngẩng đầu, tưởng cô muốn lặp lại chiêu cũ mà chui vào trong ngực mình.
Lại thấy Tả Tịnh Nghiên bị nghẹn tới mặt đỏ bừng lên, ôm lấy cổ lảo đảo chạy vào trong bếp. Không chờ cô chạy tới phòng bếp đã ngã xuống đất, vẻ mặt thống khổ.
“Cô bị sao vậy?” Lục Hạo Đình thấy không đúng, lại đứng lên hỏi cô.
Tả Tịnh Nghiên đã không thể nói nên lời. Cô chỉ có thể chỉ chỉ vào cổ họng mình, ám chỉ thức ăn đè trúng khí quản.
Trong lòng lại nghĩ thầm: Xong đời, chắc chắn Lục Hạo Đình không hiểu biện pháp cấp cứu khẩn cấp, cái mạng nhỏ của cô sắp phải chấm dứt tại đây.
Mới vừa xuyên qua hai ngày rưỡi đã toi đời, cô có phải xuyên việt giả có thời gian xuyên không ngắn nhất không?
Ý thức bắt đầu mơ hồ, trước mắt tối đen, không tài nào thở nổi cũng không thể nào nói được, phổi bị nghẹn như muốn nổ tung. Kiểu chết này quá nghẹn uất lại quá đau khổ.
Cô không tiếp tục quan tâm tới Lục Hạo Đình mà bắt đầu ăn. Dù sao thì mỗi người cũng ngồi một ghế, anh lại là một thành viên trong cái nhà này, không cần phải khách sáo mà gắp đồ ăn cho anh.
Lục Hạo Đình thấy dáng vẻ Tả Tịnh Nghiên ăn sủi cảo, lông mày hơi nhíu lại. Rốt cuộc cô học được điệu bộ này từ ai?
Trước đây cô ăn nhai nuốt ngấu nghiến, trong miệng đã tràn đầy đồ ăn rồi còn cố nhét vào trong, ăn trong bát còn ngó trong nồi, hệt như sợ người khác cướp mất của mình vậy.
Nhưng hôm nay cô ăn rất văn nhã, một cái sủi cảo cắn hai miếng, cẩn thận nhấm nuốt, nhưng tốc độ ăn của cô cũng không chậm.
Trước đây mỗi khi ăn cơm, trong phòng vang vọng tiếng chép miệng của cô, hôm nay cô ăn lại không phát ra một chút tiếng động nào!
Cũng là khuôn mặt ngày xưa, nhưng trước đây anh thấy cô kiêu ngạo ngang tàng, homo nay lại văn nhã lịch sự, khí chất trái ngược hoàn toàn.
Tả Tịnh Nghiên cảm giác được ánh mắt dò xét của Lục Hạo Đình, trong lòng giật thột. Sao cô lại quên mất người đàn ông đối diện là quân nhân?
Quân nhân rất nhạy bén, đột nhiên mình có thay đổi khác hẳn với nguyên chủ như vậy chắc chắn sẽ khiến anh nghi ngờ. Lỡ anh coi cô thành gián điệp thì nguy.
Trong đầu Tả Tịnh Nghiên hồi tưởng lại dáng vẻ của nguyên chủ mỗi lần ăn cơm, lại học nguyên chủ nhai nuốt ngấu nghiến.
Cô nhét một lúc cả ba cái sủi cảo vào miệng, mãi tới khi không thể nhét thêm nổi nữa mới bắt đầu cố sức nhấm nuốt.
Thấy dáng vẻ như mấy đời chưa được ăn của Tả Tịnh Nghiên, nghi ngờ trong mắt Lục Hạo Đình giảm bớt, còn tưởng cô đã thay đổi rồi, không ngờ chỉ giả vờ được đúng ba giây.
Lục Hạo Đình không nhìn cô nữa, cúi đầu ăn sủi cảo. Tả Tịnh Nghiên mở to mắt trộm nhìn anh một cái, thấy Lục Hạo Đình đã bắt đầu chuyên tâm ăn uống, không còn nhìn chằm chằm cô dò xét nữa, cô mới thở phào một hơi.
Phải nhồi một đống sủi cảo vào miệng như vậy thật khó chịu, cô không thể không cố sức nuốt xuống. Nhưng giờ thì hay rồi, sủi cảo nghẹn chỗ cổ họng, thiếu chút nữa khiến cô bị nghẹn chết, nghẹn tới không thở nổi, nước mắt còn suýt chảy ra.
Bất chấp Lục Hạo Đình còn ngồi đối diện, Tả Tịnh Nghiên vội vàng đứng dậy chạy vào trong phòng bếp, cô phải tìm ít nước giảm nghẹn cho mình.
Cô vừa đứng lên, Lục Hạo Đình đã cảnh giác ngẩng đầu, tưởng cô muốn lặp lại chiêu cũ mà chui vào trong ngực mình.
Lại thấy Tả Tịnh Nghiên bị nghẹn tới mặt đỏ bừng lên, ôm lấy cổ lảo đảo chạy vào trong bếp. Không chờ cô chạy tới phòng bếp đã ngã xuống đất, vẻ mặt thống khổ.
“Cô bị sao vậy?” Lục Hạo Đình thấy không đúng, lại đứng lên hỏi cô.
Tả Tịnh Nghiên đã không thể nói nên lời. Cô chỉ có thể chỉ chỉ vào cổ họng mình, ám chỉ thức ăn đè trúng khí quản.
Trong lòng lại nghĩ thầm: Xong đời, chắc chắn Lục Hạo Đình không hiểu biện pháp cấp cứu khẩn cấp, cái mạng nhỏ của cô sắp phải chấm dứt tại đây.
Mới vừa xuyên qua hai ngày rưỡi đã toi đời, cô có phải xuyên việt giả có thời gian xuyên không ngắn nhất không?
Ý thức bắt đầu mơ hồ, trước mắt tối đen, không tài nào thở nổi cũng không thể nào nói được, phổi bị nghẹn như muốn nổ tung. Kiểu chết này quá nghẹn uất lại quá đau khổ.
Danh sách chương