Tuy Tả Tịnh Nghiên nghe thấy anh xin lỗi, nhưng trong lòng vẫn còn giận. Cô trầm mặt quay đầu hô lên với Lục Hạo Đình:

“Đi nhanh lên, ly hôn sớm một chút, tránh cho anh cứ khó chịu với em.”

Tả Tịnh Nghiên nói xong lại chớp chớp mắt: A, sao lời này nghe như đang oán giận vậy?

Thôi kệ đi, anh thích nghĩ thế nào tùy anh. Ly hôn xong rồi, cầu về cầu lộ về lộ, không ai có thể quản ai!

Lục Hạo Đình thấy cô mắt rưng rưng, chóp mũi còn bị đụng tới đỏ bừng, giọng cũng rầu rĩ, có lẽ là do lúc nãy đụng quá mạnh. Nhưng anh biết nói gì nữa đây?

Vì vậy, anh dứt khoát im miệng không nói.

Tả Tịnh Nghiên không chịu lên xe, Lục Hạo Đình cũng ngại đạp xe đi trước. Thế là anh dắt xe đi theo sau cô.

Hai người cứ vậy nặng nề tiến về phía trước. Cũng may, cánh cổng quân đội đã ở ngay trước mắt, hóa giải tình cảnh lúng túng chết tiệt này.

Tả Tịnh Nghiên đi rất nhanh, ly hôn xong cô còn vội về đan tóc giả đây!

Lục Hạo Đình thấy Tả Tịnh Nghiên không cần mình giục đã chủ động đi nhanh, hệt như gấp gáp không thể chờ đợi nổi muốn ly hôn với anh, lại tin tưởng lần này cô sẽ không tác quái nữa, thần kinh vốn căng thẳng cũng được thả lỏng một chút.

Cổng quân đội không phải nơi có thể tùy tiện ra vào, có lính gác tới ngăn cản Tả Tịnh Nghiên. Đầu tiên là cúi chào, sau đó anh ta mới hỏi: “Đồng chí, đồng chí cần tìm ai?"

Lục Hạo Đình đi tới nói với lính gác: “Đây là vợ của tôi.”

“Xin chào!”

Lính gác thấy Lục phó doanh trưởng, vội vàng nghiêm chào. Chào hỏi xong anh ta mới chào Tả Tịnh Nghiên: “Chào chị dâu.”

Tả Tịnh Nghiên mỉm cười gật đầu với anh ta: “Chào anh.”

Lính gác thấy Tả Tịnh Nghiên cười xinh đẹp như vậy, mặt lại đỏ rần lên. Không phải mọi người lan truyền vợ của Lục phó doanh trưởng là người đàn bà chanh chua ư?

Sao anh ta nhìn thế nào cũng thấy chị ấy không giống người phụ nữ chanh chua chút nào!

Trông chị ấy nho nhã lễ độ, rất có tư chất, nụ cười của chị ấy khiến người ta cảm thấy mắt tỏa sáng, còn xinh đẹp hơn cả mấy cô trong đoàn văn công đây.

Lục Hạo Đình không nhịn được cũng liếc nhìn Tả Tịnh Nghiên. Nếu đổi thành trước đây, đừng mơ có thể thấy cô vui vẻ phóng khoáng chào hỏi người ta như vậy.

Nếu bị chặn đường chắc chắn cô đã sớm gào to, e sợ người ta không biết cô là vợ anh.

“Cô chờ chút, tôi đi trả xe đạp.”

Lục Hạo Đình kêu Tả Tịnh Nghiên đứng đây chờ mình, bản thân thì đưa xe đạp tới phòng hậu cần.

Tả Tịnh Nghiên gật đầu. Lúc này trời đã nắng chói chang, cô đi tới dưới bóng cây chờ đợi.

Một chiếc xe Jeep lái tới. Chu Quốc Thắng bước xuống xe, vừa thấy Tả Tịnh Nghiên đứng dưới tàn cây ông đã nhận ra cô ngay.

Ông mỉm cười chào hỏi cô: “Tiểu đồng chí, đồng chí tới tìm ai ư?”

Tả Tịnh Nghiên cũng nhận ra Chu Quốc Thắng, mỉm cười nói với ông: “Ngài khỏe chứ ạ? Tôi đi với chồng tới đây, hiện đang chờ anh ấy.”

Trước đó Chu Quốc Thắng đã từng nghe tài xế nói về Tả Tịnh Nghiên, cũng biết cô là vợ của Lục Hạo Đình, nhưng đột nhiên cô tới quân đội là có chuyện gì ư?

Ông khách khí mời: “Có muốn tới phòng làm việc của tôi ngồi chờ không?”

Tài xế kiêm nhân viên cần vụ vừa bước xuống xe đã nghe thấy thủ trưởng nhà mình mời người đàn bà chanh chua kia vào phòng ngồi, dọa anh ta vội vã nháy mắt ra hiệu với chính ủy.

Chu Quốc Thắng trừng mắt nhìn anh ta một cái, tật xấu gì vậy?

“Không cần đâu ạ, cảm ơn ngài, tôi sợ anh ấy quay về lại không tìm được tôi.”

Tả Tịnh Nghiên mỉm cười lắc đầu, khách khí từ chối.

“Vậy được, tôi vào trước nhé.”

Chu Quốc Thắng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện