Editor: Nhóm dịch Lavender with love (Đăng tại truyenyeuthich.com)



Hôn lễ kết thúc bằng khung cảnh náo loạn ồn ào như thế đấy, mà tất nhiên Tư Dao cũng không kéo Diêm Tử Ký chạy đi quá xa, vốn dĩ đã có được tin tức của căn biệt thự rồi, nhưng Tư Dao vẫn mãi cương quyết sống chết không chịu quay trở về căn cứ nên Diêm Tử Ký chỉ có thể đi theo cô ấy mà thôi.



Tư Dao ngồi xổm xuống trước hồ bơi nghịch những chú cá vàng, Diêm Tử Ký thì dắt chó đi qua, đây là chú chó mà anh ấy đã mua sau hôm cử hành hôn lễ để dỗ dành Tư Dao.



Sau khi thả chú chó Husky đang đùa vui ồn ào ra, Diêm Tử Ký kéo Tư Dao lên: "Nuôi cá trong hồ bơi, em nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?"



Tư Dao chà chà hai tay, đi vào phòng trà theo Diêm Tử Ký, ngồi ở bên cửa sổ sát đất, cầm cốc trà sữa nóng hổi, Tư Dao cảm thấy rất thoải mái, ngâm nga vài ba câu hát.



Nhìn những kiến trúc xa hoa ngoài cửa sổ, Diêm Tử Ký nhéo gò má Tư Dao: "Còn chưa biết lai lịch của căn biệt thự mà em đã trực tiếp đi vào rồi đấy à?"



"Cho em rồi thì chính là của em." Tư Dao giãy dụa thoát khỏi tay Diêm Tử Ký, sau đấy cô ấy bụm mặt lại thì thầm: "Hiện giờ nơi này là địa bàn của hai chúng ta."



Tư Dao thể hiện thái độ rất hiển nhiên, nhưng Diêm Tử Ký lại hoài nghi ra mặt, lúc rời khỏi bệnh viện tâm thần, anh ấy đã từng xem xét tài liệu về Tư Dao. Bố Tư Dao là một nghệ sĩ lang thang ngoài đường phố, mẹ cô ấy là một y tá trong thị trấn, nếu như những gì trong tài liệu đều là thật, vậy chớ nói gì đến biệt thự, ngay cả mua một căn nhà bình thường cũng là chuyện vô cùng khó khăn.



Vậy thì rốt cuộc người đưa cái hộp màu đỏ đó đến là ai, rốt cuộc người thần bí tặng quà biếu này có bối cảnh như thế nào nhỉ? Hàng mày Diêm Tử Ký đông cứng lại mà suy nghĩ, nhưng dù suy ngẫm trăm bề cũng không có cách giải thích nào thích hợp.



Bố Diêm đã phái Diêm Linh đi điều tra, nhưng tất cả tài sản đều được xóa sạch sẽ nên chẳng thể tra ra được một chút đầu mối nào, điều này càng làm cho chuyện này trở nên thần bí khó đoán hơn.



Nâng cốc trà sữa nóng đến trước miệng, Diêm Tử Ký che dấu cảm xúc nơi đáy mắt, nhấp một hớp trà, sau đó nói lảng sang chuyện khác: "Qua hai ngày nữa là đến năm mới rồi, chúng ta quay trở về thủ đô đi."



Tư Dao bĩu môi tỏ vẻ không vui lắm nên Diêm Tử Ký chỉ có thể tiếp tục dỗ dành cô: "Năm mới phải ăn một bữa cơm đoàn tụ với gia đình mới đúng chứ, ở thủ đô hai ngày rồi chúng ta sẽ quay về." From TYT with love



"Em rất thích bố, ông ấy rất bảo vệ em." Tư Dao lại chu môi oán giận Diêm Tử Ký: "Nhưng em không thích bác gái Diêm, ánh mắt bà ấy nhìn em giống như khi chúng ta nhìn những chú cá mà em nuôi vậy."



Diêm Tử Ký không nhịn được mà cười thành tiếng, nhưng nhanh chóng kéo căng mặt răn dạy cô ấy: "Không cho phép em so sánh tầm bậy như thế đâu đấy."



Tư Dao uống hết trà sữa thì đứng dậy đi ra ngoài: "Về thì về vậy, nhưng nếu như phải gặp Liễu Tuyết Nhân nữa là em giết chết cô ta luôn đấy."



"Em lại muốn chạy đi đâu nữa?" Diêm Tử Ký đứng dậy đi theo cô ấy: "Còn chưa cho chó ăn nữa đấy!"



"Em muốn tuyệt thực, em chịu đói thì nó cũng không được ăn luôn!" Tư Dao vừa nói vừa tức tối chạy đi.



Diêm Tử Ký mê mang nhìn lên trời, đây là đang trút giận lên anh hay là đang trút giận với chó đấy nhỉ? Nói như thế thì chú chó cũng bị anh làm liên lụy, nó nằm không cũng bị trúng đạn theo phải không!



Trước khi chuẩn bị về nhà ăn tết với Tư Dao, Diêm Tử Ký gọi Tào Nguyên Huy đến biệt thự, vốn dĩ cũng muốn đưa anh ta trở về thủ đô luôn nhưng lại bị từ chối thẳng thừng. Mặc dù Tào Nguyên Huy chẳng phải người tình cảm gì, nhưng anh ta cũng không muốn ăn cơm chó qua ngày đâu.



Tào Nguyên Huy không chịu đến nhà họ Diêm ở thủ đô nên Diêm Tử Ký cũng không ép uổng gì, Tư Dao thì đưa chìa khóa căn biệt thự cho Tào Nguyên Huy, đưa thêm cả tấm bản đồ của căn biệt thự cho anh ta: "Anh ở đây đi, đừng quên cho chó ăn giúp em đấy nhé!"



Tào Nguyên Huy im lặng cầm lấy chìa khóa, nếu phải ở trong một căn biệt thự phải mất hai tiếng đồng hồ mới có thể đi hết thì anh ta thích những căn nhà có hai lầu nhỏ ở khu vực thành thị kia hơn.



Hiểu được sự ngột ngạt của Tào Nguyên Huy, nhưng Diêm Tử Ký lại không hề cảm thấy cảm động lây, dù sao cũng mang cái danh thằng đê tiện rồi còn chi. Nếu nói về biệt thự thì nhà họ Diêm có thể mua dễ như trở bàn tay, nhưng bố Diêm là người không thích quá phô trương lãng phí, thế nên Diêm Linh và Diêm Kiều Quân cũng không chú trọng vào chuyện hưởng thụ cao sang các kiểu thế này nữa, vì thế nên nhà họ Diêm vẫn ở nhà cũ.



Tào Nguyên Huy suy nghĩ một hồi mới mở miệng hỏi Diêm Tử Ký: "Tối qua Phong Thần liên lạc cho tôi, anh ấy nói đêm giao thừa sẽ đón tôi đến Tinh Thế để đón tết, còn có cả Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh nữa, tôi có nên mời bọn họ đến đây không?"



"Không cần phải thận trọng với tôi như thế đâu." Diêm Tử Ký đấm vào vai Tào Nguyên Huy rồi cười: "Chẳng lẽ anh còn muốn tôi với anh làm lễ long trọng kết nghĩa thành anh em mới chịu hả?"



Tào Nguyên Huy bị Diêm Tử Ký chọc cười: "Xin lỗi, Diêm Đội!"



"Cứ xem nơi này là nhà của anh đi, muốn mời ai đến chơi cùng được, nhưng phải chăm sóc cho chó và cá cho Tư Dao thật kỹ đó, đừng để chúng nó đói chết là được rồi." Diêm Tử Ký nhếch mắt ra hiệu người kia nhìn về phía hồ bơi ngoài trời: "Nếu không, đến lúc đó cô ấy mà khóc thì anh phải dỗ dành đấy."



"Được!" Tào Nguyên Huy thẳng lưng lanh lẹ đáp lại, nghiêm túc biểu hiện mình bảo đảm sẽ làm tốt những gì đã được căn dặn.



Dặn dò hết những thứ cần làm cho Tào Nguyên Huy, lúc Diêm Tử Lý và Tư Dao lên máy bay trở về thủ đô, trời mới nhá nhem tối, Tư Dao nhìn đám mây ngoài cửa sổ, cô ấy bĩu môi oán giận: "Hai đứa mình ngồi xe không chạm đất đi còn lẹ hơn nhiều đó anh à."



Sau khi bóc chiếc bánh ngọt ra đút cho Tư Dao, Diêm Tử Ký mới sờ đầu cô: "Mặc dù đi xe không chạm đất có thể tàng hình, nhưng nếu như xui xẻo sẽ bị vệ tinh điều tra ra đấy?"



"Chuyện này thì có gì đáng sợ đâu chứ, em hack vào vệ tinh quốc gia để che đậy chiếc xe là chuyện dễ như trở bàn tay rồi ấy chứ?" Tư Dao lặng lẽ thì thầm, nhưng thôi cô cũng không muốn làm khó Diêm Tử Ký, cũng không còn giận dỗi nữa.



Diêm Tử Ký dịu dàng đút đồ ăn cho cô mà không hề hay biết, khoảnh khắc vừa nãy, anh ấy đã lỡ mất cơ hội biết được bí mật của cô vợ nhà mình. Diêm Tử Ký biết Tư Dao là người ngoài hành tinh, nhưng vẫn chưa biết cô ấy cũng là một hacker internet.



"Em nghe nói trong thủ đô có khu vui chơi Băng Thành, đến đó rồi anh đưa em tới đó chơi nhé?" Tư Dao nhõng nhẽo, nhìn về phía Diêm Tử Ký với đôi mắt mong chờ.



Bị ánh mắt xanh thẳm của Tư Dao nhìn chằm chằm, Diêm Tử Ký không thể nào nhẫn tâm từ chối cô: "Em lấy thông tin đó ở đâu ra vậy, thủ đô có khu vui chơi Băng Thành nữa à?"



"Dạ có mà." Thấy Diêm Tử Ký không tin, Tư Dao vội vàng lấy điện thoại ra: "Em đã lên trang du lịch tra luôn đấy, khách đánh giá nơi này chơi rất là vui luôn."



Diêm Tử Ký ngăn Tư Dao lại rồi cất điện thoại vào trong túi: ''Trên máy bay không thể chơi điện thoại."



Tư Dao tức giận trợn mắt lên nhìn Diêm Tử Ký, anh lại cười cười ôm cô vào trong lòng: "Anh trêu em thôi, đợi qua giao thừa thì anh sẽ đưa em đi."



"Tử Ký tốt quá đi à." Tư Dao thích đến nhảy cẫng lên, hôn lên gương mặt Diêm Tử Ký.



Trong căn phòng viện y học Trung Quốc sang trọng, có một người đàn ông ngồi trên xe lăn bên cửa sổ đang dịu dàng lật xem cuốn album ảnh, dù là ảnh trong cuộc sống thường ngày hay là ảnh trên sân khấu, tất cả đều là những bức ảnh chỉ có một nhân vật duy nhất là Tư Dao.



Cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông mặc âu phục cầm tài liệu đi vào, khom lưng cúi người khi thấy bóng lưng của người đàn ông ngồi trên xe lăn kia: "Ông chủ, cô chủ rất thích căn biệt thự kia, cô ấy còn nuôi một chú chó nữa."



Bàn tay ông ta dừng lại ở bức ảnh cô gái mặc váy cưới, người đàn ông thấp giọng tự lẩm bẩm: "Cô ấy kết hôn rồi, nhưng tôi không thể chúc phúc cho cô ấy, tôi không thể gặp cô ấy với bộ dạng thế này."



"Ông chủ, đợi sau khi sức khỏe ông tốt hơn thì có thể gặp cô chủ rồi." Người đàn ông mặc âu phục an ủi.



"Duy Khắc, liệu cậu có thấy sính lễ tôi tặng cho Tư Dao keo kiệt quá không?" Người đàn ông nhíu mày bối rối nói tiếp: "Nếu như bị người nhà họ Diêm coi thường, khi dễ thì phải làm sao đây?"



"Ông chủ." Người đàn ông tên là Duy Khắc khẽ cười: "Tôi đã điều tra rồi, con trai thứ hai Diêm Tử Ký của nhà họ Diêm rất tốt, cô chủ sẽ không bị ăn hiếp đâu."



"Dao Dao nhà tôi rất hiền lành, tôi sợ cô ấy sẽ tủi thân, sợ cô ấy chịu khổ." Người đàn ông khép cuốn album ảnh lại, khẽ than vãn: "Nghe nói gần đây lão tam cũng phản nghịch rồi nhỉ?"



Nhắc đến nhà cậu ba, Duy Khắc cũng không nhịn được mà đưa tay đỡ trán: "Đúng vậy, cậu ấy chạy đến vùng biên giới rồi."



"Lão tam thích quậy thế đấy, cậu dặn dò vệ sĩ đi theo đi, nếu như nó dám động vào những thứ dơ bẩn ngoài kia thì bắt ép nó quay về." Người đàn ông mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng nói chậm rãi như ẩn như hiện: "Không cần làm nó bị thương quá nặng, chặt đứt cánh tay với cái chân nó là được rồi, dù sao cũng là anh em với nhau."



"Dạ vâng." Duy Khắc thấp giọng đáp lại, thấy người đàn ông dần dần chìm vào giấc ngủ mê man, Duy Khắc lại lặng lẽ đến gần.



"Anh cả đâu rồi?" Sau khi người đàn ông chống đỡ cơn buồn ngủ, tỉnh táo lại thì mở miệng hỏi.



"Tôi cũng không biết, sau khi vứt vệ sĩ ở lại, không biết cậu ấy lén chạy đến nước nào rồi nữa." Duy Khắc nhặt chăn lông trên mặt đất lên đắp cho người đàn ông: "Ông chủ, nếu như ông mệt rồi thì nghỉ ngơi một lát đi."



"Dặn dò xuống dưới, nếu tìm được anh cả thì đánh anh ấy đến tàn phế rồi trói về cho tôi."



"Được, những chuyện này tôi đều sẽ đi làm hết." Anh ta cầm lấy cuốn album ảnh mà người đàn ông kia trân trọng, Duy Khắc lau thật sạch sẽ rồi nhẹ nhàng đặt vào trong ngăn kéo.



Khi trở về đến nhà họ Diêm ở thủ đô, trời đã đến tối khuya, trong nhà chỉ có bố Diêm và Diêm Kiều Quân, còn Diêm Linh thì sang Mỹ tham gia cuộc họp rồi, hôm đó bác gái Diêm bị bố Diêm mắng, vẫn còn đang tức giận nên không chịu đến.



Bác gái Diêm không ở nhà nên Tư Dao vui cười rất tự do tự tại, ném đống đặc sản Diêm Tử Ký mua xuống rồi lăn xăn quanh quẩn bên cạnh bố Diêm. Nghe bố Diêm kể về những chuyện lúc Diêm Tử Ký còn nhỏ, sau đó cười vui vẻ không ngừng với hai bố con bố Diêm.



Diêm Tử Ký và Diêm Kiều Quân ngồi xổm ở cửa lấy đồ ăn ra, nhìn hai người đang trò chuyện trong phòng khách, Diêm Kiều Quân đá đá chân Diêm Tử Ký: "Bố của chúng ta rất thích Tư Dao đấy."



"Bố chinh chiến nửa đời người rồi, tính tình của Tư Dao rất hợp với bố mà." Tư Dao có thể hòa hợp với bố Diêm, Diêm Tử Ký chẳng hề bất ngờ gì về chuyện này.



"Bác gái Diêm và chú hai đều không ở nhà, nhân viên bảo vệ cũng bị bố đuổi về nhà ăn tết hết luôn, khoảng thời gian này bữa nào em cũng đều đặt đồ ăn từ khách sạn về, vậy mà bố còn chê tới chê lui." Diêm Kiều Quân thấp giọng trách than: "Nếu mà hôm nay anh mà không về nhà chắc em cũng chịu hết nổi, không thể hầu hạ bố nổi nữa luôn đấy."



"Bố không thích ăn cơm bên ngoài thì em không biết nấu cho bố ăn à?" Diêm Tử Ký nhíu mày phê bình.



"Em là em chỉ biết nấu nước nấu mì tôm thôi đấy anh, sao mà dám nấu cho bố ăn chứ?" Diêm Kiều Quân trợn trắng mắt lên nói tiếp: "Nếu bị chị cả biết em cho bố ăn mì gói chắc chị ấy xé nát em ra luôn đó!"



Anh bị gương mặt khổ cực của Diêm Kiểu Quân chọc cười, Diêm Tử Ký đẩy Diêm Kiều Quân ra: "Bớt nói nhảm lại đi, mau làm việc nhanh lên."



Diêm Kiều Quân đang lặt rau, bỗng thấy một cái lỗ bị sâu ăn lại nghĩ đến cái gì đấy, thế là mở miệng bảo: "Em chép phim điện ảnh "Tiên Đạo" vừa công chiếu ra đĩa CD rồi, lát nữa đưa anh nhé?"



Diêm Tử Ký bưng rổ rau vào trong bếp, Diêm Kiều Quân đứng dậy đấm đấm vào eo: "Mặc dù Tư Dao chỉ diễn vai phụ trong bộ phim đó thôi, nhưng dù sao chị ấy cũng có vai diễn góp phần mà, anh cầm lấy về xem với Tư Dao đi."



"Biết rồi, qua đây rửa rau giúp anh coi." Diêm Tử Ký đưa rổ rau cho Diêm Kiều Quân.



Nghe bố Diêm kể xong chuyện lúc nhỏ của Diêm Tử Ký, Tư Dao lấy bộ luyện quyền "Thể quyền quân liên bang" cho bố Diêm xem, bố Diêm vừa thấy thì đôi mắt sáng lên: "Đây là quyền thuật của phái nào đấy?"



Vì Diêm Tử Ký đã chú ý dặn dò trước nên Tư Dao không nói đây là thể quyền quân liên bang, cô ấy chỉ nói đó là một loại tán quyền bình thường, cha Diêm cũng không để ý hay nghĩ nhiều gì, ông chỉ xem rồi khen bộ quyền pháp này rất được mà thôi.



"Con dạy cho Tử Ký, Tử Ký dạy cho binh lính ở căn cứ Báo Đốm đó bố." Tư Dao đắc ý khoe khoang.



"Đúng là bộ quyền thuật này rất có mùi vị của quân quyền, quả thật nên cho toàn bộ quân đội học tập theo thay vì mấy bộ quyền sắc bén xảo quyệt của quân đội hiện giờ"



Tư Dao thấy bố Diêm cười sang sảng nên cũng cong khóe mắt cười theo. Nhìn gương mặt của Tư Dao, trong nháy mắt, biểu cảm của bố Diêm trở nên hơi sợ sệt: "Sao vậy ạ?" Nhìn ra sự thay đổi của bố Diêm, Tư Dao hoài nghi cất giọng hỏi.



"Nhìn kỹ dung mạo này của con, ngược lại khiến cho bố nhớ đến một người bạn xưa." Bố Diêm thất thần nói nhỏ, sau đấy hoàn hồn lại ngay rồi vừa cười vừa nói: "Nhắc đến người đó làm gì, thật sự chỉ làm tâm trạng xuống dốc thôi."



"Bạn cũ ạ?" Tư Dao sờ mặt mình, tò mò hỏi tiếp: "Là bạn thân của bố sao?"



"Bạn bè thôi." Dáng vẻ tươi cười của bố Diêm không đong đầy nơi đáy mắt, ông nhìn về phía bức tranh, bùi ngùi nói: "Cũng không thể xem là bạn bè nữa, chi bằng nói là kẻ thù cũ thì chuẩn xác hơn. Mạng của bố là cho ông ta cứu nhưng chân của bố cũng bị thương vì ông ta."



"Ông ta là ai vậy ạ?" Bố Diêm nói rất thần bí làm Tư Dao càng thêm tò mò.



"Ông ta là..."



"Bố, ăn cơm thôi." Diêm Tử Ký bưng chén đũa ra. "Tư Dao, mau đi rửa tay rồi ăn cơm nào."



"Em sắp đói chết rồi đây." Tư Dao ôm bụng nhanh nhẹn nhảy lên, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.



Lời tới miệng, bố Diêm nhìn bóng lưng Tư Dao rời đi, càng cảm thấy buồn cười hơn, ông nhìn về phía Diêm Tử Ký: "Tính tình hổ báo của nhóc con này thật sự giống y hệt mẹ con."



Diêm Tử Ký bày chén đũa ra xong, nghe thấy ông nói thế thì mặt đen lại: "Bố, cô ấy là vợ con, có thể đừng so sánh với mẹ con nữa được không hả?"



Bố Diêm cười ha hả mà không đáp lại, Diêm Kiều Quân bưng dĩa tôm chiên dầu chạy ra: "Em thích nhất là món tôm rim luôn đấy, anh ơi, em thật muốn hôn anh một cái quá đi thôi."



"Tôm rim là món Tư Dao thích ăn." Diêm Tử Ký vô cảm đi qua vị trí kế bên Diêm Kiều Quân.



Nhất thời biểu cảm Diêm Kiều Quân chợt thay đổi: "Tư Dao thích ăn món tôm rim, bố thích ăn món cá hấp vậy còn em thì sao hả?"



"Em ăn lấy hương lấy hoa một tí là được rồi."



"Anh là anh trai ruột của em đấy nhé!"



Thấy hai anh em cãi nhau, dưới đáy mắt bố Diêm tràn ngập ý cười, trong nhà đã lâu rồi không được náo nhiệt ồn ào như thế này rồi, bọn chúng giống như quay trở về lúc còn nhỏ. Lúc đấy, mỗi lần ba anh em Diêm Linh, Diêm Kiều Quân và Diêm Tử Ký trở về nhà ông, lần nào cũng cãi vã ầm ĩ quay quần bên cạnh ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện