Chẳng phải Mẹ Tần cũng đang chờ đợi con dâu mình thông suốt sao? Bà mỉm cười.
Thím Đỗ lại bắt đầu nói: “Con dâu cả của bà thật sự không có mệnh đấy, nếu nổi lại là thời của chúng ta khi đó, đừng nói là mang thai lần hai, có thể đã sinh ba lần luôn rồi, vậy sẽ không phải chỉ có một đứa con gái như hiện nay, lần này thì hay rồi, có muốn cũng không được.”
Mẹ Tần rất bất mãn với con dâu cả.
Mẹ Tần cho rằng mình làm mẹ chồng cũng đã rất tốt.
Trước đây khi con dâu còn mang thai, bà đã không ngại đường xa vạn dặm đến biên cương chăm sóc một ngày ba bữa ăn.
Nấu thịt ba chỉ cho con dâu cả ăn nhưng con dâu lại không ăn, nói rằng sợ béo.
Được thôi, thịt ba chỉ béo thì ăn chút thịt nạc cũng được.
Kết quả con dâu cả chẳng ăn được mấy miếng đã nói no rồi.
Hầm cá thì nói tanh.
Mỗi ngày đều nói không ăn cái này, không ăn cái kia, sau cùng sinh ra cháu gái lớn gầy yếu như con khỉ, còn chưa được năm cân, yếu ớt đến mức khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Mẹ Tần tức giận không thôi.
Nhưng cũng không thể phát tiết ra ngoài.
Bà vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc con dâu trong thời gian ở cữ.
Thế nhưng chỉ trong thời gian ở cữ cũng khiến bà tức giận không chịu được.
Cháu gái lớn được sinh ra đã yếu ớt, nếu sữa mẹ không tốt làm sao nuôi? Mẹ Tần thấy vậy nên đặc biệt làm mấy món thịt trứng cho con dâu cả bồi bổ, kết quả con dâu cả lại nói không cho bú sữa mẹ, chỉ uống sữa bột.
Mẹ Tần tức muốn nổ tung, bà khoanh tay đứng nhìn chằm chằm vào con dâu.
Còn chưa chăm được một tháng, mẹ Tần đã không chịu nỗi mà lên xe quay về nhà, không những như thế, bà còn lập tức yêu cầu con trai trưởng phải chu cấp tiền dưỡng lão cho mình.
Trước thời điểm mẹ Tần chăm sóc trong thời gian ở cữ kia, bà chưa bao giờ có yêu cầu như thế.
Vì thu nhập của chồng bà cũng đã đủ nên bà cần gì phải đòi tiền con trai, bà luôn nghĩ rằng gia đình nhỏ của con trai mình cũng không dễ dàng gì.
Nhưng từ sau lần chăm sóc ở cữ kia, Mẹ Tần thấy con dâu mua đủ thứ đồ trang điểm nhập khẩu, nếu đã nhiều tiền như thế, vậy bà đau lòng cho con trai làm gì?
Mẹ Tần yêu cầu một năm hai trăm đồng tiền dưỡng lão, một xu cũng không được thiếu.
Bởi vì bà biết con trai mình hưởng lương cao, một tháng đến bảy tám chục đồng, còn cao hơn cả cha Tần.
Nếu đã như vậy bà cũng không cần nương tay với con trai trưởng.
Dưỡng lão cho cha mẹ là đạo lý hiển nhiên.
Có lẽ cũng bởi vì việc này nên con dâu cả bắt đầu nhăn nhó với bà, qua nhiều năm nay cũng chưa từng gọi điện thoại về hỏi thăm một tiếng.
Đến ảnh của cháu gái cũng không gửi về.
Không gửi thì thôi! Ai thèm!
Chán ghét con dâu cả như thế khiến mẹ Tần cũng không có nhiều tình cảm với cháu gái lớn, bởi vì mỗi khi gọi điện thoại bảo cháu gái lại trò chuyện vài câu, cháu gái đều không muốn, còn nói bà là bà nội xấu xa.
Thế này do ai dạy?
Chẳng qua mẹ Tần không kể chuyện này ra ngoài, bà chỉ cười nói: “Con cháu tự có phúc của chúng, chúng không chịu sinh thì tôi cũng không xen vào, người thế hệ thứ nhất làm sao quản được chuyện của người thế hệ thứ ba.”
Thím Đỗ lại bắt đầu nói: “Con dâu cả của bà thật sự không có mệnh đấy, nếu nổi lại là thời của chúng ta khi đó, đừng nói là mang thai lần hai, có thể đã sinh ba lần luôn rồi, vậy sẽ không phải chỉ có một đứa con gái như hiện nay, lần này thì hay rồi, có muốn cũng không được.”
Mẹ Tần rất bất mãn với con dâu cả.
Mẹ Tần cho rằng mình làm mẹ chồng cũng đã rất tốt.
Trước đây khi con dâu còn mang thai, bà đã không ngại đường xa vạn dặm đến biên cương chăm sóc một ngày ba bữa ăn.
Nấu thịt ba chỉ cho con dâu cả ăn nhưng con dâu lại không ăn, nói rằng sợ béo.
Được thôi, thịt ba chỉ béo thì ăn chút thịt nạc cũng được.
Kết quả con dâu cả chẳng ăn được mấy miếng đã nói no rồi.
Hầm cá thì nói tanh.
Mỗi ngày đều nói không ăn cái này, không ăn cái kia, sau cùng sinh ra cháu gái lớn gầy yếu như con khỉ, còn chưa được năm cân, yếu ớt đến mức khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Mẹ Tần tức giận không thôi.
Nhưng cũng không thể phát tiết ra ngoài.
Bà vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc con dâu trong thời gian ở cữ.
Thế nhưng chỉ trong thời gian ở cữ cũng khiến bà tức giận không chịu được.
Cháu gái lớn được sinh ra đã yếu ớt, nếu sữa mẹ không tốt làm sao nuôi? Mẹ Tần thấy vậy nên đặc biệt làm mấy món thịt trứng cho con dâu cả bồi bổ, kết quả con dâu cả lại nói không cho bú sữa mẹ, chỉ uống sữa bột.
Mẹ Tần tức muốn nổ tung, bà khoanh tay đứng nhìn chằm chằm vào con dâu.
Còn chưa chăm được một tháng, mẹ Tần đã không chịu nỗi mà lên xe quay về nhà, không những như thế, bà còn lập tức yêu cầu con trai trưởng phải chu cấp tiền dưỡng lão cho mình.
Trước thời điểm mẹ Tần chăm sóc trong thời gian ở cữ kia, bà chưa bao giờ có yêu cầu như thế.
Vì thu nhập của chồng bà cũng đã đủ nên bà cần gì phải đòi tiền con trai, bà luôn nghĩ rằng gia đình nhỏ của con trai mình cũng không dễ dàng gì.
Nhưng từ sau lần chăm sóc ở cữ kia, Mẹ Tần thấy con dâu mua đủ thứ đồ trang điểm nhập khẩu, nếu đã nhiều tiền như thế, vậy bà đau lòng cho con trai làm gì?
Mẹ Tần yêu cầu một năm hai trăm đồng tiền dưỡng lão, một xu cũng không được thiếu.
Bởi vì bà biết con trai mình hưởng lương cao, một tháng đến bảy tám chục đồng, còn cao hơn cả cha Tần.
Nếu đã như vậy bà cũng không cần nương tay với con trai trưởng.
Dưỡng lão cho cha mẹ là đạo lý hiển nhiên.
Có lẽ cũng bởi vì việc này nên con dâu cả bắt đầu nhăn nhó với bà, qua nhiều năm nay cũng chưa từng gọi điện thoại về hỏi thăm một tiếng.
Đến ảnh của cháu gái cũng không gửi về.
Không gửi thì thôi! Ai thèm!
Chán ghét con dâu cả như thế khiến mẹ Tần cũng không có nhiều tình cảm với cháu gái lớn, bởi vì mỗi khi gọi điện thoại bảo cháu gái lại trò chuyện vài câu, cháu gái đều không muốn, còn nói bà là bà nội xấu xa.
Thế này do ai dạy?
Chẳng qua mẹ Tần không kể chuyện này ra ngoài, bà chỉ cười nói: “Con cháu tự có phúc của chúng, chúng không chịu sinh thì tôi cũng không xen vào, người thế hệ thứ nhất làm sao quản được chuyện của người thế hệ thứ ba.”
Danh sách chương