Lâm Đại Chí rất phấn khởi: “Vậy quyết định như thế đi! Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ bán cho cô giá một đồng mốt cho một cân, cũng hy vọng cô và tôi có thể hợp tác lâu dài.”

“Được!” Thẩm Y Y gật đầu.

Cô chuyển hết một trăm cân trứng vào nhà, quay ra sân, cô tính tiền và thanh toán một trăm mười đồng tiền.

Lâm Đại Chí sẵn sàng giảm lợi nhuận để mối hợp tác có thể ổn định, không những vì Thẩm Y Y là khách hàng lớn mà cũng bởi vì cô là khách hàng thanh toán ngay lập tức mà không khất nợ dù là nửa xu.

Có thể đi đâu tìm được khách hàng như vậy? “Vậy được, lần sau cần thì gọi điện thoại đến cho tôi.” Lâm Đại Chí nói.

“Không thành vấn đề.” Thẩm Y Y gật đầu.

“Không ngồi chơi một lúc sao?” Mẹ Tần mời.

“Không được ạ, đợi khi có thời gian cháu lại đến sau.” Lâm Đại Chí cũng cười nói.

Người đi rồi, mẹ Tần vui mừng nói: “Cậu ấy rất có lòng, biết con là khách hàng lớn nên sẵn sàng giảm thêm một xu.”

Thẩm Y Y cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng cô cảm thấy Lâm Đại Chí không hổ là người bước ra từ bộ đội, đến thái độ làm ăn cũng nhanh nhẹn, dứt khoát như thế.



Cô rất thích hợp tác với những người thế này.

Bởi vì số lượng trứng gà mà cô nhập vào sẽ rất lớn, nếu anh ấy không giảm giá là không được.

Sáng hôm qua cô bán được mười lăm cân trứng, sau đó quay về lại luộc thêm mười cân với mẹ Tần.

Kết quả mười cân trứng gà bán vào chạng vạng tối hôm qua cũng chỉ còn lại ba cân. Thẩm Y Y bán ở trước cổng công xưởng, nhìn thấy thời gian còn sớm cô lại đến chợ bán ba cân còn lại.

Có chợ sáng thì cũng có chợ tối.

Còn chưa đến nửa giờ đồng hồ, cô đã bán sạch ba cân còn lại.

Hôm qua bán được tất cả bao nhiêu cân trứng luộc trà? Tính qua cũng hai mươi lăm cân.

Một ngày hai mươi lăm cân, một tháng sẽ là bảy trăm năm mươi cân.

Nhưng thật ra số lượng này vẫn chưa phải cao nhất, bởi vì một ngày hai mươi lăm cân vẫn chưa đạt đến mức cao nhất.

Nếu có người hỗ trợ thì tốt biết mấy…

Thẩm Y Y không nhịn được nghĩ như vậy.

Tuy mẹ Tần đã phụ giúp cô không ít nhưng Thẩm Y Y không dám sai sử mẹ chồng. Mẹ Tần rất tốt với cô, bà biết Thẩm Y Y bận rộn nên luôn hỗ trợ cô, công việc trong nhà bà đều làm sạch sẽ.

Thẩm Y Y không phải người không biết thỏa mãn, sao mà dám đi sai sử người ta.



Chỉ là bây giờ vẫn còn quá sớm, cô chỉ mới vừa bắt đầu buôn bán, đến tiền vốn cũng đều là tiền Tần Liệt trợ cấp, còn dùng đến xe đạp.

Trước tiên vẫn phải duy trì như thế này, chờ đến khi đã có vốn, có lời, đến lúc đó cô mới xem xét đến việc nên thuê một hai hai người hỗ trợ.

Mẹ Tần chưa biết suy nghĩ của con dâu.

Bà chỉ cố gắng hỗ trợ tốt nhất cho con dâu thôi.

Buổi sáng, Thẩm Y Y ra ngoài bán trứng gà trở về thấy mẹ Tần đã nấu trứng luộc nước trà xong rồi.

“Mẹ nấu theo quy trình và dùng nguyên liệu như con đã làm, mẹ giúp con nấu trước, con xem có đúng vị không?” Mẹ Tần cười nói.

Thẩm Y Y thật sự rất cảm động vì người mẹ chồng này.

Cô không nhịn được phải bước đến ôm lấy bà: “Mẹ, con cảm ơn mẹ.”

“Nói cảm ơn với mẹ làm gì? Có mệt không? Con nghỉ ngơi một lúc đi.” Mẹ Tần cười nói.

Thẩm Y Y cũng cười một tiếng: “Con không mệt, vẫn tỉnh táo lắm ạ, chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.”

“Cảm giác kiếm được tiền rất tốt sao?” Mẹ Tần cũng hoài niệm.

“Vâng, rất tốt ạ, cực kỳ tốt!” Thẩm Y Y gật đầu rất mạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện