Editor: Bánh Tai Heo (Wattpad: Banhtaiheo)



Đơn xin nghỉ phép để kết hôn của Diêm Tử Ký đã được phê duyệt, ngày tổ chức  hôn lễ cũng đang đến dần, Diêm Tử Ký bỏ xuống toàn bộ công việc, dành khoảng thời gian rảnh rỗi khó có được như thế này săn sóc Tư Dao.



Sớm ngày 2 tháng 12, Diêm Kiều Quân tới căn cứ đón người, chuẩn bị đưa Diêm Tử Ký cùng Tư Dao đi chụp ảnh cưới. Hôn nhân chính là trách nhiệm, từ bây giờ ngoài đất nước ra, anh còn có trách nhiệm với gia đình, với vợ con, nắm tay Tư Dao, Diêm Tử Ký không hiểu sao có chút khẩn trương.



Diêm Tử Ký là một người lính xuất sắc, Lôi Thành thường xuyên nói anh như vậy, nhưng anh có thể làm một người chồng, hoặc một người cha tốt không? Diêm Tử Ký có chút sợ, sợ Tư Dao đi theo anh sẽ chịu ủy khuất.



Ngồi trong xe Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký thẳng sống lưng ngồi nghiêm chỉnh, mặt đen căng thẳng cứng đờ. Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký, đem viên kẹo đã  bóc vỏ đưa vào miệng anh "Anh đang căng thẳng hả?"



Diêm Tử Ký mím môi có chút xấu hổ, anh cảm giác cơ mặt mình như bị chuột rút "Không căng thẳng, anh căng thẳng chỗ nào."



"Em đã đọc qua tư liệu về hôn nhân ở địa cầu." Tư Dao bẻ thanh kẹo, phổ cập kiến thức cho Diêm Tử Ký. "Có một loại bệnh tâm lý gọi là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân, số người mắc loại bệnh này lên đến 94%."



' Phụt! ' Diêm Kiều Quân không nhịn nổi, run run bả vai cười ra tiếng.



Diêm Tử Ký thô bạo đá lưng ghế Diêm Kiều Quân, mặt đen như mực tàu, giọng nói lạnh đến tận xương "Anh không có bệnh."



Tư Dao rất muốn giáo dục Diêm Tử Ký, không nên giấu bệnh sợ thầy, nhưng nhìn đến sắc mặt thâm trầm của Diêm Tử Ký, Tư Dao khó có lúc thông minh đột xuất ngậm miệng lại, cô nghĩ mình vẫn nên im lặng thì tốt hơn.



Tư Dao lâu lâu thông minh một lần, Diêm Kiều Quân thì lại muốn tìm đường chết, nhìn Diêm Tử Ký qua kính chiếu hậu, há miệng cười chế nhạo "Anh à, thì ra anh mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân nha."



Diêm Tử Ký lạnh mặt liếc Diêm Kiều Quân, bẻ tay răng rắc nói nhỏ "Có ngon thì đừng dừng xe." Diêm Tử Ký lời nói trên mặt chữ, ý nói dừng xe liền đánh anh ta.



Diêm Kiều Quân lập tức nghiêm mặt, tay cầm bánh lái khóc không ra nước mắt "Anh à, em sai rồi, làm ơn nhẹ tay thôi."



Diêm Kiều Quân chở hai người đến nơi chụp hình, mới vừa xuống xe Diêm Kiều Quân liền được nắm đấm của Diêm Tử Ký thăm hỏi, không dám tiếp tục mở miệng khiêu khích, Diêm Kiều Quân nước mắt lã chã ôm đầu dẫn đường.



"Đây là chỗ vừa thuê, anh và Tư Dao sẽ chụp ảnh cưới ở chỗ này." Diêm Kiều Quân được người trong studio ra tiếp đón, anh nhìn Diêm Tử Ký giải thích "Đây đều là bạn của em."



Thấy Diêm Kiều Quân tiến vào, người ngoại quốc đang ngồi xổm trong góc ăn mì gói nhanh chóng chùi miệng đứng lên "Kiều Quân, tôi chờ cậu đến biến thành cục đá rồi."



"Alban." Diêm Kiều Quân chỉ vào người nước ngoài giới thiệu cho Diêm Tử Ký "Cậu ấy là Alban, nhiếp ảnh gia số một tại Pháp đó, cha là người Pháp, mẹ là người Trung Quốc, lúc bé sống ở Đông Bắc với bà ngoại."



Diêm Tử Ký khóe miệng hơi run rẩy, con lai giữa Pháp, Trung và cả Đông Bắc à? Đúng là hỗn loạn thật.



"Alban, đây là anh trai và chị dâu của tôi, ảnh cưới của bọn họ liền nhờ anh rồi." Diêm Kiều Quân vỗ vai Alban bả nói. "Đợi chụp xong sẽ mời anh ăn lẩu."



"Anh em mình cần gì phải khách sáo." Alban đấm một quyền vào bả vai Diêm Kiều Quân làm mặt quỷ nói. "Lúc mới nhận được thư, tôi đọc nhầm còn tưởng cậu kết hôn, làm tôi giật cả mình."



Nhìn bộ dáng đê tiện của Alban, Diêm Tử Ký yên lặng dời tầm mắt, coi như anh cũng hiểu ra lý do tại sao hai người này làm bạn được với nhau, vật họp theo loài, đê tiện bỉ ổi.



"Tư Dao." Alban đẩy Diêm Kiều Quân ra, đi đến trước mặt Tư Dao, mặt cười hề hề đê tiện nhanh chóng đổi thành nụ cười ôn nhu. "Tôi đã xem qua mấy chương trình cô quay, tôi thật sự rất thích."



Tư Dao ngây thơ gật đầu "Vậy à, tôi cũng rất thích."



Alban nghẹn lời, sao không giống như kịch bản anh ta tưởng tượng vậy. Diêm Kiều Quân đấm vai Alban một cái "Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chuẩn bị chụp đi."



"Rồi rồi." Alban khôi phục vẻ chuyên nghiệp, xoay người vỗ tay thét to "Khẩn trương lên, trang phục, đạo cụ, chuyên viên trang điểm đâu, chuẩn bị chụp!"



"Anh, hai người qua đây." Diêm Kiều Quân mang theo Diêm Tử Ký cùng Tư Dao đến phòng hóa trang, Tư Dao là diễn viên, sớm đã quen quá trình hoá trang, nhưng Diêm Tử Ký lại là con người sắt đá chỉ biết chém giết trên chiến trường, vậy nên khi nhìn đến một bàn đầy bàn son phấn, chân mày tức khắc nhăn thành chữ xuyên.



Thấy mặt mày Diêm Tử Ký trở nên thâm trầm, Diêm Kiều Quân né hai bước run rẩy giải thích "Anh à, cái này là việc bắt buộc khi chụp ảnh cưới đó, ráng nhịn một chút là xong nhanh thôi a."



Nhìn Tư Dao bên cạnh, Diêm Tử Ký chịu đựng khó chịu, hừ một tiếng "Ừ."



Diêm Tử Ký cùng Tư Dao ngồi xuống trước gương, Diêm Kiều Quân nhanh chóng dẫn chuyên viên trang điểm tới, sợ để lâu Diêm Tử Ký sẽ đổi ý. "Đồ trang điểm này đều là nhãn hiệu tốt nhất đó, chắc chắn không mùi, cũng không bị kích ứng đâu."



Bộ ảnh đầu tiên là chụp váy cưới, Diêm Tử Ký thay bộ đồ tây, nhíu mi nhìn bản thân trong gương, rất muốn chạy vào WC rửa mặt, cảm giác gương mặt này như đắp một lớp da giả lên rất rợn người.



Chiếc váy cưới đầu tiên của Tư Dao trông phú quý ưu nhã, tinh xảo, có đính vụn kim cương, vòng eo được thêu hoa tinh tế uyển chuyển nhẹ nhàng, phía sau kéo theo đuôi váy cưới dài hai mét làm bằng ren được dệt thành những ô nhỏ li ti, nhìn từ xa hệt như một con chim công đang xòe đuôi cao quý.



Phòng thử đồ bị đẩy ra, Tư Dao mặc váy lụa mỏng chậm rãi đi tới, Diêm Tử Ký chợt thất thần, chỉ biết đứng dại ra nhìn Tư Dao, cảm giác tim đập như máy may.



Diêm Tử Ký biết Tư Dao rất xinh đẹp, nhưng khi mặc váy cưới lại càng đẹp đến mức hít thở không thông, Diêm Tử Ký chỉ nghĩ đến hai câu, đẹp như thiên tiên, băng thanh ngọc khiết.



Tư Dao xách làn váy xoay một vòng, đôi mắt xanh thẳm tựa như nước biển trong suốt, hòa tan trái tim của Diêm Tử Ký. "Tử Ký, đẹp không?"



"Đẹp." Diêm Tử Ký nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tư Dao, giọng nói có chút đứt quãng. "Thật xinh đẹp."



Hai người vào vị trí chụp hình, Alban ôm ngực bày ra vẻ mặt khoa trương "Tư Dao, cô đẹp thật đấy, cô đúng là thiên sứ trong mộng của tôi."



"Bớt đi." Diêm Kiều Quân lấy tạp chí đánh vào đầu Alban "Tưởng tôi chưa thấy cậu ba hoa bao giờ à, nhanh chụp hình."



Alban xoa đầu lẩm bẩm, bắt đầu đùa nghịch camera. Diêm Tử Ký cùng Tư Dao đứng vào vị trí, Diêm Kiều Quân mặt đầy ghét bỏ nói "Anh, đây là chụp ảnh cưới, không phải chụp chứng minh thư, đừng có đứng nghiêm được không?"



Diêm Tử Ký nhíu mày cảm giác thật phiền toái, Tư Dao tới gần Diêm Tử Ký, thân mật ôm lấy cánh tay anh. "Đúng vậy, hai vợ chồng thân mật hơn tí nào." Alban vừa chụp ảnh vừa chỉ đạo.



"Tư Dao cô ngồi quỳ trên mặt đất đi, anh của Kiều Quân ra đứng sau lưng Tư Dao." Dựa theo Alban phân phó, Tư Dao vén váy ngồi xuốn, Diêm Tử Ký đứng sau lưng cô, hơi khom lưng nắm lấy tay Tư Dao.



Tư Dao chụp ảnh cưới với Diêm Tử Ký rất vui vẻ, ý cười lộ ra đều là chân thật, tràn đầy hạnh phúc khiến nhiếp ảnh gia bị xúc động theo. Diêm Tử Ký mới bắt đầu còn có chút khẩn trương, nhưng bị kéo theo cảm xúc của Tư Dao, dần dần cũng bắt đầu thả lỏng.



Sau khi chụp một album váy cưới đã ghiền, Tư Dao đổi sang váy cưới nhà Đường, váy cưới đỏ tươi thêu phượng hoàng kim sắc, khác với vẻ trang trọng nhã nhặn lịch sự khi nãy, Tư Dao lần này biến thân thành một nữ hoàng mị hoặc tôn quý.



Diêm Tử Ký mặc áo cưới màu đen, hoa văn thêu đỏ sậm, chỉ tùy tiện đứng thẳng nhưng lộ ra khí thế sắc bén, giống như tướng quân anh dũng trên chiến trường tướng quân oai phong lẫm liệt.



Ghế trường kỷ khắc hình rồng trạm trổ màu vàng kim, Tư Dao nhắm mắt dựa vào, Diêm Tử Ký đứng bên cạnh, khom lưng nắm tay Tư Dao, ánh mắt ôn nhu triền miên.



"Tư Dao ngồi dậy, rúc vào ngực anh ta đi." Alban vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm máy ảnh, biến thành nhiếp ảnh gia số một hàng thật giá thật.



Diêm Tử Ký đứng thẳng, Tư Dao nằm trên đệm, dịu ngoan rúc vào vòng tay của anh. Diêm Tử Ký hơi hơi rũ mắt, hai người nhìn vào mắt nhau, mang theo vô hạn nhu tình.



Diêm Kiều Quân đứng bên cạnh xem, tặc lưỡi cảm thán, đề tài này quá hấp dẫn a, tình yêu cấm kỵ giữa tướng quân cùng phi tần hại dân hại nước. Có lẽ có thể viết thành một bộ phim, mỹ nhân yêu tướng quân sâu đậm, nhưng bị vận mệnh trêu đùa phải tiến cung làm phi, sau đó dần dần thay đổi, không còn đơn thuần như ban đầu, đảo loạn hậu cung, làm loạn xã tắc, cuối cùng đăng cơ thành nữ đế.



Cảm hứng của Diêm Kiều Quân tuôn ra ồ ạt, suy nghĩ tính toán kịch bản một hồi, vai chính liền quyết định để cho Tư Dao. Diêm Kiều Quân thở dài, một cô gái tốt như vậy, sao lại theo tên Diêm Tử Ký cầm thú này a.



Mất hết cả ngày mới chụp xong sáu bộ đồ cưới, màn đêm dần buông xuống, Diêm Tử Ký bưng ly nước đút Tư Dao uống. Cứ liên tục đổi trang phục rồi lại hoá trang, anh cảm giác diễn tập đánh trận còn chưa mệt như thế.



"Còn chụp với quân phục nữa thôi, chụp xong sẽ kết thúc." Alban hứng thú bừng bừng nhìn camera nói. "Tư Dao, cô rất dẻo đó, có muốn thử làm người mẫu không?"



"Không cần." Diêm Tử Ký lạnh lùng từ chối Alban, nắm tay Tư Dao đứng dậy đi vào phòng hóa trang. Người mẫu đều mặc mấy trang phục kín chỗ này hở chỗ kia để chụp ảnh, muốn Tư Dao mặc loại trang phục đó à, mơ đi.



Lễ phục kiểu quân đội đã được cải biến lại, hai màu đỏ và đen trộn lẫn một cách tinh tế, có chút giống như trang phục bá tước. Đồ chú rể của Diêm Tử Ký kiểu dáng đơn giản nhanh nhẹn, còn của Tư Dao thì tinh xảo hơn.



Thay lễ phục quân đội, Tư Dao vén áo khoác lên, bắt chước theo Diêm Tử Ký nổ súng. Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao anh khí bừng bừng cảm thấy thực ngoài ý muốn, anh chưa từng nghĩ Tư Dao mặc quân phục lại thích hợp đến vậy.



"Đây là em phác thảo cho Kiều Quân đó." Tư Dao nháy mắt với Diêm Tử Ký. "Đây là quân phục của Liên Bang ở Tinh Tế."



Diêm Tử Ký xoa đầu Tư Dao, đưa cô rời khỏi phòng hóa trang. Alban đã chuẩn bị xong, Tư Dao cởi ghim cài áo khoác, ngẩng đầu nhìn vào máy ảnh.



Alban nhìn máy ảnh, hàng mày chau lại, cứ cảm giác hơi kỳ kỳ, Diêm Kiều Quân nhìn liền hiểu ra rối rắm của Alban, lên tiếng nhắc nhở "Tư Dao, nhìn cô giống như là nữ chiến sĩ cường hãn vậy."



Alban bừng tỉnh đại ngộ, anh vừa mới thấy là lạ là do khí thế Tư Dao có chút không hợp. "Tư Dao, này là chụp ảnh cưới, không phải chuẩn bị ra trận đâu, phải lãng mạn a."



Tư Dao không hiểu, Diêm Tử Ký thấp giọng thở dài, duỗi cánh tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, bá đạo siết lấy eo cô. Tư Dao giật mình ngửa ra sau nhìn Diêm Tử Ký, chưa lấy lại được tinh thần.



"Đúng, chính là cảm giác này." Alban kinh hỉ kêu to. "Đừng nhúc nhích, giữ nguyên tư thế."



Diêm Tử Ký cúi người nói nhỏ bên tai Tư Dao "Bây giờ em là cô vợ nhỏ của anh rồi."



Tư Dao chớp đôi mắt hoảng hốt hồi lâu, sau đó chậm rãi nở nụ cười, vòng hai tay ôm cổ Diêm Tử Ký "Em thích nhất là Tử Ký đó."



Diêm Tử Ký đứng uy nghiêm, biểu tình nghiêm túc, như huấn luyện viên trong binh đoàn. Tư Dao túm thắt lưng anh, rúc vào bờ ngực vững chãi, khóe miệng lộ ra ý cười thẹn thùng.



"Đúng đúng chính là nó!" Alban càng xem càng kích động, hai bộ trang phục kết hợp với khí thế của hai người, thật cmn hoàn mỹ không một vết xước, giống như vốn phải là như vậy.



"Anh, hai người hôn một cái cho lãng mạn xem nào." Diêm Kiều Quân đóng vai quần chúng ăn dưa ồn ào nói.



Diêm Tử Ký lạnh nhạt liếc nhìn Diêm Kiều Quân, lại nhìn Tư Dao nhỏ xinh trong ngực, dang tay ôm lấy bờ vai gầy yếu của cô, cúi đầu hôn lên môi Tư Dao.



Diêm Kiều Quân giật mình há mồm, hôn thật á? Người này có thật là Diêm Vương sống mặt than thường ngày không vậy?



Chụp ảnh cưới xong đã gần đến 9 giờ, Tư Dao tẩy trang thay xong quần áo, liền quấn lấy Diêm Tử Ký muốn ăn gà rán, Diêm Tử Ký bị Tư Dao mè nheo không có biện pháp, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.



"Ảnh chụp sẽ xong trước ngày kết hôn, em sẽ đốc thúc bọn họ." Diêm Kiều Quân vui cười bán một cái ân tình cho Diêm Tử Ký.



"Tư Dao, cô không định chuyển qua làm người mẫu thật sao?" Alban nghịch camera, mặt tiếc hùi hụi hỏi lại. "Gương mặt của cô sinh ra là để làm người mẫu đó."



"Không muốn." Tư Dao trực tiếp cự tuyệt, cô nhìn ra Diêm Tử Ký không thích cô làm người mẫu, cô cũng không muốn làm Diêm Tử Ký không vui, huống chi cô cũng không có hứng thú với nghề người mẫu.



"Được rồi, chuyện ảnh cưới cậu nhớ làm cho tốt nha, xong việc tôi sẽ mời một chầu lẩu." Diêm Kiều Quân vỗ vỗ vai Alban, quay sang nhìn Diêm Tử Ký nói "Anh, cũng trễ rồi, đường núi ban đêm gập ghềnh lại nguy hiểm, chúng ta ở khách sạn một đêm đi, sáng mai em sẽ đưa hai người trở về."



Không cự tuyệt đề nghị của Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký nắm tay Tư Dao xoay người rời đi, để lại Alban đau khổ lau nước mắt "Đúng là lợi dụng xong thì quất ngựa truy phong mà."



Diêm Kiều Quân cầm khăn lông ném vào mặt Alban "Bớt diễn đi, đợi có thời gian tôi sẽ dắt cậu đi Thái Lan chơi."



"Ôi chao. Được đấy!" Mắt Alban lập tức sáng rực lên. "Tôi đi lấy ảnh ngay đây."



Nhìn bộ dáng sốt ruột của Alban, Diêm Kiều Quân ghét bỏ bĩu môi "Đúng là mặt dày." Cầm áo khoác treo trên giá áo, Diêm Kiều Quân xoay người hướng hai bóng dáng ngoài cửa đuổi theo. "Anh à, hai người đợi tôi với!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện